Bên ngoài đã nắng lên rồi, Sở Tiêu Lăng còn đang say sưa ngủ, cho đến khi cảm giác trước ngực truyền đến khác thường, nàng tưởng rằng Lưu Vân Lạc Kỳ, vẫn chưa lập tức tình nguyện tỉnh lại.
Một bên mở mắt nhập nhèm vẫn buồn ngủ, một bên nâng tay trước ngực, chuẩn bị đẩy ra kẻ quấy nhiễu mộng đẹp sắc lưu manh này.
Ngoài dự đoán, nàng ánh mắt chạm đến, không phải là hắn như trong tưởng tượng, mà lại là 1 người quen thuộc khác tiểu nha đầu, đang tiến đến, cái miệng nhỏ đang mút lấy trên bờ ngực của mình . Xấu hổ bỗng đánh khẽ lại, Sở Tiêu Lăng vội vàng nâng tiểu nha đầu lên, lúng túng nói
"Nữu Nữu,, đừng quấy mà!"
Theo động tác của Sở Tiêu Lăng, Nữu Nữu ngẩng đầu lên, lộ ra vẻ mặt độc đáo bướng bỉnh cùng nghịch ngợm, mỉm cười nói
"Nương, ngài tỉnh?"
Sở Tiêu Lăng cũng đưa lại nó một nụ cười sủng nịch yêu thương, xinh đẹp dung nhan như cũ thản nhiên đỏ ửng, lắp bắp nói:
“Con. . . . . . Làm sao lại làm như vậy đối với nương!"
"Con chỉ bắt chước phụ thân thôi mà!" Nữu Nữu đáp 1 cách dễ chịu, sảng khóai, không một chút xin lỗi hoặc thấy mình làm sai chột dạ.
Cùng phụ thân bắt chước? Hay là nó nhìn thấy Lưu Vân Lạc Kỳ cùng mình. . . . . . Sở Tiêu Lăng đôi mắt đẹp nhất thời trừng lớn.
"Nương, phụ thân cũng không còn là tiểu hài tử, tại sao muốn bú sữa? Bất quá không đúng nga, Nữu Nữu cũng chưa ăn được, hay là do phụ thân đã ăn sạch?" Nữu Nữu vô tư nói xong, khuôn mặt nhỏ nhắn hiển thị rõ hoang mang, còn có đối với Lưu Vân Lạc Kỳ oán giận bất mãn.
Kế tiếp nó nói thêm một câu, càng làm cho Sở Tiêu Lăng thêm xấu hổ vô cùng
"Đúng rồi, nương, vì sao phụ thân thừa dịp lúc ngài ngủ trấn áp ngài? Nữu Nữu còn nghe được ngài đang la hét, có phải hay không do phụ thân áp bức làm đau ngài? Không bằng để Nữu Nữu giúp ngài ha ha!"
Thân thể nóng rực, cho dù tiêu thăng tới cực điểm, Sở Tiêu Lăng biết, mình lúc này đích thị là mặt đỏ tai hồng, nếu trước mắt có một hang động, chính mình phỏng chừng không chút do dự chui vào!
Lưu Vân Lạc Kỳ kia háo sắc lưu manh, nhất định là vừa rồi trước khi rời giường vẫn còn ham muốn trực tiếp tấn công, còn bị Nữu Nữu nhìn thấy, mà chính mình, mặc dù đang ngủ, lại vẫn không quên cùng hưởng thụ, Nữu Nữu nghe được thanh âm của mình, cũng không do đau mà kêu, mà là do. . . . . . Mà là do dục tiên dục tử yêu kiều vui thích!
"Nương, ngài làm sao vậy? Không có sao chứ? Mặt cùng cổ đều hồng như vậy, giống con cua vừa bị nấu chín vậy, ngài không phải còn đau đó chứ? Nữu Nữu giúp ngài ha ha!"
Nữu Nữu dứt lời, đã đứng dậy, hơi nhón chân, thật sự bắt đầu đối với Sở Tiêu Lăng thổi khí .
Sở Tiêu Lăng lại cả người không được tự nhiên, nhưng cũng không nói gì, chỉ có thể mặc cho tiểu nữ nhi trước mắt không rành thế sự này tiếp tục.
Qua một thời gian, nàng mênh mông tâm tình dần dần bình phục, nhiệt độ cơ thể trở lại bình thường, trên mặt cùng trên cổ đỏ ửng cũng biến mất . Nữu Nữu cũng đình chỉ, lần nữa ngồi xuống, phát huy cá tính "Không hiểu phải hỏi liền"
"Nương, ngài mới vừa rồi còn chưa trả lời câu hỏi của Nữu Nữu!"
Sở Tiêu Lăng cúi đầu xuống, nội tâm ảo não, quả thực xúc động, cuối cùng, quyết định đem "Năng thủ sơn dụ" này ném qua cho Lưu Vân Lạc Kỳ, vì thế, cực lực bài trừ cười
"Nữu Nữu rất muốn biết phải không? Vậy sao Nữu Nữu không đến hỏi phụ thân cho rõ đi!"
"Hỏi phụ thân?"
“Ừ, bởi vì nương cũng không biết được phụ thân tại sao phải thừa dịp nương ngủ mới trấn áp nương, cho nên, vấn đề này chỉ có phụ thân biết rõ!" Sở Tiêu Lăng tiếp tục nói, nếu sự tình là do sắc lưu manh kia dựng lên, tự nhiên nên từ hắn giải quyết.
"Được, chờ phụ thân hạ triều rồi, Nữu Nữu sẽ hỏi, sau đó lại nói cho nương biết đáp án, còn nữa, Nữu Nữu cũng sẽ kêu phụ thân về sau đừng như vậy nữa, đè lên nương, Nữu Nữu cũng rất đau!"
Nữu Nữu nói xong, lại lần nữa nhào vào trong lòng Sở Tiêu Lăng,cánh tay nhỏ nó ôm vào chiếc eo trần của Sở Tiêu Lăng .
Sở Tiêu Lăng dừng lại một chút, cũng ôm chặt lấy nó, lúc trước xấu hổ cùng quẫn bách đã lui, nhịn không được cười trộm, nàng cơ hồ có thể đoán được, Lưu Vân Lạc Kỳ đến lúc đó sẽ có biểu tình như thế nào!
Hai nương con cứ như vậy ôm chặt lẫn nhau, nàng còn bất chợt ôn nhu nói nhỏ vào tai nó,vì nàng biết Lưu Vân Lạc Kỳ sắp hạ triều trở về.
Nhìn trước mắt tình huống, hắn đầu tiên là sửng sốt, lập tức đi vào, ở trước giường ngồi xuống.
Nữu Nữu nhìn thấy hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn vui sướng, nhào vào trong ngực của hắn
"Phụ thân, ngài đã trở lại!"
Lưu Vân Lạc Kỳ mỉm cười, đang chuẩn bị ôm lại, lại bị nó đẩy ra, tiểu thân thể đứng thẳng lên, không biết từ đâu học được bộ dạng mạnh mẽ này, chống nạnh tả oán nói:
"Phụ thân, về sau không cho phép ngài được trấn áp nương nữa!"
Lưu Vân Lạc Kỳ nhất thời không biết sao lại thế này, ánh mắt hiện lên hoang mang, theo bản năng nhìn về phía Sở Tiêu Lăng.
Sở Tiêu Lăng nhịn cười, còn thản nhiên thẹn thùng, dùng mền tơ phủ trên người mình vẫn còn đang trần truồng, chậm rãi ngồi dậy.
"Đúng rồi phụ thân, Hiền phi vu bà xấu xa lắm, ngài về sau muốn trấn áp phải đi áp nàng ta, đem nàng ta xiêm y xé rách, lôi chân của nàng ta ra, nhớ rõ phải dùng lực dùng sức thật mạnh, so với khi trấn áp nương còn phải mạnh hơn nữa!"
Khơi dậy tiếp tục, Nữu Nữu tiếp tục nói.
Nghe nó đang đứt quãng trình bày, Lưu Vân Lạc Kỳ cuối cùng dần dần hiểu được, khuôn mặt tuấn tú đầu tiên là ửng đỏ, lập tức ánh lên tà mị, dịch chuyển ra tiếng, tràn đầy u tối thần sắc trên đôi mắt cũng là gắt gao nhìn trên mặt Sở Tiêu Lăng
"Nữu Nữu thật muốn kêu phụ thân đi trấn áp Hiền phi? Nhưng mà phụ thân lo lắng, nương con sẽ không chịu đâu!"
