Rolin nhẹ nhàng bỏ tay đang che cổ xuống, Feldt nhân cơ hội đó đặt tay lên tai Rolin, cúi đầu, áp môi lên gáy anh.
Tim như bị bóp chặt, Rolin nhướng vai làm cằm anh áp vào trán đối phương, “Anh làm gì vậy?”
Feldt trở mình, nằm cạnh Rolin, “Cậu không sợ tôi hút máu cậu sao?”
Cười nhẹ một tiếng, Rolin nhếch nhếch khóe miệng, “Không phải anh đã nói – Sẽ không hút máu tôi?”
Feldt kéo chăn lên, vòng tay qua ngực Rolin, chỉ nói một tiếng, “Ngủ đi.”
“Chúng ta không nên ngủ chung, anh có tiền như vậy, đi kiếm một phòng khác đi!” Rolin thử nâng cánh tay Feldt lên, đối phương thế lại càng ôm chặt hơn.
“Trời mau sáng quá.”
“Này… này!” Rolin thò tay xuống gối đầu, nhưng Feldt lại lấy ra viên thuốc Rolin giấu ở đó từ trước, huơ huơ trước mặt cộng sự, Rolin không khỏi nghiến răng ken két, “Anh –”
“Tôi chỉ muốn nghỉ một chút thôi.” Feldt cười khẽ làm không khí bên tai Rolin dao động, “Hơn nữa cậu cũng ngủ không được ngon, đúng không?”
Rolin liếc hắn một cái, bực bội xoay người sang hướng khác, “Thật không biết anh đang nghĩ gì!”
Hai người không nói thêm nữa, Rolin luôn cẩn thận đề phòng, đến khi nghe được hơi thở đều đều của Feldt, giống như bị thôi miên, anh nhắm mắt lại.
Vốn dĩ hai người sẽ phải đáp máy bay quay về Washington lúc hai giờ trưa, nhưng hiện tại còn chưa đến mười hai giờ, di động Rolin đã reo vang.
Là Boss gọi tới.
“Cậu đang ở đâu vậy?”
Rolin xoay mặt lại, nhìn Feldt đang trầm tĩnh ngủ, trong lòng bỗng run lên, lúc này mới nhớ tới khi trời sắp sáng, người này chạy tới nói muốn ngủ cùng mình. “Tôi ở New York, mấy tiếng nữa sẽ bay về Washington.”
“Cậu tạm thời không cần quay về, có một vụ án mới, ngay tại New York, hung thủ hẳn là cùng một người.”
“Cái gì?” Rolin nhíu mày, Feldt bên cạnh cũng đã mở mắt.
“Nạn nhân là Alfa Luis, chết trong phòng khách sạn, Lena và cộng sự đã được cử đến giữ hiện trường, phải biết rằng nếu nhân viên khách sạn mở cửa phòng, nạn nhân sẽ hóa thành tro.”
Rolin ngơ ngác nhìn Feldt, bọn họ hôm qua vừa mới gặp Alfa… người kia đã chết?
“Tôi nghe thấy rồi.” Feldt ngồi dậy, dựa vào đầu giường, giơ tay đè chặt hai mắt mình, “Cậu đi trước đi, hiện tại là ban ngày, tôi không đi được.”
Rolin gật đầu, mặc xong quần áo mở cửa rời đi, quay đầu lại nhìn Feldt đang gục đầu, “Chúng ta… sẽ tìm được hung thủ.”
Lái xe tới khách sạn, Rolin trình thẻ rồi đi tới cửa phòng xảy ra án mạng, Lena và cộng sự của cô bảo vệ hiện trường rất tốt, hơn nữa còn mượn sẵn thùng dụng cụ thu thập chứng cứ từ sở cảnh sát địa phương.
“Về phương diện thu thập chứng cứ tại hiện trường, cậu mới là chuyện gia.” Giọng nói Lena có vẻ ung dung, nhưng thần sắc lại có chút ngưng trọng.
Đeo mắt kính vào, Rolin đi tới bên giường, Alfa ngửa mặt nằm trên giường, hai mắt mở rất lớn, môi khẽ nhếch.
Hắn là một Huyệt tộc bí mật, nhưng từ tư thế này có thể thấy được, hắn chết chỉ trong nháy mắt.
“Tôi có xem qua lưng hắn, không có lỗ kim… Nhưng tôi có thể nghe thấy mùi bạc lỏng.” Lena khoanh tay, ngừng một chút, “Alfa hình như là bạn của Feldt, anh ta… sau khi biết tin có ổn không?”
“Chờ đến tối gặp anh ta thì cô hãy an ủi đi.” Rolin kéo khóa quần Alfa xuống, “Có thể làm một Huyết tộc trở nên thất thần như vậy, tôi đoán chỉ có thể là trong một khắc phóng thích dục vọng.”
“Ý cậu là…”
“Hung thủ đã rửa sạch phần dưới của Alfa, nếu như nói hắn dùng miệng, hẳn sẽ để lại nước bọt.” Một loại hương vị có thể thường xuyên ngửi thấy trong bệnh viện lan ra, “Chết tiệt, là thuốc khử trùng.”
“Thuốc khử trùng sẽ hủy diệt DNA của sinh vật, còn trong miệng? Nếu bọn họ hôn môi, hẳn sẽ lưu lại nước bọt của hung thủ. Còn có dấu vân tay… Hung thủ với nạn nhân là loại quan hệ thân mật gì? Chắc sẽ để lại trên người nhau dấu vân tay.” Lena nhắc nhở.
Rolin gật gật đầu, lấy trong miệng Alfa ra một ít mẫu nước bọt, nhưng anh không ôm hy vọng này, hung thủ rất xảo quyệt, khi giết thẩm phán Fairley, hắn cũng rất cẩn thận không hôn môi.
“Vậy trước tiên cứ mang thi thể Alfa về phòng thí nghiệm của tôi đi, còn ở đây…” Rolin nâng thi thể lên, dùng đèn quang chiếu lên giường, quả nhiên phát hiện một ít manh mối, “Hy vọng chúng ta may mắn, ở đây chắc không chỉ có dịch thể của nạn nhân.”
“Ngoài việc kiểm tra hiện trường, chúng tôi còn có thể làm gì không? Chẳng hạn như kiểm tra băng ghi hình?”
Rolin cười cười, “Hung thủ đương nhiên biết trong thang máy có camera theo dõi, huống hồ Huyết tộc leo lên vài chục tầng lầu cũng không nhất định phải đi thang máy. Nhưng cũng không thể phủ nhận rằng tên hung thủ chưa rõ thân phận này cũng có lúc sơ sót.”
“Được, vậy cứ giao cho chúng tôi.” Lena và theo cộng sự dùng túi chống tia tử ngoại bọc thi thể lại, giao cho người vận chuyển đặc biệt về phòng thí nghiệm của Rolin ở New York.
Rolin quay lại khách sạn, đã là bốn giờ chiều, anh đã một ngày chưa ăn gì, nhưng lại nghĩ đến Feldt vẫn còn trong phòng, không biết tại sao, Rolin lại không muốn ăn.
Mở cửa phòng, quả nhiên, người kia vẫn ngồi trên giường, dường như đang suy ngẫm điều gì đó, nghe thấy tiếng Rolin trở lại, mới ngẩng đầu lên hỏi: “Là cùng một hung thủ sao?”
“Rất có khả năng,” Rolin đến bên giường ngồi xuống, nhìn đối phương.
“Cậu ăn cơm chưa?” Feldt kéo kéo khóe miệng, “Từ tối qua tới giờ, cậu chưa ăn gì hết.”
“Tôi không đói.”
“Vậy không được, lát nữa tôi muốn ra ngoài một chút, cậu cũng nên đi ăn chút gì đi.”
“Vậy còn anh?” Rolin nghiêng mặt.
“Tôi nhìn cậu ăn.” Feldt nở nụ cười, “Cậu không cần lo lắng quá, tôi và Alfa, vài năm đôi khi vài chục năm mới gặp nhau một lần, cũng không thân thiết như cậu nghĩ đâu.”
“Nhưng cũng đủ để làm anh buồn, không phải sao? Anh và Boson chẳng qua cũng chỉ hợp tác được vài tháng, mười năm sau, anh vẫn nhớ cậu ta. Huống chi Alfa… các anh quen biết nhau ít nhất cũng phải hơn trăm năm.”
“Tôi đang nghĩ, nói không chừng một ngày nào đó tôi cũng sẽ giống như Alfa, biến mất khỏi thế giới này. Rolin, cậu có biết rằng trên đời này không có gì là vĩnh cửu.” Feldt vén chăn lên, đứng dậy.
“Khi màn đêm buông xuống, tôi biết anh ở đây để bảo vệ tôi… tránh xa khỏi răng nanh của Huyết tộc khác. Còn khi ban ngày đến, tôi cũng sẽ bảo vệ anh rời xa sự uy hiếp của ánh mặt trời. Anh… không giống như Alfa, anh không cô độc.”
“Vậy mười hay hai mươi năm sau thì sao? Cậu còn có thể ở bên cạnh tôi không?” Feldt xoay lưng về phía Rolin sửa lại cà vạt của mình, Rolin không thể nhìn thấy biểu cảm của hắn.
“Đến khi tôi già, sẽ có người khác bên cạnh anh, sóng vai anh cùng đi.”
“Như vậy đi, nếu có một ngày cậu quyết định rời xa tôi, cứ làm giống như tên hung thủ đã làm với Alfa, cho tôi một liều bạc lỏng đi.” Feldt xoay người lại, trên mặt là biểu cảm cười như không cười.
“Anh đang nói bậy gì đó?” Rolin buồn cười lắc đầu, “Nếu anh chết, ai sẽ nhớ về tôi?”
Feldt không biết từ bao giờ đã đi tới trước mặt Rolin, “Thay vì để tôi ghi nhớ cậu, tôi tình nguyện để cậu hoài niệm tôi.”
“Chúng ta sẽ bắt được hung thủ, đến lúc đó anh sẽ thu lại sự đa sầu đa cảm của anh.” Rolin đứng dậy, đi ra cửa, “Giờ tôi đói bụng, người có tiền, anh không ngại chi tiền chứ?”
“Rất sẵn lòng.”
Hai người ở nhà ăn dưới lầu gọi một phần trứng cuộn thịt xông khói, salad và một miếng sandwiches ba lớp, Feldt vừa uống rượu đỏ vừa nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Đang nghĩ gì vậy?” Rolin nhét miếng sandwiches cuối cùng vào miệng.
“Tôi đang nghĩ chúng ta nên đi gặp Jasmine.”
Rolin lau miệng, cười nói, “Tôi cũng nghĩ vậy.”
Hai người đi qua hẻm tối, tới trước cánh cổng.
Rolin nhún vai, Feldt hiểu ý dễ dàng nhấc cánh cổng kia xuống.
Hai vệ sĩ trên hành lang thấy bọn họ, hậm hực đi tìm Jasmine.
Rolin ngồi xuống ghế salon trong phòng khách, bên cạnh có không ít tạp chí khiến mắt đàn ông lóe sáng, PlayBoy trong đó đều không được tính là đạt tiêu chuẩn. Rolin tùy ý lục lọi, vô tình phát hiện, ở trong có một “cô bé” có cùng sở thích như Jasmine, lông mi Rolin run lên, vội thả lại chỗ cũ.
Một bàn tay mảnh khảnh bắt được cổ tay Rolin, “Lại gặp mặt, tiến sĩ D.”
Cách đó không xa, Feldt vẫn duy trì biểu tình như cũ, dựa bên tường, trong mắt mang theo vài phần chế nhạo, “Jasmine, tiến sĩ D không dễ chọc đâu.”
“Vậy sao?” Bàn tay Jasmine chậm rãi từ cổ tay trượt lên cánh tay, bả vai, vươn tới cổ Rolin trong lớp áo sơmi.
“Thật là một đứa trẻ không biết nghe lời, Jasmine…” Rolin tỉnh bơ đặt tạp chí lại chỗ cũ, một giây sau, Jasmine cảm thấy trời đất đảo lộn, bản thân bị áp trên ghế salon, còn tiến sĩ mới bị mình trêu ghẹo vừa rồi đang đè đầu gối trên bụng mình, một tay đang bóp cổ mình.
Jasmine sợ ngây người, chuyện gì vừa xảy ra? Loại tốc độ này, loại sức mạnh này… không phải loại mà người bình thường vốn có.
“Anh… biến đổi cậu ta rồi?” Jasmine há hốc miệng, hỏi.
“Tất nhiên là không.” Feldt đã đi tới, “Tiến sĩ D chắc chắn sẽ không cam tâm làm Huyết hệ của bất cứ người nào.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT