Đoàn người do Dạ Minh Thành dẫn đầu tiến về phía núi Thanh Quang, Hương Nhi dù cả người đầy thương tích vẫn cố gượng dẫn đường. Đi được một quãng, Hương Nhi rời khỏi đường lớn dẫn lên núi mà rẽ sang một lối mòn nhỏ, sau khi vòng quanh nhiều vòng, cuối cùng, một gian nhà mộc mạc hiện ra trước mắt mọi người.

- Chính là nơi này?

Dạ Minh Thành đanh mặt hỏi Hương Nhi.

Hương Nhi run rẫy gật đầu, sắc mặt Dạ Minh Thành càng lúc càng tệ.

Dạ Minh Thành ra hiệu cho những người phía sau dừng lại, đẩy Hương Nhi đã không còn giá trị sang một bên, tự mình tiến lại gần gian nhà nhỏ.

Càng lại gần, Dạ Minh Thành càng nghe rõ âm thanh từ bên trong phát ra.

- Biểu muội, ta thật nhớ ngươi muốn chết…

-Ngươi đừng có mà gạt ta…

Đúng lúc đó, Lâm bà bà, người theo cùng Liễu thị đến đây từ phía sau nhà vòng ra phía trước, vừa nhìn thấy Dạ Minh Thành, Lâm bà bà hốt hoảng run cầm cập.

- Lão… lão…

Dạ Minh Thành dời mắt sang Lâm bà bà, hắn ngoắc tay một cái liền có hai người tiến tới bịt miệng Lâm bà bà lại, kéo ra xa.

Bên trong đang tới hồi cao trào, hoàn toàn không để ý động tĩnh bên ngoài.

- Giữa ta và lão già Dạ Minh Thành đó, ai tốt hơn ai?

Tiếng Liễu thị thở gấp trả lời:

- Đương nhiên… là ngươi rồi.

Sắc mặt Dạ Minh Thành càng đen.

- Lão già đó lúc nào trong mắt cũng chỉ có tiền tiền… làm gì biết tới phong tình…

Dạ Minh Thành cuối cùng không chịu nổi nữa, đạp mạnh vào cửa, Liễu thị và Ngô Đổng hiện ra trước mặt mọi người.

Liễu thị quên mất người đang ở trên mình, trợn mắt nhìn Dạ Minh Thành.

- Lão… lão gia…

Dạ Minh Thành không thèm liếc nhìn, ra lệnh:

- Các người còn không mau lôi đôi gian phu dâm phụ này ra.

Hai người hộ vệ tiến lên tách Liễu thị và Ngô Đổng ra.

Dạ Minh Thành chán ghét rời khỏi gian phòng này ngay lập tức. Mấy tên nô bộc lấy ra chiếc ghế đặt giữa sân cho Dạ Minh Thành ngồi tạm.

Liễu thị và Ngô Đổng được khoác vội tấm áo bị dẫn tới trước mặt Dạ Minh Thành.

- Quỳ xuống!

Mấy tên hộ vệ thô lỗ dùng sức mạnh bắt ép Liễu thị và Ngô Đồng quỳ trên đất.

Liễu thị run rẫy hướng về Dạ Minh Thành muốn lên tiếng van nài, nhưng bây giờ thị chẳng còn lời gì để nói.

- Lão… lão gia…

Trần thị nhu thuận đứng phía sau Dạ Minh Thành len lén cười hả hê trong bụng.

- … lão gia, xin người hãy tha thiếp thân lần này đi… Thiếp thân không dám nữa…

Dạ Minh Thành vẫn không nghe. Liễu thị lấy hết vốn liếng của mình ra kể lễ.

- Lão gia, xin người hãy niệm tình thiếp thân bao nhiêu năm cực khổ trong Dạ gia mà tha cho thiếp thân đi…

Liễu thị bò tới định ôm chân Dạ Minh Thành, nhưng Dạ Minh Thành không cho Liễu thị cơ hội, sút một cước đá Liễu thị nằm dài ra đất.

- Tiện nhân, ngươi còn mặt mũi xin tha sao?

Liễu thị vẫn không chịu thua, lại bò dậy nói:

- Lão gia, người không niệm tình thiếp thân, cũng hãy nghĩ đến Kim Lan…

Dạ Minh Thành càng đanh mặt, hắn từ trước đến nay, điều ghét nhất chính là bị người khác uy hiếp. Liễu thị này lại dám phạm vào, dám đem danh nghĩa của Dạ Kim Lan hay chính xác là Hầu phủ ra uy hiếp hắn!

- Lão gia, xin người hãy tha cho thiếp thân một lần thôi. Tất cả đều là tại hắn! Đều tại hắn dụ dỗ thiếp, thiếp cũng không muốn làm chuyện có lỗi với lão gia đâu…

Ngô Đổng nãy giờ run rẫy quì kế bên không dám lên tiếng, nghe thấy Liễu thị đổ toàn bộ tội lỗi lên đầu mình liền phản bác.

- Ta dụ dỗ ngươi? Liễu thị, ngươi đừng qua cầu rút ván! Ngươi hãy nói đi, là ai đã dụ dỗ ai?

Liễu thị cũng không chịu thua, hai người cãi qua cãi lại một lúc, còn muốn sông vào đánh nhau.

Dạ Minh Thành lớn tiếng quát:

- Còn không mau tách ra!

Mấy tên hộ vệ miễn cưỡng tách hai người đang đánh nhau thành đoàn ra.

- Lão gia, xin hãy tha cho thiếp thân đi! Thiếp thân van xin người mà…

Trần thị biết Dạ Minh Thành đã cực kỳ giận dữ, lúc này mới lên tiếng nói:

- Tam muội, thật sự lần này ngươi làm sai rồi, sao lại còn lôi kéo Kim Lan vào. Muội không nghĩ tới như vậy sẽ làm hại Kim Lan sao…

Lúc này Liễu thị mới biết tới sự có mặt của Trần thị, Liễu thị làm ầm lên.

- Là ngươi! Là ngươi hại ta phải không?

Liễu thị muốn xông tới sống mái với Trần thị, nhưng mấy người hộ vệ đã nắm Liễu thị lại, không để cho nàng ta làm loạn.

Trần thị nhìn Liễu thị lúc này thật thê thảm, phấn son nhòe nhoẹt, cả người xốc xếch thì càng vui vẻ. Không phải ngươi trước giờ rất thích chưng diện, thích khoe khoang sắc đẹp của mình sao?

Đúng lúc đó, Hương Nhi không được ai để ý đến đột ngột lại xông ra quỳ trước Liễu thị, khẩn thiết nói:

- Phu nhân, không phải Hương Nhi cố ý muốn hại người đâu. Đều do đại phu nhân bắt ép Hương Nhi phải làm như vậy… Hương Nhi thật không muốn đâu…

Mọi người có mặt ở đó biến sắc trước sự diễn biến độ ngột này. Trần thị cũng tái mặt, vừa trừng mắt nhìn Hương Nhi, vừa len lén liếc xem cảm nhận của Dạ Minh Thành. Dù rằng Dạ Minh Thành có thể đoán được việc này là có bàn tay Trần thị phía sau chỉ đạo, nhưng việc suy đoán và bị nhận định lại khác biệt nhau một trời một vực.

Trần thị cứng miệng nói:

- Hương Nhi, ngươi đừng nghĩ kéo ta vào, tội trạng của ngươi sẽ được giảm bớt.

Hương Nhi vẫn kiên quyết nói:

- Phu nhân, thật sự Hương Nhi không muốn phản bội người đâu. Là do đại phu nhân ép buộc Hương Nhi…

Liễu thị cay nghiệt nhìn Trần thị, nghiến răng nói:

- Quả nhiên là ngươi! Trần Mộng Xuyến, ngươi hãm hại Nguyệt Vô Ưu chưa đủ, bây giờ cũng muốn hại luôn cả ta!

Trần thị xanh mặt, khăng khăng cãi:

- Tam muội, việc này là do muội phạm sai lầm. Đừng lôi ta xuống bùn!

Liễu thị cười cay đắng.

- Ta đang nói oan ức cho ngươi hay sao? Trần Mộng Xuyến, ngươi nghĩ rằng việc xấu của ngươi không ai biết sao? Nếu như ta cũng ngây thơ như Nguyệt Vô Ưu, ta liệu có thể sống tới bây giờ không?

- Liễu Như Thủy, ngươi im miệng cho ta!

- Ngươi lấy tư cách gì ra lệnh cho ta? Ta bây giờ đã đến bước đường cùng rồi, là do ngươi hại ta! Ngươi muốn ta im, ta càng nói! Ta sẽ nói cho tất cả mọi người biết lòng dạ hiểm độc của ngươi! Năm xưa ngươi chấp nhận Nguyệt Vô Ưu chỉ để lấy lòng lão già Dạ Minh Thành, ngay khi Nguyệt Vô Ưu vào cửa, ngươi dã sắp đặt không để nàng mang thai…

Trần thị hốt hoảng nhìn những người hộ vệ ở đó ra lệnh:

- Còn không mau bắt nàng ta im miệng!

Nhưng Dạ Minh Thành liền trừng mắt không để cho họ hành động, Trần thị điên cuồng la lớn:

- Các ngươi không nghe lời ta nói sao?

Bên kia, Liễu thị vẫn đang kể lại:

- Nguyệt Vô Ưu đó số phận cũng còn may mắn nên mới có thể thụ thai, ngươi lại dàn cảnh nàng ta tư thông để nàng ta bị ghẻ lạnh, đứa con sinh ra vô thừa nhận. Nhưng nhiêu đó vẫn chưa đủ để chuốc hận, ngươi còn ngấm ngầm hạ độc để nàng ta phải chết từ từ, chết tức tưởi. Ha ha ha… Trần thị, ngươi nói xem ngươi có phải lòng gian dạ thú không?

Trần thị lúc này mặt cắt không còn giọt máu, sợ hãi nhìn sang Dạ Minh Thành.

Dạ Minh Thành tức giận tới mức từng cơ thịt trên mặt co giựt, hai mắt đầy tơ máu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play