Cầm thanh Lôi Công trủy trên tay, trong dáng dấp một công tử hào hoa nhưng sắc diện của Tư Không Bạch vẫn luôn là sự nôn nóng.

Đi đi, lại lại Tư Không Bạch nửa muốn trèo luôn lên ngọn núi Phụng Hoàng, nửa cứ nấn ná trong thái độ lưỡng lự bất quyết.

Nhìn bầu trời càng lúc càng trong vắt báo hiệu rằng hôm nay sẽ là một ngày đẹp trời, Tư Không Bạch bỗng chép miệng lẩm bẩm :

- Đã mười ngày chờ đợi, hai lão vẫn biệt vô âm tín. Ta đành phải leo lên núi thử tìm hai lão vậy. Nếu vẫn không tìm thấy, chậc... chậc..., có lẽ ta chỉ phí công chờ đợi vô ích. Hai lão sẽ không đến nữa và không bao giờ còn cơ hội để đến.

Tay vẫn thủ Lôi Công trủy, Tư Không Bạch chợt lắc nhẹ hai đầu vai.

Vút!

Thân hình chàng lập tức hóa nên mờ ảo, vùn vụt leo lên núi, cho biết chàng đã luyện khinh thân pháp thượng thặng.

Đến lưng chừng núi, Tư Không Bạch dừng lại.

Đưa mắt nhìn khắp nơi với cái nhìn bao quát, sau đó chàng thở dài :

- Có ai ngờ từ hai vật những tưởng đâu là vô dụng, một vật là Kim Tiền lệnh có ẩn chứa tâm pháp Hỗn Nguyên thượng thừa, vật kia là Lôi Công trủy thì ẩn chứa công phu Lôi Công, cả hai đều là di vật của Hỗn Nguyên Đạo Hóa? Nếu trước kia Kim Tiền và Ngân Bào nhị bang biết rõ điều này, hợp lại làm một uy thế của họ có lẽ sẽ không kém gì Tuyết Hoa Phong Nguyệt Tứ Đại Hùng. Thật tiếc cho nhị lão Hứa - Dương. Phải chi cả hai đừng quá nóng nảy, mọi việc ắt sẽ diễn ra khác. Hà...

Như đã nghỉ ngơi đủ, Tư Không Bạch lại tung mình tiếp tục lao lên đỉnh núi Phụng Hoàng.

Vút!

Bầu trời thật sự quang đãng, từ đỉnh núi chàng phóng tầm mắt nhìn khắp nơi, miệng lẩm bẩm tự hỏi :

- Sao nhị lão hẹn ta ở Phụng Hoàng sơn? Nhị vị muốn tìm gì ở đây? Hay nhị vị lão biết rõ đây là nơi lưu ngụ của Thần Kiếm Phụng Hoàng, nhị lão muốn tìm đến để kết giao?

Đang nhìn, ánh mắt Tư Không Bạch chợt dừng lại vào một điểm chỉ ẩn hiện thấp thoáng sau một chòm cây ở sườn núi phía Tây. Và mỗi khi có gió thổi qua, chòm cây lại lay động, cho Tư Không Bạch minh bạch hơn về điểm mà chàng đang nhìn

- Ở đó có một trang viện. Có thể nào đó là chỗ nhị vị lão hẹn gặp ta?

Không một chút chần chừ, chàng lao xuống sườn núi phía Tây.

Vút!

Chàng đã không lầm, quả nhiên có một ngôi trang viện tọa lạc trên sườn núi thật.

Chàng cất tiếng :

- Vãn sinh đã đến. Phải chăng nhị vị lão tiền bối đang chờ vãn sinh ở đây?

Không một tiếng hồi đáp.

Điều này dường như phù hợp với dáng vẻ hoang phế của trang viện.

Sau đôi ba lần gọi nữa kết quả vẫn như nhau, Tư Không Bạch quay lưng bỏ đi.

Bất chợt, chàng dừng lại, lưng vẫn quay vào trang viện :

- Tại hạ, Tư Không Bạch. Vì có ước hẹn với nhị vị lão Hứa - Dương ở đây nên phải mạo muội tìm đến. Nếu bằng hữu là người được nhị vị lão sai đến để đưa tin xin cứ xuất hiện chớ nghi ngại.

Lần này quả nhiên có thanh âm đáp lại và thanh âm này đương nhiên phải xuất phát từ hướng Tư Không Bạch đang nhìn :

- Úy! Dường như ngươi là kẻ đã tự nhận là Thiên Tinh công tử?

Chàng không hề chờ đợi âm thanh này cùng với câu hỏi này. Vì thế chàng thật sự ngạc nhiên :

- Là Hứa Vân Bình cô nương?

Vẫn không gì thay đổi, cùng xuất hiện với Hứa Vân Bình lần nào cũng như lần nấy đều có bốn nam nhân đi kèm. Và Tư Không Bạch chí ít cũng nhận ra ba trong bốn nam nhân nọ, vì đó là những kẻ lần đó chàng đã nhìn thấy ở một tửu lâu. Riêng nhân vật thứ tư lần đó lại không phải nhân vật hiện giờ.

Hứa Vân Bình sau một lúc nhìn dò xét, một lần nữa kêu lên :

- Quả nhiên ngươi chính là Thiên Tinh công tử. Do ngươi hiện nay để lộ bản lĩnh thượng thừa, khiến ta dù ngờ ngợ vẫn không dám lên tiếng nhận.

Tư Không Bạch mỉm cười :

- Hứa cô nương đã quá khen. Nhân cơ hội này, sao cô nương không tạo dịp cho mọi người quen nhau? Huynh đài đây họ Thạch? Lần đó tại tửu lâu, tại hạ còn nhớ huynh đài được gọi là Thạch nhị huynh?

Nhân vật đó nghi ngại, cứ nhìn chàng theo cách dò xét :

- Hóa ra các hạ là chân nhân bất lộ tướng? Lần đó Thạch mỗ có lời mạo phạm, mong các hạ miễn thứ.

Tư Không Bạch chưa kịp đáp, hai nhân vật khác chàng từng nhìn thấy ở tửu lâu bỗng thay nhau lên tiếng :

- Ta không thể khách khí như Thạch nhị huynh. Cho hỏi, ngươi có ý đồ gì, sao cứ luôn bám theo dò xét bọn ta?

- Còn nữa! Ngươi đừng nghĩ vì mình có công giải cứu Tam tiểu thư lần trước mà cứ tỏ ra trân tráo. Nói đi, ai ước hẹn gì với ngươi ở đây?

Nhân vật thứ tư mà đây là lần đầu tiên Tư Không Bạch thấy mặt cũng lên tiếng, tuy nhiên giọng nói xem ra vẫn phần nào ôn tồn, không hung hăng cũng không quá nghi ngại như ba nhân vật kia :

- Tại hạ thì chỉ muốn hỏi một điều. Nếu tại hạ nghe không lầm, dường như công tử vừa bảo ngươi ước hẹn là nhị lão Hứa - Dương?

Hứa Vân Bình cũng hỏi :

- Ta cũng nghe đúng như vậy. Này, nhị lão Hứa - Dương mà ngươi vừa đề cập thật ra là hai nhân vật nào?

Chàng bật cười :

- Chư vị mỗi người hỏi một câu, tại hạ đâu thể cùng một lúc trả lời hết? Thế này vậy, sẵn có trang viện này, hay chúng ta cùng vào, trước là thám thính, sau đó cũng có chỗ đàm đạo?

Trong khi Hứa Vân Bình, họ Thạch và nhân vật thứ tư chưa có chủ ý gì, hai nhân vật còn lại cùng quát :

- Không cần!

Tư Không Bạch chợt cau mày :

- Vị nào dám nói là không được?

Hai nhân vật nọ lập tức sừng sộ :

- Bọn ta nói thì sao? Ngươi nghĩ ngươi là ai? Có tư cách gì không cho bọn ta nói?

Tư Không Bạch vẫn ngờ ngợ hỏi tiếp :

- Tại hạ lập lại vị nào vừa lên tiếng hãy ra mặt xem nào?

Hai nhân vật nọ cùng cười :

- Ngươi không điếc đấy ư?

- Phải đó! Chẳng phải bọn ta đang đứng trước mặt ngươi hay sao? Cớ gì ngươi còn bảo bọn ta phải ra mặt?

Như không lưu tâm đến thái độ khinh miệt của hai nhân vật này, chàng vụt cười lớn :

- Hóa ra tôn giả đã có mặt sẵn trong trang viện. Nếu đã thế thì được, vì tôn giả là chủ nhân lại vừa tỏ ý không chấp thuận cho bọn tại hạ tìm đến quấy nhiễu, cung kính không bằng tuân lệnh bọn tại hạ xin cáo biệt.

Hứa Vân Bình kinh nghi :

- Ngươi bảo có người đang ẩn trong trang viện?

Và nàng quay sang nhân vật thứ tư, với thái độ nghi ngờ Tư Không Bạch rõ rệt :

- Nhị ca nghĩ thế nào? Liệu có đúng như y vừa phát hiện không?

Nhân vật nọ lên tiếng cười gượng :

- Tam muội sao lại hỏi ngu ca? Võ công của ngu ca bất quá chỉ cao minh hơn tam muội chút ít. Nếu tam muội không phát hiện điều gì khả nghi, ngu ca cũng đâu tài giỏi gì hơn?

Hứa Vân Bình lại nhìn chàng. Và dù thấy chàng đang ngưng thần nghe ngóng, nàng vẫn biểu lộ nghi ngờ :

- Ta biết ngươi tuy bản thân ám tàng tài nghệ nhưng không lẽ ngươi có thể phát hiện những gì ta và nhị ca không thể phát hiện?

Tư Không Bạch bỗng thở ra :

- Có thể đó là sự thật hoặc tại hạ đã nghe nhầm. Rõ ràng tại hạ nghe ở sau khung cửa thứ ba có tiếng động cho biết có người ẩn nấp. Và bây giờ không còn nghe nữa, có thể hiểu đó là nhân vật với bản lĩnh không thể xem thường.

Với dụng ý làm cho Tư Không Bạch bẽ mặt, một trong hai nhân vật từng có thái độ hung hăng với chàng chợt hừ lạnh :

- Loài chuột nhắt nào dám ẩn nấp ở đây? Hãy ra mặt xem nào.

Với khinh thân pháp đột nhiên thi triển, nhân vật đó bật lao tới khung cửa thứ ba, cách mọi người đang đứng những mười trượng.

Vút!

Nhân vật nọ còn cố tình phát chưởng quật vào khung cửa.

Vù...

Bất chợt, Hứa Vân Bình bật kêu kinh hãi :

- Tả tứ huynh mau lùi lại. Chao ôi!

Cùng lúc đó, khung cửa nọ bỗng mở ra làm cho ngọn kình của họ Tả mất đối tượng, lao luôn qua khung cửa hé rộng.

Chưa hết, từ khung cửa đó lại có một ánh bạc lóe lên, kèm theo tiếng quát phẫn nộ :

- Trang viện này đâu để hạng ngông cuồng các ngươi ra tay hủy hoại? Đi!

Vù...

Tư Không Bạch cũng phải bật kêu :

- Là Thần Bút? Tiền bối chính là Thần Bút Tra Gia? Xin tiền bối nhẹ tay cho.

Ầm!

Họ Tả bị chấn lùi và phải lùi đúng về vị trí mới có thể ổn định cước bộ.

Chính lúc đó, ngay khung cửa có một nhân vật uy lẫm xuất hiện :

- Nghĩ tình ngươi lần đầu sai phạm, lại có tiểu tử nhất mực lễ độ kia van xin cho, ta tạm tha cho ngươi lần này. Cút đi!

Hứa Vân Bình nhìn thấy ngọn bút sáng ngời ánh thép đang được nhân vật kia cầm trên tay, miệng thì thào khiếp đảm :

- Hóa ra đây là Thần Bút vang danh thiên hạ, từ lâu đã ẩn tích giang hồ ?

Tư Không Bạch chợt nghiêng mình thi lễ, thái độ đầy vẻ tôn kính :

- Nhìn tiền bối xuất hiện ở đây, vãn bối có thể đoán tại sao tiền bối không muốn nơi này bị phá hủy. Có một bằng hữu tri âm tri kỷ như tiền bối, vãn bối tin chắc chốn cửu tuyền Thần Kiếm ắt phải vui lòng. Đã quấy nhiểu nhiều, mong tiền bối lượng thứ, vãn bối xin lui chân.

Chưa kịp bỏ đi, Tư Không Bạch đã nghe Thần Bút gọi :

- Chậm đã! Ta cũng biết biết hai lão Hứa - Dương nào đã ước hẹn ngươi ở đây? Sao họ như cố tình chọn địa điểm này?

Vờ như không nhìn thấy sắc mặt có phần ngỡ ngàng của bọn người họ Tả. Họ ngỡ ngàng vì không ngờ người như Tư Không Bạch lại có bản lĩnh cao thâm, dễ dàng phát hiện nơi ẩn nấp của Thần Bút với khoảng cách những mười mấy trượng. Tư Không Bạch cũng nhân đó giải thích cho tất cả cùng hiểu :

- Tại sao chọn địa điểm hẹn nơi này đó là điều vãn bối cũng đang tự hỏi. Còn nhị lão đó có lẽ tiền bối cũng từng biết qua chuyện thất tung kỳ bí của nhị Bang chủ bang Kim Tiền và Ngân Bào mười tám năm về trước?

Thần Bút nheo mắt :

- Ngươi nói chính hai nhân vật đã một thời thất tung đó cáo hẹn với ngươi ở đây?

Hứa Vân Bình bật kêu :

- Không thể nào! Nội tổ của ta có lẽ chết đã lâu, làm sao người có thể sống lại để cùng ngươi hẹn gặp ở đây?

Thần Bút bỗng à lên :

- Nha đầu ngươi gọi Hứa Nhất Vạn là nội tổ? Vậy phụ thân ngươi là Hứa Vạn Thanh?

Hứa Vân Bình hoài nghi :

- Như tiền bối có biết nội tổ và phụ thân tiểu nữ?

Thần Bút gật gù :

- Có biết! Vậy tất cả bọn ngươi đều là người của Kim Tiền bang?

Hứa Vân Bình vội vàng giới thiệu :

- Đây là Hứa Vân Thông, nhị ca của tiểu nữ. Ba người vừa là bang đồ bổn bang vừa là huynh đệ kết nghĩa với tệ nhị ca: Thạch, Kha, Tả.

Thẩm Nguyên chợt lùi vào :

- Đã vậy, đều là người quen biết cũ, vào đi. Nhớ đừng làm hư hỏng bất kỳ vật dụng gì ở đây.

Không ngờ có kết quả này, Tư Không Bạch là người đầu tiên bước vào :

- Quả là cơ hội hiếm có. Mọi người nên xem qua cho biết nơi lưu ngụ trước kia của một nhân vật nổi danh là Thần Kiếm Phụng Hoàng.

Thần Bút như không muốn Tư Không Bạch đạt ý nguyện, đã nhanh chóng đưa mọi người đến phía sau, khiến tất cả mất dịp nhìn bao quát ngôi trang viện.

Có lẽ Thần Bút đã từng lưu ngụ nơi đây khá lâu, nơi lão dẫn mọi người vào được xếp đặt khá chu tất.

Sau khi phân ngôi chủ khách ngồi quanh một bàn dài, lời đầu tiên của Thần Bút là :

- Trước lúc bị Đàm Tất Khả hại ít lâu, ta có nghe Thần Kiếm đệ thổ lộ là sẽ có Hứa Nhất Vạn và Dương Hoài tìm đến để cùng bàn một việc trọng đại. Đó là việc gì tuy Thần Kiếm đệ không nói rõ, nhưng sau đó chính ta đã thay Thần Kiếm để chờ đợi ở đây. Tiếc rằng mãi không thấy nhị lão Hứa - Dương tìm đến.

Hứa Vân Thông sửng sốt :

- Quả nhiên tiểu điệt ngờ đúng. Hóa ra lần đó nhị lão bỏ đi là để tìm đến Phụng Hoàng sơn này. Không ngờ sự việc chưa thành, cả hai cùng thất tung.

Riêng Tư Không Bạch thì trầm ngâm :

- Nhị lão bị Bạch Y giáo hãm hại phải cố chi trì cuộc sống cho đến tận bây giờ. Và trong thâm tâm, nhị lão vẫn luôn nhớ lới ước hẹn năm xưa với Thần Kiếm. Vì nhị lão không hề biết Thần Kiếm cũng đã bị hãm hại nên cách đây không lâu có bảo vãn bối tìm đến đây sẽ gặp nhị lão.

Thở dài chàng tiếp :

- Đã mười ngày qua, bóng dáng của nhị lão vẫn chưa xuất hiện. Chuyện này e lành ít dữ nhiều.

Hứa Vân Bình hoang mang :

- Làm sao ngươi có thể gặp nhị lão. Ngươi bảo lành ít dữ nhiều là thế nào?

Cố tình không đáp, chàng quay qua Thần Bút :

- Tiền bối đã ở đây thay Thần Kiếm chờ gặp nhị lão. Cho hỏi cuối cùng tiền bối có biết họ gặp nhau để bàn chuyện gì không?

Thẩm Nguyên lắc đầu :

- Ta cũng tự hỏi như thế không biết bao nhiêu lần mà nói, kết quả ta chỉ nhớ lại một câu nói mơ hồ. Và câu nói này không phải do Thần Kiếm đệ nói ra mà do Tư Không Huệ, nội tử của Thần Kiếm nói.

Chàng vẫn chờ nghe Thần Bút nói tiếp, tuy nhiên Hứa Vân Bình bỗng xen vào :

-Tư Không Huệ? Này! Khi nãy ta nghe ngươi tự xưng là Tư Không Bạch, họ Tư Không là một họ hiếm, ta nghĩ...

Thần Bút giật mình :

- Nói tất phải! Lúc nãy ta nghe ngươi xưng danh cũng phần nào ngờ ngợ. Liệu ngươi có thân thích gì với...

Tư Không Bạch xua tay :

- Cũng có một người từng hỏi vãn bối tương tự. Rất tiếc, một là vãn bối không biết thân sinh phụ mẫu là ai, hai là trừ phi thê tử của Thần Kiếm nếu còn có bào huynh hoặc bào đệ, vãn bối mới có hy vọng vào điều đó.

Thần Bút thở dài :

- Như vậy thì không có rồi. Ta được biết, Tư Không Huệ chỉ có một thân một mình, thân sinh phụ mẫu thân đã qua đời từ lúc sớm, không hề có huynh hay đệ.

Hứa Vân Thông lên tiếng :

- Tạm thời hãy gác chuyện đó lại, chỉ mong Thẩm Nguyên tiền bối nói cho bọn tiểu điệt biết tiền bối đã nhớ ra câu gì?

Thần Bút gật đầu :

- Đó là câu Tư Không Huệ từng lẩm bẩm khi biết có ước hẹn này: “Thì ra chuyện Tam Nguyên Tam Hóa là có thật ”. Chỉ vậy thôi.

Trong khi mọi người tỏ ra không hiểu gì về câu nói đó, Tư Không Bạch đột nhiên lẩm bẩm :

- Tam Nguyên Tam Hóa? Có phải là trùng hợp không? Là Tam Nguyên Tam Hóa hay là...

Thẩm Nguyên tỏ ra nôn nóng :

- Hay là gì? Như ngươi có biết ẩn ngữ của Tam Nguyên Tam Hóa?

Giật mình, Tư Không Bạch cười gượng :

- Vãn bối cũng chỉ tự hỏi thôi, không ngờ lại khiến tiền bối động tâm.

Thẩm Nguyên lừ mắt :

- Đương nhiên là phải động tâm. Ngươi có ý gì khi hỏi: có phải là trùng hợp không? Điều gì ngươi cho là trùng hợp?

Tư Không Bạch tỏ ra miễn cưỡng :

- Vãn bối có ý nghĩ, nếu thật sự có trùng hợp, thì sự trùng hợp này trừ phi được nhị lão Hứa - Dương xuất hiện và cho phép, vãn bối mới dám nói.

Thẩm Nguyên trầm giọng :

- Nếu Hứa - Dương nhị lão không đến thì sao?

Hứa Vân Thông cau mày :

- Như Tư Không huynh đệ vừa nói vẫn đang chờ nhị lão nhân gia xuất hiện. Sao chưa gì tiền bối đã đề quyết như vậy?

Tư Không Bạch thở ra :

- Vân Thông huynh không nên trách Tra tiền bối. Nói thật tại hạ cũng nghĩ như vậy.

Hứa Vân Bình nghi ngại :

- Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra cho nhị lão nhân gia? Sao đã hẹn ở đây cho đến giờ vẫn chưa thấy đến?

Thần Bút xua tay :

- Không cần nói nhiều! Nếu đến được họ đã đến rồi. Ngược lại, vì lão không đến ta là người thay cho Thần Kiếm đệ đã chờ họ ở đây, ngươi phải cho ta biết điều ngươi cho là trùng hợp?

Lộ vẻ khó khăn, Tư Không Bạch bảo :

- Đây là chuyện liên quan đến ẩn tình của nhị bang Kim Tiền - Ngân Bào. Phải chi ở đây có thêm sự hiện diện của một người họ Dương, rồi được Dương - Hứa hai nhà cùng thuận ý, vãn bối mới dám tiết lộ.

Hứa Vân Thông kinh nghi :

- Nghe huynh đệ nói, dường như mối oán thù giữa hai họ Dương - Hứa đáng lý ra không nên có?

Chàng gật đầu :

- Nếu Vân Thông huynh nhìn thấy sự thân thiết giữa nhị lão Dương - Hứa ắt sẽ tự tìm ra câu đáp lời.

Thần Bút chợt đoán :

- Nghe khẩu ngữ của ngươi, dường như ẩn tình đó có liên quan đến chuyện võ học của nhị bang Ngân Bào - Kim Tiền mấy mươi năm trở lại đây bất ngờ suy giảm?

Tư Không Bạch sửng sốt :

- Tiền bối đoán đúng rồi! Nhưng tại sao tiền bối đoán được?

Thái độ của Thần Bút có phần kỳ lạ, lão chợt nhìn qua Hứa Vân Thông nhưng khi lên tiếng thì rõ ràng đáp với Tư Không Bạch :

- Dương - Hứa hai nhà, đời trước thì tỏ ra thân thiện, càng về sau càng nảy sinh nhiều mâu thuẫn dẫn đến hiềm thù. Từ đó mà suy đoán ra.

Hứa Vân Thông rời từ hoang mang này sang hoang mang khác, đưa mắt nhìn Tư Không Bạch :

- Hóa ra ẩn tình đó có liên quan đến sở học Hứa gia? Tư Không huynh đệ. Chuyện như thế nào, huynh đệ hãy nói rõ ra xem nào?

Ngẫm nghĩ lại, lời giải thích của Thần Bút rõ ràng có phần gượng ép, nhưng lại đúng với những gì đang xảy ra giữa hai họ Dương - Hứa, Tư Không Bạch tuy vẫn nghi ngờ nhưng do không có cơ sở nên buộc lòng phải đáp ứng sự mong đợi của Hứa Vân Thông.

Chàng đưa cho họ xem thanh Lôi Công trủy :

- Chư vị ở Kim Tiền bang hẳn nhận ra vật này?

Hứa Vân Bình lộ vẻ khinh miệt :

- Ngay từ đầu ta đã nhìn thấy, chẳng phải là Lôi Công trủy, một vật không có công dụng gì của Ngân Bào bang đó sao?

Tư Không Bạch mỉm cười :

- Có lẽ cũng nghĩ như cô nương nên mấy đời qua vị Bang chủ Ngân Bào bang nào cũng xem đây là một phế vật. Có ai ngờ lúc đến tay tại hạ lại biến thành vật chí báu.

Thần Bút động tâm :

- Chí báu như thế nào?

Lần này Tư Không Bạch không thể không sinh nghi, chàng cố ý cầm chắc, chỉ đưa cho mọi người nhìn thấy một hàng chữ nhỏ li ti, nhạt màu hơn so với toàn thân màu đen của thanh Lôi Công trủy :

- Mọi người hãy nhìn, ở đây chẳng phải có bốn chữ Hỗn Nguyên Đạo Hóa đó sao? Và do bốn chữ này khi thoạt nghe “Tam Nguyên Tam Hóa”, tại hạ mới ngờ ngợ và bảo là có sự trùng hợp. Mọi người rõ rồi chứ?

Trong khi bọn Hứa Vân Thông hãy còn ngơ ngác, Thần Bút chợt gật đầu vài lượt :

- Tam Nguyên Tam Hóa! Hỗn Nguyên Đạo Hóa! Quả là có sự trùng hợp ở hai chữ Hóa và Nguyên. Nhưng nhận ra điều này, ngươi hẳn phải là kẻ tinh tế.

Hứa Vân Bình chợt buộc miệng hỏi :

- Giữa bốn chữ này với sở học của Hứa gia có liên quan ra sao?

Tư Không Bạch giải thích :

- Đương nhiên có liên quan. Còn liên quan như thế nào, đây, cô nương có thể tự xem. Hy vọng cô nương sẽ tự hiểu mà không cần tại hạ giải thích rõ.

Hứa Vân Bình với tâm trạng vẫn còn nặng oán thù với Ngân Bào bang nên tuy có cầm Lôi Công trủy nhưng chỉ là cầm lấy lệ.

Lôi Công trủy vốn nặng hơn nhiều so với dáng vẻ bên ngoài, Hứa Vân Bình do quá hờ hững phải để Lôi Công trủy tuột khỏi tay.

Theo bản năng, cả Hứa Vân Bình lẫn Tư Không Bạch đều vươn tay định chộp lại.

Nhưng.

Vút!

Có người nhanh tay hơn, khiến Lôi Công trủy bị người đó chộp được.

Tư Không Bạch vội lên tiếng :

- Đó là sở học của Dương - Hứa nhị gia, tiền bối là bậc quân tử, tuyệt đối không nên nhìn vào.

Ngỡ nói như vậy là đủ cho Thần Bút hoàn lại Lôi Công trủy, nào ngờ tất cả cùng nghe Thần Bút cười sằng sặc :

- Sở học của Hỗn Nguyên Đạo Hóa đây rồi. Rốt cuộc ta cũng đạt được điều mà bấy lâu nay ta hằng tìm kiếm! Ha... ha...

Ai dám ngờ đó là lời thốt ra từ miệng một nhân vật nổi ngang hàng với Thần Cái và Thần Kiếm? Tư Không Bạch lập tức vươn người chồm đến :

- Tiền bối muốn đoạt vật ư? Không dễ vậy đâu.

Vù...

Đang ngồi xếp bằng đối diện phía bên kia bàn so với Tư Không Bạch, bằng thân thủ ảo diệu, toàn thân Thần Bút chợt lướt nhanh về phía hậu, hai chân vẫn xếp theo chữ ngũ và tay vẫn khư khư giữ Lôi Công trủy.

Vút!

Đã thế Thần Bút còn cười khẩy :

- Vật đã rơi bàn tay ta, ngươi có muốn ngăn cũng không được.

Tư Không Bạch chống hai tay lên bàn, toàn thân vẫn xếp bằng và với tư thế đó chàng bay qua bàn, lao về phía Thần Bút :

- Hoặc tiền bối thật tâm muốn đoạt vật hoặc chỉ muốn đùa vui, dẫu sao cũng phải trao trả lại vật ấy cho vãn bối.

Vút!

Chàng lại vươn tay chộp vào Lôi Công trủy.

Vù...

Thần Bút bất ngờ chìa Lôi Công trủy ra phía trước, miệng thì kêu :

- Tiểu Thiên Tinh Cầm Nã? Khá lắm! Xem đây!

Không thể tin là Thần Bút lại dễ dàng chìa ra để trả lại, Tư Không Bạch còn đang bán tín bán nghi thì nghe Hứa Vân Bình hô hoán :

- Lão vốn nổi danh là Thần Bút, ngươi chớ...

Không sai, Lôi Công trủy trên tay Thần Bút đến lúc này mới loang loáng những chiêu tương tự như bút pháp, chiếu loạn vào các huyệt đạo trên cánh tay đang vươn đến của Tư Không Bạch.

Vù...

Vậy là rõ, Tư Không Bạch lập tức phẫn nộ :

- Tại hạ vẫn luôn kính trọng tiền bối. Với hành vi này, tiền bối không cảm thấy hổ thẹn sao? Tiếp chiêu!

Với Tiểu Thiên Tinh Cầm Nã do Thần Cái chỉ điểm, Tư Không Bạch ngang nhiên hóa giải từng chiêu thức bút của Thần Bút. Không những thế, chàng vẫn không quên mục đích, do đó, hễ có cơ hội, chàng tìm cách đoạt lại Lôi Công trủy.

Vù...

Với diễn biến này dù là người kém nghĩ cũng phải nhận ra đâu là bằng hữu đâu là địch nhân, và cũng hiểu rõ ý đồ của Thần Bút là gì nếu không phải muốn chiếm đoạt sở học có khắc ghi trên thanh Lôi Công trủy.

Năm người thuộc nhóm Hứa Vân bình lập tức đứng lên, tản khai ra, nhanh chóng bao vây tứ phía, quyết không để Thần Bút có thể thoát đi với vật vừa mặt dầy mày dạn chiếm đoạt.

Nhân vật họ Tả quát vang :

- Thật uổng danh là một trong Tam Thần. Nếu lão không giao trả, chính chỗ này sẽ là mồ chôn của lão.

Đang cùng Tư Không Bạch chiết chiêu, Thần Bút bỗng dừng tay cười lớn :

- Đủ rồi tiểu tử! Có như thế này ta mới biết, việc khi nãy ngươi phát hiện có ta ẩn nấp không hoàn toàn là ngẫu nhiên. Dường như ta đùa không đúng lúc thì phải? Ha... ha...

Nghe Thần Bút nói, Tư Không Bạch đâm ra ngỡ ngàng. Lão đùa mà chàng tưởng là thật.

Cứ nhìn thì biết, Thần Bút vẫn tỏ ra ung dung khi thản nhiên đứng lên. Không những thế, vừa nhìn vào thanh Lôi Công trủy lão vừa tấm tắc luôn mồm :

- Ngươi nói không sai! Chà... Có ai ngờ trên thân một vật tưởng đâu vô dụng... Chặc.... chặc... lại là toàn bộ di học thượng thừa của Hỗn Nguyên Đạo Hóa. Có ai ngờ chứ...

Bọn Hứa Vân Bình cũng đâu phải không ngỡ ngàng. Tất cả chỉ biết ngơ ngác nhìn nhau cho đến khi.

Cạch!

Cùng với âm thanh khô khan này Tư Không Bạch những tưởng hoa mắt khi nhìn thấy Thần Bút bất ngờ vọt người lên cao, chạm luôn tới trần. Chàng hiểu ra thì đã muộn.

Ầm!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play