“Dạng này tính là ưa thích rồi hả?” Gương mặt gần trong gang tấc, mang theo ánh nhìn nghiền ngẫm.

“Ngươi, ngươi đáng ghét.” Quay đầu đi, không nhìn hắn!

“Ah? Đồng nhi không thích như vậy?” Ngón tay thon dài gạt ra mái tóc dài, “Vậy tại sao cổ đều đỏ lên rồi?”

“Ta, ta nào có!” Kéo kéo kéo, kéo cổ áo!

“Ân!” Xoay người ngồi ở bên giường, “Để ta nhìn.”

Ân? Nhìn? Nhìn cái gì?

Người nọ trên người nói ly khai liền ly khai, khiến Thanh Đồng cũng tò mò rồi, nằm một lát thấy người kia cũng không có quay đầu lại, cặn bã! !

Được rồi, ta cũng nhìn, vật gì tốt.

Ngạch – . – thình lình đập vào là mắt sách nhỏ trên tay người nọ, bí tịch câu dẫn Thanh Đồng tự chế…

A…Quả nhiên ở trong tay cặn bã kia, thật xấu hổ chết người ta rồi, thò tay liền giật lại “Của ta!”

Một tay ngăn lại, “Ta biết là của ngươi, ta đến xem bên trong có viết tình huống cho hôm nay không.” Vẻ mặt đứng đắn!

Ngứa đòn! Tuyệt đối là ngứa đòn! !

Lại đoạt!

Lại ngăn!

Cuối cùng dứt khoát bị người nọ một tay chế ngự trong ngực. Bạn đang

Tới gần bên tai Đồng nhi, “Không nắm được cục diện rồi ah, không biết Lục hoàng tử muốn đối phó ta như thế nào đây.” Há miệng, ngậm tiểu vành tai no đủ.

“Ah! Ngươi, ngươi thả ta ra!” Vặn vẹo!

“Chớ lộn xộn, ” Trong miệng như trước ngậm lấy, “Bằng không thì…” Nhẹ a một tiếng.

“Ah!” Giống như là có một dòng điện kích qua, thân thể Thanh Đồng nhất thời liền mềm nhũn, không tự giác né tránh, không tự giác càng dựa vào gần Nghiêm Tín Triệt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play