“Tôi cũng không hứng thú nhìn cô thảm như thế nào, tôi muốn cô đồng ý với tôi một việc.” Trương Ba đưa ra yêu cầu chứ không phải thoả thuận.
“Tôi còn có cái gì để cho anh lấy nữa sao với lại anh còn dùng bọn họ uy hiếp tôi, tôi muốn không đồng ý cũng không được. Tôi cũng hiểu anh cần gì, ngày mai tôi sẽ thực hiện lời yêu cầu. Nhưng tốt nhất đừng có động đến bọn họ, bằng không đừng trách tôi. Tôi đã không còn gì để mất nữa đâu.” Thiệu Đường cắn răng nói.
“Nhất định rồi! Chỉ cần cô đồng ý tôi cam đoạn họ sẽ không sao.” Trương Ba vui cười nhìn Thiệu Đường nhưng trong lòng cũng có một chút sợ ánh mắt của cô.
“Hừ, anh tốt nhất nên để bọn họ bình yên.” Chỉ là ở tù mà thôi không có gì làm khó được tôi. Vài năm ở trong đây để đổi lấy bình yên cho bọn họ cũng xứng. Thiệu Đường trong lòng thầm nghĩ ánh mắt cũng nhìn chằm chằm Trương Ba. Nếu có thể giết hắn trong lời nói thì hắn không biết đã chết bao nhiêu lần.
“Đồng ý với cô."
--- ------ ------ -----
“Đường Đường.” Thiệu Đường cúi đầu đột nhiên nghe thấy tiếng người gọi mình, là mẹ nuôi.
“Mẹ nuôi.” Thiệu Đường thấy mẹ nuôi đã gầy đi rất nhiều.
“Tiểu Đường, mẹ nuôi không có việc gì. Đây là luật sư Triệu, ông ấy sẽ giúp con, nhớ kĩ không được nhận tội, nếu con nhận thì cũng không còn cách cứu nữa đâu, biết chưa?”
“Mẹ nuôi con biết rồi." Thực xin lỗi mẹ nuôi, con đã làm người thất vọng rồi.
“Chỉ cần không nhận tôi nhất định có thể giúp cô thoát tội." Chính mình là đại luật sư ở thành phố X, nếu không nể mặt Phiên Nhi thì sẽ không giúp người này.
“Đi thôi!” Tên quản ngục có vẻ sợ Triệu luật sư.
“Ừ."
Thiệu Đường đứng ở sau song sắt gục đầu thầm nói “Thực xin lỗi đã làm cho mọi người thất vọng rồi."
“Tôi hỏi lại lần nữa, bị cáo có nhận tội hay không?”
“Không thừa nhận.” Triệu luật sư đứng lên trả lời vị chánh án.
“Tôi nhận tội." Thiệu Đường cúi đầu.
“Cô...” Triệu Quốc Hoa choáng váng không biết nên làm như thế nào, Thiệu Hoa nói mình đến toà để giúp, nào ngờ lại hại mình như thế này.
Ngôn Nặc nhìn Thiệu Đường cúi đầu trong lòng cực kì chua xót, trước kia Thiệu Đường không phải như vậy thế nào lại gặp nhiều chuyện.
“Đường tỷ, cô không phải là người như vậy.” Tiểu Chí và Tiểu Vĩ bất bình.
“Im lặng, im lặng đi! Hai người các anh bình tĩnh."
“Tôi không sợ anh đâu.” Bọn họ nhảy dựng lên.
“Bảo vệ ngăn họ lại.” Chánh án chịu không nổi.
“Tiểu Chí, A Vĩ” Thiệu Văn cùng Thiệu Phong ngăn bọn họ.
“Phong, anh biết rõ Thiệu Đường không phải người như vậy đâu.” Mắt bọn họ bắt đầu ươn ướt.
“…..” Thiệu Phong đương nhiên tin nhân cách của Thiệu Đường nhưng bản thân không phải việc gì cũng có thể thay đổi, dù sao mình cũng không phải chánh án.
“Nặc, em không sao chứ?” Vương Tuyết Nhu hỏi, kì thật phiên toà này khó có thể thắng dù cho có đại luật sư Triệu Quốc Hoa, bởi vì thường các phiên toà không có phán tội nhanh như vậy, rõ ràng Ngôn Lâm đã nhúng tay vào.
“Em không sao.” Ngôn Nặc tựa vào Tuyết Nhu.
Bị cáo Thiệu Đường trộm văn kiện của Ngôn thị làm tổn thất hàng trăm ngàn tệ vì vậy toà tuyên án năm năm tù giam, nhưng bởi vì cô đã hít thuốc phiện nên tạm thời giam ở Trại cai nghiện.
“Năm năm? Còn ở trung tâm cai nghiện sao?”Tiểu Chí căm giận.
“Mẹ nó, chúng ta cướp xe tù đi.” Tiểu Vĩ bắt đầu ăn nói lung tung.
“Các cậu không biết suy nghĩ sao?” Thiệu Hiền nắm đầu bọn họ.
“Nặc, chúng ta trở về thôi.” Vương Tuyết Nhu nhìn Ngôn Nặc trong lòng không khỏi đau xót. Ngôn Lâm không phải chỉ không muốn bọn họ ở chung sao, vì sao lại tuyệt tình như vậy, tới năm năm.
“Cám ơn." Ngôn Nặc biết tình trạng mình không tốt nhưng cũng không biết làm sao để giúp.
Ngôn Nặc chờ Thiệu Đường đi ra “Đường."
“Thực xin lỗi, đừng chờ tôi nữa! Chúng ta chia tay.” Không đợi Ngôn Nặc nói xong, Thiệu Đường liền nói ra suy nghĩ của mình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT