Thánh Đao môn cách chỗ bọn họ khá xa, có thể nói là một chỗ trời Nam, một nơi đất Bắc. Lăng Sương có thai, không thể đi quá nhanh. Lấy tốc độ ốc sên của bọn họ, ba tháng liệu có thể đến được không là một vấn đề lớn. Gấp rút lên đường, trở thành việc hệ trọng hàng đầu.

Lăng Sương thân thể luôn khoẻ mạnh, ngồi một ngày đêm trên xe ngựa lại có chút chịu không nổi. Phụ nữ có thai chính là phụ nữ có thai, không thể sánh với người thường. Có lẽ là ông trời thương cảm nàng, rốt cuộc trước lúc mặt trời xuống núi tìm được một khách sạn nhỏ bé. Thoạt nhìn tuy không được tốt lắm, dù sao vẫn tốt hơn ngủ ngoài hoang dã.

Xe ngựa dừng ở cửa, tiểu nhị ân cần lập tức chào đón, “Mấy vị khách quan, ở trọ sao?”

Lăng Sương vừa định đáp, chợt nghe có người nói, “Tiểu nhị, ngươi chó mắt mù? Không thấy ta đại gia ngươi đứng ở chỗ này sao?”

Nghe được thanh âm thô lỗ, Điệp Vũ vén mành lên hướng bên ngoài xem.

Xuyên qua cửa sổ nhỏ, Lăng Sương thấy hai người đàn ông thô lỗ đi tới, vẻ mặt kiêu ngạo đáng đánh đòn.

Điệp Vũ buông mành, “Phích Lịch Song Hùng.” Cố Tam ngã vào trong thùng xe nằm ngửa mà nói, hai tay bắt chéo làm gối đầu, “Ngươi đã đồng ý thay ta báo thù, không bằng thuận tiện giải quyết bọn họ đi.”

“Ta nói Cố tiền bối, người không phạm ta, ta không phạm người. Hai vị này tuy rằng lớn lên đáng đánh đòn, trời sinh khiến người ta muốn đánh, có điều ta cùng bọn hắn thật không có oán hận.” Lăng Sương không phải thánh nhân, lại càng không dám tự xưng là hiệp nữ. Việc hành hiệp trượng nghĩa này để cho người khác làm đi, nàng chỉ muốn sống thật tốt. (TYV: “hành hiệp trượng nghĩa” [行侠仗义] tạm hiểu là “ra tay nghĩa hiệp giữ gìn chính nghĩa” ~)

“Ta nói lão bá, chớ gây chuyện thị phi à.” Nam Cung Điệp Vũ nâng Cố Tam dậy, “Xuống xe tìm nơi ngủ trọ.”

Ba người xuống xe ngựa, Cố Tam sờ sờ mũi không vui, “Hai nha đầu khi dễ ta, ta mét đồ đệ ta à.”

“Đồ đệ ông đã bỏ ông rồi.” Điệp Vũ dùng tay áo quạt gió, giọng điệu cùng vẻ mặt lạnh bạc như nhau.

Lăng Sương bỏ thêm một câu càng lạnh bạc, “Nếu đã theo tỷ muội chúng ta, thì phải nghe chúng ta.”

Cố Tạm lập tức xịu mặt, vẻ ai oán, “Hai nha đầu không có lương tâm.” Bày ra bộ dáng oán phụ.

“Đi thôi.”

Lăng Sương cùng Điệp Vũ mỗi người một tay, túm hai cánh tay ông, kéo vào trong điếm.

“Này này, kẻ thù ta ở trong đó.”

“Kêu Tiểu Điệp đi xử lý.” Điệp Vũ cô nương xuất thân danh môn, võ công hẳn là sẽ không quá kém.

Điệp Vũ nhịn không được trợn trắng mắt, “Sao ngươi không đi?” Võ công của đệ tứ sát thủ lẽ nào kém nàng sao?

“Ta là phụ nữ có thai.” Phụ nữ có thai có đặc quyền.

Điệp Vũ mặc kệ nàng, “Tiểu nhị, đem rượu ngon nhất, thức ăn ngon nhất trong điếm các ngươi lên đây. Còn có, ba phòng tốt nhất.”

“Ta không uống rượu.” Phụ nữ có thai không thể uống rượu.

“Kiến Tử Bất Cứu tiền bối yêu rượu như mạng.” Ai nói rượu là cho nàng uống, tự mình đa tình.

“Tiểu Điệp, ngươi trả tiền sao?”

“Ta không có tiền, ngươi trả.” Điệp Vũ nói đương nhiên, lẽ thẳng khí hùng.

“Ngươi…” Lăng Sương không còn gì để nói.

Lăng Sương không nói gì, hai mắt Cố Tam lại sáng lên, “Nhóc nha đầu xấu xí thật đúng là tri kỷ của ta, biết lão phu yêu rượu như mạng.”

“Đó là đương nhiên, Tiểu Điệp ta luôn rất hiểu ý người khác. Cố huynh, hôm nay chúng ta nhất định phải uống vài chén thống thống khoái khoái.” Vẻ mặt của Điệp Vũ rất vô liêm sỉ, lời nói càng vô liêm sỉ.

“Nhóc Tiểu Điệp có ý tốt, lão ăn mày có thể nào cự tuyệt.”

Đồ ăn chưa có, rượu đã bưng. Điệp Vũ cầm lấy vò rượu đổ ra hai chén, hào khí kiền vân, “Cố huynh, nào nào nào, uống.”

Cố Tam vươn đầu lưỡi liếm một chút, nhịn không được tán thán, “Rượu ngon a, rượu gặp tri kỷ nghìn chén còn thấy ít, huống chi là rượu ngon, không say không về. Nhóc Tiểu Điệp, uống.”

“Cố huynh, uống.”

Lăng Sương ở một bên nhìn đến mắc ói, “Hai người có buồn nôn không?” Một lão đầu sáu mươi tuổi cùng một tiểu cô nương xưng huynh gọi đệ, bọn họ lại có thể nghĩ ra.

“Vậy ngươi không biết rồi.” Cố Tam liếm liếm môi ý còn chưa hết, “Trên bàn rượu, chẳng phân lớn nhỏ, miễn bàn vai vế.”

Lăng Sương phất phất tay kệ bọn họ, “Được được, tiếp tục điên đi.” Lão điên gặp được tiểu điên, cùng nhau phát điên.

“Cố huynh, chúng ta uống.”

“Nhóc, nào nào nào, uống mấy chén.”

Hai người điên tiếp tục uống rượu, Lăng Sương ở một bên nhìn không hứng thú.

Lúc đang uống đến say mèm, xem đến buồn chán, một chiếc giầy đột nhiên ngang không trung bay tới, nện ở trên bàn.

“Thối chết rồi?” Lăng Sương vội bịt mũi lùi sang một bên, Điệp Vũ cùng Cố Tam cũng lùi sang bên cạnh.

Một hồi tiếng cười thô lỗ từ bên cạnh truyền đến, “Ha ha ha, thế nào? Mùi vị không tệ chứ.” Người xấu lên sân khấu đều phải cười to, sau khi cười to, tự nhiên là người xấu lên sân khấu, “Tên ăn mày thối tha con mẹ nó, phá việc tốt của lão tử rồi mà còn dám xuất hiện trước mặt lão tử, lá gan ngươi không nhỏ a.” Phích Lịch Song Hùng kiêu ngạo đi tới trước mặt Cố Tam. (TYV: “lão tử” [老子] theo QuickTranslator thì là “lão tử; bố; ba; cha; tía; bố mày”.)

Cố Tam không đau không ngứa (TYV: hời hợt), hướng Lăng Sương, Điệp Vũ giải thích, “Cưỡng đoạt dân nữ bị ta trông thấy, làm chút tính toán nhỏ trừng phạt bọn hắn.”

“Đáng đời.” Điệp Vũ nhìn đôi mắt hung tợn tuyệt đối là khinh bỉ.

“Sống chỉ phí lương thực.” Ánh mắt Lăng Sương là khinh miệt.

“Hai bà nương thối, dám quản việc đâu đâu của lão tử, không muốn sống rồi.” Một người nói, kéo tóc Điệp Vũ định đánh. (TYV: “bà nương” [婆娘] theo QuickTranslator là “phụ nữ có chồng; vợ”.)

Điệp Vũ một chưởng hướng cánh tay hắn bổ tới, hắn vội buông ra lui phía sau. Điệp Vũ tiến lên gần sát, giận dữ trừng mắt Phích Lịch Song Hùng, “Ngươi là lão tử ai? Đem giầy ném lên bàn người khác ăn cơm, mẹ ngươi dạy ngươi thế nào? Nếu như hai vị không có mẹ, cô nương ta có thể tự hạ thấp mình làm mẹ các ngươi, giáo dục các ngươi đạo lý làm người thật tốt.”

Thấy Điệp Vũ lớn lên xấu không gì sánh được, hai người lười cùng nàng lời vô ích, đẩy nàng ra, “Nha đầu thối, cho ngươi biết tay.”

Thân là tiểu thư của Nam Cung gia, chưa từng có người dám đối với nàng vô lễ. Hàn quang chợt loé, trong tay Điệp Vũ đã lôi ra một bảo kiếm sáng ngời, “Dám đẩy ta, các ngươi mới là không muốn sống.” Mũi kiếm thẳng hướng Phích Lịch Song Hùng, hai người vội vàng lui lại, đồng thời ra tay.

Phích Lịch Song Hùng không phân biệt tốt xấu thiên hạ đều biết, hai người đánh một người so với ăn cơm vẫn còn bình thường.

Điệp Vũ võ công không kém, đối mặt bọn họ, vẫn có vẻ lực bất tòng tâm.

Cố Tam xem say sưa hứng thú, “Nhỏ Tiểu Điệp võ công không tệ, hôm khác chỉ nàng mấy chiêu.”

“Tiền bối a, bọn họ đang vật lộn sống chết, ông đừng nói mát.” Người này không phải có bệnh a? Người ta vật lộn sống chết, ông làm như thưởng thức xiếc thú.

“Có ngươi ở đây, người không chết được.” Cố Tam nhàn nhàn cầm lấy bầu rượu, chậm rãi nhấp.

Ba người càng đánh càng kịch liệt, bàn trong tiểu điếm bị đập hư quá nửa.

Lăng Sương lắc đầu bất đắc dĩ, “Lại phải đền tiền rồi.” Phích Lịch Song Hùng hai tên khốn nạn này, hại nàng bỗng dưng khi không đền tiền, thật đáng kéo ra ngoài thiên đao vạn quả. (TYV: “thiên đao vạn quả” [千刀万剐] tạm hiểu là “nghìn đao vạn róc [thịt]“.)

“Đền tiền thì chẳng sao, chớ đền tính mạng.” Tham âm không nhanh không chậm ở phía sau nàng vang lên.

Là hắn? Làm sao lại là hắn?

Thân thể của Lăng Sương dần cứng ngắc, lại dần mềm nhũn đi.

Hai tay nàng khoanh trước ngực, biếng nhác nhìn ba người một đám đánh nhau, “Không giết là được rồi.”

Tàn Tâm đi vào, đứng bên người nàng, “Một nha hoàn hèn mọn, lại có võ công tinh diệu như vậy.” Võ lâm đệ nhất thế gia, danh bất hư truyền.

Nàng liếc hắn một cái, mở lòng bàn tay, “Kiếm sắc cho ta mượn dùng.” Nghe nói kiếm sắt của Quỷ Tôn chém sắt như chém bùn, là thần binh lợi khí trăm năm khó gặp, không biết thật hay giả. (TYV: “thần binh lợi khí” [神兵利器] ; ở đây là phép tách từ, “binh” và “khí” khi ghép lại là “binh khí” [vũ khí] ; “thần” [神] của “thần kì” ; “lợi” [利] là “sắc bén”.)

Tàn Tâm đem kiếm sắt bỏ vào lòng bàn tay nàng, nhìn chăm chú dung nhan tinh tế của nàng, “Chưa từng thấy dáng ngươi giết người.”

“Giờ nhìn đi.” Nói xong, mũi kiếm đã quét qua cổ họng hai người. Máu đỏ tươi bắn ra, Lăng Sương xoay người xinh xắn, tránh máu bắn đến thân.

Điệp Vũ cũng xoay người tránh ra, gót chân đứng vững, nàng nhịn không được tán thán, “Oa… Thật là lợi hại.” Trong vòng một chiêu giết chết Phích Lịch Song Hùng, võ công của nàng đến tột cùng cao bao nhiêu?

Đem kiếm sắt trả lại Tàn Tâm, Lăng Sương cười, “Thế nào? Thấy được chứ, khuôn mặt thật của ta.”

“Không tệ.” Đánh giá của hắn chỉ có hai chữ mà thôi.

Lăng Sương nhướng đôi lông mày thanh tú, “Cái gì, trong vòng một chiếu giết chết Phích Lịch Song Hùng, chỉ là không tệ mà thôi.”

“Ngươi nha đầu chết tiệt này, sớm ở bên cạnh xem nửa ngày, đem đường nước võ công của bọn hắn nhìn đến một rõ hai ràng. Thừa lúc nhỏ Tiểu Điệp cuốn lấy bọn hắn, lúc bọn hắn lộ sơ hở mà ra tay. Có thể nói âm hiểm gian xảo, bày mưu tính kế.” Chút động tác nhỏ kia của nàng, há có thể qua con mắt tinh tường của ông.

Lăng Sương cười cười, ngầm thừa nhận.

Tàn Tâm từ trong góc tóm được tiểu nhị lạnh run, đưa cho hắn một thỏi bạc, “Một gian phòng hảo hạng, đưa cơm ta lên phòng.”

Tiểu nhị không có nhận lấy bạc, mặt lộ vẻ khó xử, “Đại diệp, sơn dã tiểu điếm, tổng cộng không được mấy gian phòng, đều đã đầy rồi.”

Lăng Sương có chút hả hê liếc Tàn Tâm, “Tiểu nhị, cơm nước chúng ta cũng phải đưa lên lầu. Được rồi, chúng ta nghỉ ngơi ở đâu?”

“Rẽ phải, ba gian đều là phòng trống. Nữ hiệp, hai người kia…” Tiểu nhị nuốt nước bọt, gần như té xỉu.

Lăng Sương vừa định mở miệng, chợt nghe Tàn Tâm nói, “Ngươi lên đó nghỉ ngơi, để ta xử lý.”

“Cảm tạ rồi.” Điệp Vũ không chút khách khí, “Đập phá không ít đồ đạc, phiền ngươi thay chúng ta đền.”

“Trên người Phích Lịch Song Hùng hẳn là không hề ít tiền, có thể đi lục soát thử xem.”

Lăng Sương nói giỡn, Điệp Vũ lại tưởng thật.

Nàng “A” một tiếng, xoay người hướng hai người chết.

Ba gian đều là phòng trống, Lăng Sương tuỳ tiện chọn một gian.

Lăng Sương mệt mỏi, thực sự mệt mỏi. Ngã nhào lên giường, nàng ngay cả ngón tay cũng lười động.

Chẳng biết qua bao lâu, nàng nghe được thanh âm của Điệp Vũ, “Ha ha ha, lục được ba nghìn lượng, ta phát tài rồi. Ra đây ăn cơm, tối nay ta mời.” (Điệp Vũ lại có thể độc chiếm ba nghìn lượng, xử nàng.)

Ba nghìn lượng? Nhiều như vậy? Sớm biết nàng đã tự mình lục, “Mệt muốn chết, ngươi mang vào cho ta.” Không phải nàng lười, mà là tinh bì lực tẫn thực sự. (TYV: “tinh bì lực tẫn” [精疲力尽], “tinh” và “lực” là “tinh lực” [sức lực cùng tinh hoa / tinh khôn] ; “bì” [疲] là mệt mỏi, mệt nhọc ; “tẫn” [尽] là tận, cạn hết.)

“Ngươi mấy ngày không tắm rồi, cả người khó ngửi. Cơm nước xong, tắm rửa xong ngủ tiếp.”

Kéo chăn chùm kín đầu, Lăng Sương rên rỉ nửa chết nửa sống, “Ngày mai sẽ tắm, ta giờ mệt quá a.”

Ngoài cửa đột nhiên không tiếng động, lúc có lại tiếng động, là tiếng đẩy cửa.

Hơn nửa tháng phân ra ngủ ngoài trời, lại còn mang thai, gần như muốn lấy mạng nàng. Nàng buồn ngủ, hữu khí vô lực, “Mệt chết ta rồi, phiền đến đây cho ta ăn. Đại ân đại đức của ngươi, ta suốt đời khó quên.” (TYV: “hữu khí vô lực” [有气无力] tạm edit là “có thở nhưng không có sức”.)

Cơm nước đưa vào trong miệng nàng, không phải sơn trân hải vị, mà còn hơn cả sơn trân hải vị.

Lăng Sương nhắm mắt, trong lúc đang nửa mơ nửa tỉnh giải quyết vấn đề ăn cơm.

“Ta muốn uống nước.”

Sau ba giây, nàng cảm giác được có ngươi nâng nàng dậy, đem nước ấm áp đến trong miệng nàng.

Điệp Vũ đối với nàng tình nghĩa, nàng khắc trong tâm khảm. Lúc nghĩ vấn đề trọng đại này, nàng đã ngủ rồi.

Tàn Tâm ngồi bên giường nhìn chăm chút khuôn mặt đang ngủ của nàng, ánh mắt dần đặc lại.

“Người trẻ tuổi, ngươi đối với nha đầu kia thật có thể nói là tình cảm thắm thiết.” Cố Tam đẩy cửa mà vào.

Tàn Tâm vẫn ngồi bên giường nhất động bất động, trầm mặc không nói. (TYV: “nhất động bất động” [一动不动] tạm hiểu là “một cử động cũng không cử động” / “một cử động cũng không có”.)

“Trong lòng nha đầu này, có đau thương.” Cố Tam đứng bên giường.

“Xin tiền bối chỉ giáo.” Tàn Tâm ngẩng đầu.

“Nha đầu kia thoạt nhìn hiền hoà không nóng không lạnh, trên thực tế lãnh khốc thô bạo. Một nữ tử mới hơn mười tuổi lại lãnh khốc đến mức này, đáy lòng nhất định có đau thương không muốn người khác biết.”

Cố Tam thở dài đi ra ngoài, thuận tay đóng cửa lại, trong phòng lại an tĩnh. Ánh lửa nhảy múa toả sáng khuôn mặt lãnh đạm của hắn, hàn ý càng đậm.

Ngưng mắt nhìn nàng hồi lâu, Tàn Tâm lên giường, nhẹ nhàng đem Lăng Sương ôm vào trong ngực.

Lăng Sương vẫn hai mắt nhắm nghiền, khoé mắt lại dần ướt, chất lỏng màu hổ phách chậm rãi chảy, dính ướt đôi má.

Ngón tay dần cong lại, thân thể Lăng Sương dựa sát Tàn Tâm.

Cắn chặt răng, nàng ở trong lòng nói với chính mình: Lăng Sương không sợ con trai, không sợ Tàn Tâm.

Đêm khuya người tĩnh, Lăng Sương một thân uể oải vẫn không ngủ được. Con mắt đau nhức, thân thể mệt mỏi, không cách nào tiến vào giấc mộng.

Nàng biết, Tàn Tâm cũng không có ngủ.

“Tàn Tâm, ngươi thích ta sao?” Biết rõ tâm ý của hắn, nàng lại còn hỏi. Nàng muốn một đáp án, đáp án chính miệng hắn nói ra.

“Thích.” Hắn không hề do dự.

Lăng Sương cười khổ, “Vì sao?” Nàng đến tột cùng đức gì tài gì, đáng cho hắn yêu.

Tàn Tâm thở dài, “Nhất kiến chung tình, tái kiến khuynh tâm. Lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, ta biết ngay ngươi là nữ nhân thích hợp với ta nhất. Lần thứ hai nhìn thấy ngươi, ta biết đời này kiếp này, lòng cũng không dung được nữ nhân khác.” Hắn bị người con gái này trói lấy rồi, trói lấy lòng hắn. (TYV: “Nhất kiến chung tình, tái kiến khuynh tâm.” [一见钟情, 再见倾心.], tạm edit là “Vừa gặp đã yêu, gặp lại một lòng.”, giống như Tàn Tâm đã giải thích, “Lần đầu gặp thì yêu, lần thứ hai thì biết lòng sẽ mãi chỉ có một người.”)

Chợt cảm thấy mắt khô khốc, rất đau. “Nhưng mà, ta cũng không yêu ngươi.” Giống như có gì đó vướng nơi cổ họng.

“Ta biết.” Thanh âm của Tàn Tâm rất bình tĩnh, như đã đoán được trước.

Lăng Sương chậm rãi nhắm mắt lại, “Ngươi đi đi, không nên lại theo ta. Giống như lúc trước ta đã nói, xem tất cả như một giấc mộng.”

“Ngươi thực sự muốn ta đi sao? Ngươi làm sao bây giờ.” Kỳ thực trong lòng hắn rất rõ ràng, người con gái như Lăng Sương, không cần dựa vào bất kì kẻ nào.

Nàng buông mắt, “Nếu như ngươi thực sự cảm thấy có lỗi với ta, đáp ứng ta một việc.”

“Ngươi nói, chỉ cần ta có thể làm được.” Rốt cuộc là chuyện gì, đáng cho nàng mở miệng.

Lăng Sương môi khẽ mấp máy, “Ta không biết tương lai sẽ thế nào, không biết chúng ta có thể biến thành kẻ thù hay không. Nếu có một ngày, chúng ta đối đầu gay gắt, ngươi nhường ta ba chiêu. Từ nay về sau, hai chúng ta không ai nợ ai rồi.” Nếu như thực sự cảm thấy nợ nàng, thì dùng phương thức này trả đi.

“Nếu như chúng ta biến thành kẻ thù, ta nhường ngươi ba mươi chiêu.” Thế nhưng hắn tuyệt đối sẽ không để họ biến thành kẻ thù.

Rộng lượng của hắn cũng không có khiến Lăng Sương cảm động đến rơi nước mắt, ngược lại đổi lấy một tiếng than nhẹ, “Võ công ta thực sự tệ như vậy sao? Ba chiêu đủ rồi.”

“Lệ Tàn Tâm một lời ngàn vàng.” Cánh tay ôm nàng đột nhiên siết chặt.

Lăng Sương mỉm cười, “Thì ra ngươi họ Lệ.” Nàng một mực tự hỏi đứa nhỏ rốt cuộc phải họ gì, giờ không cần suy nghĩ nữa rồi.

“Sáng mai, nhân lúc ta ngủ mà đi. Ta không máu không nước mắt, chẳng đáng ngươi lưu luyến.” Nàng xoay người đưa lưng về phía hắn, con mắt khô khốc đến gần như đau đớn.

Tàn Tâm không nói gì, chỉ là ôm lấy nàng, đem thân thể nhỏ xinh của nàng ôm vào khuỷu tay.

Vô tình đụng đến bụng dưới hơi to ra của nàng, Tàn Tâm mày rậm cau lại, “Ngươi làm sao vậy?” Nàng… sẽ không mang thai rồi chứ?

Lăng Sương đương nhiên biết hắn đang nói gì, ra bộ thờ ơ, “Ăn nhiều béo phì, không được sao?”

“Ta nghĩ ngươi mang thai rồi.” Hắn vẫn không tin lời nàng.

Lăng Sương xoay người đối mặt hắn, nhíu mày, “Thì là ta mang thai, cũng không liên quan ngươi a. Không tin sao? Ngươi giúp ta bắt mạch đi.” Trái tim bé nhỏ thoáng chốc đập rất lợi hại, thật sự giống như muốn nhảy ra ngoài.

Mắt ưng bén nhọn đảo qua Lăng Sương, hòng trên mặt nàng tìm được một dấu hiệu nói dối. Thế nhưng, hắn thất bại rồi. Trong ánh mắt trong suốt, không có hoảng loạn, không có khiếp đảm, bình bình thản thản.

Lệ Tàn Tâm tin nàng, “Ngủ đi.”

Lăng Sương thầm thở dài một hơi, trên mặt lại không có biểu cảm gì, “Ngủ đi.” Thói quen che giấu, rất ít người có thể nhìn thấu nàng, Tàn Tâm cũng không ngoại lệ.

Nhắm mắt lại, Lăng Sương ngủ. Thì bởi ngủ quá sâu, không biết lúc hắn đi.

Khi tỉnh lại, đột nhiên cảm thấy cơ thể lạnh. Nàng biết, hắn đi rồi.

Chớp mắt mấy cái, Lăng Sương nhịn không được thở dài bất đắc dĩ.

Hắn đối với chính mình rất tốt, nàng hoàn hoàn toàn toàn có thể cảm nhận được. Tình ý của hắn, nàng cũng không phải là hoàn toàn không biết gì. Chỉ là, nàng không muốn yêu, càng không muốn cùng hắn một chỗ.

Chỉ cần nghĩ đến phải cùng một người con trai sớm chiều bên nhau, cùng giường chung gối, nàng cứ nhịn không được rùng mình, nhịn không được nhớ tới năm đó…

“Sương nhi, dậy thôi.” Thanh âm của Điệp Vũ ở bên tai nàng vang lên, ngắt mạch suy nghĩ của nàng.

Lăng Sương xuống giường, đem mặt ngâm trong nước lạnh, sửa sang tâm tư của chính mình.

“Sương nhi nhanh lên một chút, chúng ta phải xuất phát.”

Ngẩng đầu lên, nước lạnh từng giọt từng giọt rơi vào quần áo.

Một ngày mới lại bắt đầu rồi, nàng cần lấy tinh thần hoàn toàn mới, đối mặt với sự vật hoàn toàn mới. Chuyện đã qua, cứ để nó qua đi.

*******

Thống kê thử, Sở Sở từ lúc bắt đầu viết đến nay, tổng cộng viết hơn mười bộ tiểu thuyết.

Thời gian này do viết văn kết giao được một đám bằng hữu tương tri tương phù. (TYV: “tương tri tương phù” [相知相扶] tạm edit là “thông cảm và giúp đỡ lẫn nhau”)

Bởi vậy, giờ Sở Sở quyết định viết một quyển với đề tài hoàn toàn mới, mượn nó để đáp tạ các vị hảo hữu.

Nên tiểu thuyết lấy võng du làm bối cảnh, người có ý thì đăng ký tham gia.

Chủ đề trò chơi lấy Đông Phương kỳ ảo huyền bí làm chính. Cụ thể bối cảnh trò chơi chúng ta tự định, độc giả có thể tham gia thảo luận.

Người chân thành có ý muốn tham gia có thể thêm bảy số 94555062 của Sở Sở (TYV: hình như là số QQ ~), tổ chức thành một đoàn siêu cấp.

Bằng hữu mong muốn yêu thích võng du tham gia, cùng nhau bắt đầu hành trình võng du “Trò chơi của ta ta làm chủ”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play