Lâm Thiên Vũ cầm ly rượu vang trên tay lắc nhẹ, mặt hằm hằm đen như đít nồi.
Âu Dương Thiếu Phong âm thầm nuốt nước bọt không biết hắn đã làm sai việc gì khiến cho Lâm nhị thiếu tức giận. Ở dưới bàn ăn đá chân Dương Thừa Văn cầu cứu.
Dương Thừa Văn đạp lại Âu Dương Thiếu Phong một cái đau điếng người. Ở trong nhà hàng sang trọng nhất thành phố ngoài kia là toàn cảnh Bắc Kinh lúc lên đèn lãng mạn biết bao nhiêu vạy mà hai kẻ ôn thần này lại không biết thời thế phô bày ra hai gương mặt của chủ nợ và con nợ thế kia. Im lặng nhấm nháp vang đỏ phao tặng cho Âu Dương Thiếu Phong ánh mắt ý bảo: ngươi không vào địa ngục thì ai vào.
"Cạch...."
Lâm Thiên Vũ đặt ly rượu xuống bàn mặt vẫn đen như cũ.
Âu Dương Thiếu Phong ăn đau ở chân cũng không dám kêu lên cuối cùng lấy hết can đảm bước chân vào địa ngục.
"Nhị thiếu gia rốt cuộc tiểu nhân đã làm gì khiến cho ngài tức giận?"
"Cậu đã làm gì với số điện thoại mà hai tháng trước tớ gọi đi Việt Nam?"
Âu Dương Thiếu Phong không hiểu thời thế ngây thơ phun ra hai chữ.
"VỨT RỒI."
"Cậu...cậu."
Tên tiểu tử này vứt rồi, nhỡ Đan Tâm gọi cho hắn thì phải làm thế nào. Hắn gọi cho Thạch Thảo nhưng số của Thạch Thảo không gọi được nữa, gọi sang trường mà Đan Tâm đang học thì có người nói cô không còn học ở đó hiện nay cũng không biết đi đâu. Gia đình cậu của cô thì sang Canada định cư khi hắn đang còn là người thực vật, bà ngoại của cô thì càng không thể tìm thấy. Một năm 365 ngày hết 300 ngày đi du lịch ở nước ngoài,60 ngày ở trên máy bay 5 ngày còn lại hắn không có cơ hội gặp mặt. Người của hắn cử đi Vệt Nam báo về không có lấy một chút tin tức hữu ích. Mọi cánh cửa đã đóng lại với hắn, không ai có thể nói cho hắn biết Đan Tâm đang ở đâu.
Lâm Thiên Vũ thật sự rất muốn ngửa mặt lên trời gào to: Lão thiên ngài đang đùa với con hay sao? Đè nén ý muốn bóp nát Âu Dương Thiếu Phong ngay lập tức, không mấy hi vọng hỏi lại.
"Cậu vứt nó ở đâu?"
"Không biết lúc lái xe tiện tay ném đi rồi."
Thế là hết, chút hi vọng còn sót lại của hắn bị chính anh em dẫm cho nát bét. Lâm Thiên Vũ một hơi uống cạn ly rượu, được rồi hắn sẽ tiếp tục tìm. Chưa tìm được cô hắn chưa bỏ cuộc.
"Sao thế? Số điện thoại đó có gì quan trọng hả?"
Dương Thừa Văn thôi ngắm cảnh hỏi Lâm Thiên Vũ, sau khi tỉnh lại Thiên Vũ đã không còn là Thiên Vũ của trước đây. Có thêm những sở thích cực kì quái gở, ví dụ như là đọc ngôn tình.
"Ừ, nửa đời sau của nó phụ thuộc vào nó đấy."
Âu Dương Thiếu Phong nhăn mặt.
"Không phải chứ, đừng làm tớ cảm thấy mình vừa phạm phải trọng tội."
"Đúng, cậu vừa phạm phải trọng tội đáng đem đi lăng trì xử trảm."
Lâm Thiên Vũ lại tiếp tục uống, cũng không thể trách Thiếu Phong chung quy lại là do hắn quên mất Thiếu Phong thay số điện thoại còn nhanh hơn thay áo.
Dương Thừa Văn giành lấy ly rượu trên tay Lâm Thiên Vũ đặt xuống bàn.
"Cậu muốn chết hả uống say gây tai nạn một lần còn chư đủ."
Lâm Thiên Vũ chỉ cười, chẳng phải nhờ hắn uống say gây tai nạn mới có thể gặp Đan Tâm, nếu dùng cách này mà có thể gặp lại cô hắn sẽ không ngần ngại uống say thêm lần nữa. Nhưng hắn biết lần sau sẽ không may mắn như vậy.
"Có chuyện gì thì nói ra tớ và Thiếu phong sẽ tìm cách giúp cậu."
"Không cần đâu tớ tự làm được."
Âu Dương Thiếu Phong dẹp bỏ bộ dáng cà lơ phất phơ thường ngày, nghiêm túc nói chuyện.
"Ba chúng ta làm anh em bao nhiêu năm rồi còn chuyện gì không thể nói ra."
"Đến lúc tự nhiên tớ sẽ nói."
Nhìn mấy ly rượu trên bàn hắn lại nhớ tới một câu nói mà Đan Tâm đọc được trong tiểu thuyết. Lúc đó cô còn hỏi hắn.
"Liệu em có phải là ly rượu cuối của anh không nhỉ?"
Câu trả lời hắn vẫn còn nhớ rất rõ.
"Chỉ cần em vẫn cần một hồn ma như anh, anh sẽ không rời xa em. Em đơn nhiên là ly rượu cuối bởi vì anh say rồi không uống được nữa."
Nhớ lại hạnh phúc vẫn còn nguyên vẹn.
Hai người anh em của Lâm Thiên Vũ trên đầu nổi đầy dấu chấm hỏi, tên này phát xuân sao.
"Này, Thiên Vũ cậu làm sao thế hả?"
"Nhớ tới một câu nói nên cười thôi."
"Câu gì?"
"Tình yêu cũng giống như uống rượu. Ly khai vị thơm ngon và đầy quyến rũ nhưng ly cuối mới làm cho ta say."
Với hắn Nghi Anh là ly khai vị còn Đan Tâm mới chính lam người làm cho hắn say, say đến mức không muốn ngủ nữa.
Âu Dương Thiếu Phong nhìn qua Dương Thừa Văn nói chắc như đinh đóng cột.
"Tớ cá mười ăn mười câu này Thiên Vũ đạo ra từ một tác phẩm ngôn tình nào đấy."
"Thế thì sao nào, có gì không đúng."
Dương Thừa Văn để phục vụ dọn hết rượu trên bàn đi dể đây không biết Lâm nhị thiếu sẽ phát diên gì nữa.
"Cậu sau khi tỉnh lại rất lạ."
"Lạ thế nào?"
"Trước đây cậu sẽ không đọc những thứ đại loại như ngôn tình."
Ở lâu với một người tự nhiên chúng ta sẽ nhiễm sở thích của người đó.
"Có người nói với tớ" ngôn tình là tuyệt tác bất hủ của nhân loại không đọc nó là thiếu sót lớn nhất của anh", tớ không muốn bản thân có thiếu sót."
Như ngửi được mùi ngôn tình Âu Dương Thiếu Phong nhảy vào tra hỏi.
"Kẻ nào đã phán câu đó?"
Lâm Thiên Vũ im lặng, tất nhiên là Đan Tâm rồi.
"Không nói thì thôi, cũng chỉ là mấy câu chuyện nhảm nhí không đáng đọc."
Nếu câu nói này mà lọt vào tai của Đan Tâm hay Thạch Thảo chắc chắn Âu Dương Thiếu Phong toi mạng.
"Người đó cũng nói với tớ " ngôn tình không đơn giản là một câu chuyện, nó là cảo một tâm hồn, một trái tim", tớ thấy cũng không sai."
Đến nước này thì cả Âu Dương Thiếu Phong và Dương Thừa Văn đều chịu thua rồi, rốt cuộc là thần thánh phương nào đã biến Lâm nhị thiếu thành ra cái dạng này đây.
"Tớ và Thiếu Phong không có tế bào thần kinh để cảm nhận được đâu."
"Sau chuyện của Nghi Anh cậu tính thế nào?"
"Chẳng tính sao cả tớ quên rồi."
"Quên, dễ thế sao? Cậu đừng có lừa mình dối người."
Âu Dương Thiếu Phong chán nản nhìn căn phòng trên cả kì quái.
"Đẹp đấy, cũng không tệ."
Dương Thừa Văn đi quanh căn phòng trong biệt thự riêng của Lâm Thiên Vũ. Căn phòng này trước đay bỏ trống không hiểu sao cả tuần nay Lâm nhị thiếu nổi điên tự tay thiết kế lại, nhìn rất giống phòng ngủ của phụ nữ. Không lẽ Thiên Vũ định nuôi nhân tình.
"Cậu sửa sang căn phòng này lại làm gì, cũng đâu có ai ở."
Sao lại không có ai ở, căn phòng này giống hệt phòng ngủ Đan Tâm. Rèm cửa màu trắng, giường ngủ màu xanh lục thủy bồng bềnh như ở trên mây, hoa hồng xanh, lavender, đồ trang trí từ vỏ sò của biển...đều tựu ta hắn sắp đặt. Sau này Đan Tâm ở đây sẽ không có cảm giác xa nhà, hắn sẽ cho cô một gia đình, một ngôi nhà trọn vẹn.
"Vợ của tớ ở."
"Gì....?"
"Vợ...?"
Nhị thiếu gia ngài lại đang nổi điên gì nửa đây.
"Đùa thôi, đừng để ý."
Lâm Thiên Vũ xếp lại mấy quyển ngôn tình bị Âu Dương Thiếu Phong làm cho lộn xộn lên giá sách, sách này có cả chữ kí của các má Đan Tâm mà thấy nhất định sẽ rất thích.
Thời gian cứ như vậy lặng lẽ trôi qua. 1826 ngày, 43 824 giờ, 2 629 440 phút và 157 766 400 giây. Trong năm năm qua hắn vẫn luôn đi tìm cô, lật tung cả Anh lẫn Việt Nam vẫn không thể tìm ra người phụ nữ của hắn. Đan Tâm cứ như thế biến mất vô tung vô ảnh.
Lâm Thiên Vũ tắt màn hình máy tính ngả lưng dựa vào ghế, cả đêm hôm qua hắn ở lại DL làm việc. trời vừa sáng có lẽ nên về nhà ngủ.
Bảo vệ vừa thấy Lâm Thiên Vũ đi xuống liền tươi cười chào hỏi.
"Phó tổng, chào buổi sáng."
Lâm Thiên Vũ không chào lại chỉ khẽ gật đầu.
Trong mắt của toàn thể nhân viên tập đoàn DL vị phó tổng giám đốc vừa mới lên chức cách đây ba tháng chính là một người đàn ông độc thân hoàng kim điên cuồng vì công việc. Đẹp trai, tài giỏi, giàu có quan trọng là xuất thân sáng chói, phụ nữ nhìn thấy Lâm Thiên Vũ như ong nhìn thấy mật. Chỉ có điều vị phó tổng này chưa từng liếc mắt nhìn ai, không biết hắn đã làm cho bao nhiêu cô gái phải mất ăn mất ngủ. Thứ làm cho hắn nổi tiếng hơn nữa chính là thay thư kí còn nhanh hơn cả thay áo, lên chức ba tháng bảy thư kí đã phải "say goodbye" với tập đoàn DL. Tất nhiên thư kí của hắn chỉ có thể là nam.
Lâm Thiên Vũ tự nhận mình không phải là kẻ cuồng công việc. Những lúc rãnh rỗi hắn lại không tự chủ lại nhớ Đan Tâm, luôn tự hỏi mình giờ này cô đang làm gì, có nhớ hắn hay không....người ta nói thời gian sẽ chôn vùi nỗi nhớ thế nhưng nỗi nhớ của hắn không những không bị chôn vùi mà ngày càng lớn hơn. Làm việc là cách duy nhất để hắn buộc mình không nghĩ về cô.
Tiếng chuông điện thoại phá hỏng mộng đẹp của Lâm Thiên Vũ, kẻ đáng chết phá hỏng giấc ngủ của hắn chỉ có thể là Âu Dương Thiếu Phong.
"Cậu có biết phá giấc ngủ của người khác là đáng tội gì không hả?"
"Ngủ..... đã mấy giờ rồi mà cậu còn ngủ?"
Lâm Thiên Vũ với lấy điện thoại đầu giường, Ừm.......9 giờ rưỡi.
"Gọi tớ có việc gì không?"
Lâm Thiên Vũ rời giường đi vén hết màng trong phòng lên, hắn lại ngủ ở phòng của Đan Tâm. Mỗi ngày hắn đều bỏ vào lọ hoa trong phòng cô một đóa hồng xanh cả lavender nữa, rãnh rỗi hắn sẽ xếp sao ghép thành những chú heo nhỏ đáng yêu. Sinh nhật, valentine, lễ tết, ngày hắn gặp cô,.... cứ những ngày dàng nhớ là hắn lại làm. Đôi lúc Thiếu Phong hay Thừa Văn đến đều hỏi hắn làm cho ai, hắn chưa từng trả lời, một ngày nào đó khi hắn tìm thấy cô tự nhiên hai người họ sẽ biết.
Âu Dương Thiếu Phong nhíu mày sao lại không trả lòi, vì biết tên tiểu tử này lại thức đêm bán mạng làm việc nên giờ này hắn mới gọi, vậy mà....
"Cậu có nhớ không.?"
"Hả... nhớ gì?"
Người của hắn ở đay nhưng hồn thì phiêu du đến cạnh Đan Tâm mất rồi.
"Còn một tiếng nữa là lễ tốt nghiệp khóa này của trường."
A.... đúng rồi. Hắn tốt nghiệp hai năm trước, trường dại học có mời hắn dự lễ tốt nghiệp khóa này. Thiếu Phong không nhắc thì hắn cũng quên mất.
"Đợi chút tớ sẽ đến ngay."
Lâm Thiên Vũ cúp điện thoại về phòng mình tắm rửa.
15 phút sau.
Những giọt nước li tai từ những sợi tóc đen nhánh mềm mại trượt xuống cần cổ, len lỏi vào vòm ngực mạnh mẽ rắn chắc nhưng quyến rũ đến mê người. Lâm Thiên Vũ gài cúc áo những đường cong nam tính ẩn hiện như trêu ghẹo buộc người ta phải phạm tội. Nếu đẻ người phụ nữ nào nhìn thấy thì chắc ba mươi giây sau cô nàng phải nhập viện vì thiếu máu.
Lâm Thiên Vũ đi dạo quanh khu kí túc xá, cây trong hậu viện che đi ánh nắng rực rỡ đang nhảy nhót trên vòm lá, tia sáng len lỏi chiếu lên từng bước chân của hắn. Từ xa văng vẳng một giọng Việt dang hát khe khẻ. Giọng hát này thật quen thuộc, cả trong mơ hắn cũng nghe thấy thật nhiều lần.
"Mỗi khi ngắm những ánh nắng mai thức dậy.
Trong lòng bỗng thấy nhớ nụ cười của anh.
Nhớ ánh mắt rất dịu êm khi nhìn em thật nhẹ nhàng.
Với nụ cười cho lòng sưởi ấm thêm.
Cứ mỗi tối những lúc trước khi ngủ vùi.
Trong lòng bỗng thấy nhớ những phút giây gần anh.
Những đêm vắng cơn mưa rơi.
Nhìn ra ngắm bao ngôi sao nhớ một người.
Nhớ anh thật nhiều !"
____
BÊN LỀ:
Không tìm thấy Đan Tâm, Lâm Thiên Vũ ngửa đầu lên trời gào to:
"Lão thiên ngài đang đùa với con hay sao?"
Thiên Quân ở trên kia mặt mày nổi bão, quát lớn.
"Phàm nhân kia thật lớn mật dám bảo bổn quân đùa giỡn. Bổn quân rộng lượng cho hắn làm ma để hắn có thể yêu thêm lần nữa mà hắn dám bảo bổn quân đùa ư. Chỉ mới thử thách một chút đã không chịu được. Hừ."
Chúng Tiên ở dưới vâng vâng dạ dạ cho qua chuyện. Thiên Quân làm người ta thành ra thê thảm như thế mới nói người có mấy câu đã tức giận.
Trầm ngâm một chút Thiên Quân lại nghĩ ra được quái chiêu.
"Ti Mệnh Tinh Quân viết lại số mệnh của phàm nhân kia."
"Gì ạ?"
"Sao? Không làm được hả?"
Ti Mệnh cười giả lả hắn là thần cai quản số mệnh làm gì có chuyện không được, chỉ là như vậy phàm nhân kia có quá đáng thương không.
"Làm được ạ."
"Vậy tốt."
Thiên Quân bước đi đầu không ngoảnh lại, chúng Tiên tung hô xong cũng bay đi mất để lại Nguyệt Lão và Ti Mệnh.
"Nguyệt Lão, ông có chuyện gì à?"
Nguyệt Lão ha ha cười, có chuyện, tất nhiên là có chuyện.
"Ti Mệnh ông có thể có nhân tính một chút đừng viết quá đang có được không?"
"......."
"Tơ hồng của Lâm Thiên Vũ và Trần Đan Tâm là do lão nối, đứt gánh giữa đường người ta sẽ oán lão a."
Ti Mệnh sờ cằm suy nghĩ, Thiên Quân vô nhân tính thích chia uyên rẽ thúy kia chỉ nói ông viết lại chứ không nói viết thế nào, không quá đáng thì không quá đáng.
"Ta sẽ xem xét."
Bút sa gà chết. Nó về mức độ vô nhân tính Thiên Quân và Ti Mệnh không ai sẽ là lão sư của ai đâu.
"Ông đã hứa rồi đấy, hai người họ mà không được thì lão sẽ báo mộng cho họ oán chết ông."
"Yên tâm, yên tâm ta chỉ thêm một chút dưa, cà, mắm, muối cho nó có vị thôi."
Đôi lúc cái được gọi là dưa, cà, mắm, muối đó mới chính là vấn đề.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT