“Destin?” Margaret gọi, bà lay nhẹ vai cậu, Destin ậm ừ trong miệng gì đấy rồi ngủ tiếp

“Destin, đến giờ dậy rồi.”

“Chưa mà.” Destin chậm chạp thức dậy, cậu kéo chăn ra nhìn Margaret “Mấy giờ rồi dì?”

“Gia sư đang chờ cháu dưới nhà đó.” Bà nói làm Destin bất ngờ bật dậy, cậu tỉnh hẳn người.

“Dì nói dùm cháu Mr Terrance đợi chút nhé, cháu xuống liền?” Destin đi thẳng vào nhà tắm. Sau khi tắm xong, cậu xuống nhà bếp thấy Gates và Michael đang trò chuyện

“Chào buổi sáng.” Cậu chào Gates và Michael.

“Chào cậu .” họ đồng trả lời lại. Destin đón lấy ly café của mình uống 1 hơi.

“Cháu có biết hôm qua mấy giờ thì Armand bị gọi đi không ? ” Gates hỏi thấy Destin nhìn mình, mặt đỏ cả lên “Cháu không biết.” rồi cậu hái 1 quả chuối , ăn xong cậu vào thư viện, Mr. Terrance đã ở đó.

“Chào buổi sáng.” Ông nhìn cậu đi vào bàn ngồi xuống “Tôi thấy cậu không tiến triển mấy trong môn toán.”

“Tôi xin lỗi.” Destin đáp, mắt nhìn ông

“Thôi, không có gì, chúng ta học đi?” Mr. Terrance nói, Destin cầm viết lên và bắt đầu bài học hôm trước. Cameron im lặng ngồi ngắm Destin, trong thời gian ngắn cùng làm việc với cậu bé, ông thấy cậu rất chăm chỉ . Mắt ông dừng lại tại cổ Destin, mỉm cười với những dấu bầm hiện diện trên đấy. Ông tự hỏi , cảm giác sẽ ra sao khi cặp chân dài ấy quấn quanh hông mình. Ông cười nham nhở hơn khi tưởng tượng mình sờ chạm vào làn da mềm mại của cậu bé. Nhưng hiện giờ ông chưa thể làm điều mình muốn được, ít nhất phải đợi đến khi Armand bắt đầu bỏ lơ Destin, và sau đó cậu bé sẽ tự đến với ông.

“Sao thầy lại nhìn tôi cười như thế?” Destin thắc mắc hỏi

“Ồ tôi chỉ đang ngưỡng mộ công việc của Armand thôi.” Mr. Terrance đáp thấy cậu bé nghệch mặt không hiểu . Ông chỉ tay lên cổ Destin, cậu đỏ mặt ra, vội kéo cổ áo lên cao hơn. Hoàn tất xong bài tập, cậu đưa nó cho ông sửa.Destin im lặng chờ ông kiểm tra bài. Sáng nay cậu vội quá nên không để ý những cái dấu ấy. Kiểm tra đồng hồ cậu thấy đã gần trưa, liếc nhìn Terrance thấy ông đã xem gần xong .

“Tốt lắm.” Mr. Terrance nhận xét. “Hãy làm tiếp bài kế, chúng ta sẽ sửa nó vào ngày mai ?”

“Yep.” Destin đứng dậy tiễn ông ra ngoài. Cậu vào nhà bếp, mọi người vẫn ở đó “Chúng ta đi thôi, Gayle nói các nhà thầu sẽ đến hôm nay”

“Lúc nào tôi cũng sẵn sàng.” Michael đáp

“Em sẽ gặp anh ngoài xe.” Destin trả lời, cậu rời phòng ăn lên phòng mình. Cậu lấy máy quay phim, Quyển sách đang đọc dỡ, mang giầy đi làm vào và rời khỏi phòng . Ra đến xe, michael đang chờ sẵn.

XXXXX

Destin đặt camera xuống bàn, cậu cắm dây nối và máy vi tính. Trên màn hình máy có một mail mới đến, cậu mở ra xem , đó là thư của Armand ,Cậu mỉm cười.

Destin hơi thất vọng vì Armand sẽ không trở về sớm ,khách sạn bị thiệt hại khá nghiêm trọng, nhưng rất may là không ai bị thương. Armand phải ở lại cho đến khi bên bảo hiểm hoàn thành việc xem xét . Đóng mail lại, cậu bắt đầu download những bức hình từ máy camera qua máy vi tính, cậu muốn in chúng ra. Trong lúc chờ máy in xong, Destin nằm trên giường và viết nhật ký . Hôm nay không hứng thú lắm, cả ngày cậu toàn đi xem nhà thầu đánh dấu những bức tường họ sẽ phá hủy, tối thì về nhà ngắm những chú vịt ,vườn hồng, rồi ăn cơm tối và đi ngủ. Đóng nhật ký lại, cậu nhìn ra bức tường mà nhớ đến Armand. Khi máy in xong, Destin ngắm nghía các bức ảnh cậu chụp, sau đó cậu lên giường tắt đèn đi ngủ

XXXXX

Armand nhìn người đàn ông đối diện mình, anh muốn lườm chằm chằm vào ông ta nhưng không thể , ngoài ra nhìn như thế cũng không khiến nhân viên bảo hiểm này làm nhanh hơn. Anh thấy ông ta quay lại nhìn mình mỉm cười yếu ớt “à, Khách sạn ngài đã trải qua cuộc kiểm tra vào năm ngoái và nó cũng không cũ kỹ gì, chúng ta sẽ đợi kết quả điều tra của bên cứu hỏa nói gì “

“Được thôi. Mr. Richards tôi có cần phải ở lại Las Vegas cho đến khi nguyên nhân vụ cháy được tìm ra không?”

“Không, ngài Riesel. Chúng tôi sẽ liên lạc với ngài ngay khi tìm ra nguyên nhân , tôi biết ngài đang vội trở về với bữa tiệc lớn tối nay.”

“Đúng thế,” Armand trả lời, biết đó không phải là lý do duy nhất của mình “Ông có đến dự không Richards?”

“Không , không phải lần này , vợ tôi và tôi sẽ đi xem cháu gái thi nhảy lần đầu” Mr. Richards nói với sự tự hào.

“Sẽ rất thú vị cho cả ông và vợ.” Armand nói thấy ông cười

“Ồ vâng, Kate bé nhỏ của chúng tôi là một vũ công khá hay đấy.” Ông nói khi chiếc limo chở họ dừng lại, vài giây sau cánh cửa mở ra. “Tôi sẽ gọi cho văn phòng ngài trong vài ngày.”

“Được rồi, cám ơn ông Mr. Richards.” Armand chào tạm biệt ông. Khi cửa xe đóng lại, anh nhấc điện thoại lên quay số “Michael?”

“Vâng thưa ngài?” Tiếng người đàn ông vang lên.

“Tôi muốn anh dẫn Destin đến Vogue Fashions, tôi sẽ gọi Taylor để anh ấy biết anh đang tới, và sau đó tôi muốn anh dẫn cậu bé đến khách sạn của tôi, còn hành lý Gates sẽ chuyển đi, okay ?”

“Vâng .” Michael đáp, điện thoại tắt máy, Anh nhìn lại cái đầu đỏ đang đi phía trước , cậu bé đứng nhìn qua cửa kính tiệm bán thú nuôi. “Hey Armand gọi đấy.”

“Vậy sao?” Destin hỏi, quay khỏi những chú cún con trong cửa kính để nhìn anh

“Ừ, giờ ta đi đến Vogue Fashions.” Michael thẳng tới chỗ đậu xe.

“Ồ thôi nào, chỉ cách 2 dãy nhà, chúng ta đi bộ đi .” Destin đi tiếp trước khi Nichael kịp nói gì . Lắc đầu bó tay, anh theo sau cậu . “Thế hôm nay chúng ta đi mua sắm gì vậy?”

“Không biết, Armand gọi cho ai đó tên là Taylor để nói anh ta biết cậu cần những gì ”. Michael để ý thấy 2 má Destin hơi ửng hồng mỗi khi nhắc đến tên Armand, nó đã diễn ra từ sáng thứ năm đến giờ . “Cậu không sao chứ?”

“Không, sao thế ?” Destin hỏi , dường như hơi hứng thú vào cây kem bất thình lình

“À, vì mỗi lần nhắc đến tên Armand là cậu đỏ cả lên” Michael nói trong khi Destin tống 1 thìa kem đầy ứ vào miệng mình “Tôi thấy hơi lạ, cậu đã là người yêu của anh ấy 1 tháng rồi”

“Em không phải.” Destin nói nhỏ rút muỗng ra.

“Không phải gì?” Michael hỏi khi họ dừng trên 1 con đường vắng người.

“Người yêu anh ấy.” Destin thì thầm, mắt cậu nhìn xuống ly kem.

“Ồ.” Michael trả lời, không chắc tại sao Destin lại nói với mình chuyện này.

“Em .. um,” mắt Destin nhìn xuống giầy Michaels ; cậu không biết nên diễn tả như thế nào ý của mình “Well … thật ra là chưa phải…nhưng..umm..em gần như là…umm ”

“Destin?” Michael gọi, cậu bé ngước lên nhìn.

“Nói thật với anh nhé, Michael , lý do em kể anh nghe chuyện này vì chỉ có Armand, Adam, và vợ chồng bác Gates biết. Và vì em thích anh nên em nghĩ anh cũng nên biết để trong trường hợp….” Destin nói nhanh

“Trong trường hợp gì ?” Michael hỏi

“Nếu mọi thứ không diễn ra tốt đẹp giữa em và Armand.”

“Okay.” Michael gật đầu, anh nhìn Destin ngó quanh mình để chắc chắn không ai lắng nghe câu chuyện.

“Armand đã cứu em khỏi bị đánh thê thảm bởi 1 nhóm côn đồ lúc em lang thang vô gia cư , anh ấy đề nghị cho em 1 ngôi nhà và mọi thứ em cần đổi lại em phải trao thân cho anh ấy .” Destin cúi xuống lần nữa.

“Ồ.” Michael không biết nên nói gì đây.

“VÀ vì em chưa từng bao giờ với…” Destin dừng lại, hít sâu một hơi và tranh thủ lén nhìn mặt Michael. “…với 1 người đàn ông, anh ấy cho em 1 tháng để làm quen với nhau và để em quyết định có nên đi tiếp bước nữa không .”

“Tôi hiểu .”

“Em biết bây giờ anh nghĩ em không ra gì vì đã bán mình …” Destin dừng lại vì Michael đã ngăn cậu. “Không, tôi không đánh giá xấu cậu đâu. Tôi chưa bao giờ bị vô gia cư nhưng tôi không chỉ trích cậu vì cậu đã biết nắm lấy cơ hội cho mình . Ngoài ra cậu tạo ảnh hưởng tốt lên Armand.”

“Em ư?” Destin hỏi, nhớ lại Margaret cũng nhận xét như thế với Gates.

“Vâng,” Michael đáp. “ giống như chuyện cậu làm hôm thứ 3, những người tôi biết , không ai dám chống lại quyết định của Armand.”

“Ồ.” Destin đỏ mặt khi nhớ lại tối hôm ấy . Bước vào shop quần áo, Destin nhìn khắp lượt các bộ đồ trang trọng rồi ngó lại Michael.

“Tôi có thể giúp được gì các vị?” 1 người đàn ông tiến về phía họ.

“Vâng,” Michael đáp. “Ngài Riesel gửi chúng tôi đến lầy vài thứ cho Destin.”

“Ah, mời đi lối này.” Họ đi theo người ấy. Anh ta lầy vài bộ trên giá áo rồi so nó với Destin

“À, cái này thì quá dài và size 6 thì rộng quá,” anh ta nhận xét

“Xin lỗi ” Destin nói

“Đừng lo lắng về nó, cưng ạ. Anh có cái này sẽ rất hợp với em.” Anh ta quay đi, vài phút sau xuất hiện lại với 1 bộ quần áo với màu đen và trắng là chủ đạo. Anh đưa nó cho cậu bé rồi xua cậu vào phòng thay đồ, “Thử đi, nó vừa đấy.”

“Okay ” Destin biến mất sau tấm màn

“Cậu bé đẹp quá.” Người đàn ông nhìn nói với Michael.

“Ừ .”

“Um, nó hơi dài.” Destin bước ra, cái áo màu đen dài tới nửa đùi cậu.

“Không, nó hoàn toàn vừa vặn đó .” anh ta đáp.

“Um…” Destin dừng lại, thấy anh ta nhìn mình.

“Anh tên Taylor, Armand nói em cần một vài bộ đồ cho hoạt động cuối tuần này. Anh ta nhấn mạnh em cần 1 bộ thật sang trọng cho tối nay. Và cái này thật tuyệt vời »

“Okay.” Destin trở vô thay đồ ra. Mang nó ra ngoài, cậu than thầm khi Taylor đem đến vài bộ nữa cho cậu thay. Nhưng cậu vẫn mỉm cười thử hết những bộ anh đưa.

“Cưng ạ, chúc tối nay vui vẻ nhé” Taylor tiễn họ ra cửa.

“Cám ơn anh, Taylor.” Destin nói, tay thì mang nhiều túi bự như những cái Michael đang mang. Bước xuống đường, cậu lại dừng bên tủ kính cửa hàng thú nuôi.

“Đừng nghĩ đến chúng, nhóc ạ. Tôi biết Armand không thích thú vật đâu”

“Ồ.” Destin hơi thất vọng, tiếp tục đi đến xe, họ cho những túi đồ vào cốp sau. “Bây giờ chúng ta về nhà à?”

“Không, chúng ta sẽ thẳng tới khách sạn” Michael đáp.

“Nhưng em chưa chuẩn bị hành lý gì cả.” Destin đáp khi Michael lái xe tới khách sạn Armand

“Armand đã lo mọi thứ rồi, dù anh ấy không nói gì nhưng tôi biết anh ta sẽ gặp cậu ở khách sạn.”

“Em hy vọng thế.” Destin nói nhỏ khi Michael đậu xe vào bãi đổ. Họ cầm những túi xách và đi vào trong. Lần này, Destin để ý khi họ băng qua đại sảnh đông đúc, có vài người nhìn theo cậu nhưng không ai ra chặn lại

.

“Cậu không cần card chứ ?” Michael hỏi khi họ đi vào thang máy.

“Em có 1 cái .” Thang máy dừng lại dẫn ra 1 phòng lớn với cánh cửa đôi .

Destin đút 1 tấm Card Armand đã cho mình vào trong, cửa mở ra.

“Dường như không có ai ở đây.” Michael theo sau Destin vào phòng ngủ, thấy cậu bé treo bộ trang phục cậu sẽ mặc tối nay lên giá áo. Lấy những túi đồ mới mua, cậu giở ra cất.

“Hey có ai ở trong không?” họ nghe tiếng ai gọi. Bước ra, Destin ngạc nhiên khi thấy Adam đang đứng đó cười.

“Hello Adam.” Destin chào “Không phải 1 tuần nữa anh mới về sao?.”

“Ừ, chuyến du lịch tệ lắm, mưa thì suốt ngày và vì vụ cháy nên tôi được gọi về” Anh gật đầu chào Michael. “Armand sẽ trở về trong vòng vài giờ nữa nên cậu chuẩn bị đi.”

“Bây giờ sao?” Destin hỏi, bước tới sofa ngồi xuống .

“Cậu cần chuẩn bị trước 7 giờ .” Adam ngồi xuống kế bên cậu bé “Mặt cậu sao rồi?”

“Đỡ hơn trước.” Destin để anh mở miếng băng ra xem.

“Ồ tôi đã mang hành lý tới cho cậu , Margaret sắp xếp đó.”

“Chúng ta sẽ ở trong bao lâu?”

“Chỉ đến tối chủ nhật thôi .” Adam cười toe toét “Armand muốn thay đổi không khí, nghĩ nó sẽ giúp vài thứ trôi chảy hơn.”

“Giúp vài thứ trôi chảy hơn ?” Destin không hiểu lắm, và anh còn cười như thế nữa.

“Ừ cậu biết đấy, giúp cậu thư giãn ra.” Adam nói, thấy Destin thay đổi ít nhất là 6 màu đỏ khác nhau trên mặt. Anh cười lớn khi Destin đi tới cầm lấy hành lý rồi chạy thẳng vào phòng ngủ đóng sầm cửa lại. Michael hơi giật mình, Adam trấn an . “Đừng lo lắng, chỉ là cậu bé hơi căng thẳng thôi.”

“Ồ.” Michael đáp nhìn theo cánh cửa trước khi quay lại Adam, người đang tự rót 1 ly rượu cho mình.

“Anh uống không?” Adam mời

“Không cám ơn.” Michael trả lời, Adam gật đầu rồi đi đến cánh cửa phòng Destin gõ nhẹ.

“Gì nữa ?” Destin vọng ra

“Đi ra đây và kể tôi nghe về tuần này của cậu đi .” Adam chọc. “Làm sao cổ cậu bị nhiều vết bầm thế?”

“Tôi ghét anh.” Destin hét lên trước khi họ nghe tiếng vật gì đó đụng trúng cửa phòng, điều này càng khiến Adam cười dữ hơn.

“Không, cậu không ghét tôi đâu.” Adam nắm lấy chốt cửa.

“Anh mà mở cánh cửa đó. Adam, tôi thề tôi sẽ không là người duy nhất bị mấy mũi khâu đâu.” Destin nói, giọng hơi nghèn nghẹn.

“Mình đã làm hơi quá.” Adam quyết định mình để cậu bé một mình 1 lúc trước khi giúp cậu thay đồ.

“Tại sao anh lại tới đón cậu ấy?” Michael hỏi, chuẩn bị sẵn sàng phòng thủ cho cậu bé . Anh không quan hệ nhiều với Adam chỉ biết anh ấy là cánh tay phải của Armand

“Bời vì tôi phải giải quyết công chuyện với một Armand bị bế tắc trong 3 tuần , và trong 2 ngày nay anh ấy đã bớt chút ít , dễ dàng làm việc hơn” Adam ngồi xuống ghế sofa. “Và bây giờ có vẻ Destin củng bị tình trạng giống như Armand.”

Họ ngồi im lặng trong phòng chờ cậu bé ra , nửa giờ sau, Michael đi tìm gì đó để đọc còn Adam thi xem báo. Nhìn đồng hồ, Adam đứng dậy gõ cửa phòng Destin để phòng trường hợp cậu ngủ quên, Anh nghe tiếng nước chảy trong phòng tắm.

XXXXX

Destin đứng dưới vòi nước, mặt cậu vẫn còn đỏ vì những gì Adam vừa nói . Cậu sẽ nói chuyện với Armand về việc kể hay không kể cho Adam nghe chuyện của họ. Cắn răng lại, cậu cố gắng không nghĩ về đêm thứ tư vì mỗi lần cậu nghĩ đến nó ,cơ thể cậu đều phản ứng lên. VÀ cậu không biết làm sao cho dễ chịu hơn. Tắt vòi nước, cậu quấn khăn tắm quanh mình kiểm tra đồng hồ thấy đã 6 h, cậu lau khô người rồi đi ra.

“Cậu tính tránh mặt tôi cả đời à?” Adam đứng tại cửa phòng, anh nghĩ đã cho cậu đủ thời gian để bình tĩnh lại . Destin im lặng làm lơ anh, lau khô tóc

“Adam.” Cuối cùng Destin nói, mắt không rời khỏi gương . “Tại sao anh ấy dừng lại ? Tại sao anh ấy nhìn em cả nữa thời gian và trông như anh ấy đang sợ gì đó?”

“À.” Adam thận trọng suy nghĩ từ trả lời. “Anh ấy sợ làm tổn thương cậu, sợ mình đi quá nhanh làm cậu đau và bỏ đi.”

“Nhưng em bảo anh ấy em đã sẵn sàng mà anh ấy vần cứ tránh .” Destin nói. “Anh ấy muốn gì ở em trước khi bước tiếp bước kế?”

“Nếu cậu thực sự muốn tiến thêm nữa, Destin,” Adam nói giọng nghiêm túc, Destin quay lại nhìn anh. “Tất cả cậu cần làm là yêu cầu Armand .”

“Yêu cầu anh ấy?” Destin bước tính quay trờ lại phòng tắm

“Yêu cầu anh ấy làm tình với cậu.” Adam nói nhỏ nhẹ ngay khi Destin tính bước đi, anh biết cậu sắp xấu hổ lần nữa. Lời anh nói làm cậu dừng lại

“Cám ơn anh Adam, đúng như anh biết, em không ghét anh.”

Destin tiếp tục ra ngoài phòng khách. Cậu mới vừa ra thì cửa phòng bật mở và Armand xuất hiện, Anh dừng lại im lặng nhìn cậu hồi lâu.

“Well, Hai người tính đứng đó nhìn nhau bao lâu thế?” Adam hỏi.

“Mừng anh trở về, Armand.” Destin cuối cùng lên tiếng, cậu tiến đến ôm anh

“Cám ơn em.” Armand ôm cậu, rồi anh đưa tay sờ lên mặt để xem vết thương ra sao.

“Nó ổn mà anh.” Destin nhìn vào cặp mắt màu nâu sâu lắng.

“Anh biết.” Armand hôn nhanh lên môi Destin, anh sợ nếu mình giữ lại lâu quá anh sẽ xé nát bộ áo đắt tiền trên người cậu . “Anh đi chuẩn bị nhé.”

“Okay, em sẽ đi dạo shop lưu niệm của khách sạn.” Destin nhìn anh gật đầu khi anh đi vào phòng ngủ

“Ồ Michael,” Armand dừng lại. “Anh có thể nghỉ cả ngày cuối tuần này.”

“ Vâng thưa ngài .” Michael theo Destin ra khỏi phòng. Họ cùng vào thang máy xuống đại sảnh. “Tôi nghĩ tôi sẽ gặp lại cậu thứ hai nhé”

“Vâng.” Destin chào tạm biệt rồi cậu rẽ vào shop bán đồ lưu niệm, cậu gật đầu chào người phụ nữ đứng sau quầy, dừng lại khi thấy cô ta trông quen quen. Nhún vai, cậu tiếp tục xem hàng.

“Hey.” Cậu nghe người phụ nữ ấy lên tiếng. Cậu nhìn lên thấy Armand đã vào trong shop tiến thẳng đến bên cô ta.

“Angelica.” Anh ôm hôn cô.

“Thế , Adam nói với chị , em đã đá anh chàng bắt chước Madonna ấy rồi sao ?” Angelica nói.

“Vâng, em đã ném Val ra ngoài rồi.” Armand nhìn chị.

“Adam cũng nói với chị em đang có 1 người mới khá đặt biệt, một cậu nhỏ bé? Anh ấy kể cậu bé thích ra ngoài trời và thậm chí còn làm chung với Gayle? Dĩ nhiên là chị biết anh ấy đang đùa”

“À, ” Armand quay lại, Destin đang đi về phía anh. “Anh ấy nói thật đấy.”

“Gì ?” Angelica ngó theo tầm nhìn của Armand , cậu bé mới vừa vô shop xem hàng đi về phía họ. Cậu dừng lại, kế bên Armand.

“Angie, đây là Destin.” Armand nhìn chị. “Destin đây là chị anh, Angelica Sharp.”

“Chào chị.” Destin mỉm cười chào.

“Ôi chúa ơi, , Adam không đùa khi nói cậu bé rất đáng yêu . Và nhìn bộ đồ cậu đang mặc xem. Àh chị biết cậu ấy sẽ cực kỳ dễ thương trong bộ quần áo Nhật Bản mà Adam đã mua về cách đây mấy năm.”

“Angie.” Armand nói khi chị nắm 2 tay Destin

“Em phải để chị dẫn cậu bé đi shopping.”

“Cậu ấy không phải là búp bê.” Armand cười, thấy chị mình phụng phịu. “Và nếu chị muốn ăn mặc cho ai đó thì hãy chọn chồng chị ấy .”

“Adam sẽ không để chị làm đâu.” Angelica nhìn lên Armand.

“Đó là vì anh luôn mặc đồ hợp rồi ,” Adam lên tiếng từ cửa ra vào. “VÀ thấy chưa, anh không đùa khi nói với em, em trai em đã trở thành 1 người tốt hơn.”

“Được rồi 2 người, đủ rồi.” Armand đặt tay mình lên 2 vai Destin khi cậu bé đã đang đứng quay lưng vào anh , anh quay cậu bé đi ra cửa . “2 người đừng để trễ giờ đấy.”

“Chắc chắn rồi.” Adam nói với theo. Armand nhìn xuống Destin,người im lặng tự lúc đi vào thang máy đến giờ.

“Sao thế em?” Armand hỏi, cậu ngước lên

“Anh không nói với em Adam là anh rể anh, hay là chị anh làm trong khách sạn.”

“Em không hỏi mà, và chị anh không làm trong khách sạn anh. Chị là chủ của những shop quà trong các khách sạn .”

“Ồ.”

“Em buồn sao?” Armand hỏi

“Không.” Destin đáp khi Armand dẫn cậu vào phòng khiêu vũ mắt cậu nhìn mọi người trong phòng “Armand?”

“Hum?” Armand nhìn xuống.

“Em không quen trong những tình huống này.” Armand mỉm cười. Anh dẫn cậu bé đến 1 nhóm người phía trước.

“Em sẽ làm tốt thôi.” Armand trấn an.

“Armand anh đây rồi. ” Một trong số họ lên tiếng, cả nhóm quay lại nhìn. Mắt họ lập tức nghía vào Destin, người đang đứng nép sau lưng anh “Và cuối cùng chúng ta cũng được gặp Destin?”

“Vâng,” Armand đáp. “Destin đây là hội đồng giám đốc, Tom, Andrew, Sam và Mick.”

“Xin chào.” Destin lịch sự chào.

“ Armand , anh trở về khi nào thế ? " Tom hỏi

“Cách đây khoảng 1 giờ.” Armand trả lời rồi gật đầu chào họ, khi anh quay đi, Destin theo cùng . Anh di chuyển quanh phòng giới thiệu Destin với các bạn làm ăn.

“Armand?” Destin khều nhẹ tay anh.

“Gì thế?” Armand dừng lại hỏi.

“Chân em đang giết em đây này. Em có thể ngồi nghỉ không? Và em đói nữa, em chưa ăn gì từ trưa đến giờ."

“Được chứ, anh xin lỗi.” Armand dẫn cậu đến bàn của Adam và Angelica. Cuộc nói chuyện trong bữa ăn tiếp tục về những đề tài kinh doanh. Tom , Andrew và vợ họ cũng gia nhập. Khi bữa ăn tráng miệng được dọn ra, Destin thấy chị của Armand đang nhìn cậu.

“Sao chị không về thăm nhà?” Cậu hỏi thăm chị

“Chị đang ở California để xây dựng một shop bán quà mới nên lũ trẻ và chị phải đến đó trong 3 tuần qua. Sau đó bọn chị và anh Adam đi du lịch, chuyến du lịch thật kinh khủng ! Thế còn em,em sống với cậu ấy như thế nào?”

“Tốt ạ, em nghĩ thế.” Destin trả lời, cậu dùng tráng miệng trong khi mắt cậu liếc nhìn nơi Armand đang nói chuyện với Gayle. Cầm ly rượu lên cậu hớp 1 tý rồi nhìn lại chị Armand. Cậu thấy họ rất giống nhau, cả hình dáng khuôn mặt và cặp mắt nâu sâu lắng.

“Sao thế ?” chị hỏi.

“Chị và Armand giống nhau quá.”

“Ừ dể nhận ra là hai chị em nhỉ .” Chị nói thấy Destin cúi mặt xuống. “Có điều gì không ổn sao?”

“Không, chỉ là em trông không giống với các em gái mình” Cậu nhún vai đáp

“Ồ,Adam không cho chị hay là em có em gái.”

“ Anh ấy có thể chưa biết . Armand cũng chỉ mới biết cách đây có 1 tuần thôi.”

“Chị hiểu ,” Chị đứng lên xin lỗi đi chút chuyện, Destin nhìn chị đi , cậu ngồi ở bàn một mình , Uống hết ly rượu cậu lại nhìn về phía Armand

“Ồ, tôi không mong đợi thấy anh ta bỏ cậu lại một mình thế này” Dale Shoes nói, ngồi xuống cái ghế mà Angelica vừa mới bỏ trống. Destin nhìn lên khi Dale đặt 1 ly rượu khác xuống trước mặt Destin

“Không phải là anh ấy không thấy tôi.” Destin nhìn người đàn ông nói. “Anh chuẩn bị phá vỡ những bức tường chưa ?”

“Ừ tôi sắp rồi. Gayle có báo là công ty thiết kế phong cảnh sẽ bắt đầu làm ngoài trời vào tuần sau không?”

“Vâng chị ấy có dặn, nhưng vẫn còn sớm mà , mặc dù tôi đang mong xem mọi người làm việc như thế nào “

“Tôi thật lòng muốn có cậu trong đội làm việc của tôi.” Dale nói

“Tôi không nghĩ mình sẽ làm tốt trong công việc phá hủy hay xây dựng.” Destin thấy Armand đang nhìn họ, cậu mỉm cười.

“Cậu không thử thì làm sao biết.” Dale đáp, anh ta cũng nhìn lên thấy Armand đang nhìn họ

“Khách sạn này có phònh khách lộ thiên không?” Destin hỏi, Dale hơi ngạc nhiên

“Không, nhưng các cánh cửa đều mở ra ban công .” anh trả lời khi đứng dậy, chào tạm biệt Destin anh ta đi chỗ khác. Destin thở dài cầm ly rượu mà Dale vừa đưa, cậu đứng lên đi ra ban công. Thở dài lần nữa, cậu dựa người vào thanh ngang , nhìn ra ngoài trời tối . Cậu có thể thấy xe cộ đang lưu thông bên dưới, cậu tự hỏi mình sẽ ở đây bao lâu nữa? chừng nào mới có cơ hội một mình với Armand

“Em đang trốn đấy à?” Armand xuất hiện phía sau Destin , vòng hai tay quanh người cậu, anh đặt cằm lên đầu cậu bé.

“Không, chỉ lấy chút không khí thôi .” Destin nâng ly rượu lên miệng, cậu dựa người vào lồng ngực ấm áp của Armand. “ Chúng ta còn ở đây bao lâu nữa?”

“Không lâu đâu.” Armand nói, tay xoa đầu cậu. Quay nhẹ lại, Destin nhắm mắt khi môi anh chạm nhẹ lên má cậu.

“Armand?” .

“Hum?” Armand hỏi, tay kéo cổ áo xuống để môi tìm về phía làn da nơi cổ Destin

“Anh thực sự không nên làm thế ở đây.” Destin nhắc nhở nhưng Armand làm ngơ, miệng anh mút nhẹ nhẹ “ Ngoài ra, em có đủ dấu bầm rồi”

“Ừm, có lẽ vậy.” Armand di chuyển lên cằm cậu bé.

“Anh phải ngừng đi,” Destin đẩy Armand ra và quay lại nhìn anh . Cậu mỉm cười khi Armand nhướng mày lên. “Nếu anh cứ tiếp tục , em e mình sẽ tự làm xấu hổ mình mất.”

“Ồ.” Armand cười toe toét hiếu ý cậu bé, anh quàng vai cậu và dẫn vào trong . Họ đi đến chỗ Adam và Angelica.

“Chúng tôi nghĩ hai người đã trốn rồi chứ.” Adam nhìn họ

“Chúng tôi chỉ ra ngoài 1 chút thôi ,” Armand đáp, anh quay lại khi nghe ai đó gọi tên mình “Xin lỗi nhé,” rồi anh bỏ đi

“Em không sao chứ?” Angelica lay nhẹ vai Destin.

“Vâng không sao ạ, em mệt và cái chân đang giết em .”

“Giầy mới à?” Adam nhìn xuống chân cậu bé hỏi.

“Vâng, Taylor nói chúng hợp với bộ quần áo.”

“Nào, lại đây ngồi xuống đi .” Angelica dẫn Destin đến khu vực ghế ngồi. “Adam kể em đã làm sạch khu vườn hồng của bà nội phải không?”

“Vâng ạ. Có rất nhiều màu hoa mà em phải định danh chúng. Armand tìm thấy những quyển sách bà đã viết, chúng giúp em rất nhiều ạ.”

“Ừ.” Chị cười dịu dàng. “Khi chúng tôi còn nhỏ, chúng tôi bị tách khỏi bà, ba chị là người 1 vô tình.”

“Bà dường như là một phụ nữ tuyệt vời.” Destin đáp, cậu che tay ngáp dài 1 cái, mặt hướng về phía Armand.

“Destin?” Armand gọi khiến cậu bé hơi giật mình, cậu nhìn lên anh. Anh mỉm cười “Chuẩn bị đi về phòng chứ?”

“Vâng,” Destin chào tạm biệt Adam và Angelica. “Chúc hai người ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.” Họ chào lại. Destin đứng lên cùng Armand đi về phòng

“Em không sao chứ?” Armand hỏi khi hai người đi vào thang máy.

“Yeah.” Destin nhìn lên, anh gật đầu. Họ im lặng trong thang máy cho đến khi về tới phòng . Armand mở cửa cho Destin vào trước,còn anh, anh lấy tấm bảng “ xin đừng làm phiền” Treo nó trước cửa rồi đóng lại và khóa chốt luôn.

Destin quay lại anh, vòng hai tay lên cổ Armand trong khi miệng anh dán chặt vào cậu. Một tiếng thở mạnh thoát ra khi Armand ẵm cậu lên.Tay anh nâng phía sau Destin trong khi chân cậu quấn chặt eo Armand . 1 tiếng gầm gừ từ anh khi thấy tay mình không thể tháo những cái nút áo trên người Destin.

“Đừng xé nó, nó mắc tiền lắm.” Destin dứt miệng ra để phản đối.

“Không quan tâm , anh sẽ mua cái mới cho em.” Anh nói trong khi cố kéo cái áo ra khỏi Destin.

“Đây này .” Destin trả lời, cậu tự cởi nó ra cho anh trong khi Armand bế cậu tới phòng ngủ . Đá chân mở cửa phòng , anh tiến thẳng tới giường .Đặt cậu bé nằm xuống, anh kéo cái áo cậu qua khỏi cổ rồi dục nó xuống sàn nhà. Anh ngắm cậu say đắm khi Destin tháo áo anh ra. Đẩy cậu nằm lại xuống giường Armand cởi tiếp giầy và quần cậu bé. Anh nằm xuống bên cậu và tìm kiếm môi Destin một lần nữa . Lưỡi anh chạy dài trên bờ môi đầy phía dưới

“Đợi đã.” Destin bật dậy làm Armand ngồi dậy theo. Với tay ra cậu nhẹ nhàng tháo nút quần Armand rồi cũng nhẹ nhàng bỏ nó xuống sàn.

“Destin.” Armand gầm lên, đè cậu xuống , môi lại tìm về cổ Destin trong khi hai chân mình thì cố đá giầy ra. Họ trao nhau những nụ hôn thắm thiết , tay vờn lấy nhau . Lần này Destin chủ động hơn, tay cậu mạnh dạn tìm về phía dưới làm anh ngất ngây.

“Anh chưa bao giờ cảm thấy như thế này từ lúc anh còn là thanh thiếu niên.”

“Em xin lỗi.” Destin thì thầm, cảm nhận Armand vuốt ve cậu chậm chạp

“Đừng, cưng” Armand phủ lấy miệng cậu bé , anh hôn sâu vào, tay thì di chuyển cuồng nhiệt đến nỗi Destin phải đẩy môi anh ra để rên lên. Dựa đầu vào trán cậu bé, anh nằm nghỉ vài giây trước khi hít sâu 1 hơi dài , anh đứng dậy đi vào nhà tắm lấy khăm tắm ra. Khi lau người cậu xong, anh thảy khăn dơ vào phòng tắm.

“Giờ thì sao nữa?” Destin hỏi, gối đầu lên tay anh

“Chúng ta sẽ ngủ cho tỉnh rượu rồi thử lại vào sáng mai ?” Armand kéo chăn lên đắp, tay kéo Destin sát vào người mình . Destin gục đầu lên ngực anh nhắm mắt lại trong khi Armand với tay tắt đèn.

………………………

Armand lăn nhẹ nghe tiếng càu nhàu nhỏ phát ra từ cơ thể bên cạnh. Hé một mắt anh nhìn đồng hồ xem mấy giờ trong khi tay thì kéo cậu sát vào người mình. Còn sớm quá, chỉ mới 6 giờ . Mở con mắt còn lại anh nhìn xuống gương mặt đang ngủ của Destin. Anh nên để cậu bé ngủ tiếp, nhẹ nhàng cúi xuống hôn môi cậu, anh tính ngồi dậy

“Armand.” Destin gọi nhỏ, tay vòng qua cổ Armand .

“Ngủ tiếp đi em.” Armand nói, thấy cặp mắt xanh bạc mở ra

“Không .” Destin phản đối to tiếng, cậu hôn môi anh. Cậu thở dài mãn nguyện khi môi Armand tiến sâu vào, mở đường cho lưỡi theo sau. “Destin,” Armand dứt ra . “Ngủ tiếp đi em, còn sớm lắm.”

“Armand,” Destin kéo Armand sát hơn. Nhớ lại những điều Adam khuyên tối qua, cậu thì thầm vào tai Armand “ yêu em đi “

Mắt Armand mở lớn khi từng từ của cậu bé trôi vào tai mình. Một nụ cười nở rộng trên mặt anh khi anh kéo cậu sát vào người mình. Lần này thì anh sẽ không bỏ qua cho cậu bé nữa. Luồn tay dưới gối nằm, anh lôi ra 1 chai dầu bôi trơn mà anh đã chuẩn bị sẵn tối hôm qua. Dừng lại một lúc anh nhìn vào mắt Destin để khẳng định 1 lần nữa cậu bé đã sẵn sàng

“Đó là gì thế?” Destin chỉ chai dầu trên tay Armand

“Dầu bôi trơn, nó sẽ giúp em.” Armand nói, đổ dầu ra tay và bắt đầu “Làm việc”.

“Um,” Destin nhắm mắt cảm nhận cái cảm giác kỳ lạ này. Nó làm cậu rên lên, tay cậu bấu chặt vào lưng anh “Armand.”

“Đợi tý, anh phải làm em quen dần đã.” Mỗi cử động của Armand cuốn cậu vào cơn sóng khoái cảm , mặt cậu mở to không tin vào sự thật, tay càng bấu chặt vao lưng Armand

“Ồ chúa ơi !” Destin gọi to lên.

Armand bỏ tay ra khỏi người cậu, nghe Destin lầm rầm phản đối nhỏ. Nhưng cậu chưa dứt lời thì anh đã quay trở lại, và lần này thực sự chiếm hữu cậu. Destin đau đớn rên lên , móng tay cậu cắm sâu vào da Armand. Nhấc người dậy một chút anh vuốt tóc trước trán cậu “Anh xin lỗi . Nếu anh làm em đau ta nên ngừng nhé ” Armand an ủi rồi hôn cậu thắm thiết .

“ Không” Destin khóa chặt chân mình vào eo anh “Không sao đâu, em không muốn dừng lại “ .

Lần này anh không chịu đựng được nữa , anh đưa hai người lên đỉnh cao khoái lạc. Mỗi lần bước đi là cơn đau từ từ giảm dần rồi biến mất mà cảm giác vui sướng cứ ùa về. Đến khi tới được đỉnh, hai người đã mệt nhoài , Armand gục đầu xuống vai cậu bé, thở từng hơi dài .

“Em không sao chứ ?” Armand hỏi, nghe tiếng cười nhỏ phát ra từ Destin

“Em thấy tuyệt vời.” Destin đổi tư thế, nằm trên người anh, họ nhắm mắt tận hưởng cảm giác bên nhau .Anh thở 1 hơi nhẹ cả người , anh rất mừng vì lần đầu tiên giữa hai người diễn ra tốt đẹp. Chết tiệt, nó còn hơn cả tốt đẹp nữa chứ.

“Destin?”

“Hum?”

“Anh cần phải ngồi dậy .” Armand nói nhưng tay anh cứ ôm chặt lấy cậu bé. Destin ngước lên nhìn anh mỉm cười nham hiểm

“Vậy anh tự ngồi dậy đi.” Cậu trả lời. Armand đổi tư thế hai người lại, anh cúi xuống hôn nhẹ lên môi người yêu . Vài giây sau , cậu lăn qua một bên giường. Armand ngồi dậy ở góc giường, anh ngắm cậu bé vươn người

“Em có ê ẩm người không?” Armand hỏi

“Không tệ lắm .” Destin trả lời, duỗi người ra lần nữa. Armand muốn rên lên khi mắt anh lướt xuống phía dưới cái lưng tái mượt mà, chạy dài xuống hai cặp chân thon thả của cậu. Anh cảm thấy người mình lại phản ứng, tim đập nhanh hơn. Chắc chắn anh đã tạo ra tiếng động gì đó nên Destin nhìn qua vai mình , mỉm cười

“Dừng hành động đó trước khi anh kéo em lại đấy .” Gọng Armand khàn đi . Anh thấy Destin thu nhỏ khoảng cách hai người, cậu ngồi lên chân anh “Destin?”

“Hum?” Destin hỏi, nhướng người lên gặp mắt Armand mỉm cười quyến rũ.

“Nếu em làm thế nữa…” anh bỏ dỡ câu nói khi thấy nụ cười của người yêu

“Không sao đâu . Vì hình như em cũng có vấn đề tương tự “

“Và em muốn anh giúp em giải quyết nó ?” Armand vuốt ve cậu bé

“Làm ơn đi.” Destin thủ thỉ, và anh không chờ đợi cậu van xin lần thứ hai, hai người lại tiếp tục trao nhau sự khóai lạc. Sau khi nghỉ ngơi một hồi để lấy lại sức, anh hỏi nhẹ nhàng “Đi tắm nhé?”.

“Ừ, và em sẽ có 1 buổi sáng hoàn hảo.” Destin đáp, cậu vòng tay quanh cổ anh khi Armand bế cậu lên đi vào phòng tắm. Anh tắm cho cậu, mắt anh không dứt ra khỏi nụ cười rất tươi của cậu. Nhìn xuống cổ cậu bé, anh lướt qua các vết bầm .

“Anh đang đếm chúng à?”

“Không, chỉ đang ngưỡng mộ công trình của anh thôi .” Armand cười khi cậu đỏ cả mặt

“Trông giống như em bị máy hút bụi hút ấy.” Destin mắng yêu. “Và em phải mặc áo cổ lọ cao cho đến khi chúng mất đi.”

“Ai nói anh sẽ để chúng biến mất ?” Armand cúi xuống thì thầm vào tai cậu

“Armand.” Destin thở mạnh khi môi anh day day tai cậu “Dừng lại đi, chẳng phải Adam hẹn 7 giờ sao?

“Anh ấy có thể đợi.” Armand nói

“ Không được.” Destin 2 tay nâng khuôn mặt anh mắt nhìn thẳng nghiêm túc “Tắm nhanh đi hoặc là anh sẽ vắng mặt trong buổi họp đấy.”

“Không ăn nhằm gì.” Armand nói thấy Destin lắc đầu phản đối. Cằn nhẳn nhỏ trong miệng anh tắm nhanh rồi đi ra, để Destin một mình trong phòng tắm. Mặc quần vào xong , anh nghe tiếng gõ cửa, bước tới mở cửa anh mỉm cười với Adam

“Chào buổi sáng.” Adam bước vào phòng , đưa cho Armand cái biển báo “ xin đừng làm phiền “

“Chào anh.” Armand đón lấy ,cười như một tên ngốc,nhưng anh đang quá hạnh phúc và hài lòng anh không kiềm lại được

“Và tôi thấy sáng hôm nay thực sự là 1 buổi sáng tốt lành.” Adam nói, anh mỉm cười nhìn vào những dấu cáo xước trên lưng Armand

“Gì thế?” Armand hỏi trong khi mặc áo vào

“Không có gì,” Adam đi tới ghế sofa. “Thế cậu bé đâu rồi? đang nằm khóc trên giường à ?”

“Không, cậu ấy trong nhà tắm.” Armand cài nút áo “Và lần này không có giọt nước mắt nào .”

“Ồ?” Adam nhìn cửa phòng tắm mở ra, Destin bước vào, đã mặc quần jean và áo không có tay cổ cao

“Chào buổi sáng Adam.”Cậu mỉm cưới với Armand. “Em đói rồi , ta đi ăn sáng đi ”

“Ừ.” Adam theo cả hai ra ngoài. Họ im lặng vào thang máy, Adam nhìn hai người trước mặt . Mím môi, anh nhận thấy trò vui của mình đã hết, anh không còn gì để chọc ghẹo hai người nữa. Nhưng đợi đã, hình như còn có 1 chút gì đây . Không phải anh không hạnh phúc cùng với họ, chỉ là nó làm cuộc sống bớt tẻ nhạt hơn . Anh thả 1 ngón tay vào cổ áo Destin

“Anh làm gì thế ?” Destin hỏi, đập tay anh ra

“Chỉ muốn kiểm tra những vết hôn mới thôi.” Adam nói làm Destin ngượng chín cả người.

“Adam.” Armand nhắc nhở, cửa thang máy mở ra. Bước ra ngoài, họ thấy Angelica đang chờ họ, chị mĩm cười hài lòng với cả 3.

“Chào buối sáng.”

“Chào chị ” Cả Destin và Armand đồng thanh. Bốn người ngồi vào bàn ăn, Destin mỉm cười nhận ra bữa sáng là tiệc buffet,như vậy là cậu không chỉ chọn 1 món. Bốn người đi lấy thức ăn mình muốn, khi họ ngồi lại vào bàn, Adam lại lên tiếng “Tôi không biết là một người nhỏ như thế có thể ăn được chừng ấy đồ ăn.”

“Tha cho cậu ấy đi, Adam.” Angelica nói. “Em sẽ dẫn cậu bé đi shopping trong lúc anh và Armand họp.”

“Okay.” Adam gật đầu, anh bắt đầu cười, Angelica sẽ nhận ra đi mua sắm với Destin thú vị như thế nào. Anh càng cười to hơn khi vẻ mặt Destin kinh hoàng không hiểu chuyện gì

“Armand?” Destin nói nhỏ trong lúc mắt nhìn chị của Armand.

“Chính xác là em được rảnh bữa nay.” Armand đáp. “Và Angie sẽ hứa là cư xử tốt và không bắt em mặc hay thử những gì em không muốn”

“Chị mà làm như thế sao ?” Angelica nói.

“Ừ.” Cả Armand và Adam cùng trả lời. Destin cười một cách căng thẳng, cậu tự hỏi tốt hơn hết mình có nên trở về phòng trước khi mọi người chú ý mình biến mất.

“Đừng cố gắng điều đó Destin, chị ấy sẽ đập cửa phòng em cho đến khi em chịu ra đấy.” Adam nhắc nhở, cậu bé thở dài bó tay.

“Đừng lo lắng , Destin , cưng ạ, chúng ta sẽ rất vui vẻ.” Angelica đáp. Destin nhìn Armand lần nữa. Armand cúi xuống thì thầm vào tai cậu bé cho 2 người kia không nghe.

“Anh xin lỗi Destin, nhưng nếu em ngồi trong phòng, ngày sẽ kéo dài lắm, ít ra em cũng được ra ngoài.” Armand ngồi ngay ngắn lại. “Hoặc là em có thể ra hồ bơi chơi”

“Không, em nghĩ đi shopping cũng được.” Destin đáp, hoàn thành ly nước trái cây của mình rồi cậu đứng lên. “Em phải mang theo 1 vài thứ trước khi đi.”

“Được thôi.” Angelica gật đầu, nhìn cậu bé rời khỏi chỗ. “Cậu bé có vẻ không thích hồ bơi nhỉ ?”

“Em không biết.” Armand nhún vai. “Cậu ấy rất dễ bị cháy nắng, có lẽ là lý do đó.”

Destin trở lại đại sảnh, cậu đã lấy camera và quyển sổ tay . Khi thang máy mở ra, cậu bước ra ngoài , 1 vài người nhìn theo , thấy Armand và Angelica đang đứng tại bàn tiếp tân, cậu thẳng đến chỗ họ.

“Camera làm gì thế?” Angelica hỏi

“Em thích chụp ảnh ạ.”

“Ồ, được thôi, chúng ta sẽ về trước khi lễ hội bắt đầu”

“Okay,” Armand đáp “Gặp lại 2 người sau nhé.”

“Bye.” Angelica nói, nắm tay Destin dẫn cậu ra ngoài khách sạn. Họ đi tới bãi đỗ xe, Destin ngạc nhiên khi thấy chị chạy chiếc xe Mustang xưa

“Wow.” Destin mỉm cười với chiếc xe màu xanh.

“Armand giữ lại nó khi cậu ấy 16 tuổi, đó là quà sinh nhật chị, em muốn lái thử không?”

“Em không thể, em không biết lái xe.” Destin mở cửa trước , cậu nhìn chị ngồi vào theo.

“Em nên kêu Armand dạy em đi.” Angelica khởi động máy xe.

“Anh ấy lái được à ?” Destin hỏi. “Em chưa thấy ảnh lái xe bao giờ cả”

“Cậu ấy chỉ chị lái xe đó.” Chị nói, xe di chuyển ra khỏi bãi, cậu nhắm mắt lại khi Angelica chạy xe ra đường phố . “Em ổn chứ?”

“Vâng, sao thế ạ?” Destin nhìn chị.

“À, vì em trông có vẻ sắp xỉu ấy .” Cậu lắc đầu bảo không, Angelica yên tâm lái xe tiếp. Họ tấp vào 1 phố buôn bán lớn

“Chúng ta làm gì ở đây vậy ?” Destin nhìn khu phố hỏi.

“Mua sắm, nó là phố buôn bán mà.” Angelica khoác vai Destin. “Họ có những thứ tuyệt vời lắm, và đây là cơ hội cho chị trình diễn thời trang cho búp bê mới của Armand”

“Em không phải là búp bê.” Destin phản đối làm chị cười tươi hơn, cũng nụ cười như Armand khi anh có ý tưởng gì trong đầu . Destin bật cười theo, cậu thấy thích chị rồi , chỉ làm cậu nhớ tới dì Margaret.

Destin theo chị dạo từ shop này qua shop khác

“Thôi nào, Destin.” Angelica kéo tay cậu bé khi cậu muốn ghé vào tiệm sách

“Em muốn vô đó.” Destin giằng tay chị ra bước vào trong. “Chị và Adam có lũ trẻ phải không ?”

“Ừ, 2 bé trai. Ethan 9 tuổi, và Braxton 6 tuổi. Còn các em gái của em?”

“9 và 10 tuổi.” Destin trả lời, tay lấy 1 cuốn sách về phong cảnh, cậu mở ra xem vài trang.

“Em có nhớ chúng không ?” Chị hỏi thấy cậu ngước lên nhìn mình

“Có ạ, dù đã 6 năm rồi” Cậu kẹp quyển sách vào tay rồi lựa đến cuốn khác. Cậu để ý chị đã im lăng một lúc “Gì thế?”

“Không có gì.” Chị vẫn tiếp tục theo sau cậu bé .

“Angie? Angie Sharp?” Họ nghe tiếng gọi phía sau, quay đầu lại, họ gặp một người đàn ông đang cười . “Em đã không gặp chị nhiều năm rồi”

“Hey Billy.” Angelica vui mừng bước tới ôm anh ta . Billy quay qua Destin bắt tay cậu, mắt anh dừng lại trước chiếc nhẫn.

“Em hiểu lời đồn là thật rồi .” Billy nói, không bỏ tay Destin ra khi anh nhận xét với Angelica. “Thật là không công bằng, cậu ta luôn cặp với những cậu bé xinh đẹp.”

“Tôi xin lỗi ?” Destin lên tiếng, giằng tay mình ra

“Và dễ quạu nữa .” Billy mỉm cười

“Ừ, cậu biết là Armand luôn bị thu hút bởi họ như thế nào mà” Angelica liếc nhìn Destin.

“Ồ cưng ạ,” Billy đỡ lấy quyển sách từ Destin. “Sẽ là bi kịch nếu làn da mỏng manh xinh đẹp của cưng bị hủy hoại.”

Destin nhìn chằm chằm anh, không biết nên nói gì. Đầu tiên là cậu thật sự không lo lắng cho da mình, thứ hai cậu nghĩ nếu da có hơi rám nắng một chút cũng không xấu lắm. Ngoài ra, anh ta là ai mà dám bình phẩm da cậu? Mắt Destin mở to khi anh ta đưa lại sách cho cậu, còn tay mình thì kéo cổ áo cậu bé giống như sáng nay Adam đã làm

“Armand luôn thích mút nhỉ.” Billy cằn nhằn với Angelica . “Ồ và chị biết không, em mới vừa thấy một cái áo dễ thương cực kì, rất hợp với búp bê bằng sứ bé nhỏ này.”

“Em không phải là búp bê.” Destin hét lên nhưng họ làm lơ , Billy nắm tay cậu kéo đi trong khi Angelica đi tính tiền quyển sách cho Destin, rồi họ kéo cậu bé vào 1 shop khác.

“Armand sẽ điên lên nhé,” Billy mỉm cười. “Anh ta chắc chắn sẽ thèm nhỏ dãi cậu bé”

“Em có 1 cái tên, hai người biết mà.” Destin lườm họ.

“Ừ, chúng tôi biết, cưng ạ.” Billy đáp. “Đừng lo lắng, anh biết Armand sẽ yêu em ngay trong bộ đồ này”

“Thật chứ?” Destin hỏi, nhìn chị của Armand.

“Chắc chứ, anh đã từng hẹn hò với cậu ấy lúc còn đi học mà. Đến bây giờ, anh vẫn giữ sợi dây chuyền bằng kim cương cậu ấy tặng lúc sinh nhật anh 16 tuổi .” Anh ta ngó xuống thấy Destin nhìn anh cảnh giác “Ồ đừng lo cưng ạ, không còn gì đâu, tụi anh giờ chỉ là bạn nhau thôi.”

“Ồ.” Destin nói nhỏ, cậu ghét cái cảm giác ghen tuông trong mình. Cậu ngẩng đầu lên thấy 2 người dừng lại , Billy lấy 1 món gì đó ra khỏi kệ, rồi nói chuyện với Angelica. Một lúc sau, họ đẩy Destin vào phòng thay đồ, cậu bé bắt buộc phải thử các bộ quần áo mà không có sự chọn lựa nào khác.

“Vậy, chị hãy kể em nghe xem Armand tìm thấy cậu nhóc ở đâu thế?” Billy hỏi ngay khi Destin khuất sau phòng thay đồ.

“Adam không nói gì cả, ngoài chuyện Armand đã gặp một người mới và đá Val ra ngoài.” Angelica nhún vai.

“Ừm, Val là một sai lầm từ lúc bắt đầu.” Billy nói, Angelica đồng ý. Họ im lặng chờ Destin ra .10 phút sau Angelica phải vô tìm cậu bé.

“Destin?” chị gọi to.

“Gì ?” Destin trả lời, cậu ló mặt ra ngoài.

“Sao lâu thế?” Chị hỏi, thấy cậu cuối cùng cũng bước ra. Nhìn cậu từ trên xuống dưới, chị cười toe toét . Cái quần bằng vài da màu đen bó sát thân hình nhỏ nhắn, áo màu xanh với cái cổ khoét rộng và tay dài, từ khủy tay trở xuống , ống tay áo có những sợi chỉ màu xanh đậm. “Wow trông em đẹp quá.”

“Em không thể mặc nó” Destin trả lời.

“Tai sao chứ ? nó rất hợp với em mà.” Angelica nói, thấy Destin chỉ tay lên cổ mình “Ồ.”

“Well, cái này có thể sữa được.” Billy đi vào, quấn một chuỗi hột lên cổ cậu bé, cột nó phía trước và để dây thả xuống họng cậu “Bây giờ, cậu hoàn hảo rồi đấy, nhìn xem”

“Okay.” Destin quay lại nhìn vào gương. Cậu phải thừa nhận bộ đồ không tệ lắm. Và sợi dây đã dấu hết phần lớn vết hôn trên cổ mình.

“Tối nay sẽ hay lắm đây.” Angelica nhận xét.

“Em không biết nữa, Armand đã mua một đống quần áo cho em hôm qua.” Destin trả lời, mắt nhìn xuống bộ đồ đang mặc.

“Mặc đi mà?” chị năn nỉ, cậu mỉm cười gật đầu. “Được rồi, vậy em thay ra đi.”

Destin thay đồ xong,cậu đi ra thấy Angelica và Billy đang tranh cãi nên ăn trưa ở đâu

“Em bỏ phiếu ở quán kem.” Destin tham gia.

“Thấy chưa ,” Billy nói, thảy quần áo trên tay Destin cho Angelica tính tiền, khoác tay cậu bé, hai người ra ngoài cửa hàng, dừng lại đợi Angelica . Khi chị đi ra, họ đến khu vực ăn uống. Destin ngưỡng mộ ngắm nhìn lượng người nơi này, cậu phải ăn phần trưa của mình trước khi được Angelica cho phép ăn kem. Khi họ ăn xong, Billy dẫn hai người đến lối ra.

“Destin,” Billy nói, móc 1 tấm card trong túi đưa cho cậu. “Đây là danh thiếp của anh, nếu em muốn chát gì thì cứ gọi cho anh nhé. ok?”

“Cám ơn anh, Billy.” Destin nhận tấm thiếp bỏ vào túi. Cậu theo Angelica ra bãi đỗ xe. Cậu thở phào nhẹ nhõm khi kết thúc mua sắm với chị, nhưng đó chỉ là trước khi chị dẫn cậu đi dạo khắp các shop ở khu buôn bán khác. Lúc họ về tới khách sạn, Destin chỉ muốn tắm 1 cái và nằm ngủ. Nhưng cậu không lường trước việc Adam đợi 2 người ở đại sảnh vì đã về trễ, họ đã đi cả ngày trời . Vì thế Adam cho Destin hay cậu chỉ có 1 h để tắm rửa và thay đồ.

........

“Chắc cậu bé đã chuẩn bị xong.” Adam gõ nhẹ cửa phòng trước khi đút tấm card vào mở cửa, anh thấy Destin vừa bước ra ngoài phòng ngủ . “Tốt, cậu đã xong.”

“Vâng.” Destin đáp, theo sau Adam và Angelica xuống khu vực ăn tối. Mắt cậu tìm khắp đám đông nhưng không thấy Armand , cuối cùng cậu cũng tìm ra anh. Armand đang trò chuyện với 1 phụ nữ mà cậu không biết, nhưng quanh đây có rất nhiều người cậu cũng không quen.

“Đi nào.” Angelica nói

“Nhưng, em muốn gặp Armand.”

“Cậu ấy sẽ sớm gia nhập với chúng ta thôi.” Chị đẩy cậu xuống 1 cái bàn, ngay khi họ ngồi xuống, 1 cô gái cũng gia nhập theo

“Hi, mình là Kati.” Cô mỉm cười chào Destin.

“Hello, mình là Destin.” Cậu bắt tay cô gái.

“Bố em đang muốn mua khách sạn Riesel.” Cô nói, mặt nhìn đám đông tìm kiếm “Ông ấy đó, người đang nói chuyện với Mr. Riesel.”

“Ồ” Destin nhìn theo hướng cô chỉ, thấy Armand đang trò chuyện với 1 người đàn ông lớn tuổi. Cậu quay lại cô gái, đoán cô chắc cũng bằng tuổi mình, nhưng cũng có thể không. Bữa tối bắt đầu mà không có mặt Armand và cha cô gái.

“Thế.” Kati chạm tay cậu. “Anh làm nghề gì?”

“Tôi um,” Destin nhìn Adam và Angelica cầu giúp đỡ.

“Cậu ấy làm trong đội của Gayle Rogers, và là bạn thân của Mr. Riesel.” Adam đỡ lời dùm , Destin gật đầu 1 cách ngốc ngếch. Cậu không biết có nên nói với cô ấy mình là người yêu của anh hay không.

“Ồ Gayle, em cũng muốn làm việc với cô ấy mùa hè này, nhưng bố nói em phải đi Paris học.” Kati mỉm cười với người đan ông đang đi lại cùng Armand . “Phải không daddy?”

“Đúng thế cưng ạ.” Ông ngồi xuống kế bên cô. Armand ngồi xuống ghế còn lại, kế bên Adam

“Daddy đây là Destin.” Kati nói làm Destin rời mắt khỏi Armand. “Destin đây là bố em, Mr. Thull.”

“Chào ngài.” Destin gật đầu chào ông

“Chào Destin.” Mr. Thull chào lại

“Ngày hôm nay của em thế nào, Destin?” Armand hỏi, mang cặp mắt cậu bé nhìn lại mình.

“Tốt ạ ,” Destin trả lời, không thích cái giọng nói hay vẻ mặt của anh hiện giờ Quay trở lại dĩa đồ ăn, cậu khó nuốt vào vì Armand cứ nhìn mình chằm chằm

“Destin.” Kati lên tiếng ngay khi bữa tráng miệng kết thúc. “Đi nào, em muốn giới thiệu anh với các bạn em ” Cô nắm tay cậu kéo đi, không cách nào từ chối, cậu đi theo Kati, mắt liếc thấy Armand vẫn đang quan sát mình

XXXXX

“Armand?” Adam hỏi, anh quay lại nhìn . “Tối nay Anh uống bao nhiêu rồi?”

“Không nhiều lắm đâu.” Armand đáp, mặt nhìn về phía Destin, người đang bị vây quanh bởi 1 nhóm các cô gái đang “Ồ..ah”“ Với cậu. Mặt anh nheo lại lần nữa khi ngắm nhìn thân hình người yêu “Tên quái quỉ nào đã trang bị quần áo dùm cậu ấy thế?”

“Billy.” Adam trả lời nghe Armand cằn nhằn. “Họ gặp Billy ở khu mua sắm. Cái bộ đồ đó là ý tưởng của cậu ấy , 1 dạng anh thích mà .”

Armand cằn nhằn lần nữa , nhưng nó trở thành tiếng gầm gừ khi 1 cô gái , người đang ngồi kế bên cậu bé, dựa vào người cậu . Anh đứng lên tính đi về phía họ thì Adam cản lại “Anh sẽ làm mọi chuyện xấu đi đấy, nó không tốt cho anh đâu.”

“Im đi.” Armand rít lên, anh đi về quầy rượu. Anh đã quá mệt mỏi ngày hôm nay, những cuộc họp và gặp gỡ mọi người. Anh muốn ở một mình với Destin, khi nghĩ tới cậu, mắt anh lại tìm về phía cậu đang đứng . Gọi thêm rượu nữa, anh ngồi xuống quầy bar, lại nhìn Destin, anh muốn nguyền rủa khi thấy không chỉ 3 cô gái khác mà còn 4 tên đàn ông đang vây quanh người yêu mình. Nốc hết ly rượu , anh thấy Adam ngồi xuống bên cạnh.

“Anh đến để nói với tôi ,tôi là 1 tên ngốc à?” Armand hỏi

“Không, chỉ bảo với anh rằng đã trễ rồi, và anh có thể dẵn cậu bé của mình về phòng”

“Hum?” Armand hỏi lại.

“Hầu hết khách khứa về rồi ,nên ,đi đi.” Adam giật lấy nước uống từ tay anh “Tôi sẽ gọi Destin, ok?”

“Ừ.” Armand đứng dậy rời phòng. Lắc dầu, Adam đi đến đám trẻ.“Destin?” Cả nhóm nhìn anh. “Có người đang chờ cậu ở thang máy đấy.”

“Okay, cám ơn anh, Adam.” Destin chào tạm biệt mọi người

“Ồ, em có thể đi với anh.” Kati lên tiếng nhưng Destin dừng lại, mỉm cười “Xin lỗi nhưng không sao đâu, tôi thích đi một mình hơn” Destin quya đi không gặp khuôn mặt biến sắc của cô. Băng qua phòng, cậu thấy Armand đứng chờ “Hey.”

“Ta đi thôi .” Armand nhấn nút thang máy. Khi thang máy mở cửa ,anh bước vào, quay lại nhìn Destin “Tối nay em vui chứ?”

“Cũng tạm , dù hôm nay em rất nhớ anh”

“Hum.” Armand đáp khi thang máy mở ra, Destin bước ra ngoài. Anh với theo nắm cánh tay cậu bé , cậu giật mình la lên khi bị kéo mạnh về Armand. Anh bế cậu lên siết chặt vào ngực trong khi tìm đôi môi ngọt ngào của Destin . Sau đó anh di chuyển về phía cửa phòng, đút card vào và đẩy mở cửa

“Armand.” Destin hơi nhích người ra , gọi anh.

“Im lặng.” Armand đi thẳng qua phòng khách, đá chân cửa phòng ngủ rồi thảy cậu bé xuống giường.

“Armand,” Destin la lên lần nữa khi tay anh nắm áo cậu “Armand đợi đã.”

“Suỵttt !” Armand giật áo cậu và kéo , xé nó ra. Destin cố giằng khỏi anh , cậu chặn tay Armand lại . Cậu bé không chắc chuyện gì đang diễn ra hoặc nó diễn ra như thế nào, nhưng Armand cố xé áo , còn cậu thì cố cản lại . Bất ngờ tay Armand bỏ ra, và tát một cái vào má cậu

“Ow!” Destin kêu lên, vẫn nằm trên giường. Armand dừng lại một vài giây trước khi bắt đầu tháo quần Destin xuống. Ngay khi cậu không còn gì che thân, Destin ngồi dậy nắm chặt tay Armand lần nữa . NHưng anh thoát ra và đẩy cậu xuống giường “Armand, từ từ nào.”

“Anh bảo em im miệng.” Armand nói, đè Destin dưới chân mình, gầm nhỏ 1 tiếng anh giựt phăng sợi dây đeo cổ .

“Armand.” Destin gọi anh tiếp, tay nắm lấy những mảnh còn sót của sợi dây . Nắm chặt tay Destin , Armand vặn tay cậu ra sau lưng và đẩy cậu nằm xuống , môi anh hôn ngấu nghiến phía sau cổ cậu . “Kể từ sáng nay, em sẽ không được phép từ chối anh.” Armand thì thầm lên làn da mịn màng. Tay anh sờ ra phía trước cậu bé thỏa mãn nhu cầu mình.

“Armand!” Destin kêu to khi Armand vẫn khóa chặt tay cậu phía sau lưng, tay còn lại anh ấn đầu cậu sát giường. Tư thế này không thoải mái chút nào và tay cậu đang rất đau . Destin nhận ra Armand cố tình làm lơ hoặc là không nghe thấy cậu kêu la. Khi Armand nhỏ dung dịch dầu bôi trơn lên người cậu, Destin thét lên vì cảm giác lạnh lạnh của nó cùng với các động tác tay thô bạo của anh khi cố làm cậu quen dần . Cậu bé lại la lên khi Armand xâm nhập vào người mình. Destin nhắm mắt lại khi cơ thể cậu phản ứng với sự đụng chạm của anh. Cậu rên rĩ theo mỗi cử động của Armand , cuối cùng cậu thét to khi đạt đến đỉnh , còn anh thì vẫn di chuyển và giữ chặt cậu. Một lúc sau Armand trút hết vào cậu xong anh nằm qua 1 bên nhắm mắt ngủ ngay . Còn lại mình, nước mắt Destin rơi ra, cậu kiểm tra xem tay mình có thể hoạt động được không dù nó đang đau như quỉ . Ngồi dậy, cậu quay lại nhìn anh, rồi nhìn xuống sàn thấy sợi chuỗi hột vỡ nát văng tung tóe, cái áo thì bị xé banh . Lắc dầu, cậu đi vào phòng tắm. Vặn vòi nước, cậu nhìn mặt mình trong gương. Nó bị đỏ 1 bên và hơi sưng , có lẽ sẽ để lại vết bầm. Khẽ thở dài, cậu bước vô bể nước , để hơi nóng của nó xoa dịu cơn đau từ cánh tay. Khi tắm xong, cậu thay bộ pajamas, thấy vai mình vẫn còn ê ẩm. Ngó lại Armand lần nữa , anh vẫn nằm yên như chết , cậu lấy 1 cái gối và tấm chăn rồi đi ra ghế sofa . Nằm xuống ghế, Destin kéo chăn sát người nhắm mắt cậu hít 1 hơi sâu.

XXXXX

Armand thức dậy với cơn đau đầu tệ hại nhất từ lúc đại học đến giờ. Trở mình qua, tay anh mò tìm Destin, anh đã có 1 giấc mơ thật tệ hại tối hôm qua .Nó làm anh phát ốm khi nhớ về nó . Armand mở mắt ra khi không tìm thấy Destin trên giường. Anh rên lên và ngồi dậy, mắt đảo khắp phòng và dừng lại chỗ cái áo màu xanh bị xé nát , là cái Destin đã mặc hôm qua mà ! Cúi xuống anh nhặt nó lên, giật mình, mắt anh mở lớn nhìn xuống nền nhà thấy sợi dây chuyền đứt tung, hột nằm vương vãi khắp nơi. Hít 1 hơi sâu vào , anh mở cửa phòng tắm tìm cậu bé nhưng không có. Anh nhìn xuống mình, quyết định mặc đồ vào để phòng trường hợp cậu bé có ra ngoài khách sạn thì anh sẽ đi kiếm. Với ý nghĩ đó, anh vội vã mặc đồ . Khi đến phòng khách, anh gặp 1 khối trên ghế sofa, thở ra nhẹ nhõm anh tiến tới lay vai gọi cậu bé. 1 giọng thét vang lên khiến Armand phải quỳ xuống trước Destin, người đang nhìn anh với cặp mắt xanh mở lớn kinh hoàng .

“Ôi chúa ơi, anh đã làm gì em thế này? ” Armand thì thào, anh sờ tay lên mặt cậu bé.

“Em muốn ở trong phòng hôm nay.” Destin nói nhỏ, cậu tránh xa cái tay ấy ra, Armand thả tay xuống rồi đứng dậy.

“Dĩ nhiên rồi.” Armand trả lời, bước vội ra ngoài phòng, dừng lại trước cửa , anh quay lại nhìn Destin lần cuối trước khi rời đi . Destin lại bật khóc, cậu không muốn hét lên như thế nhưng vai cậu vẫn còn đau và cậu không kiềm chế nó được. Nẳm xuống ghế, cậu co mình kéo chăn sát lên cổ và nhắm mặt lại. Vài phút sau, cậu nghe tiếng mở cửa

“Destin?” Giọng Adams lo lắng.

“Gì thế?” Destin hỏi, kéo chăn phủ chặt đầu mình.

“Em không sao chứ ?” Angelica hỏi thăm.

“Không sao.” Destin trả lờ, vẫn trốn mình dưới chăn.

“Thôi nào , ngồi dậy đi em, cho chị xem nào.” Angelica cẩn thận ngồi xuống kế bên chân Destin . Im lặng vài giây, cuối cùng Cậu bé cũng ngồi dậy , cậu co chân vào ngực mình, vẫn phủ tấm chăn quanh người “Tụi chị lấy thứ gì cho em uống nhé ? café không?”

“Em không uống đâu, cám ơn.” Destin nhìn họ. Cậu có thể nhận thấy Adam đang rất buồn, và có điều gì đó trong mắt anh ta mà Destin không hiểu được.

“Anh xin phép nhé” Adam ngồi dậy rồi rời phòng.

“Em đau nhiều không?” Angelica hỏi.

“Không sao ạ.” Destin nói thật tình, ngoài cái vai vẫn còn đau thì cậu không bị gì cả. Cậu nhìn chị đứng lên đi lấy điện thọai gọi điểm tâm sáng và café . Khi chị buông máy xuống, Destin lên tiếng “Anh ấy không cố ý đâu, Angie .”

“Gì?” Angelica quay lại cậu bé , cậu nói nhỏ quá chị không nghe rõ.

“Anh ấy không cố ý làm tổn thương em .” Destin nói khi chị ngồi xuống kế bên mình. “Ảnh bị say quá.”

“Chị biết nhưng điều đó cũng không tốt.” Angelica nhìn cậu bé im lặng một hồi , rồi cậu đứng lên

“Em sẽ đi tắm một chút .” Destin bước vào phòng tắm, cậu để cho dòng nước xoa hai vai cho đến khi nó đỡ đau hơn . Cậu thấy có vết bầm nhẹ trên đó nhưng cũng sẽ chóng phai , cậu nhắm mắt thở dài. Quấn khăn tắm quanh người Destin ra ngoài phòng ngủ, Angelica đang đứng đó với bộ quần áo chuẩn bị sẵn, Destin cầm lấy rồi vào nhà tắm thay đồ. Cậu nhìn vào gương xem khuôn mặt mình bị sưng bầm như thế nào

“Ra nhanh đi cưng, bữa sáng nguội hết kìa .” Angelica bày thức ăn lên bàn ăn, Destin ngồi xuống bàn . “Em cần phải ăn Destin ạ.”

“Em thực sự không đói lắm.” Destin nói nhỏ, nhìn lên khi cánh cữa bật mở, cậu hy vọng là Armand. Nhưng Adam bước vào theo sau là Michael. Cậu thấy Addam có vẻ gì đó bất thường, đứng dậy cậu nhìn vào mắt anh

“Angie, dọn hành lý cho cậu bé đi.” Adam nói, vẫn nhìn Destin.

“Okay.” Cô đi vào phòng ngủ.

“Anh sẽ dẫn em đến văn phòng Armand và khi Angie xếp hành lý xong, Michael sẽ chở em về nhà , được chứ?” Adam nhìn Destin gật đầu, cậu theo anh ra ngoài

“Anh muốn cho em hay chuyện gì đang diễn ra không?” Destin hỏi khi họ vào thang máy

“Anh thật sự không biết.” Adam trả lời, Destin nhìn anh nghi ngờ, nhưng cậu im lặng . Đến văn phòng Armand, cậu thấy anh ngồi sau bàn làm việc, anh ra hiệu cậu ngồi xuống.

“Anh muốn em biết những thứ em được mua sắm trong tháng vừa qua đều thuộc về em, Adam sẽ tìm cho em 1 căn hộ tốt và việc làm ổn định.” Armand nói, mắt nhìn cậu bé. Anh chờ xem sẽ cậu nói gì, nhưng ngạc nhiên khi cuối cùng cậu bé lên tiếng

“Thì ra là thế, anh muốn em ra đi sao ?” Destin hỏi nhỏ, cậu ghét cái giọng lạnh lùng của Armand , nước mắt chực trào ra nhưng cậu cố nén lại.

“À. Anh nghĩ quyết định cuối cùng là do em.” Armand đáp, cậu bé gật đầu.

“Cám ơn.” Destin đứng lên rời khỏi phòng, cậu không dừng lại khi nghe tiếng Adam gọi . Trở lên phòng, Destin thấy Michael đã xách vali , cậu đi tới ôm chào tạm biệt chị Armand rồi đi ra. Họ im lặng rời khỏi khách sạn

“Destin, hey Destin.” Destin quay lại thấy Kati đang gọi mình. Cô mỉm cười rạng rỡ “Anh ra hồ bơi chơi với tụi em nhé.” Cô nói, mắt lướt qua vết bầm trên mặt Destin

“Anh xin lỗi nhưng anh phải trở về nhà.” Destin từ chối thấy nụ cười của cô tắt ngúm.

“Mọi chuyện không sao chứ ?” Cô hỏi, mắt nhìn giữa cậu và Michael.

“Không sao đâu .” Destin đáp

“Vậy, thỉnh thoảng chúng ta đi chơi với nhau nhé , ok ?” cô khoác nhẹ tay Destin.

“Kati em rất tốt nhưng anh đã có 1 người đặc biệt với anh rồi.”

“Ồ, em xin lỗi, em không thấy bạn gái anh tối qua.” Cô mỉm cười

“Anh không có bạn gái ,” Destin xoay xoay chiếc nhẫn trên tay “Xin lỗi, anh phải đi đây.”

“Tạm biệt anh .” cô chào khi Destin quay người bước đi . Hai người im lặng cả chuyến về. Destin cảm thấy lạ , cậu không làm sai chuyện gì và cậu lại là người bị trừng phạt . Thật không công bằng. Michael đậu xe trước nhà, trước khi anh kịp mở cửa, Destin đã chạy vào trong .

“Maggie!” Destin ôm chầm lấy bà, cậu không khóc nhưng lòng rất đau

“Chuyện gì thế cưng?” Bà vuốt nhẹ đầu cậu bé. Nhìn lên, bà thấy Michael đi vào với vẻ mặt lo lắng. Nâng cằm cậu lên, bà hỏi “Xảy ra chuyện gì vậy ?”

“Không có gì.” Destin bỏ bà ra, rời khỏi nhà bếp, trước khi ra khỏi cửa cậu quay lại cười buồn với bà “Cháu bị bỏ rơi một lần nữa.”

“Destin?” Margaret giật mình nhưng cậu đã biến mất. Bà nhìn Michael , người tự nãy giờ đứng im lặng kế bên mình “Chuyện gì đã xảy ra?”

“Tôi không biết .” Michael trả lời. “Mr. Riesel gọi tôi và yêu cầu chở Destin về nhà”

“Ồ.”

XXXXX

Margate nhìn lên khi Gates vào bếp. Ông mỉm cười ôm bà nhẹ nhàng hôn lên trán, quay lại ông gật đầu chào Michael.

“Kể em nghe chuyện gì đang xảy ra vậy ?” Bà nắm tay chồng.

“Anh thực sự không biết, ngoại trừ có chuyện gì đó xảy ra giữa Destin và Armand.” Gates đáp. “Nhưng anh biết Angie la mắng cậu chủ suốt cả đường về.”

Họ nghe cửa nhà đóng sầm, và nhiều giọng giận dữ vang lên đang tiến về nhà bếp. Angelica dừng lại khi thấy mọi người, chị đi tới ôm chào Margaret, bắt gặp ánh mắt lo lắng cùa bà.

“Cậu đã làm gì cậu bé của tôi ?” Margaret hỏi Armand, khi bà vòng qua Angelica để nhìn thẳng vào mắt anh

.Armand không trả lời câu hỏi của bà, mà tự hỏi lại “Destin đang thu xếp hành lý à?”

“Tôi không biết .” Margaret đáp. “Cậu bé chỉ ngồi trên giường khi tôi mang trà vào phòng”

“Được rồi ” Armand nói .

“Thế cậu có muốn kể cho chúng tôi hay chuyện gì đã xảy ra không ?” Margaret hỏi

“Không .” Armand quay ra cửa khi anh nghe tiếng động. Destin đang đứng ở đó, hai người nhìn nhau “Em dọn đồ xong chưa?”

“Không ,” Destin nhún vai đáp . “Anh nói để em tự quyết định và em chọn ở lại.”

“Anh hiểu,” Armand nói . “Thậm chí sau những gì đã xảy ra?”

“Vâng, mọi mối quan hệ đều có sự va chạm, nên em nghĩ cách tốt nhất là bỏ nó về phía sau và tiếp tục đi tiếp” Destin trả lời

“Okay.” Armand thấy cậu gật đầu rồi trở về phòng

“Vậy là tôi không cần phải tìm 1 căn hộ nữa?” Adam hỏi, Armand gật đầu, anh cũng rời khỏi nhà bếp

“Cậu ấy kêu anh tìm 1 căn hộ cho Destin?” Angelica hỏi “Em nghĩ em đã biết chuyện gì xảy ra tối hôm qua”

“Ừ, anh cũng thế .” Adam nói, anh và Angelica bỏ đi. Michael cũng chào tạm biệt vì nghĩ chắc Destin sẽ không đi đâu . Margaret tiếp tục nấu bữa tối nhưng bà nghĩ Destin và Aramnd chắc sẽ không muốn ăn nên bà và ông Gates cũng nghĩ sớm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play