Ngoài cửa sổ thình lình có tiếng gõ cửa xe khiến hắn đang định nói thì bị cắt ngang, nhìn người bên ngoài hình như không có hảo y’, càng làm khiến hắn thêm
căng thẳng thần kinh.
Hắn không ngu xuẩn đẩy cửa kính xe xuống mà chỉ kéo xuống một khoảng. “Có chuyện gì sao?”
“Không có gì, chỉ là muốn hỏi vị tiểu thư bên cạnh tên là Hiền Vũ Tây đúng không?”- Nhìn ảnh chụp trên tay trong lòng có chút không kiên nhẫn.
Phiền chết
đi được!! Lão nhân gia kia chỉ nói tên nữ nhân là Hiền Vũ Tây, sau đó
kêu hắn giáo huấn nam nhân bên cạnh nàng, nhưng mà lại không đưa ảnh
chụp của nam nhân đó, làm cho anh em bọn họ đứng đây cả buổi tối. Lúc
này chỉ muốn tìm đại ai đó thế thân kết thúc công việc bỏ chạy lấy người
“Đúng thì sao? Không đúng thì sao?”- Dù sao mấy năm sống trong thật giả, Trì Hải Bình đã quen với việc nói quanh co thăm dò mục đích đối phương.
Hiền Vũ Tây
không hiểu gì cả, nhưng cũng mơ hồ biết mục đích của chúng, lập tức kéo
tay áo hắn, nhưng hắn chỉ khẽ chạm nhẹ an ủi nàng.
“Đúng thì tốt”- Sắc mặt hắn đai biết, xoay người cầm cây gậy lớn của một kẻ khác. “Để ta đập”
Phút chốc,
thủy tinh xe vỡ vụn như tuyết rơi xuống trên thân hai người, Trì Hải
Bình nhanh chóng dùng thân che chở cho nàng, những mảnh thủy tinh liền
rớt trên người hắn, lưu lại vô số vệt máu nhỏ..
Hắn rên lên nhưng vẫn không hề dịch chuyển, những mảnh thủy tinh nhỏ cứ thể cắm vào người, Hiền Vũ Tây lo lắng đến mức rơi lệ.
Sao lại như
vậy? Đám người này là ai? Nơi nàng ở theo lí mà nói sẽ không thể phát
sinh chuyện này! Người kia rõ ràng là muốn tìm nàng.
Sau khi đem
mọi thứ trên xe đập nát nhừ, hai tên lưu manh vây quanh bên ngoài xe
cũng dừng tay, sải bước đi qua b ên cửa kính đã bị đập, tàn nhẫn nói:
“Xú tiểu tử, biết điều một chút!! Nếu dám cùng người con gái bên cạnh
mày ở chung một chỗ nữa, thì lần sau mày chết chắc. Đi thôi.”
Tiếng xe máy rít gào xa dần, Trì Hải Bình mới chậm rãi chống đỡ lấy cơ thể mình, yếu ớt nhìn nàng đang im lặng bật khóc.
“Không bị thương ở đâu chứ?”- Hắn nhẹ nhàng hỏi lại càng khiến nàng rơi nhiều lệ hơn.
Hắn giúp nàng che chở nàng làm sao bị thường chứ? Phải hỏi xem là hắn có bị thương hay không chứ.
“Em không có, còn anh? Anh bị thương ở đâu, để em xem”- Nàng cẩn thận chạm vào hắn, sợ chạm vào nơi vết thương.
“Đừng khóc, anh không sao… nhưng đầu hơi chán”- Biết nàng không sao, hắn cố tỏ ra mạnh mẽ chậm rãi thả lỏng người, thân thể vô lực ngã về phía nàng, một trận kinh hô.
Đón lấy cơ
thể của hắn, đầu óc nàng đột nhiên trống rỗng khi nhìn thấy mảnh thủy
tinh sau lưng, máu nơi vết thương không ngừng chảy ra, màu đỏ tươi của
máu đánh thức nàng. Nàng bối rối lấy di động trong bao ra, run rẩy bấm
số.
Bệnh viện!! Nàng muốn đưa hắn đến bệnh viện.
Phòng cấp
cứu ban đêm không vắng vẻ lắm so với ban ngày, vẫn ồn ào như ban ngày,
nhưng Hiền Vũ Tây cũng chẳng mấy để tâm, nàng chỉ muốn trông nom ngồi
bên cạnh Trì Hải Bình, nắm tay hắn, xác định vết thương trên người hắn
không sao.
Bác sĩ đứng
một bên, mở quần áo hắn ra, xử lí vết thương trên người hắn, không ngừng gắp ra từng mảnh thủy tinh lớn nhỏ, nàng đứng ngoài nhìn thấy trừ sợ
hãi thì càng yêu hắn nhiều hơn.
Nhìn những
mảnh thủy tinh bén nhọn sắc sảo lúc cắt qua da thịt đau biết bao nhiêu,
nhưng hắn cố chấp không chuyển người, bao nhiêu thủy tinh đều đẩy lên
người hắn.
Chẳng lẽ hắn không biết cho dù nàng không bị thương nhưng nhìn thấy hắn bị thương,
lòng nàng cũng đâu tốt hơn. Thậm chí khi nhìn thấy hắn gục xuống, trái
tim nàng đập nhanh, trống ngực nhảy lên. Lúc nhớ lại, ngồi ở bên giường
bệnh, nàng không nhịn được gấp chặt ngón tay, sắc mặt trắng bệch.
Cho đến khi bác sĩ cuối cùng cũng thở hắt ra, đem tất cả mảnh thủy tinh lấy ra, sau đó rắc thuốc lên, nàng mới ngẩng đầu hỏi: “anh ấy không có việc gì chứ?”
“Không sao, ngoại ngừ do quá nhiều vết thương nên bị mất máu, còn những cái
khác không có gì trở ngại. Mấy ngày tiếp theo, đừng để vết thương vào
nước. Trước hết để cậu ta ở lại bệnh viện, chờ miệng vết thương khép
lại, nếu không còn vấn đề thì xuất viện.”
“Cám ơn!! Cám ơn bác sĩ”- Nàng khom người cúi chào, đối với vị bác sĩ này thập phần biết ơn.
“Không có gì! Lát nữa y tá đưa cô đi làm thủ tục nhập viện” Đối với loại tình huống này sớm đã quen, nên bác sĩ phất tay bảo y tá ở lại sau, sau đó tiếp tục đi sang giường bệnh khác xử lí.
“Tiểu thư, xin theo tôi đi làm thủ tục”- Y tá thu dọn xong, hai tay bận rộn.
“Vâng”
Sau khi làm
thủ tục xong hết, Hiền Vũ Tây lẳng lặng ngồi nhìn Trì Hải Bình đang nằm
trên giường, lúc thì vuốt nhe khi thấy hắn nhíu mày, lúc thì đè xuống
không để hắn xoay người, cho đến khi bên ngoài cửa sổ lộ ra ánh sáng,
bên trong phòng trắng toát.
Nàng cả đêm không ngủ, ngoại trừ chăm sóc hắn, trong lòng nàng vẫn sợ hãi, nhưng sau đó lại đầy phẫn nộ
Tuy rằng
nàng biết không muốn gây chuyện lớn nên chỉ đập kính rồi bỏ đi, nhưng
nàng không muốn để việc này xảy ra lần nữa. Bọn họ muốn làm gì, nàng
không quản, nếu hướng về nàng cũng không sao, nhưng sao ra tay với hăn?
Hắn thoạt nhìn không giống người có tiền chẳng qua vì hắn thích ăn mặc
nghèo khổ.
Chuyện lầy
này xem như đã chọc giận nàng, hành động xấu xa của họ cũng bởi vì ai đó thất tín với nàng. Rốt cuộc họ đã bảo đảm gì? Nói xung quanh nhà nàng
tuyệt đối không có ai gây sự có thể an tâm mà sống. Thì ra cái họ gọi là gây sự trong pham vi nghĩa hẹp là thế này sao?
“Tiểu… Tiểu Vũ”- Nằm sấp trên giường bệnh, Trì Hải Bình khó khăn cử động, đôi môi khô nứt chỉ nói vài chữ nhưng cũng rất đau.
“Sao vậy? anh uống nước không? Hay còn đau ở đâu”- Hiền Vũ Tây nghe thấy giọng hắn liền vội vàng tiến lên, gương mặt tức giận lạnh lẽo cũng nhanh chóng gỡ xuống.
Đôi môi hắn khô cứng, nàng cầm lấy một bình nước khoáng để sẵn ống hút bưng tới trước mặt hắn.
Sau khi uống nước xong, nhìn ra ngoài cửa sổ, hắn lại nhíu mày, thở thật sâu, giương mắt nhìn nàng: “Tiểu Vũ, giúp anh nói với thư kí, hôm nay anh không vào công ty được không?”
“Được!! Lát nữa em sẽ đi. Em về nhà giúp anh lấy đồ tới, anh nghỉ ngơi đi”- Đương nhiên, ngoại trừ chuyện này, nàng còn có chuyện gấp khác phải xử
lí, ví dụ như đi tìm mấy tên khốn khiếp kia đòi công đạo.
“Uhm”- Chỉ nói được mấy câu, do mất máu quá nhiều hắn lại buồn ngủ, hai mi mắt nặng nề khép chặt.
Vén nhẹ mái tóc hắn, thấy hắn ngủ ngon nàng dịu dàng nói: “Nghỉ ngơi cho tốt, em đi một lát sẽ quay lại”
Nhìn thấy
hắn ngủ rất lâu, nàng mới ngẩng đầu lên, sắc mặt trở nên lạnh lùng,
trong mắt lóe lên ngọn lửa. Ai có can đảm khiến hắn bị thương, thì nàng
cũng khiến bọn họ sống không dễ chịu, nhưng đám người kia thì để tính
sau đầu tiên phải lôi đầu kẻ đã dám “đảm bảo” mà không tuân thủ.
Tốt nhất nên cho nàng một lời giải thích.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT