Con ngựa được Tang Ly và Nguyệt Vô Thường cưỡi cất bước rời khỏi phương Bắc. Nguyệt Vô Thường lười biếng tùy tiện tựa lưng vào ngực Tang Ly nhắm mắt thiu thiu ngủ,
Tang Ly điều khiển con ngựa bước nhẹ nhàng hơn để không ảnh hưởng đến
nàng.
Hai người cứ đi chầm chậm như vậy nên nhiều ngày sau mới
đến được kinh thành. Thấy kinh thành trước mặt, Nguyệt Vô Thường mới
miễn cưỡng mở mắt ra.
Đây cũng không phải lần đầu tiên nàng đến
kinh thành, trước kia, nàng cũng mấy lần đến đây vì vấn đề mua bán, chưa bao giờ nàng có tâm trạng nhìn xem cảnh vật xung quanh.
- Nàng không ngủ nữa sao?
Giọng của Tang Ly vang lên làm Nguyệt Vô Thường thoát khỏi suy tư.
Nguyệt Vô Thường lười nhát đáp:
– Lúc nào cũng có thể ngủ sao?
Tang Ly mỉm cười, nuông chiều nói:
– Đương nhiên! Đã có ta ở đây!
Nguyệt Vô Thường lười không đáp.
Càng đi sâu vào trong, dù Tang Ly tỏ ra vô tình nhưng Nguyệt Vô Thường cảm
giác cơ thể hắn đang gồng cứng. Nơi sắp tới chính là nhà của Tang Ly,
điều gì khiến hắn khó chịu như thế?
Cộc
Cuối cùng, con ngựa cũng dừng bước, phía trước Trấn Vương Phủ.
Tang Ly là người của Trấn Vương Phủ?
Tang Ly vẫn chờ đợi Nguyệt Vô Thường sẽ nói gì đó, chất vấn hắn cũng được,
nhưng nàng vẫn thủy chung im lặng, không một mảy may phản ứng khác
thường.
Tang Ly khẽ nói:
– Đến rồi!
Nguyệt Vô Thường buâng quơ nói:
– Ừ.
Tang Ly nhảy khỏi lưng ngựa, chuẩn bị đỡ Nguyệt Vô Thường xuống. Ngay lúc
đó, cánh cửa lớn của Trấn Vương Phủ vốn cài then đóng kín được mở toang
ra. Từ bên trong, một tốp gia nhân ùa ra, đứng trước mặt Tang Ly nghiêm
trang cúi đầu hành lễ.
– Tiểu vương gia, ngài đã về!
– Tiểu vương gia…
Tang Ly không chú ý đến những người đó, dịu dàng đưa tay lên đỡ Nguyệt Vô
Thường xuống ngựa. Nguyệt Vô Thường cũng không bị tình cảnh làm bối rối, nàng vẫn ung dung như cũ, mắt cũng không thèm chớp.
Tang Ly dáng vẻ thân mật, nâng niu gần như ôm lấy Nguyệt Vô Thường mà đi, Nguyệt Vô
Thường lại càng to gan không để ý đến cái nhìn của những người ở đó, vẫn bộ dạng lười nhát tùy ý để cho Tang Ly lo liệu.
Những gia nhân ở đó nhìn thấy vị vương gia tôn kính của mình lại thân thiết với một nữ
nhân không rõ lai lịch, ai nấy đều tái mặt, suy đoán lung tung nhưng
cũng không dám thất kính để lộ rõ ràng ra mặt.
Tang Ly dẫn theo
Nguyệt Vô Thường bước vào Trấn Vương Phủ, hắn đi theo con đường quen
thuộc về phòng của mình. Giữa đường, một tốp bốn, năm người tiến lại
gần, dẫn đầu là một phụ nhân nhìn qua khoảng hơn ba mươi tuổi, dáng vẻ
thanh nhã, cao quý.
Tang Ly nhìn thấy phụ nhân đó thì dừng chân, đứng yên tại chỗ, chờ bà ta đến gần.
Bà ấy nhìn thấy Nguyệt Vô Thường kề bên Tang Ly thì thoáng ngạc nhiên
nhưng cũng không nhìn thêm, bà ta nở nụ cười hiền hòa với Tang Ly, dịu
dàng nói:
– Ly Nhi, con đã về…
Tang Ly biểu tình càng lạnh nhạt, nhàn nhạt gọi:
– Vương phi.
Thấy Tang Ly lạnh nhạt, không nguyện ý nói thêm một câu với mình như thế, Liễu vương phi chỉ gượng gạo cười một tiếng, tự nói:
– Về nhà là tốt rồi. Tốt rồi…
Lúc này, Liễu vương phi mới nhìn sang Nguyệt Vô Thường, thấy tư thế thân
mật giữa Tang Ly và Nguyệt Vô Thường, Liễu vương phi khẽ nhíu mày, song
vẫn cười hòa ái hỏi han:
– Vị cô nương này là…
Tang Ly kéo Nguyệt Vô Thường sát vào mình hơn, né xa Liễu vương phi, lạnh lùng nói:
– Nguyệt Vô Thường!
Liễu vương phi nhìn Tang Ly ở trước mặt người lạ mà tỏ thái độ vô lễ với nàng như thế, hai ba lần biến sắc.
Nguyệt Vô Thường không biết ân oán giữa Liễu vương phi và Tang Ly như thế nào, nàng cũng không có hứng thú tìm hiểu. Nàng mở miệng, không lạnh không
nhạt gọi một tiếng:
– Vương phi.
Tới lúc này, Liễu vương
phi thật chẳng biết nói như thế nào, Tang Ly thái độ như thế, người hắn
mang về đức hạnh cũng không hơn, sau lại có chuyện hậu bối thưa chuyện
với trưởng bối với thái độ vô lễ như thế. Nhưng, cuối cùng, Liễu vương
phi tạm nhường nhịn, từ tốn nói:
– Nguyệt cô nương đến làm khách trong vương phủ, để ta sai hạ nhân chuẩn bị phòng ốc…
Tang Ly cắt ngang lời Liễu vương phi:
– Không cần, nàng sẽ cùng phòng với ta!
Câu tuyên bố vừa đưa ra, ngoại trừ hai nhân vật chính, những người có mặt ở đó ai nấy đều biến sắc. Mặt Liễu vương phi hết trắng lại xanh, luân
phiên thay đổi mấy lần, gượng gạo cười:
– Nếu không có chuyện gì nữa thì dừng ở đây đi. Lần sau sẽ đến thăm vương phi sau.
Nói xong, Tang Ly không đợi ai kịp nói thêm gì nữa, kéo theo Nguyệt Vô Thường đi đến Thanh Chiếu Viện của mình.
Những nô tì hầu toàn bộ được cho lui xuống, trong phòng lúc này chỉ còn Tang Ly và Nguyệt Vô Thường.
Nguyệt Vô Thường ngồi xuống cạnh Tang Ly đang đăm chiêu suy nghĩ, nắm lấy đôi
tay đang nắm chặt của Tang Ly, vuốt lấy đôi mày đang chau lại của hắn,
Nguyệt Vô Thường khẽ nói:
– Tang Ly, ngươi không cười.
Tang Ly ngước mắt nhìn Nguyệt Vô Thường. Lúc nào cũng bộ dạng cười cợt, gặp chuyện gì cũng không biến sắc mới là hắn sao?
– Bà ta là chính thất của phụ thân ta. Bà ta không phải mẫu thân của ta. Lúc ta năm tuổi, ta được phụ thân mang về…
Phụ thân của Tang Ly, Trấn Vương, đệ đệ của đương kim hoàng thượng, thống
lĩnh ba mươi vạn đại binh của Nam Thiên quốc, đức cao vọng trọng.
Trấn Vương khi đó chỉ có một thê tử chính là Liễu vương phi hiện tại, người
ngoài nhìn vào đều nghĩ Trấn Vương vì yêu thương Liễu vương phi nên mới
không lập thêm thê thiếp, toàn tâm toàn ý đối xử tốt với nàng. Câu
chuyện của hai người trở thành một đoạn giai thoại lưu truyền trong nhân gian.
Nhưng Liễu vương phi gả qua nhiều năm không có con, thái y nói rằng Liễu vương phi vô phúc có con. Dù đã tìm kiếm nhiều danh y,
nhưng căn bệnh của Liễu vương phi vẫn không có cách cứu chữa. Trấn Vương khi biết được sự thật cũng không tỏ thái độ khắc khe gì, vẫn đối xử với Liễu vương phi như cũ. Người ngoài nhìn vào đều nghĩ rằng tình yêu Trấn Vương dành cho Liễu vương phi đã vượt qua định kiến thông thường. Cho
đến một ngày nọ, Trấn Vương mang về một đứa bé…
Nguyệt Vô Thường im lặng lắng nghe những lời tỉ tê của Tang Ly, nàng dựa đầu vào ngực hắn, đôi mắt nhìn xa xăm.
– Tang Ly, ta đã hiểu vì sao ngươi hay cười rồi! Bởi thế gian này… thật sự rất nực cười!
Ngày hôm sau, khi Tang Ly và Nguyệt Vô Thường đang dùng bữa sáng trong phòng thì có tiếng ồn ào, huyên náo vang lên.
Cửa phòng bị đẩy ra, một thiếu nữ chạy ùa vào. Nàng ta chạy đến bên Tang Ly, ôm lấy tay hắn nũng nịu:
– Biểu ca, cuối cùng huynh cũng về rồi. Chi Nhi còn tưởng huynh không thèm về nữa chứ…
Tang Ly không né tránh đụng chạm của nàng ta, nói:
– Được rồi! Ngươi cũng không còn nhỏ, đừng cư xử trẻ con như vậy nữa.
Liễu Thanh Chi nghe Tang Ly lên tiếng trách mắng liền tái mặt, hai tay đang
ôm cánh tay Tang Ly khẽ run lên. Nàng cũng tự biết Tang Ly không nói
đùa, miễn cường buông tay hắn ra, thành thật đứng một bên, nở nụ cười
nhu thuận:
– Xin lỗi, biểu ca. Chi Nhi nghe tin huynh trở về, Chi Nhi mừng quá nên quên mất…
Tang Ly không để ý đến Liễu Thanh Chi, tiếp tục lo gắp thức ăn cho Nguyệt Vô Thường.
Liễu Thanh Chi chính là cháu gái của Liễu vương phi, tiểu thư phủ Thượng thư.
Lúc này, Liễu Thanh Chi mới để ý đến sự có mặt của Nguyệt Vô Thường. Thấy
Tang Ly đối xử chu đáo đến Nguyệt Vô Thường như vậy, Liễu Thanh Chi liền biến sắc. Tang Ly từ khi nào lại quan tâm đến một nữ nhân?
Nghe nói lần này Tang Ly đưa về một nữ nhân lạ mặt, đây chính là nữ nhân đó ư?
Liễu Thanh Chi đưa mắt đánh giá Nguyệt Vô Thường, nàng ta cũng dễ nhìn nhưng không phải thuộc loại mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành, cũng chẳng
thấy nàng có gì đặc biệt. Rốt cuộc, vì lý do gì Tang Ly lại quan tâm đến nàng ta như vậy?
Liễu Thanh Chi bạo gan đến ngồi xuống ghế cạnh
Nguyệt Vô Thường, đưa đôi mắt đen lay láy, vô hại của mình nhìn Nguyệt
Vô Thường, cười nói:
– Vị tỷ tỷ này là bạn của Tang Ly biểu ca đúng không? Tỷ tỷ thật xinh đẹp a! Tỷ tên gọi gì vậy?
Lúc này Nguyệt Vô Thường mới đưa mắt nhìn Liễu Thanh Chi, đúng là một tiểu
mỹ nhân. Da dẻ trắng nõn, mắt to tròn, mũi nhỏ nhắn, miệng nhỏ xinh cong cong tạo thành nụ cười e ấp. Bề ngoài đúng dáng vẻ của muội muội ngây
thơ, thuần khiết, nhưng Nguyệt Vô Thường lại… không thích!
Thấy
Nguyệt Vô Thường chỉ liếc mắt nhìn mình một cái rồi im lặng không nói
gì, Liễu Thanh Chi cảm thấy bất mãn nhưng không dám để lộ ra ngoài, vẫn
giữ nụ cười trên môi, ngoan ngoãn chờ đợi.
Tang Ly nhìn qua liền biết Nguyệt Vô Thường không hứng thú trò chuyện mới lên tiếng nói:
– Ngươi rốt cuộc có chuyện gì?
Liễu Thanh Chi thấy Tang Ly nói chuyện với mình liền vui vẻ nhìn hắn cười cười nói:
– Chi Nhi đương nhiên là đến thăm biểu ca rồi. Chúng ta đã thật lâu không gặp nhau nha.
Tang Ly không hề có hứng thú với nhiệt tình của tiểu mỹ nhân, lạnh lùng nói:
– Nếu rảnh rỗi, ngươi nên đến thăm vương phi thì hơn.
Liễu Thanh Chi mặt mày tái mét, nàng không ngờ Tang Ly lại nói chuyện tuyệt
tình đến như vậy, còn ở trước mặt một nữ nhân khác nữa, hắn không ngại
nàng sẽ xấu mặt sao?
Gương mặt Liễu Thanh Chi tái xanh, hai mắt ươn ướt đầy uất ức, yếu ớt nói:
– Chi Nhi đương nhiên sẽ đến thăm cô cô rồi, nhưng biểu ca sao lại muốn
đuổi Chi Nhi đi nhanh thế? Biểu ca không nhớ Chi Nhi sao?
Tang Ly khi nào lại thèm chú ý đến tâm tình của Liễu Thanh Chi, ánh mắt hắn vẫn luôn dán vào Nguyệt Vô Thường, thấy nàng chẳng còn hứng thú ăn cơm thì
chau mày. Tang Ly lại gắp thức ăn để vào chén của Nguyệt Vô Thường,
Nguyệt Vô Thường cũng không động đũa.
Tâm trạng không tốt.
Ánh mắt mong ngóng chờ đợi của Liễu Thanh Chi càng làm Tang Ly cảm thấy phiền chán.
– Người đâu! Đưa Liễu tiểu thư đến chỗ vương phi!
Liễu Thanh Chi thấy Tang Ly tuyệt tình xua đuổi như thế, hai hàng nước mắt
chực rơi xuống, nhìn Tang Ly với ánh mắt không tin được.
Trước
nay, Tang Ly cũng chưa từng cho nàng vẻ mặt dễ coi, nhưng chí ít hắn
không cư xử tệ với nàng như thế này. Tang Ly chưa từng đối xử đặc biệt
với bất cứ ai, cũng chẳng để mắt đến nữ nhân nào, bên cạnh hắn chỉ có
mình nàng nguyện ý ở bên cạnh. Tại sao bây giờ hắn lại thay đổi như thế?
Liễu Thanh Chi trừng mắt nhìn qua Nguyệt Vô Thường vẫn thái độ ung dung như
cũ, như tất cả những chuyện trước mắt không liên can đến nàng. Trong
lòng Liễu Thanh Chi bỗng nhiên dâng lên một sự căm ghét khó tả, dù chỉ
trong tích tắc nhưng vẫn không giấu được sự căm hận soẹt qua trong mắt
nàng.
Biết rõ tính tình của Tang Ly trước nay không thích kẻ bám
dai dẳng, Liễu Thanh Chi nhún nhường, cúi người thi lễ rồi lui ra ngoài.
– Biểu ca, Chi Nhi đã làm phiền. Chi Nhi sẽ đến thăm huynh sau.
Rồi lại nhìn sang Nguyệt Vô Thường, khiêm tốn nói:
– Đã làm phiền cô nương! Có dịp, Thanh Chi sẽ tạ lỗi với cô nương vậy.
Nguyệt Vô Thường cũng không đáp, Liễu Thanh Chi không tình nguyện cũng phải rời đi.
Sau khi Liễu Thanh Chi đi mất, Tang Ly lại trưng lên bộ mặt cười cười, vô lại.
– Thường Thường, dùng cơm tiếp đi.
Nguyệt Vô Thường nhàm chán nhìn Tang Ly, nói:
– Nếu để tiểu mỹ nhân kia nhìn thấy bộ mặt này của ngươi, chắc nàng ta sẽ đập đầu vào tường tự vẫn mất.
Tang Ly hừ lạnh.
– Ai quan tâm.
Dù Tang Ly không thích Liễu Thanh Chi, nhưng cũng không chán ghét nàng,
nếu không, hắn đã chẳng để nàng có cơ hội bám theo mình đến bây giờ. Có
thể Liễu Thanh Chi không ngây thơ như bề ngoài nhưng tình cảm nàng dành
cho Tang Ly là thật tâm…
Thanh Thúy Viện
Liễu Thanh Chi
gục mặt trên bàn khóc thảm thương, Liễu vương phi bị nàng ồn ào cảm thấy chán ghét, nhưng gương mặt vẫn bình thản như cũ.
– Cô cô, nữ nhân kia là ai?
Liễu Thanh Chi ngồi vụt dậy chất vấn.
Ngay từ lúc nhỏ, nàng đã nhận định Tang Ly chính là tướng công của mình,
nàng luôn phấn đấu để tương lai trở thành một vị vương phi gương mẫu
xứng đáng với hắn, vì lý tưởng đó nàng đã chịu bao khổ cực để hoàn thiện mình. Thế mà bây giờ lại xuất hiện một kỳ đà cản mũi, làm hỏng hết công sức bao nhiêu năm của mình, thử hỏi làm sao nàng có thể chấp nhận được.
Liễu vương phi ghét nhất những kẻ không biết tôn ti trật tự, nói chuyện với
nàng mà hành động sỗ sàng, dù kẻ đó là cháu gái của mình cũng không
ngoại lệ. Liễu vương phi trách mắng:
– Mẫu thân của ngươi đã dạy dỗ ngươi thế này sao? Đường đường là tiểu thư cao quý mà cư xử lỗ mãng như vậy.
Liễu Thanh Chi không phục nhưng cũng không có gan phản bác, dù sao người đó vẫn là Liễu vương phi cao cao tại thượng.
– Cô cô, Chi Nhi thất lễ.
– Không phải mỗi lần phạm sai lầm chỉ cần nhận lỗi là xong đâu. Ngươi xem ngươi thế này làm sao có phong phạm của một vương phi tương lai?