Giữa cánh rừng hoang, tiếng khóc thê lương của Vân Xuyên vang lên:
– Sư phụ, con xin người mà… xin người đừng giết chàng…
Dù sao cũng đã sống cùng nhau hơn mười năm, người áo đen cũng xem Vân
Xuyên như con ruột, thấy nàng đau đớn như thế cũng không đành lòng.
– Vân Xuyên, dù sao ngươi và hắn cũng chỉ biết nhau một thời gian ngắn, hãy… từ bỏ đi.
Vân Xuyên lắc lắc đầu, nước mắt rơi xuống như mưa, thảm thiết nói:
– Sư phụ, con không thể từ bỏ chàng được… con không thể…
Người áo đen lại xuống nước lần nữa, đề nghị:
– Vân Xuyên, ta có cách có thể khiến con đạt được cả hai…
Vân Xuyên ngưng nước mắt, ngước mắt nhìn người áo đen chờ mong.
– Chỉ cần con trở thành thánh nữ trước! Sau khi trở thành thánh nữ, con có thể lấy tên nam nhân đó!
– Sư phụ, có thể sao?
– Đã từng có tiền lệ! Con cũng có thể giống như vậy! Chỉ cần tên nam nhân đó chịu vì con mà quy thuận thánh giáo.
Vân Xuyên nghe thấy có hy vọng, hai mắt mở to vừa chờ mong vừa hồi hộp.
– Sư… sư phụ…
Người áo đen lần nữa lại dặn dò:
– Nên nhớ, cho đến khi được trở thành thánh nữ, con nhất định, nhất định phải giữ mình trong sạch!
Vân Xuyên cắn răng, kiên quyết nói:
– Dạ!
Dù sao, nàng vẫn tin tưởng Trấn, hắn yêu nàng thật sự, hắn quan tâm đến
nàng thật sự, hắn càng sẽ không ép buộc nàng phải làm chuyện nàng không
muốn…
…
Sau khi bàn bạc xong với người áo đen, Vân Xuyên
lặng lẽ trở về phòng của mình. Nhìn thấy trong phòng không thắp đèn, cửa phòng vẫn đóng kín, Vân Xuyên thầm thở phào nhẹ nhỏm. Chắc Trấn không
biết nàng lén lút bỏ đi!
Vân Xuyên bước tới giường, sau khi đạt
được thỏa thuận với người áo đen, tâm trạng nàng đã tốt hơn rất nhiều.
Bây giờ, nàng chỉ muốn ngủ một giấc thôi.
Nào ngờ, giọng của Trấn Vương vang lên:
– Nàng đã đi đâu?
Vân Xuyên giật nẩy mình, đưa mắt nhìn sang hướng phát ra âm thanh. Trấn Vương lấy mồi lửa thắp nến sáng lên.
Nhìn thấy Trấn Vương, Vân Xuyên chột dạ, tim đập thình thịch, khẽ gọi:
– T… Trấn… chàng làm gì ở đây?
Trấn Vương không nhìn nàng, thờ ơ nói:
– Ta phát hiện nàng không có trong phòng. Ta sợ kẻ thù của nàng tìm đến.
Vân Xuyên biết Trấn Vương lo lắng cho mình thì vui trong lòng, gượng cười nói:
– Ta… ta chỉ là cảm thấy thật buồn chán, nên… nên mới ra ngoài dạo chút thôi…
Sợ hắn không tin, Vân Xuyên còn chêm thêm một câu:
– Thật đấy!
Trấn Vương nãy giờ không ngẩng cao đầu, ngọn nến le lói không rọi rõ biểu
tình của hắn hiện giờ nên Vân Xuyên nghĩ hắn vẫn còn đang giận mình. Vân Xuyên đến gần, sợ sệt nắm lấy tay hắn, giọng rưng rưng nói:
– Trấn! Sau này ta sẽ không tự ý biến mất như vậy nữa… chàng đừng giận ta, được không?
Đôi tay đang khẽ run và giọng nói nỉ non của Vân Xuyên lần nữa lại chạm vào đáy lòng của Trấn Vương. Hắn ngước mặt lên nhìn nàng, an ủi:
– Được rồi! Ta không giận! Còn nàng nhất định phải nhớ, tuyệt đối không được tự ý hành động như vậy.
Vân Xuyên cảm thấy ngọt tận đáy lòng, chủ động ôm lấy Trấn Vương, hứa hẹn:
– Ta hứa! Ta sẽ không tự ý như vậy nữa…
Trấn Vương bị cái ôm bất ngờ của Vân Xuyên làm bất ngờ, trong lòng vẫn còn
một chút bâng khuâng, cuối cùng, hắn vẫn đặt tay lên lưng Vân Xuyên, tự
thuyết phục bản thân:
“Nhất định không phải nàng! Không phải nàng…”
…
– Vân Xuyên, rốt cuộc kẻ thù của nàng là ai?
Một hôm nọ, Trấn Vương lên tiếng hỏi.
Vân Xuyên nhìn Trấn Vương, năn nỉ:
– Trấn, chúng ta đừng nói lại chuyện này có được không?
Trấn Vương nói:
– Hắn đã từng xuống tay ngoan tuyệt với nàng, nếu ta không biết hắn là ai, làm sao ta có thể bảo vệ được nàng?
Vân Xuyên vùi đầu trong ngực Trấn Vương, lắc lắc đầu nói:
– Ta không đi tìm hắn, hắn sẽ không thể nào tìm được ta…
Trấn Vương vẫn không chịu buông tha:
– Vậy còn mối thù của nàng thì sao?
Vân Xuyên nhìn Trấn Vương bằng đôi mắt ươn ướt, thiết tha nói:
– Trấn, bây giờ ta chỉ muốn ở bên cạnh chàng thế này thôi. Còn những chuyện khác… hãy quên nó đi, được không?
Nhìn Vân Xuyên như vậy, Trấn Vương càng đau lòng, nói:
– Được! Được! Ta sẽ không hỏi nàng nữa!
Vân Xuyên nằm trong lòng Trấn Vương càng khó chịu.
“Trấn, thời gian của ta ở lại bên cạnh chàng không còn nhiều. Ta phải quay về
Thiên Thái Giáo nhận lệnh… Vì chàng, ta nhất định sẽ trở thành thánh nữ
của Thiên Thái Giáo và trở lại với chàng. Chàng… có thể chờ ta được
không…”
Ngày đó, Vân Xuyên nhận được chỉ thị:
“Giải quyết vấn đề ở Nam Bình”
Vân Xuyên nắm chặt tờ giấy trong tay hồi lâu rồi mới châm lửa đốt cháy.
Trấn Vương đang ở trong phòng xem công văn thì có tiếng gõ cửa vang lên.
– Ai?
– Trấn, là ta!
Trấn Vương hất tay, toàn bộ công văn trên bàn được xếp lại gọn gàng một góc. Trấn Vương đi ra mở cửa cho Vân Xuyên.
– Vân Xuyên, nàng tìm ta có việc gì?
Vân Xuyên hờn dỗi nói:
– Không có việc không thể tìm chàng được sao?
Trấn Vương cười lớn, kéo Vân Xuyên vào phòng.
– Không phải! Chỉ là ta cảm thấy bất ngờ thôi.
Vân Xuyên vẫn chu môi, không thèm nhìn Trấn Vương. Trấn Vương tiếp tục dỗ dành:
– Được rồi! Đừng giận nữa! Ta đưa nàng đi dạo được không?
Vẫn Xuyên nghi ngờ nhìn Trấn Vương hỏi:
– Chàng có thời gian sao?
– Đương nhiên! Chỉ cần nàng thích…
Vân Xuyên hừ lạnh, nói:
– Nghe nói, tối nay có lễ hội… chúng ta đi xem được không?
Đáy mắt Trấn Vương âm thầm soẹt qua một tia sáng, hắn cười đáp:
– Được.
Tối đêm đó, Trấn Vương đưa Vân Xuyên đi xem lễ hội ở ngoài ngoại ô.
Vân Xuyên thích thú hết đi đến quầy hàng này lại đến quầy hàng khác, gặp
thứ gì là lạ nàng cũng muốn mua về. Thế là nẩy ra cảnh tượng, nữ nhân đi phía trước lựa hết cái này đến cái kia, còn nam nhân đi phía sau thu
lại những thứ nàng đã chọn để trả tiền cho người bán rồi tay xách tay
mang càng lúc càng nhiều.
Sau khi đi hết một dãy phố, Vân Xuyên cuối cùng cũng dừng chân nghỉ ngơi, nàng quay lại hỏi Trấn Vương:
– Chàng có mệt không?
Trấn Vương nhăn mày cười trừ.
Cả hai người vào quán trà uống hết mấy cốc nước, đưa mắt nhìn theo đoàn người đang đi lễ hội bên dưới.
– Trấn…
Đột nhiên, Vân Xuyên lên tiếng gọi.
Ánh mắt nhìn vẫn dán chặt vào đoàn người qua lại, càng lúc càng trở nên mông lung.
– Trấn, nếu được như bây giờ mãi mãi thì tốt biết mấy…
Vân Xuyên quay lại nhìn Trấn Vương, khẽ nụ cười đằm thắm. Nụ cười dịu dàng
hiếm có này của nàng như đang đâm vào tim Trấn Vương. Hắn nắm lấy bàn
tay nàng, nói:
– Chỉ cần nàng muốn… chúng ta sẽ có thể như bây giờ mãi mãi…
Lần này, chính Vân Xuyên lại im lặng, không thể trả lời.
Đến khuya, đoàn người đổ về càng lúc càng đông.
– A.
Vân Xuyên đột ngột la lên.
– Chuyện gì vậy?
Trấn Vương quan tâm hỏi.
– Trấn, ta quên mua một thứ rồi…
Vân Xuyên đưa đôi mắt ươn ướt tiếc nuối nhìn Trấn Vương. Trấn Vương nghe
thấy liền đen mặt, nàng đã mua rất nhiều, rất nhiều rồi mà vẫn còn chưa
đủ sao?
Vân Xuyên tiếp tục nũng nịu:
– Trấn, thứ đó ta rất thích… rất thích…
Trấn Vương chịu thua, bất lực nói:
– Được rồi! Nàng muốn mua thứ gì? Ta sẽ đi cùng nàng!
Vân Xuyên lại nhìn hắn bằng cặp mắt bất đắc dĩ.
– Trấn, ta mệt rồi! Chàng quay lại mua cho ta, được không?
Trấn Vương không nghĩ ngợi nói:
– Ừ, vậy cũng được.
Thế là, Trấn Vương một mình quay lại con phố lúc nãy, còn Vân Xuyên thì
ngồi chờ tại quán. Khi Trấn Vương đi, Vân Xuyên còn ở trên gác vẫy tay
chào.
Đến khi bóng lưng của Trấn Vương mất hút, nụ cười trên môi của Vân Xuyên cũng tắt hẵn, ánh mắt dần trở nên lạnh lẽo.
– Trấn, rất nhanh, rất nhanh ta sẽ trở lại bên chàng…
Sau đó, Vân Xuyên vô tung vô ảnh biến mất, chỉ còn lại chiếc bàn trống cùng những món quà vương vãi khắp nơi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT