Đêm tối qua đi, ban ngày tiến đến, Sở Tiêu Lăng còn đang trong giấc mộng xuân quấn quýt, chợt thấy có cái gì đó ngọ nguậy trên gương mặt hơi nhột nhạt, quấy rầy nàng.

Tưởng là nữ nhi, nàng vô thức nỉ non một câu

"Nữu Nữu láu lỉnh, đi gọi Cầm nhi tỷ tỷ giúp con rửa mặt cùng cho con ăn sáng sớm một chút, nương mệt chết đi được, muốn ngủ tiếp một hồi!"

Đáng tiếc, bàn tay kia tiếp tục quấy rối, thậm chí trượt đến cổ của nàng, thăm dò vào trong bờ ngực, rất mạnh nhiếp trụ khuôn ngực rất tròn của nàng.

Vì vậy, Sở Tiêu Lăng bị nhiễu loạn, còn có tê dại run rẩy, nàng đành phải bất đắc dĩ từ trong mộng thanh tỉnh, nhập nhèm đôi mắt còn buồn ngủ chậm rãi mở ra, vượt ngoài ý định chính là, người đang quấy rối không phải là Nữu Nữu, mà là. . . . . .

"Lăng lăng, nàng đã tỉnh?" Lưu Vân Lạc Kỳ tuấn mỹ không gợn tia sóng lớn gương mặt treo một nụ cười, sâu thẳm đôi mắt khôi phục dĩ vãng đậm đặc mật ý, động tác đôi tay vẫn còn đang tiếp tục.

Sở Tiêu Lăng lập tức xoay người ngồi dậy, đồng tử mở lớn, trong khoảng thời gian ngắn không thể tin được vào sự xuất hiện của hắn.

Phảng phất nhìn ra nàng đang suy nghĩ đều gì, Lưu Vân Lạc Kỳ nhanh chóng dấy lên đau lòng, một tay ôn nàng vào trong ngực, sám hối nói

"Thực xin lỗi, mấy ngày nay đã làm cho nàng khổ sở thương tâm, trẫm biết không nên hoài nghi nàng, chỉ là do, trẫm thật sự quá quan tâm nàng, một điểm gió thổi cỏ lay cũng đã miên man suy nghĩ. Trẫm cam đoan với nàng, từ nay về sau không bao giờ còn dám hoài nghi nàng nữa, sẽ không lên tiếng hỏi tội nàng, càng sẽ không rời xa nàng ."

Nghe những lời sám hối của hắn, cảm thụ tiếng tim đập quen thuộc, còn có trước ngực ấm áp, Sở Tiêu Lăng nội tâm càng thêm đắn đo, nhưng khi hắn nhắc tới, chính chính xúc động trong nội tâm đau nhức, làm cho nàng không bao giờ còn tham luyến, kiên quyết đẩy hắn ra, đồng thời chuyển chủ đề: "Nữu Nữu?"

Nàng rời đi, làm cho Lưu Vân Lạc Kỳ cảm thấy chới với, nửa ngày mới khôi phục được

"Nữu Nữu đang chơi ở bên ngoài, Lăng Lăng, nàng yên tâm, trẫm đã giải thích cho nó lý do vì sao mấy ngày nay không tới gặp 2 nương con rồi."

Dứt lời, hắn lại một lần nữa ôm nàng, không để ý nàng giãy dụa

"Lăng Lăng, nàng đừng như vầy nữa, trẫm sai rồi. Nàng không phải thường dạy Nữu Nữu, nói biết sai có thể thay đổi là đứa trẻ ngoan sao? Cho trẫm cơ hội a, ngàn vạn lần đừng né tránh trẫm, trẫm nằm ngủ không hề có cảm giác!"

Phải không? Vậy hắn? Hắn có biết hay không, chính mình ba ngày nay dài bằng một năm, hàng đêm mất ngủ? Rút kinh nghiệm xương máu, nàng quyết định cứng ngắc quyết tâm, không hề để ý tới hắn, trực tiếp xuống giường, đi đến trước bàn trang điểm.

Nàng lãnh mạc, làm cho Lưu Vân Lạc Kỳ rất không quen, thực sự không thể nề hà, chỉ có thể đứng dậy bước tới, cầm lấy cây lược trên tay nàng, bắt đầu chải mái tóc dài như thác nước của nàng. Đôi tay to lớn hơi thô, nguyên bản chỉ có cầm kiếm hoặc chấp bút, hôm nay cầm một cây lược ngọc, rất rõ ràng là không hợp.

Biết rõ hắn sẽ không buông tha cho, Sở Tiêu Lăng liền cũng không giãy dụa, lẳng lặng để hắn phục thị, đồng thời, trong nội tâm buồn bực thay đổi, mấy ngày nay hắn đối với chính mình hờ hững, vì sao hôm nay lại khôi phục ôn nhu, chẳng lẽ đúng như hắn nói đã suy nghĩ thông suốt? Hiểu được chính mình không hề có ý phản bội?

Sở Tiêu Lăng tựu như vậy âm thầm suy nghĩ hoang mang, đột nhiên bị hắn thỉnh hô một tiếng, mới dần dần thanh tỉnh, kinh hãi nhìn,mái tóc của mình bị hắn vo thành 1 nắm không luân không loại!

"Như thế nào, còn có thể a? Đây chính là trẫm sáng tạo độc đáo thiên hạ Vô Song kiểu tóc!" Hắn bày tỏ khoa trương. Trong mắt vui mừng, hưng phấn cùng nịnh nọt, như là tiểu hài tử vừa làm chuyện tốt không thể chờ đợi được khoe khoang.

Kể ra nói thân thủ không qua khuôn mặt tươi cười, tăng thêm có chuyện quan trọng thương lượng, vì đại cục suy nghĩ, Sở Tiêu Lăng tạm thời thu hồi oán hận, bình tĩnh nhìn hắn, nghiêm túc hỏi

"Hoàng thượng, ngươi xác định tín nhiệm ta? Tiếp tục yêu ta?"

"Đương nhiên!" Lưu Vân Lạc Kỳ nghiêm túc, hơn nữa quyết đoán.

". . . . . . Ngài có thể buông tha ngôi vị hoàng đế, theo ta và Nữu Nữu lưu lạc thiên nhai?" Tìm được câu trả lời của hắn, Sở Tiêu Lăng không hề quanh co, trực tiếp đưa ra thỉnh cầu.

Lưu Vân Lạc Kỳ lập tức khẽ giật mình, trong mắt hiện lên vẻ khác thường, rất nhanh lại khôi phục, giả bộ kinh ngạc khó hiểu

"Lăng Lăng, nàng. . . . . . Như thế nào đột nhiên lại nói như vậy?"

Sở Tiêu Lăng thoáng suy nghĩ, tiếp tục nhìn hắn, cuối cùng, đem việc Chân Nguyệt Tình tối hôm qua cùng mình đối thoại nói ra, rồi sau đó cầm tay hắn, khẩn thiết nói

"Hoàng thượng, Tiêu Lăng biết không nên yêu cầu ngài bỏ mặc giang sơn xã tắc, nhưng là, ta thật sự không muốn ngài bị nguy hiểm tánh mạng, càng không muốn mất đi ngài, cho nên, xin ngài đáp ứng ta, coi như là. . . . . . Vì ta!"

Lưu Vân Lạc Kỳ còn chưa đáp lại, cửa vào bỗng nhiên vang lên một tiếng giận dữ mắng mỏ

"Ngươi là yêu nghiệt, nguyên lai đây mới là mục đích cuối cùng của ngươi! Xem ra, ai gia không thể quá nuông chiều ngươi!"

Trong lúc đó Lan thái hậu nổi giận đùng đùng xông vào, sau lưng còn có đi theo. . . . . . Nhan Hâm.

Nhan Hâm cũng là thất kinh, lo lắng đã không thể chờ đợi được như Lưu Vân Lạc Kỳ cầu khẩn

"Hoàng thượng, ngài ngàn vạn lần đừng để nàng mê hoặc, ngài là thánh quân của Lưu Vân hoàng triều, có thể nào buông giang sơn ra, nhưng mặc kệ dân tình!"

"Kỳ nhi, ngươi dám đáp ứng nàng, mẫu hậu sẽ chết cho ngươi xem!" Lan thái hậu tầm mắt cũng chuyển tới, thả ra ngoan thoại.

Vốn, vừa rồi Nhan Hâm đến bẩm việc này, bà còn chưa tin, cho rằng Nhan Hâm tại bàn lộng thị phi. Bà mặc dù đối với Sở Tiêu Lăng thất vọng, chính là đối với Nhan Hâm cách nhìn y nguyên không thay đổi, cuối cùng, không kiên nhẫn nhìn Nhan Hâm đau khổ cầu khẩn, bà liền qua loa tỏ thái độ tạm thời đi đến đây, không ngờ được chứng kiến một sự việc, vừa vặn đúng lúc nghe thấy lời kia!

Điều này cũng làm cho bà, đối với Sở Tiêu Lăng triệt để thất vọng! Tức giận càng ngày càng tăng, bà lần nữa trừng mắt tới Sở Tiêu Lăng, vô cùng đau đớn trách mắng.

“Ngươi là đồ hồ ly tinh, Lưu gia chúng ta rốt cuộc kiếp trước thiếu nợ ngươi cái gì, gây ra tai họa gì cho ngươi."

"Lan thái hậu, đừng như vậy, xin ngài nghe con giải thích, sở dĩ con làm như vậy, cũng là vì hoàng thượng, căn bản ngài không hiểu rõ tình hình cụ thể!" Sở Tiêu Lăng không phải không bi thương khổ sở, Lan thái hậu gần đây đã thay đổi, nhanh đến làm cho nàng trở tay không kịp, ngay cả thở dốc cùng cứu vãn cũng không có. Đã từng, Lan thái hậu đem nàng trở thành con dâu tốt đối đãi tử tế, hôm nay lại trở thành thống hận mình.

"Nghe ngươi giải thích? Hừ, ngươi mơ tưởng lại dùng tà thuật mê hoặc người khác! Ta thực hối hận năm đó tin theo lão tăng kia, cố ý đem ngươi trở thành mệnh định bầu bạn của Kỳ nhi, cho ngươi có cơ hội xuất hiện trước mặt Kỳ nhi là do ta sai. . . . . . Là ta hại Kỳ nhi, hại Lưu Vân hoàng triều, ta sống lâu quá rồi nên lú lẫn, ta thật đáng chết. . . . . ." Lan thái hậu thẹn thùng vạn phần, tự mình cắn rứt lương tâm .

Nhìn trước mắt tình huống, Lưu Vân Lạc Kỳ đã buồn nản, lại còn bất đắc dĩ, tư cập đại sự, vì vậy đối với Lan thái hậu an ủi

"Mẫu hậu xin đừng quá tự trách mình, ngài đúng, mặc kệ Lăng Lăng có hay không phải là mệnh định bầu bạn của trẫm, thì nàng cũng sẽ nhất định là nữ nhân của trẫm, cùng trẫm làm bạn cả đời!"

"Kỳ nhi, con. . . . . ." Đến bước này rồi, nhi tử lại vẫn đối với Sở Tiêu Lăng tin tưởng không nghi ngờ, Lan thái hậu đau lòng thất vọng, vốn muốn tiếp tục giận chó đánh mèo Sở Tiêu Lăng, bất quá cuối cùng, tạm thời thôi đi, hung hăng trừng mắt nhìn Sở Tiêu Lăng liếc qua, lập tức xoay người, phẩy tay áo bỏ đi.

Nhan Hâm cũng quét mắt qua Lưu Vân Lạc Kỳ cùng Sở Tiêu Lăng, diễm lệ dung nhan hiển thị rõ không cam lòng và phẫn nộ, cuối cùng cũng bước nhanh rời đi.

Trong phòng thoáng chốc khôi phục yên lặng, Lưu Vân Lạc Kỳ ôm vai Tiêu Lăng, miệng dán tại bên tai của nàng, hai gò má nhẹ nhàng vuốt ve bờ má đào của nàng, ôn nhu trìu mến an ủi

"Mẫu hậu quá khẩn trương và lo cho trẫm, nhất thời hiểu sai, nàng đừng cùng người so đo, cũng đừng để trong lòng! Thời gian trôi qua, tự nhiên bà sẽ hiểu được!"

Đầy mình ủy khuất cùng bi thương Sở Tiêu Lăng được hắn khuyên nhủ êm ái, cả người lập tức cảm thấy khó có thể hình dung ấm áp, kìm lòng không được xoay người, mái đầu dài chôn ở trước ngực của hắn, đôi bàn tay trắng nõn cũng vòng quanh tại nơi không có chút thịt thừa nào thắt lưng của hắn.

Cảm nhận được nàng không muốn xa rời, Lưu Vân Lạc Kỳ trong lòng chấn động sục sôi, cũng chầm chậm đem nàng ôm vào, cái cằm đặt tại trên mái tóc của nàng, dùng sức hấp thụ nhàn nhạt mùi thơm ngát, cơ trí quýnh sáng đôi mắt đen mơ hồ, một hồi, đột nhiên đẩy nàng ra, ôn nhu nói.

"Lăng lăng, trẫm muốn nàng cùng dọn qua Dực Khôn Cung ở!"

Sở Tiêu Lăng đôi mắt đẹp mở to, phát ra nghi hoặc.

"Trải qua phong ba lần này, trẫm càng ý thức được không thể mất đi nàng cùng Nữu Nữu, trẫm hi vọng thời khắc cùng 2 nương con ở chung một chỗ! Trẫm nghĩ rồi, mau chóng phong nàng làm hậu, cho nàng danh chính ngôn thuận được ở cùng một chỗ với trẫm!" Lưu Vân Lạc Kỳ giải thích.

Phong? Coi như mình trở thành hoàng hậu, cũng nên ở tại tẩm cung của mình, chứ không phải là cùng hắn ở chung một chỗ nha. Bất quá, lý do hắn đưa ra thật khiến nàng cảm thấy vô cùng ngọt ngào.

"Lăng Lăng ——" Lưu Vân Lạc Kỳ sắc tính không thay đổi, bàn tay bắt đầu đặt tại chiếc quần lụa mỏng trên người nàng vuốt ve .

Sở Tiêu Lăng kinh hô "Hoàng thượng, ngài không thể. . . . . ."

"Trẫm biết rõ, nàng yên tâm, trẫm sẽ có chừng mực!" Dứt lời,hắn nâng khuôn mặt của nàng lên, nhanh chóng nhiếp trụ cặp môi đỏ mọng kiều diễm ướt át của nàng .

Sở Tiêu Lăng bỗng nhiên run lên, vốn muốn phản kháng giãy dụa,nhưng cũng không làm gì được hắn, khiến nàng chỉ có đầu hàng, phối hợp thuận theo.

Thần sắc cuồng dã hôn, trọn vẹn một thời gian thật dài mới đình chỉ. Sở Tiêu Lăng thổ khí như lan, toàn thân phát run, hơn phân nửa thân thể trên và trước ngực đang bị hắn vuốt ve .

Lưu Vân Lạc Kỳ cũng là không ngừng thở dốc, bàn tay vẫn như cũ không ngừng vuốt ve trên thân thể mềm mại của nàng, trong cơ thể dục hỏa làm cho hắn thống khổ không chịu nổi

"Lăng Lăng, nàng đang giày vò Tiêu Dao kính, trẫm bây giờ muốn tình nguyện được chết 1 lần vì dung hợp cùng một chỗ với nàng cũng thỏa mãn."

Nghe ra trong lời nói của hắn có ý tứ gì, Sở Tiêu Lăng cũng áy náy, sợ sợ, "Hoàng thượng, cầu ngài nhẫn nại thêm 1 tời gian nữa đi!"

"Nhẫn nại? Vừa nghĩ tới trẫm phải cấm dục trong một năm, trẫm quả thực muốn chết!" Lưu Vân Lạc Kỳ nói những lời đang phát ra từ nội tâm.

"Không, không cần một năm, người đã quên sao? Sư phụ nói qua chỉ cần ngài chịu buông ngôi vị hoàng đế ra, sẽ lập tức đưa giải dược cho ngài." Sở Tiêu Lăng vội vàng ngắt lời, thuận thế lần nữa hỏi ra khẩn yếu sự việc

"Đúng rồi hoàng thượng, ngài vẫn chưa trả lời ta ..., ngài. . . . . . Đồng ý không? Nguyện ý vì ta mà buông ngôi vị hoàng đế ra?"

Đối với nàng đang tràn ngập khẩn cầu trong đáy mắt, Lưu Vân Lạc Kỳ trong lòng phập phồng, trong mắt cũng lặng yên hạ xuống, lập tức nói:

"Cho trẫm một chút thời gian, để trẫm suy nghĩ thông suốt có được không?"

Sở Tiêu Lăng suy nghĩ, cũng đồng ý, sau đó lại nhào vào trong ngực của hắn, chậm rãi yên tĩnh trở lại.

Lưu Vân Lạc Kỳ ôm lấy nàng, nguyên bản đôi mắt đang bình tĩnh bỗng dấy lên phức tạp thần sắc, nội tâm tiếp tục mãnh liệt suy tư.

Cuối cùng, Sở Tiêu Lăng cũng đồng ý mang theo Nữu Nữu, theo như an bài của càng tiến vào Dực Khôn Cung.

Gió đêm gào thét, màn đêm bao phủ cả hoàng cung, Lưu Vân Lạc Kỳ đang ngủ trong phòng, bởi vì có Dạ Minh Châu nhu hòa hào quang, càng tăng thêm sự yên lặng cùng ấm áp.

Trên giường rồng, đêm nay không chỉ có Lưu Vân Lạc Kỳ, còn có thêm Sở Tiêu Lăng và Nữu Nữu.

Nữu Nữu một thân đáng yêu nhẹ nhàng. Thêu con thỏ nhỏ trên đồ ngủ, nằm chính giữa Lưu Vân Lạc Kỳ cùng Sở Tiêu Lăng, đen lúng liếng đôi mắt nháy đến nháy đi, một hồi, đột nhiên thở dài

“Giường của phụ thân thật là thoải mái!"

"Phải không? Nữu Nữu có muốn từ nay về sau đều ngủ tại đây?" Lưu Vân Lạc Kỳ trong mắt đầy vẻ sủng nịch, ngón tay nhẹ nhàng đẩy vài sợi tóc trên trán của nó ra.

“Con muốn!" Nữu Nữu nhanh chóng trả lời "Bất quá nương cũng phải ở cùng một chỗ a!"

"Đó là việc đương nhiên!" Lưu Vân Lạc Kỳ trên mặt vui vẻ càng đậm, còn trong nội tâm âm thầm bỏ thêm một câu

“Con có thể không cần, nhưng nương con thì nhất định phải ở đây."

Nguyên lai, vì phân tán sự chú ý của Lưu Vân Lạc Kỳ, miễn cho việc hai người ở chung một chỗ làm cho hắn nghĩ tới thú tính, nên Sở Tiêu Lăng liền an bài Nữu Nữu ngủ chung, sự thật chứng minh, thật là có hiệu quả.

"Đúng rồi phụ thân, Nữu Nữu bao lâu mới có đệ đệ?" Bỗng dưng, Nữu Nữu lại lần nữa lên tiếng.

Lưu Vân Lạc Kỳ hơi sững sờ, "Nữu Nữu rất muốn có đệ đệ?"

“Vâng Cầm nhi tỷ tỷ nói, Nữu Nữu chỉ có một mình thật sự quá cô đơn, muốn nương cùng phụ thân lại sinh them 1 đệ đệ cùng Nữu Nữu chơi đùa."

"Được, phụ thân đáp ứng con, không hơn một năm, Nữu Nữu lập tức sẽ có đệ đệ, tương lai còn có rất nhiều muội muội cùng đệ đệ khác!" Lưu Vân Lạc Kỳ giọng điệu dần dần chuyển thành tà mị vui mừng, cánh tay lướt qua đỉnh đầu Nữu Nữu, bàn tay cầm lấy bàn tay nhỏ nó của Sở Tiêu Lăng .

Khuôn mặt Sở Tiêu Lăng tức thời nổi lên một tầng Phi Hồng, vô thức rút cánh tay, đáng tiếc bị hắn nắm quá chặt chẽ .

"Thiệt nhiều đệ đệ muội muội? Oa, vậy thì thật là tốt quá! Cám ơn phụ thân, cám ơn nương!" Nữu Nữu vừa nghe tin này phấn chấn nhân tâm, cả người trở nên càng thêm hưng phấn, hôn lên khuôn mặt của Lưu Vân Lạc Kỳ và Sở Tiêu Lăng hai cái, bắt đầu lâm vào ước mơ cùng chờ mong của chính mình.

Lưu Vân Lạc Kỳ đôi mắt láo liên không ngừng, bắt lấy tay của Sở Tiêu Lăng, càng thêm chặt hơn.

Sở Tiêu Lăng thì trong lòng rung động không thôi, đôi mắt đẹp thanh tịnh mê ly, trong óc dần dần huyễn hóa ra một hình ảnh tốt đẹp chính là —— tại một gian nhà tranh, hắn và nàng, còn có Nữu Nữu, còn có một bầy con nít lớn nhỏ, vây quanh một chỗ chơi đùa, bọn chúng gọi mình và hắn là cha nương!

---

Gió lạnh gào thét, bóng đêm mông lung, yên tĩnh hoang vu trên cánh đồng bát ngát, hai bóng dáng đang dùng kiếm đánh nhau, bọn họ võ công sàn sàn nhau, chiêu thức tương tự, cứ thế đấu mười mấy hiệp, y nguyên không phân thắng bại.

Thời gian ước chừng qua một phút đồng hồ, cao lớn bóng dáng khôi ngô đột nhiên thu kiếm, lui ra phía sau mấy trượng, bất đắc dĩ nói ra

“Thôi đi, nương, chúng ta đừng đánh nữa!"

Hơi chút thấp nó màu xám bóng người cũng chầm chậm thu hồi chiêu thức, xử dụng kiếm đặt xuống, thở nhẹ, đôi mắt sắc nón bình tĩnh trừng mắt nhìn khôi ngô bóng người.

"Nương, thật muốn như vầy phải không? Người không phải rất thương sư muội sao? Ngài phải biết, nàng bị ngài lợi dụng nhất định sẽ bị Lưu Vân Lạc Kỳ hiểu lầm thậm chí chán ghét thống hận, ngài đành lòng để cho sư muội khổ sở?" Hắn vừa nói, liền tới gần, chiếu vào mông lung nguyệt quang chính là suất khí phóng đãng trước mặt Cánh Bắc!

Màu xám bóng dáng dĩ nhiên là —— Chân Nguyệt Tình .

Đôi mắt sâu thẳm tiếp tục hiện ra vẻ phức tạp, như có điều suy nghĩ bà nhìn qua hắn, thoáng suy nghĩ sau, đột nhiên nói ra

"Đại lục bắc bộ, có một Bắc quốc, ba mươi năm trước, có một môn phái —— Diễm Môn Cống uy chấn giang hồ, ta là một môn đồ trong số đó, cùng sư tỷ trở thành song thư của Diễm Môn Cống, sư tỷ ta xuất thân là quản gia, mới 20 tuổi đã rời đi khỏi sư môn trở về nhà, sau đó nhập vào hoàng cung. Năm đó cùng Lưu Vân hoàng triều thế lực tương đương Bắc quốc, vẫn muốn xưng bá đại lục. Ngày đó, sư tỷ đột nhiên sai người đến mời ta cùng tiến cung, trải qua mười năm chung sống, ta cùng sư tỷ có quan hệ rất tốt, vì vậy ta bái biệt sư phụ, xuống núi tìm nàng. Lần thứ nhất việc ngoài ý muốn, Bắc quốc hoàng đế cùng ta đã xảy ra quan hệ, sư tỷ không tức giận, còn nói với ta hãy thỉnh cầu hoàng thượng phong ta là phi, chỉ bởi vì ta vô thân vô cố, thân thế không rõ, không phù hợp tiêu chuẩn phi tử của hoàng thất. Chỉ có khi nào lập được công lớn, những người kia sẽ không còn phản đối ta trở thành hoàng phi. Chưa tinh tường sư tỷ có quỷ kế âm mưu từ trước, ta khờ dại cho rằng, sư tỷ thật tâm tốt với ta, vì vậy đáp ứng nàng cùng hoàng đế an bài, đi đến Lưu Vân hoàng triều, chuẩn bị sắc dụ lão hoàng đế Lưu Vân Phong, để đạt được mục đích tiêu diệt Lưu Vân hoàng triều ."

Chân Nguyệt Tình lợi hại cảnh giác ánh mắt, khó hiện ra rời rạc ngơ ngẩn trạng thái, suy nghĩ đã trở lại quá khứ:

"Ta ăn Mất Hồn Tán, làm cho Lưu Vân phong đối với ta như si như say, hàng đêm cùng ta hoan độ đêm xuân. Chính là dần dần, ta phát hiện hắn đối với ta rất tốt, làm cho ta không đành lòng, đem hết sự kiện nói cho hắn biết. Hắn nói kỳ thật đã sớm nhìn ra mưu kế của ta, sở dĩ một mực không vạch trần ta, hiểu được ta bị người khác nhờ vả, còn có một trọng yếu nguyên nhân, hắn thích ta, bởi vậy không so đo ta tiếp cận có mục đích gì! Lúc ấy, lòng của ta rất loạn, mà lại rất mâu thuẫn, cùng lúc ghi nhớ đến nam nhân đầu tiên của ta —— Bắc quốc hoàng đế, về phương diện khác đối với ôn nhu tình thâm Lưu Vân Phong dứt bỏ không được. Nguyên lai, cùng lúc đó, tại phía xa Bắc quốc muốn thủ tiêu ta,bởi vì cảm thấy ta không còn có giá trị lợi dụng nữa, vì vậy phái người đến ra tay. Khi đó, ta cuối cùng nhìn thấy rõ diện mục thật của nàng, cũng minh bạch Bắc quốc hoàng đế đối với ta chỉ là hư tình giả ý."

"Nhưng mà, điều làm cho ta đau lòng phẫn nộ nhất không vẻn vẹn chỉ như thế, ta đồng thời phát hiện, Lưu Vân Phong cùng Bắc quốc hoàng đế đồng dạng, đối với ta chỉ có lợi dụng! Nản lòng thoái chí, xấu hổ thành nộ, để cho ta trở nên điên cuồng phát điên, ta vĩnh viễn sẽ không để cho bọn họ đối với ta như vậy, ta còn thề sẽ không bỏ qua, nhất định phải báo thù, ta chạy trốn tới một nơi không 1 bóng người lẳng lặng tĩnh dưỡng, càng nghĩ càng không cam lòng, càng thêm bi phẫn nan kham, về sau, ta lần nữa trở lại Bắc quốc, vụng trộm bắt đi nhi tử mà sư tỷ vừa mới sinh ra, trong lúc này đem nhi tử của Lưu Vân Phong đánh tráo, ta muốn làm cho bọn họ đều mất đi chí thân thống khổ. . . . . ."

"Thì phải nói, Lưu Vân Lạc Trinh mới thật là do sư tỷ của người sinh ra, Bắc quốc thái tử? Vậy còn nhi tử của Lưu Vân Phong đâu?" Một mực lặng im lắng nghe Cánh Bắc nhịn không được chen vào hỏi một câu.

Chân Nguyệt Tình thần sắc bình ổn, không đáp lại, chỉ là ý vị thâm trường theo dõi hắn.

Cánh Bắc trong lòng bỗng run lên, phảng phất minh bạch, cả người chấn động.

"Không sai, ngươi mới là chính thức Lưu Vân Lạc Trinh! Vốn, ta đã chuẩn bị đem ngươi ném cho sói lang trong núi ăn thịt, có lẽ mạng ngươi chưa tuyệt lộ, lúc ta buông ngươi ra một khắc, ngươi lại hướng về phía ta cười, thật ngây thơ, thật khờ dại, thật giống như nước cam lộ tươi mát rửa lệ khí trên người của ta cùng oán hận, để cho ta lần nữa cảm nhận được, nhân gian kỳ thật còn có sự ấm áp! Vì vậy, ta đem ngươi ôm lấy, mang ngươi trở lại sơn trang, một mực dưỡng dục đến nay. Cô độc bất lực, khuyết thiếu thân tình ta đây, trong lúc bất tri bất giác còn nghĩ ngươi chính là nhi tử mà đối đãi tử tế!"

Thì ra là thế, Cánh Bắc cảm khái tăng lên, đồng thời đối với Chân Nguyệt Tình bắt đầu thương cảm, đồng tình cùng đau lòng! Không thể tưởng được, biểu hiện ra mặt lạnh cứng rắn như bà, lại có một quá khứ như vậy.

"Về sau? Vì chuyện gì nhiều năm như vậy, ngài còn muốn tiếp tục trả thù? Nếu ta không đoán sai, ngài hẳn là từ lúc tam nãi nãi trở về, ngài đã sớm biết sư muội cùng Lưu Vân Lạc Kỳ có quan hệ?" Tạm thời ngăn chận phức tạp tâm tình, Cánh Bắc lại không thể chờ đợi được hỏi.

"Ba năm trước đây, ta lần nữa bị sư tỷ đuổi giết, nàng ta điều tra ra là ta năm đó vụng trộm bắt đi con của nàng, vì vậy hỏi ta . Đã từng đau thương, lại lần nữa dâng lên trong đầu của ta, ta lần nữa cảm nhận được đau đớn thống triệt trong nội tâm, ta nghĩ, nếu không phải nàng, nhân sinh của ta sẽ không phát sinh thay đổi, có lẽ ta còn đang tự do tự tại, uy danh giang hồ Lôi Phong thiếu nữ! Thống khổ trí nhớ để cho ta cừu hận tái khởi, quyết định đối phó với con của nàng —— Lưu Vân hoàng triều ngay lúc đó đang có tân hoàng đế, giả mạo là Lưu Vân Lạc Trinh."

"Lưu Vân Lạc Trinh do ngài hại chết?" Cánh Bắc kinh ngạc.

"Không sai!"

"Vậy vì sao ngài lại hại Lưu Vân Lạc Kỳ? Chính thức, hắn cùng ngài không có liên quan gì!"

"Không sai, hắn với ta không có vấn đề gì, ta đối phó hắn, là vì ngươi!"

"Vì ta?"

"Vốn, ngươi mới là mệnh định thái tử, lại bởi vì ta ý thức cừu hận, cho ngươi mất đi ngôi vị mà ngươi nên có được, ta một mực đau lòng, cho nên, ta muốn trả lại thứ thuộc về ngươi!"

Chân Nguyệt Tình cuối cùng nói ra kế hoạch quan trọng nhất.

Mà Cánh Bắc, lại một lần nữa bị chấn trụ, nguyên lai, mọi chuyện đều do chính mình mà nổi dậy! Ngu ngơ một hồi, hắn dồn dập cự tuyệt

"Không, ta không muốn cái gì vinh hoa phú quý, cũng không cần quần lâm thiên hạ, ta chỉ muốn cùng với nương ngài ở chung một chỗ, giống như trước kia, trải qua cuộc sống bình yên tự tại!"

"Cánh Bắc!" Chân Nguyệt Tình lộ ra kinh ngạc cùng khó có thể tin.

"Nương có lẽ không biết, mỗi lần nhìn đến sư muội cùng Nữu Nữu, ta đều không ngừng hâm mộ, chỉ vì trong trí nhớ của ta, ta cho tới bây giờ không có hưởng thụ qua ấm áp hình ảnh như vậy! Kỳ thật, trong nội tâm của ta luôn khát vọng cũng không phải gì đó vinh hoa phú quý, mà chỉ cần cùng ngài mẫu từ tử hiếu sống yên ổn, như vậy, đã tốt lắm rồi!" Cánh Bắc dứt lời, sáng ngời hữu thần đôi mắt đen bắt đầu bày ra ánh sáng nhu hòa, có thể thấy được hắn thật sự rất khát vọng tình thương của nương.

Nghe của hắn kể rõ, Chân Nguyệt Tình lạnh như băng tâm tư cuối cùng nổi lên nhiệt độ. Lãnh Mạc dung nhan cũng xuất hiện nhu tình, đối với vĩnh viễn phát ra lạnh lùng hàn quang đôi mắt giờ phút này cũng đã rơi nước mắt. Bà không ngờ được, hắn đối với tình thương của nương khát vọng mãnh liệt như vậy, bà vĩnh viễn nhớ rõ, khi hắn mới 5 tuổi trước kia luôn hướng chính mình làm nũng, là mình lần lượt cự tuyệt, kháng cự, làm cho hắn đem tình cảm chôn sâu dưới đáy lòng, sau đó không hề bộc lộ ra .

Kỳ thật, bà làm sao không nghĩ như những nữ nhân khác, làm 1 người nương bình thường! Mỗi lần nhìn thấy Sở Tiêu Lăng nha đầu kia cùng Nữu Nữu ấm áp ở chung, bà cảm khái nửa ngày, nhưng bà không dám bày tỏ tình cảm, không dám quá mức nhập tâm, bởi vì bà biết rõ, đứa con trai này là của người khác, không phải của mình cốt nhục, bà còn lo lắng, có một ngày, khi hắn biết được hết thảy chân tướng sự việc sẽ hết sức thống hận chính mình, hận chính mình tước đoạt ngôi vị nguyên bản gì đó, đến lúc đó chính mình nhất định sẽ rất thống khổ.

Phảng phất nhìn ra Chân Nguyệt Tình giờ phút này trong nội tâm đang suy nghĩ gì, Cánh Bắc không nói lời gì cầm tay có vẻ lạnh như băng của bà, khẩn thiết cầu khẩn

"Nương, mặc kệ thân thế của ta như thế nào, mặc kệ ngài từng làm qua cái gì, tại lòng ta, ngài vĩnh viễn là nương của ta, duy nhất nương, ta cái gì cũng không cần, chỉ muốn cùng ngài ở chung một chỗ, cho nên, chúng ta đi thôi, chúng ta trở về sơn trang, hết thảy bỏ qua, tiếp tục cuộc sống yên ổn!"

Hắn càng nói như vậy, Chân Nguyệt Tình nội tâm càng thêm đau lòng, cảm giác tội ác càng thêm sâu sắc, không, bà không thể lại mất đi hắn, bà muốn mang lại hạnh phúc mất đi 30 năm của hắn bù đắp lại tội lỗi của mình!

Hít một hơi thật sâu, tâm khẽ hừ, dứt khoát giãy tay hắn, thừa dịp hắn không kịp phản ứng, tung người lên, cả bóng dáng biến mất trong bóng đêm, chỉ để lạ một câu bao hàm tình cảm trên không trung quanh quẩn:

"Bắc nhi, nếu con còn nghĩ ta là nương, xin đừng đi theo, để cho vi nương con làm xong việc cuối cùng! Nếu không, nương cho dù đi đến Hoàng Tuyền, cũng không nhắm mắt!"

Xuất thần nhìn bà đang biến mất phương hướng, một giọt nước mắt từ khóe mắt Cánh Bắc chậm rãi chảy xuống, rất mặn, rất nhiều, còn mang theo ngọt, nguyên lai, đây là hương vị của nước mắt!

Bất quá, hắn không hề nghe lời của bà, thân hình cao lớn cũng nhanh chóng vọt bay lên, khinh công ven đường đuổi theo. . . . . .

Hoàng cung

Tử Nguyệt Các. Trong phòng ảm đạm ánh đèn dầu hoả lẳng lặng thiêu đốt lên, Sở Tiêu Lăng nhỏ nhắn xinh xắn thân hình đang ở trong này, mục quang thỉnh thoảng hướng cửa ra vào nhìn quanh, cả người hiển thị rõ lo lắng cùng chờ đợi.

Nghĩ đến tối nay cùng sư phụ ước hẹn thời gian, nàng tìm được một cái cớ, tạm thời rời đi khỏi Dực Khôn Cung, lặng lẽ thẳng đến nơi này.

Thời gian nàng lo lắng chờ đợi biến mất, ước chừng hai khắc sau, nàng rốt cục gặp được quen thuộc màu xám bóng người đi tới.

"Sư phụ, ngài rốt cuộc đã tới!"

Chân Nguyệt Tình còn đang thở hồng hộc, hiển nhiên vừa rồi đi rất gấp, vừa nhìn thấy Sở Tiêu Lăng, hướng phía trước tới gần, chính là đang đi tới, chỉ nghe một tiếng vang thật lớn, dưới sàn nhà đột nhiên xuất hiện một lỗ thủng, cả người tựu như vậy ngã xuống, lưu lại một câu phẫn nộ rống mắng:

"Xú nha đầu, ngươi lại liên hợp ngoại nhân ám toán giăng bẫy ta!"

Kinh hãi nhìn qua trước mắt phát sinh việc này, Sở Tiêu Lăng hoa dung thất sắc, đang chuẩn bị nhìn lại đã hiểu được, đã thấy cửa nhanh chóng đóng lại, một bóng người bỗng nhiên đi đến, Lưu Vân Lạc Kỳ.

Phảng phất nhìn thấy cứu tinh, Sở Tiêu Lăng không cần nghĩ ngợi, vội vàng túm tay hắn "Hoàng thượng, sư phụ té xuống rồi, ngài nhanh sai người mở ra."

Lưu Vân Lạc Kỳ không nói, cầm tay của nàng, bình tĩnh nhìn qua khối hình vuông trên sàn nhà, đôi mắt sắc dị thường phức tạp.

Sở Tiêu Lăng khó hiểu, vốn muốn tiếp tục cầu cứu, chính là trong nháy mắt, trong óc linh quang hiện lên, làm cho nàng bừng tỉnh đại ngộ, trợn mắt há hốc mồm, một hồi, vô cùng đau lòng hô lên:

"Hoàng thượng, ngài cố ý? Đây là ngài đặt ra cái bẫy này? Ngài. . . . . . Ngươi lợi dụng ta?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play