"Làm sao có thể không chịu! Xấu vu bà ngày đó kêu người đánh nương, phụ thân ngài hãy thay nương báo thù đi..., nương chắc chắn vô cùng cao hứng và cảm kích! Nữu Nữu cũng sẽ cảm kích ngài!"
"Phải không? Nữu Nữu nếu mà biết nguyên nhân phụ thân trấn áp nương con, chỉ sợ không giống như vừa rồi, đến lúc đó nha, nói không chừng còn có thể mắng chết phụ thân đó!"
Đây là, Lưu Vân Lạc Kỳ tầm mắt trở lại Nữu Nữu, mâu sắc hiển thị rõ sủng nịch. Nữu Nữu lúng liếng đôi mắt đen, bỗng trợn to, nhớ tới gần đây còn có điều nghi hoặc, vì thế thuận tiện hỏi ra.
“Vậy phụ thân tại sao lại muốn trấn áp nương?"
Lưu Vân Lạc Kỳ trầm ngâm một lát,đôi môi mỏng vẫn như cũ chứa đựng một chút quỷ mị cười, đầu tiên là ở trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nó nhéo mấy cái, mới nói
"Phụ thân không phải là trấn áp nương con, phụ thân thật sự yêu nương con! Nữu Nữu chẳng lẽ lúc ấy không nghe thấy nương con đang gọi gì sao?"
"Có a, bởi vì nương bị người trấn áp nên đau, cho nên mới khóc!"
"Đây không phải là khóc, nương con do là rất thư thái, khống chế không nổi, vì thế mới la thét chói tai. . . . . ." Lưu Vân Lạc Kỳ kiên nhẫn giải thích.
Lại bị một tiếng nói hổn hển tràn ngập xấu hổ tức giận chặn lại:
"Lưu Vân Lạc Kỳ, ngươi này phải bị giết bởi ngàn đao hỗn đản ——"
Chỉ thấy Sở Tiêu Lăng một quyền đánh lên trước ngực hắn, ánh mắt trừng trừng, hận không thể ăn tươi nuốt sống hắn .
Nữu Nữu thấy thế, lập tức về đến cạnh nàng, một bộ nhu thuận an ủi:
"Nương, ngài không sao chứ, đừng tức giận đừng tức giận! Nguyên lai, phụ thân không có trừng phạt ngài, mà là yêu ngài thương ngài, cho nên, ngài đừng trách phụ thân nữa!"
Sở Tiêu Lăng trợn mắt một cái, một tiếng bất đắc dĩ gầm nhẹ, lập tức nằm xuống, kéo cao chăn che lại cả đầu của mình.
Lưu Vân Lạc Kỳ khẽ cười, tiếp tục dạy Nữu Nữu học:
"Nữu Nữu đại khái không biết mình làm sao tới đến thế giới này a? Kỳ thật chính là do phụ thân không quản mệt nhọc ngày đêm trấn áp nương con, ở sâu trong người nương con truyền đến hạt mầm, sau đó mới có con."
Nữu Nữu bán tín bán nghi, ánh mắt trừng lớn hơn nữa
"Không, không phải, nương nói Nữu Nữu là do nương cùng cha kết tinh tình yêu."
"Không sai, Nữu Nữu quả thật do nương cùng phụ thân kết tinh tình yêu!"
Kết tinh Tình yêu bốn chữ này, làm cho Lưu Vân Lạc Kỳ Long tâm cực kỳ vui mừng, trên mặt ý cười càng đậm.
"Không phải phụ thân này,mà là thân sinh phụ thân của Nữu Nữu,người đã vị quốc vong thân!" Nữu Nữu vội vàng biện giải.
Lưu Vân Lạc Kỳ vừa nghe xong, tươi cười nhất thời đọng lại, nghĩ ngợi muốn hay không như vậy nói cho nó biết, kỳ thật mình chính là phụ thân của nó, chính mình không hề vì nước hy sinh!
Nhưng mà, hắn lại lo lắng, vạn nhất nó hỏi chính mình vì sao nhiều năm như vậy mới tìm nó, chính mình vì sao không chết.
Ngày đó, đều là tạm thời hắn không thể nói được . Nội tâm ảo não cùng uể oải, hắn kéo nhẹ chăn:
"Lăng Lăng. . . . . ."
Sở Tiêu Lăng biết hắn muốn nói cái gì, tiếp tục đem chính mình che kín không kẽ hở trong chăn, vui sướng khi có người gặp họa hừ nói
"Đừng gọi ta, sự tình là do người bày ra, chính người giải quyết đi!"
Lưu Vân Lạc Kỳ tuấn nhan lại càng thêm vẻ khó xử, không khỏi hối hận mới vừa rồi vui đùa quá mức rồi, tự trách căn bản không nên quên trước mắt tiểu nữ nhân này cũng thuộc loại nữ nhân, có nữ nhân tiểu Thất cùng mỏng da mặt đặc tính.
Thầm thở dài một hơi, hắn lại huých nàng, vội nói:
"Đừng tức giận nữa, đều là lỗi của ta, trẫm không nên thiếu đứng đắn, không nên chọc nàng, trẫm hứa với nàng, về sau không đươc nàng cho phép, sẽ không dám nói lung tung, nếu không, trẫm mặc nàng trừng phạt!"
Đường đường là vua của một nước, từ trước đến nay chỉ có hắn trừng phạt nhân, nay lại ăn nói khép nép luân phiên cầu xin, không biết nên nói hắn vĩ đại thâm tình, hay là nói hắn bất hạnh tự gây nghiệt.
"Lăng Lăng a "
Cuối cùng, Sở Tiêu Lăng vẫn là không thoát khỏi sự mềm lòng, lại lần nữa đứng dậy, đem khuôn mặt từ trong chăn trương ra, biểu hiện tức giận liếc hắn một cái, nhìn về phía Nữu Nữu, suy nghĩ một lát sau, ôn nhu nói
"Nữu Nữu, con không phải đã nói rất nhớ phụ thân sao? Vậy con có muốn nhìn thấy phụ thân không? Thân sinh phụ thân!"
"Nhưng mà nương đã nói qua, phụ thân đã vị quốc vong thân rồi! Còn nói phụ thân đi đến 1 nơi rất xa, không bao giờ trở về nữa!" Nữu Nữu quắt cái miệng nhỏ nhắn lên, một đôi tiểu mày cũng gắt gao nhăn lại .
Sở Tiêu Lăng lại trầm ngâm, mới dồn dập giải thích
"Đúng vậy, bất quá phụ thân bởi vì rất nhớ Nữu Nữu, cho nên cho dù đang ở rất xa, cũng bài trừ muôn vàn khó khăn gấp trở về ."
"Đúng vậy, Nữu Nữu, phụ thân rất nhớ con, cũng nhớ nương, mất thật lớn khí lực, mất thật nhiều thời gian, cuối cùng mới tìm được 2 nương con! Phụ thân hứa với con, về sau không bao giờ rời đi nữa, vĩnh viễn ở cùng con, được không? Phụ thân sẽ đem thời gian bồi thường cho những ngày tháng đã qua! Về sau, Nữu Nữu chính là tâm can bảo bối của phụ thân!"
Lưu Vân Lạc Kỳ nhân cơ hội chen vào nói, còn ôm lấy Nữu Nữu.
Ấm áp quen thuộc hoài bão, làm cho Nữu Nữu phá lệ tham luyến, nó vẫn đang không hiểu lắm lời nương cùng phụ thân nói, bất quá nó biết, phụ thân đã trở lại, hơn nữa rất thương mình, cùng nương giống nhau đem mình trở thành tâm can bảo bối, cho nên nó rất vui vẻ, thực hưng phấn.
Lập tức, nó cũng nâng lên đôi tay nhỏ nó, vòng ở lưng Lưu Vân Lạc Kỳ, thiên chân vô tà nói
“Vậy phụ thân nói chuyện phải giữ lời nha, về sau không được rời đi khỏi Nữu Nữu, phải cùng Nữu Nữu và nương vĩnh viễn ở chung một chỗ!"
“Ừ. Đương nhiên, phụ thân hứa với con, hiện tại hứa với con!"
Lưu Vân Lạc Kỳ đem nó ôm vào càng chặt hơn, trong lòng tảng đá lớn cuối cùng được buông, cả người lại một lần nữa kích động vui sướng .
"Lăng lăng, cũng là nàng có biện pháp, cám ơn nàng, cám ơn . . . . . ."
Sở Tiêu Lăng cũng cảm khái, trong óc không tự chủ được thoáng hiện lên lại tình cảnh, từ lúc cầm lấy tờ từ thư rời đi khỏi Vương Phủ, nàng đã nghĩ rằng, không bao giờ cùng hắn xuất hiện bên nhau, cũng chưa từng nghĩ tới, sẽ xuất hiện việc Nữu Nữu và hắn quen biết nhau .
Giống như biết rõ ràng nàng đang suy nghĩ điều gì, Lưu Vân Lạc Kỳ đột nhiên ôm nàng, ở trên trán hạ xuống hôn, hứa hẹn
"Lăng Lăng, trẫm hứa với nàng,sẽ quý trọng sự thân tình cùng ấm áp này, quyết không để cho nàng phải hối hận khi đã có quyết định này!"
Sở Tiêu Lăng không nói, nhẹ nhàng dựa vào trên vai hắn, tuyệt mỹ lệ nhan dần dần lộ ra thư thái không màng danh lợi mỉm cười.
Một hồi, ý thức được canh giờ không còn sớm, Lưu Vân Lạc Kỳ mới lưu luyến không rời buông nàng ra, còn giúp nàng mặc từng kiện xiêm y, sau đó, một tay nắm lấy tay nàng, một tay ôm lấy Nữu Nữu, đi ra khỏi ngủ phòng, chuẩn bị đi dùng bữa trưa.
Mới ra khỏi đại điện, lại gặp Lan Thái Hậu thần sắc cuống quít đi tới, bà thở gấp, từ trong lòng lấy ra khăn tay, mở ra, một con búp bê vải lập tức hiện ra ở trước mặt mọi người, búp bê vải thân thể các nơi bị cắm đầy ngân châm, đặc biệt trên khuôn mặt, hoàn toàn thay đổi.
"A "
Nữu Nữu phỏng chừng bị dọa sợ, lập tức thét chói tai ra tiếng, còn nhanh nâng tay che khuôn mặt mình.
Sở Tiêu Lăng nhanh chóng theo Lưu Vân Lạc Kỳ ôm lấy nó, đem đầu nó cúi thấp đến trước ngực mình, không để cho nó tiếp tục nhìn thấy hình ảnh khủng bố làm cho người ta sợ hãi .
Sau đó, tầm mắt trở lại trên con búp bê vải, nghi vấn lên tiếng
"Mẫu hậu, đây là cái gì?"
"Mẫu hậu, búp bê vải này, là từ đâu tìm thấy?" Lưu Vân Lạc Kỳ sắc mặt cũng nổi lên biến hóa, hắn là hoàng đế, tự nhiên hiểu biết đây là chuyện gì.
"Theo Nhan Hâm tìm được! Tiêu lăng, con xem qua một chút, hay không cảm thấy xiêm y này rất quen thuộc?" Lan Thái Hậu gương mặt nổi lên tức giận.
Sở Tiêu Lăng cẩn thận nhìn một hồi, gương mặt thêm đại biến. Búp bê vải trên người đang mặc bộ quần áo này, cùng chính mình đều màu tím nhạt giống nhau như đúc! Hay là. . . . . . Nhìn búp bê vải kia đầy người bị ngân châm, còn vô cùng thê thảm trên khuôn mặt, nàng không khỏi thất kinh.
"Nhan Hâm nữ nhân này, tâm địa ác độc đáng sợ, lại dùng vu thuật đối phó với Tiêu Lăng. Kỳ nhi, mẫu hậu lần này khẳng định,việc Tiêu Lăng ở Hoài Nam bị độc hại tuyệt đối cùng nàng có liên quan, cho nên, lần này vô luận như thế nào con cũng phải xử tử nàng ta, cấp cho Tiêu Lăng một công đạo!"
Lan Thái Hậu càng xem trong tay búp bê vải, càng là đầy ngập lửa giận.
Lưu Vân Lạc Kỳ vẫn là trầm mặc, lợi hại đôi mắt đen dồn dập chặt chẽ chăm chú nhìn vào búp bê vải, mơ hồ lộ ra đau lòng, còn có thất vọng, hắn không thể tin được, Nhan Hâm là một người như vậy, mặc dù việc ở Hoài Nam độc hại cùng nàng không quan hệ, mà với chuyện này, cũng đủ để chứng minh nàng là 1 nữ nhân ác độc.
Trong ấn tượng, nàng vẫn luôn ôn nhu động lòng người, yếu ớt, thiện lương vô hại, nàng rốt cuộc bao lâu biến thành như vậy? Hay là đúng như nàng nói,do chính mình đối với Lăng Lăng quá thương yêu làm cho nàng ta biến thành như vậy, đố kỵ trở nên nhẫn tâm ác độc?
Hay là, đây là bản tính của nàng, nàng nguyên bản chính là một kẻ đầy cõi lòng quỷ kế âm mưu? Nhìn chăm chú vào Lưu Vân Lạc Kỳ, Sở Tiêu Lăng, đại khái hiểu được tâm tình của hắn, nội tâm rất tư vị, nhưng cũng thay hắn cảm thấy khổ sở, nàng xem ra, Lưu Vân Lạc Kỳ đối với Nhan Hâm hiểu rõ xác thực có tồn tại tình cảm, nếu không, sẽ không hiện ra phản ứng này.
"Kỳ nhi, đây là việc không nên tha thứ, nhanh cấp Nhan Hâm kia kết thúc đi!"
Lan Thái Hậu lại thúc giục. Phát hiện Lưu Vân Lạc Kỳ như cũ ngu ngơ đau lòng, Sở Tiêu Lăng không khỏi đối với Lan Thái Hậu khuyên một câu
"Lan Thái Hậu, xin đừng gấp, việc này. . . . . . Hãy để hoàng thượng chậm rãi xử lý đi! Hoàng thượng sẽ xét xử đẹp cả đôi đường phán định!"
"Nàng trong điện nô tài đều chiêu dụ, nay nhân chứng vật chứng đều đủ, căn bản không cần đợi ."
"Lan Thái Hậu bình tĩnh chớ nóng, chỉ bằng nô tài cung khai ra búp bê vải, cũng chỉ có thể chứng minh nàng thống hận cùng nguyền rủa ta, mà độc hại nhất án, còn không có sức thuyết phục! Kỳ thật, chúng ta không ngại ngẫm lại, nếu nàng ta thật sự mua chuộc sai hung thủ đi theo đến Hoài Nam hại con, nàng kia căn bản là không cần thiết lại mạo hiểm để người khác phát hiện ở trong cung bộ thự thứ này, dù sao, hoàng cung hiểu biết phần đông, thực dễ dàng làm cho người ta phát hiện."
Sở Tiêu Lăng đương nhiên không phải vì Nhan Hâm biện hộ cho, mà là luận sự, căn cứ khách quan phân tích.
Nàng biết, Nhan Hâm ở trong lòng Lưu Vân Lạc Kỳ có 1 địa vị nhất định, mà Nhan Thượng Thư, tại triều cũng có ảnh hưởng thật lớn, cho nên việc này không thể qua loa, không thể ngộ phán.
Lúc này, Lưu Vân Lạc Kỳ từ trong trầm tư tỉnh lại, gật đầu đồng ý
"Lăng lăng nói rất có lý, mẫu hậu ngài yên tâm đi, con chắc chắn xử lý, cho ngài, còn hợp lý công đạo!"
Lan Thái Hậu trong lòng không cam lòng, có thể thấy được bọn họ đều như vậy, lại âm thầm đánh giá một phen, liền cũng thôi.
Bất quá, vẫn là buồn bực
"Dù sao đây là một mặt trời lặn thủy ra Thạch rơi, Nhan Hâm cũng không thể phóng xuất! Trước việc hạ độc có phải hay không do nàng sai, lần này vu thuật, liền đủ để nàng bị phạt!"
"Vâng, con biết, nàng sẽ tiếp tục ở trong lao, chờ ngày xét xử."
Kế tiếp, Sở Tiêu Lăng tiếp tục điều hòa khuyên giải an ủi, Lan Thái Hậu mới dần dần bớt giận, còn thuận tiện lưu lại một lời đề bạt, lại có Nữu Nữu tham dự, bất khoái không khí chậm rãi biến mất, mọi người tạm thời khôi phục cao hứng. . . . . .
Hoàng cung trong đại lao. Nhan Hâm ủ rũ nằm tại tấm ván gỗ giường một góc, nguyên bản hăng hái dung nhan giờ phút này tái nhợt tiều tụy, như nước trong veo hai tròng mắt cũng là ảm đạm không chút ánh sáng.
Nhốt tại trong lao một ngày một đêm, Lưu Vân Lạc Kỳ không hề tới thăm nàng, cũng không phái người đưa thư, vì thế, nàng càng nghĩ càng không cam lòng, không ngừng thậm chí quở trách thị vệ, muốn bọn họ đi tìm Lưu Vân Lạc Kỳ, nề hà, thị vệ giống như mắt mù tai điếc, căn bản không nghe theo lời.
Trừ bỏ nha hoàn Tiểu Lan, nàng rốt cuộc chưa thấy qua những người khác, tựu liên ngày xưa những kẻ"Người ủng hộ" cũng không xuất hiện . Nguyên bản còn trông cậy vào Tiểu Lan sẽ thay nàng tìm Lưu Vân Lạc Kỳ, ai ngờ Tiểu Lan trả lời là Lưu Vân Lạc Kỳ lấy bận rộn làm cớ, không chịu triệu kiến.
Nàng biết, nhất định là Sở Tiêu Lăng tiện nhân kia đứng giữa làm khó dễ, nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng, thậm chí đi ra ngoài chính mình.
Không, nàng sẽ không để cho tiện nhân kia thực hiện được, chỉ có chính mình trừ bỏ nàng, quyết không cho phép nàng trừ bỏ chính mình! Nghĩ xong, nàng cả người nhất thời tràn ngập tức tối, nhảy xuống giường, bước tới song sắt, lại lần nữa đối với bên ngoài hò hét
"Này, các ngươi không biết sống chết cẩu nô tài, Bổn cung có việc phân phó, nhanh quay lại Bổn cung đây, uy. . . . . ."
Kết quả cùng giữa trưa giống nhau, nàng kêu rách cổ họng cũng không thấy bất kỳ bóng người nào, bọn thị vệ vẫn là không để ý tới nàng! Nhấc chân không ngừng đá vào song sắt, nàng xấu hổ thành giận phát tiết tức giận trong lòng, cho đến mệt mỏi mới đình chỉ, tiếp theo chậm rãi ngồi xổm xuống, tựu như vậy ngã ngồi trên mặt đất.
Không lâu, chợt nghe một tiếng bước chân đến gần, nàng đang suy sụp tinh thần uể oải biến mất, trong mắt khôi phục hi vọng. Xuất hồ ý liêu người đi tới không phải là thị vệ, mà là. . . . . . Tuệ tâm Thái Hậu.
Tuệ tâm Thái Hậu trong mắt nhanh chóng hiện lên một tia khinh bỉ, rất rõ ràng, đối với Nhan Hâm coi thường và cảm thấy khinh miệt.
Đã bất khả thi Nhan Hâm, gặp qua Tuệ tâm Thái Hậu, thật giống như biển rộng mênh mông đặt lên một cây di mộc, vội nhanh đứng dậy, kinh hỉ nói
"Tuệ tâm Thái Hậu ngài đã tới, ngài đến thăm ta? Ngài vẫn khỏe chứ, không giống những người đó, nhìn thấy Bổn cung gặp rủi ro, người người tránh né, thật sự là vong ân phụ nghĩa, uổng phí Bổn cung còn từng dẫn tiến các nàng hầu hạ hoàng thượng. . . . . ."
"Cho nên nói, phải thời khắc làm cường giả, mới có thể vĩnh viễn hiệu lệnh người khác."
Tuệ Tâm Thái Hậu nói một câu, đánh gãy của nàng oán giận.
Nhan Hâm giật mình, tiếp tục tố ra trong lòng khổ sở
"Ta hiện tại ngay cả gặp hoàng thượng cũng khó khăn, còn thế nào làm cường giả! Ta không rõ, Sở Tiêu Lăng tiện nhân kia rốt cuộc cho hoàng thượng mê canh gì, làm cho hoàng thượng trở nên thị phi chẳng phân biệt được, chỉ bằng không rõ lai lịch tờ giấy viết thư cho ta định tội!"
"Hiện tại không chỉ có là tờ giấy viết thư, mà là. . . . . . Trước ngươi ở trong tối cách làm sự bị Lan Thái Hậu biết, ngươi trong điện nô tài cũng đều khai ra rồi, cho nên, cho dù không có tờ giấy, ngươi cũng tội không thể tha!"
Nhan Hâm vừa nghe, đại chấn, hai mắt dữ dội trừng, do dự dồn dập mà trở nên nói chuyện cà lăm:
“Bà làm sao có thể biết, là ai, là ai tố giác ta?"
"Đứa ngốc, ngươi sớm đã bị kẻ khác âm thầm gài bẫy!"
Nhan Hâm lại là chấn động, lập tức giận dữ hỏi:
"Ai? Chẳng lẽ là tiện nhân kia chính mình dùng khổ nhục kế?"
"Trừ bỏ nàng, ngươi bình thường còn với ai kết thù kết oán?"
Còn với ai kết thù kết oán? Ra vẻ không có, bởi vì những người đó đối với chính mình đều kính sợ nịnh nọt, căn bản sẽ không kết thù kết oán.
Duy chỉ có kẻ kia không biết sống chết . . . . . . Liễu Bích Hà. Nhưng, đây chẳng qua là một con nhóc, có năng lực gì cùng can đảm giao đấu với chính mình?
Giống như nhìn ra trong lòng của nàng ta suy nghĩ gì, Tuệ Tâm Thái Hậu giúp nàng tiến thêm một bước khẳng định:
"Không sai, chính là nàng! Chớ xem thường nha đầu kia, nàng so với các ngươi bất kỳ đều thông minh thực tuyệt! Nàng ta bày ra nhất tiễn song điêu mưu kế, thật sự biện pháp hay!"
Tuệ Tâm Thái Hậu nói ra..., cấp Nhan Hâm mang đến khó có thể hình dung kinh ngạc
"Tuệ Tâm Thái Hậu, ngài. . . . . . Ngài biết ta hoài nghi ai?"
Tuệ Tâm Thái Hậu không trả lời thẳng, chỉ mím môi hừ cười, nói tiếp
“Giả trang đáng thương mềm mại cũng không phải là lần nào cũng có thể được, bất đồng thời kỳ muốn dùng bất đồng thủ đoạn. Nếu muốn vĩnh viễn vô tư, ngươi phải học được mạnh hơn bản lĩnh hơn! Ngươi phải hiểu được đi khống chế người khác, mà không phải bị người khác nắm mũi dẫn đi! Nếu không, ngươi chỉ có thể vĩnh viễn sống ở chỗ này, hối tiếc tự oán, ý chí chiến đấu hoàn toàn biến mất.”
Nhan Hâm lại là một trận kinh sợ, theo bản năng hỏi
"Vậy kế tiếp ta nên làm thế nào? Tuệ Tâm Thái Hậu hay là có thượng sách? Thỉnh cấp Bổn cung chỉ điểm, Bổn cung nhất định vô cùng cảm kích!"
Tuệ Tâm Thái Hậu không đáp, chỉ cấp nàng một ý vị thâm trường, lưu lại một câu
"Đừng nóng vội, ai gia sẽ dạy ngươi!" dứt lời, xoay người, cũng không quay đầu lại rời đi.
Nhan Hâm lên tiếng kêu to, Tuệ Tâm Thái Hậu giống như không nghe được, đi mãi, cuối cùng hoàn toàn biến mất.
Toàn bộ khuôn mặt tiếp tục ghé vào thanh sắt chắn lạnh lẽo, Nhan Hâm ảo não tâm tình dần dần nổi lên kinh ngạc cùng hoang mang, lại hồi tưởng đến mới vừa rồi tình cảnh, đột nhiên phát giác, Tuệ Tâm Thái Hậu có điểm cổ quái, bà hôm nay, giống như thay đổi thành một người khác, cùng bình thường quả thực hai người khác xa.
Rốt cuộc sao lại thế này, Tuệ Tâm Thái Hậu giải thích thế nào biết nhiều như vậy? Như thế nào biến thành như vậy? Trừ bỏ gương mặt, còn lại tựa hồ thực xa lạ, xa lạ đến làm cho chính mình mơ hồ, thậm chí sợ hãi. . . .
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT