Đan Tâm không buồn để ý tới sự có mặt của ba mẹ.

"Cô tốt nhất biến khỏi mắt tôi, đừng để tối thấy cô thêm lần nào nữa. Đứng dậy về phòng thu dọn đồ của cô đi ra khỏi nhà tôi ngay bây giờ."

Kim Ngọc chống tay đứng dậy. Phần eo đau nhói làm mặt cô nhăn nhó, đau đến rơi nước mắt.

"Đi ra khỏi nhà chị, chị có quyền gì để đuổi tôi ra khỏi đây."

Nhìn đến Trần Chí Viễn nước mắt roi lã chả, đáng thương không thể tả.

"Chú, com chỉ vào phòng giúp chị dọn rác thôi vậy mà chị không cảm ơn con lấy một tiếng còn ra tay đánh con."

Kim Ngọc đưa tay lên lau nước mắt, khóe môi thoáng hiện ý cười rất nhanh như chưa từng tồn tại rất tiếc không thoát khỏi ánh mắt sắt bén của Đồng Hiểu Hiểu. Con bé này vẫn ghi hận việc Đan Tâm và Đăng Quân đóng kịch lừa nó, muốn mượn chồn bà ra mặt đây mà.

Đan Tâm cười khẩy chặt đứt vọng tưởng sai lầm của Kim Ngọc.

"Đừng nhìn ông ấy chẳng ích gì đâu, ngôi nhà này đứng tên tôi ông ấy chẳng có quyền gì với ngôi nhà này cả. Cô bớt đóng kịch để hơi sức mà biến khỏi đây."

"Chị..... chị vì thứ rác rưởi đó mà đuổi tôi ra khỏi đây."

"Đối với cô nó là rác rưởi nhưng đối với tôi nó còn cao quý, giá trị hơn cả cái danh hão Đỗ đại tiểu thư của cô."

Đan Tâm lấy chú heo nhỏ đáng thương ra khỏi sọt rác đặt lại chỗ cũ, mắt hằn tia máu chứng tỏ cô đang rất tức giận.

"Nếu chị đã nói như vậy, được thôi.... tôi đi."

Kim Ngọc tức giận không kém bước ra khỏi phòng, đi thì đi, dừng nghĩ cô chỉ có thể sống ở mỗi nơi này. Ngôi nhà này có gì hay chứ.

Mặt Trần Chí Viễn không hiểu là trắng, đỏ, đen hay vàng tuy nhiên vẻ điềm tĩnh ngoài mặt chỉ là giả tạo bên trong cuồn cuộn sóng ngầm, đôi mắt hung dữ như muốn xé xác Đan Tâm ra làm trăm mảnh. Quay lưng đuổi theo Kim Ngọc.

"Kim Ngọc con đừng nghe nó nói bậy, con cứ ở đay không ai có thể đuổi con đi."

Kim Ngọc thu dọn đồ bỏ vào vali không quay đầu lại nói.

"Con không thể ở lại đây nơi này không có chỗ cho con, ngoài chú ra chẳng ai muốn thấy mặt con cả. Đan Tâm còn xem con chẳng bằng cả thứ rác rưởi đó, con không muốn ngay cả chút danh dự cuối cùng cũng không giữ được."

"Vậy con định đi đâu."

"Ở đây con có một người bác, con qua nhà bác không thì về Hồ Chí Minh."

"Để chú đưa con đi."

"Không cần đâu, con tự bắt taxi đi."

Kim Ngọc xách vali chạy ra đường, đeo bám như thế là quá đủ rồi."

Đan Tâm ngồi trên giường bên trái là Đồng Hiểu Hiểu, Lâm Thiên Vũ ngồi trên ghế yên lặng để hai mẹ con nói chuyện. Đan Tâm kể lại đầu đuôi sự việc cho Đồng Hiểu Hiểu nghe, tâm trạng đã tốt hơn nhiều.

"vậy chú heo nhỏ đó là do cậu Lâm Thiên Vũ đó tự làm tặng cho con."

Đan Tâm gật gật đầu.

"Quà chúc mừng con đạt kết quả cao trong kì thi học kì I."

"Cậu ta rất có lòng."

Đồng Hiểu Hiểu vuốt lại mái tóc hơi rối của Đan Tâm, bà thật sự rất muốn gặp bạn trai của con gái bà nhờ cậu ta mà Đan Tâm thay đổi rất nhiều, cười nhiều hơn, hòa đồng hơn trước. Ba hôm nay bà luôn thấy con gái cầm điện thoại trốn trong phòng nói chuyện trên trời dưới đất với cậu ta. Con bé ỷ lại vào cậu ta rất nhiều.

"Rầm....."

Cánh cửa đáng thương bị Trần Chí Viễn mở ra à không đá ra mới đúng. Gương mặt ông lúc này không khác gì Tu La địa ngục.

"Ông làm gì vậy, không thể nhẹ nhàng chút sao. Là Kim Ngọc không đúng ông đừng có nổi nóng vô cớ."

"Bà yên lặng cho tôi."

Đan Tâm kéo mẹ ngồi lại xuống giường. Người ba này của cô muốn nổi nóng với cô lâu lắm rồi chẳng qua là không có cơ hội, không có tư cách mà thôi. Kim Ngọc đã ban cho ông ta cơ hội ngàn năm có một như thế không nổi nóng thì thật uổng phí của trời. Tốt thôi, chuyện giữa cô và người ba này cũng nên nói cho rõ ràng rồi.

"Hứa với con dù có chuyện gì cũng ngồi yên đừng nói gì cả, có một số việc con cần nói rõ với ông ấy. Đừng ai xen vào chuyện này."

Câu đầu là nói với Đồng Hiểu Hiểu, câu sau là dành riêng cho Lâm Thiên Vũ.

Chưa đợi Đan Tâm mở miệng Trần Chí Viễn đã lên tiếng.

"Một chút mặt mũi của tao trước mặt người ta cũng bị mày làm mất. Mày rốt cuộc muốn cái gì?"

Cha con cuối cùng thành ra mày tao, thật nực cười. Đan Tâm đi đến trước mặt Trần Chí Viễn, bao nhiêu ấm ức, tủi thân hôm nay cô đem xả hết ở đây.

"Ông hỏi tôi muốn gì sao? Tôi nói cho ông biết tôi muốn ông trả lại tuổi thơ, trả lại nụ cười ngây thơ, trả lại gia đình, trả lại những gì mà tôi đáng được có. Ông có làm được không hay chỉ biết lạnh lùng quay lưng bước đi không một chút lòng trắc ẩn bảo tên trợ lí khốn kiếp của ông vứt vào mặt tôi một đống tiền trong khi tôi chịu thay ông một nhát dao."

Đan Tâm nói trong chua xót, giận dữ và cả đau đớn khôn cùng. Đưa bàn tay có vết sẹo đã mờ ra trước mặt Trần Chí Viễn.

"Tôi muốn ông xóa vét sẹo trên tay tôi, xóa cả vết sẹo đã hằn sâu trong lòng tôi ông có làm được không."

Trần Chí Viễn vẫn như pho tượng không chút cảm xúc, lạnh lùng đứng đó. Ông ta không còn là người nữa. Thật tàn nhẫn, vô lương tâm.

"Tao đã cho mày tiền để mày điều trị."

"Tiền, ông cũng chỉ biết có tiền. Nếu như hôm đó ông đứng lại nói một câu quan tâm tôi như quan tâm một người xa lạ hảo tâm chịu thay ông một nhát dao thì hôm nay vết sẹo này đã không có trên tay tôi. Tôi để lại nó là muốn nhắc nhở bản thân không được mềm yếu, không được ngu xuẩn như thế này thêm một lần nữa. Phải, là tôi ngu ngốc không lo bản thân bị thương thậm chí có thể chết lao ra cầm chặt lấy con dao đó. Ông có biết cái cảm giác bị dao cứa sâu vào tay đau như thế nào không? Máu từ vết thương tôi chảy ra rất nhiều ngay cả kẻ muốn giết ông cũng sợ hại quỳ khóc nói là không cố ý, còn ông, lúc đó ông làm gì? Còn nhớ không hay để tôi nhắc lại cho ông nhớ. Ông đứng đó xem hành động của tôi như một vở hài kịch, không lòng thương hại, không chút dao động, không gì cả. Nhưng những thứ đó còn chưa là gì, ông nhẫn tâm dẫm nát lên lòng tự trọng, lên tôn nghiêm, lên danh dự của tôi. Những thứ đó rách nát tan tành theo từng đồng tiền bố thí mà tên trợ lí của ông ném vào mặt tôi, từng tờ tiền rơi từ mặt tôi xuống, từng tờ từng tờ một là hi vọng, niềm vui, hạnh phúc và cả ao ước được cha yêu thương của tôi. Ông có nhớ hôm đó là ngày gì không? Là Noel, là sinh nhật 15 tuổi của tôi."

Đan Tâm quay lưng lại nhắm chặt hai mắt ngăn không cho nước mắt trào ra. Cổ họng nghẹn cứng.

Lâm Thiên Vũ hoàn toàn không tưởng tượng nổi, ông ta không phải là người, làm sao một người cha có thể đối xử với con gái mình như thế. Ánh mắt Lâm Thiên Vũ nhìn Trần Chí Viễn không chỉ có căm hận mà còn có cả mà còn có cả kinh tởm, chán ghét.

Đem Đan Tâm ôm chặt vào lòng.

"Không sao mọi thứ đều qua rồi. Có anh ở đây không ai có thể bắt nạt em."

Đan Tâm đứng yên, đúng vậy dù cô có mất hét tất cả nhưng vẫn còn có anh, anh sẽ bảo vệ cô.

Đồng Hiểu Hiểu ngồi trên giường thẫn thờ, nước mắt cứ thế rơi xuống làm cách nào cũng không ngăn được. Người này không phải chồng bà, ông đã không còn là người đàn ông tốt bụng ngày nào nữa rồi. Là chồng bà thay đổi hay bản chất con người ông ta vẫn thế. Bao nhiêu năm nay bà bị ông lừa sao, một cú lừa thật ngoạn mục. Hóa ra bà chỉ là một kẻ ngốc.

Chung sống gần ba mươi năm chưa bao giờ Trần Chí Viễn thấy ánh mắt tuyệt vọng của vợ. Dù năm đó ông ném Đan Tâm vào cô nhi viện ánh mắt bà vẫn còn một chút gì đó ánh sáng, nhưng hôm nay tuyệt vọng, phẫn nộ, căm hận và cả chán ghét trong mắt bà làm ông thấy sợ hãi, thà rằng bà cứ đánh cứ mắng ông sẽ chịu tất cả. Bà không phải người đầu tiên ông yêu nhưng là người duy nhất ông muốn sống cùng, bao năm qua ông xem bà như bảo bối trân quý nhất của đời mình chỉ cần bà đau, bà không vui ông cũng cảm thấy nặng nề.( Ơ hóa ra ông này yêu vợ quá nên ghét Đan Tâm. Thần kinh ông có vấn đề à."

"Hiểu.... Hiểu."

"Ông đừng gọi tôi, ông có còn nhân tính không, ông là người hay ác quỷ hả? Ông tước đoạt quyền làm mẹ của tôi còn tước đoạt tất cả của con bé. Đan Tâm không phải là con ông sao?"

"Hiểu Hiểu bà bình tĩnh lại có được không?"

"Bình tĩnh, ông bảo tôi làm sao có thể bình tĩnh.?....Đừng động vào người tôi."

Đồng Hiểu Hiểu gạt phăng cánh tay trên vai mình xuống, đẩy Trần Chí Viễn ra khỏi phòng Đan Tâm.

"Trần Chí Viễn ông cũng đi khỏi đây đi, đừng để tôi thấy mặt ông."

Thu dọn tất cả quần áo của Trần Chí Viễn bỏ vào vali, một mạch chạy xuống lầu. Trần Chí Viễn đuổi theo nói hết lời vẫn không lay chuyển được. Đồng Hiểu Hiểu không chút lưu tình ném vali ra ngoài cửa chính đẩy luôn cả chồng ra ngoài. Đóng cửa lại quyết tuyệt, lạnh lùng.

Trần Chí Viễn đập cửa, vợ ông bình thường hiền dịu nhưng lúc nổi điên lên đáng sợ vô cùng. Lần này bà nhất định không tha thứ cho ông, cũng chỉ vì nó. Nó là con gái ông sao? Không phải, nó là khắc tinh, là sao chiếu mạng của ông mới đúng.

"Hiểu Hiểu bà mở cửa ra nghe tôi giải thích có được không."

"Không còn gì để giải thích cả, ông đi đi. Mấy ngày này tôi chỉ muốn sống bình yên bên con gái tôi, hết tết về nhà tôi sẽ nói chuyện với ông sau."

Đồng Hiểu Hiểu để lại cánh cửa đóng chặt và chồng bà ở sau lưng. Bà chỉ muốn nói chuyện, chỉ muốn xin lỗi, cầu xin Đan Tâm tha thứ cho những gì mà chồng nà đã gây ra. Dù biết không thể có chuyện đó bà vẫn muốn thử một lần. Sống mà hận chính cha mình cảm giác đó không lấy một chút dễ chịu.

Ngay lúc Đồng Hiểu Hiểu đẩy Trần Chí Viễn ra khỏi phòng mọi gắng gượng của Đan Tâm hoàn toàn sụp đổ. Ôm lấy Lâm Thiên Vũ khóc như mưa, nước mắt thấm ướt cả áo Lâm Thiên Vũ.

"Đan Tâm không được khóc, ông ấy không xứng đáng để em rơi nước mắt."

Lâm Thiên Vũ vỗ lưng Đan Tâm giúp cô bình tĩnh, chờ cô khóc đủ mới nhấn co ngồi xuống giường đi đóng cửa phòng lại. Kéo ghế ngồi trước mắt cô cầm lấy bàn tay có vết sẹo, hắn không thể ngờ rằng đằng sau vết sẹo này là một quá khứ đẫm nước mắt và cả máu của cô như thế. Vết sẹo có thể mờ nhưng nỗi đau của cô vẫn còn đó nguyên vẹn.

"Kể cho anh nghe hôm đó đã xảy ra chuyện gì?"

Hít vào một hơi không khí căng tràn trong lồng ngực giúp Đan Tâm thoải mái hơn nhiều.

"Hôm đó là Noel, là sinh nhật 15 tuổi của em. Nhà An An ở gần công trình xây dựng cao ốc của ông ấy. Em đến nhà An An chơi lúc về đi ngang qua công trường em thấy có nhiều người tụ tập ở đó khiếu nại ông ấy đền bù không thỏa đáng, em tò mò nên tới xem. Sau khi quản lí công trường giải quyết đám đông em cứ nghĩ là hết chuyện rồi nên đi về không ngờ lại thấy có người cầm con dao tiến về phía ông ấy. Em chẳng nghĩ được gì cả, em chỉ biết người sắp bị giết là ba em. Em chẳng màng đến bản thân lao ra cầm chắt lấy con dao. Lúc đó trời đổ mưa, mưa rất lớn. Ông ấy được người trợ lí lấy ô ra che mưa, dù em vừa cứu ông ấy một mạng ông ấy cũng chẳng xem ra gì lạnh lùng bước vào xe nói gì đó với người trợ lí, lát sau trợ lí của ông ấy mang tiền ra cho em nói đó là tiền điều trị vết thương. Cũng không đưa vào tay mà ném thẳng lên mặt xem em như ăn xin chờ đợi tiền bố thí. Kể từ lúc đó mọi hi vọng còn sót lại của em đều vỡ tan. Anh biết không cảm giác bị dao cứa vào tay rất đau cả lạnh nữa, máu và nước mưa chảy xuống xối xả thấm ướt vào người. Em bị mất rất nhiều máu đi chưa được hai bước đã bất tỉnh, chính người muốn giết ông ấy đưa em vào bệnh viện."

Lâm Thiên Vũ thở dài vươn tay lau đi những giọt nước mắt còn sót lại trên khóe mi Đan Tâm. 15 tuổi, lúc đó hắn đang làm gì?

"Đan Tâm, xóa vết sẹo trên tay em đi. Quên hết quá khứ phải sống thật tốt, đừng vì một người không xứng đáng mà khiến bản thân phải tổn thương."

Ngoài ở bên cạnh lặng yên nghe cô nói, an ủi cô hắn chẳng làm được gì. Nếu hắn là người thì tốt quá. Lần đầu tiên Lâm Thiên Vũ thấy mình thật vô dụng, ngay cả người hắn yêu còn không bảo vệ được.

Tiếng nói anh trầm ấm, đều đều thổi vào lòng đang dần lạnh của Đan Tâm một hơi ấm, một ngọn lửa hi vọng. Đan Tâm gật đầu, gối đầu lên chân Lâm Thiên Vũ, cô muốn ngủ.

"Xuống ăn chút gì rồi hẳn ngủ từ trưa giờ em đã ăn gì đâu."

"Ngày mai em sẽ ăn. Sáng mai thức dậy em sẽ cố gắng sống thật tốt."

Đồng Hiểu Hiểu đứng trước cửa phòng Đan Tâm muốn vào nhưng lại thôi. Điều gì con gái bà cũng nói với cậu Lâm Thiên Vũ đó, bây giờ nó chỉ cần cậu ta an ủi bà vào đó sẽ thành người thừa. Ông trời cướp đi của nó nhiều thứ nhưng bù lại cho nó một người bạn trai tốt. Đến bản thân bà còn không tha thứ được cho chồng mình thì làm sao Đan Tâm có thể. Vẫn là nên thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play