“Ai ôi!!! Chậm một chút chậm một chút.” Kéo tay của nàng “Đã như vậy còn khắp nơi chạy loạn!” Tam nương giả vờ giận.
“Mỗi năm đều đến, năm nay không tới trong lòng lại khó chịu!” Cười đi xuống xe ngựa, Ba Mộc bên cạnh luôn dìu nàng, con mắt đều không rời đi bụng Mộng La.
“Mộng La tỷ tỷ!” Từ trong nội viện chạy vội ra “Ngươi đã tới!”
Tam nương ngăn lại hắn “Ai ôi!!! Tiểu tổ tông chậm một chút, vội gì chứ!”
“Ta không đụng ta không đụng!” Tả hữu né tránh Tam nương “Ta muốn nhìn!”
Tạ Mộng La bật cười, kéo tay của hắn “Sờ sờ cũng không sao.”
“Thật sự!” Như được ban ân, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng sờ bụng lớn doạ người.
Nhét một đứa bé vào bụng còn không đến mức lớn như vậy, Ba Mộc nói vợ mang thai vất vả nên mỗi ngày đều bồi bổ rất nhiều, uy đến uy đi là được như vậy…
Nghiêm Tín Triệt nghe nói Tạ Mộng La muốn ăn món ăn dân dã, mới sáng sớm liền dẫn người lên núi đi săn.
Buổi tối đó là cái gì chim bay cá nhảy, nấm núi dã khuẩn cái gì cần có đều có!
“Ta nhớ được khi đó Đồng nhi mặc quần áo màu hồng nhạt, thực cho rằng hắn là nữ nhi gia đây này!”
Mọi người cười to, vây quanh ở lò lửa bên cạnh, nhao nhao nhớ lại tràng cảnh năm trước.
“Mấy bộ quần áo phí hết một buổi tối của ta đó!” Tam nương cầm khăn “Làm hại ta đến bây giờ đều có mắt quầng thâm!”
“Còn có lần kia Đồng nhi ra ngoài trở về ” Lục nương nói tiếp “Cho tới trưa làm vỡ bao nhiêu trứng gà của ta!”
Mọi người lại là một hồi cười vang, đem một năm Thanh Đồng kỳ tích lý thú đều tung ra, hảo hảo đem hắn toàn bộ phơi bày!