Trải qua một khoảng thời gian rất gian nan để "Phấn đấu", Sở Tiêu Lăng cuối cùng cũng đã giúp hắn cởi bỏ xong áo bào, và lớp áo lót phía trong. Hắn lúc này, toàn thân chỉ sót lại một cái quần trong, thân hình to lớn vĩ đại trần trụi làm cho nàng không dám nhìn thẳng.
“Đến phiên ngươi?" Hắn nhấc đôi chân dài lên,đặt cả hai chân lên giường.
Của mình. . . . . . Của mình. . . . . . Không phải là nên do hắn đến cởi ra sao? Lo lắng lại lần nữa khi chứng kiến cơn giận của hắn, Sở Tiêu Lăng trong lòng biết không có cách nào trốn tránh được, dù cho bên trong nội tâm đang cảm thấy vô cùng ngượng ngùng và bất lực, nhưng vẫn ngoan ngoãn tự giác cởi đi bộ đồ ngủ đang mặc trên người,cởi đến cái yếm, nàng thật sự không có dũng khí tiếp tục nữa.
Lưu Vân Lạc Kỳ bản tính nhẫn nại có hạn, một chút kiên nhẫn thêm cũng không có, cánh tay dài duỗi ra, lướt qua bờ vai thơm của nàng, ngón tay thuần thục giật mạnh dải dây lưng yếm của nàng ra, ngay lập tức, một bờ ngực đầy đặn căng tròn hiện ra ngay trước mắt hắn.
Cơ thể tự dưng phát run lên, da thịt trắng như tuyết hiện ra nhiều điểm ửng hồng, đặc biệt là hai nhũ hoa kiều diễm ướt át mời gọi, như một đôi dương mai vừa mới phát triển,(hem hiểu lúm nên để nguyên văn) dụ dỗ hắn .
Đôi mắt sắc lạnh đột nhiên trầm xuống, cổ họng nuốt khan, hắn vội vã cúi đầu xuống, há miệng ngậm lấy một bên ngực, bàn tay đồng thời đặt ở bờ ngực bên kia.
Đột nhiên xuất hiện cảm giác lạ lẫm làm cho Sở Tiêu Lăng toàn thân chấn động, vội đẩy hắn ra. Nhưng cuối cùng cùng đành bất lực, đôi tay của hắn nhanh chóng bắt lấy hai cánh tay của nàng,đôi chân dài ngăn chặn nàng lộn xộn, miệng vẫn tiếp tục hôn nhẹ, một bàn tay khác đang tiến thành thăm dò vào bên trong quần lót của nàng, rất mạnh mà lại rất quen thuộc xâm lược đến nơi mềm mại nhất, thần bí nhất, cũng đồng thời là nơi có lực hấp dẫn, khu vực nhạy cảm nhất của nàng.(nhìu cái nhất quá à làm hoa cả mắt)
Lại là một cảm giác tê dại chưa từng trải qua, còn mơ hồ mang theo một nỗi đau đớn, làm cho Sở Tiêu Lăng theo phản xạ khép hai chân ngọc lại .
Đáng tiếc là nàng vẫn lực bất tòng tâm, căn bản không phải là đối thủ của hắn, ngón tay thon dài của hắn đã xâm nhập sâu vào bên trong thân thể của nàng.
“Đừng mà!!" Sở Tiêu Lăng vô thức hét lên, thấy hắn không hề có phản ứng gì, vẫn tiếp tục xâm phạm tới mình, nàng tiếp tục khẩn cầu: "Vương gia, đừng! Vương gia. . . . . ."
"Gọi ta là Kỳ!"Đôi môi của hắn đang ở trước ngực của nàng hút ra một cái, buột miệng nói ra một câu mà ngay cả hắn cũng không biết có phải do mình nói hay không ..., sau đó nhanh chóng giật quần lót của nàng và cả của mình xuống, làm cho cả hai hoàn toàn khỏa thân, nàng còn chưa kịp phản ứng thì dục vọng của hắn đã xuyên vào thật sâu bên trong cơ thể của nàng, toàn thân đang căng cứng nhất thời được buông thả.
Tê liệt và đau nhức, như muốn xé đôi thân thể của nàng, Sở Tiêu Lăng khuôn mặt vô cùng khổ sở, nước mắt tuôn trào ra, vừa cầu khẩn hắn ngừng lại, vừa tự mình động đậy thân thể, cố gắng né tránh hắn.
Không ngờ việc này lại càng kích thích nhiệt huyết đang sôi trào của Lưu Vân Lạc Kỳ, hai tay giữ chặt lấy đôi chân của nàng, tâm tình cuồng dã phát tiết dục vọng của hắn. . . . . . Bên trong bức màn, xuân phong vô hạn, dục hỏa đang điên cuồng thiêu đốt, qua một thời gian thật dài mới yên tĩnh trở lại.
Sở Tiêu Lăng lần đầu tiên nếm trải qua tình dục, bởi vì quá mỏi mệt nên đã ngủ thiếp đi.
Lưu Vân Lạc Kỳ vẫn còn đang thức,tại giờ phút này, hắn thân không mảnh vải, dựa lưng vào giường ngồi dậy. Trong mắt dục hỏa đã tiêu tan rồi, chỉ còn lại 1 mảnh thâm trầm, còn mơ hồ lộ ra 1 tia ảo não,từ tận đáy lòng có 1 sự hoảng loạn không cách nào giải thích được nên lời.
Đêm nay đến nơi này, vốn dĩ chỉ là để thực hiện kế hoạch kia, theo dự định sẽ dừng lại ngay ở lần thứ nhất, không thể ngờ được xảy ra việc ngoài ý định chính là, hắn như bị ma xui quỷ khiến, không cách nào khống chế được bản thân mình, một lần rồi lại một lần nữa ham muốn nàng.
Nơi đó của nàng vừa căng mọng vừa mềm nhuyễn, giống như có một động lực từ đáy đầm sâu, hút chặt lấy hắn, làm cho hắn không thể tự mình kềm chế.
Giống như nàng được định sẵn là sinh ra để dành cho hắn, tương hợp lần nhau, làm cho hắn hồn xiêu phách tán đến tận xương tủy. Dù là Hâm nhi cũng không thể mang lại cho hắn loại cảm giác kỳ diệu này.
Hâm nhi!! Nhớ tới cái tên này, trong đầu hắn lập tức dần hiện ra một khuôn mặt điềm đạm đáng yêu, nội tâm lại tự dưng dấy lên 1 nỗi niềm bực bội. Vì vậy, hắn vội vàng gạt bỏ đi cảm xúc phức tạp trong lòng,đôi mắt sâu thẳm nhìn vào tấm trải giường trắng noãn, nơi đó, điểm một vệt máu đỏ thẫm đập vào mắt hắn, đó chính là lạc hồng của Sở Tiêu Lăng .
Không hề do dự, hắn tự tay điểm huyệt đạo của nàng, hất mạnh tấm chăn ra, ném xuống đất, lấy ra tấm trải giường đã chuẩn bị từ trước mang đến trải lên, lúc này mới giải bỏ huyệt đạo của nàng.
Hết thảy xong xuôi, vốn nên rời đi, chờ ngày mai có"Trò hay" để xem. Nhưng mà, ma xui quỷ khiến làm cả người hắn như bị dính chặt trên giường, không cách nào rời ra.
Đôi mắt khép lại, hắn hít một hơi dài thật sâu, cuối cùng, thân thể tráng kiện lại lần nữa hướng tới ngọc thể của nàng, thừa dịp nàng còn chưa thanh tỉnh, lại một lần tiến vào bên trong nàng, tiếp tục đưa nàng đang mơ mơ màng màng, khi thì thanh tỉnh khi thì mê man leo lên đỉnh dục vọng, thẳng đến khi tinh lực hao hụt đi mới không tình nguyện mà dừng lại.
Khung cảnh mập mờ và kiều diễm đang tràn ngập bên trong trướng, Lưu Vân Lạc Kỳ vẫn chưa rời khỏi cơ thể nàng, toàn bộ thân hình nặng nề dựa vào trên người của nàng, đầu có chút nâng lên, ánh mắt sáng sâu thẳm như biển cả, khi thì chăm chú nhìn nàng đang say sưa yên giấc, khuôn mặt sau khi hoan ái càng thêm vẻ kiều mỵ đến say lòng người, hắn đăm chiêu, đôi tay không chút nào gián đoạn vuốt ve mỗi một tấc da thịt trắng mịn của nàng .(ăn nhiệt tình quá à nha LK ca)
Bỗng dưng, bên ngoài truyền đến thanh âm báo hiệu đã đến canh bốn, làm hắn chợt bừng tỉnh.
Đôi mày kiếm đột nhiên nhíu lại, hắn khẽ nguyền rủa một tiếng, cuối cùng vẫn phải rút khỏi người nàng, bước xuống giường mặc lại quần áo, mang theo tấm ga giường có lưu lại trinh tiết của nàng, không yên lòng rời đi.
Trên giường Sở Tiêu Lăng, vẫn đang bình yên say ngủ, vẻ mặt thỏa mãn và vui mừng, khóe môi nhếch lên 1 nụ cười ngọt ngào, hồn nhiên không biết việc gì đến vào ngày mai sẽ làm cho nàng có trăm miệng cũng không thể nào bào chữa cho nỗi ô nhục oan uổng sắp đổ xuống đầu mình . . . . . .
Bước ra khỏi Đọng Thúy Các, Lưu Vân Lạc Kỳ vận khinh công, nhanh chóng bay về Ký Phong Các, phát hiện ra một bóng người, Nhan Hâm vốn giờ này đang ở tại Nhã Hâm Các nghỉ ngơi thì lại xuất hiện trước mặt hắn. Đôi môi đỏ mọng của nàng nhếch lên, không nói gì, chỉ bình tĩnh nhìn hắn, trong mắt tràn đầy ai oán, lên án và đau xót.
Đau lòng bỗng nhiên trỗi dậy, Lưu Vân Lạc Kỳ vừa định mở miệng ra, lại không biết nên nói gì nên thôi.
"Vương gia, đêm qua ngài đã đi thực hiện kế hoạch của Hâm nhi sao?" Nhan Hâm lúc này mới lên tiếng, tiếng nói rất bình tĩnh, nghe không ra ý tứ gì bao hàm bên trong.
Lưu Vân Lạc Kỳ ngẩn người, lập tức giơ tấm ga giường trong tay lên, gật đầu trả lời: "Ừ! Bổn vương không muốn nàng tiếp tục chịu ủy khuất nữa, cho nên. . . . . ."
“Vương gia đã đi bao lâu rồi? Giờ trời cũng đã gần sáng rồi!" Nhan Hâm vừa nói, vừa ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, "Nghe Lai Phúc nói, Vương gia đã ra ngoài 2 canh giờ trước ."
"Ách, bởi vì. . . . . . Bởi vì sự tình bị trì hoãn, bổn vương. . . . . . Bổn vương mới trở về muộn!" Lưu Vân Lạc Kỳ vội vàng giải thích, giọng điệu và thần sắc đều hiện rõ ra là đang nói dối.
Có thật không ạ? Thật sự là bị trì hoãn sao? Nhan Hâm cười thầm trong lòng. Nhìn hắn đang rất mệt mỏi, nàng đều thấy rõ. Năng lực của hắn ra sao nàng biết rất rõ, trên giường luôn luôn là hắn chủ động, trước đây mỗi lần cùng mình hoan ái, hắn chưa từng biểu lộ ra bộ dáng như hiện tại tinh khí hao tổn, có chút giảm đi sức lực.(do nhiệt tình quá mà)
Trong kế hoạch, rõ ràng đã nói qua ngay sau khi xong việc, hắn sẽ đi ra ngoài vào canh hai, chậm nhất là qua canh ba sẽ quay trở lại, nhưng bây giờ. . . . . . Đã qua bốn canh giờ!!
Khó trách nàng đêm nay không yên lòng, trên giường trằn trọc mãi cũng không cách nào ngủ được, vội vàng chạy đến nơi đây, hỏi thăm các nô tài, mới biết hắn đã đi thực hiện kế hoạch rồi! Nàng vừa vui mừng, đồng thời trong lòng cũng nóng như có lửa đốt, cứ như vậy ngồi trong điện chờ, đợi suốt 2 canh giờ, mới thấy hắn trở về!
Lưu Vân Lạc Kỳ càng thêm xấu hổ không biết nên làm sao cho phải, vì vậy ôm lấy nàng: "Đi thôi, bên ngoài lạnh lẽo lắm, chúng ta đi vào trong!"
Nhan Hâm không nói gì, theo hắn bước vào trong. Nội tâm của nàng không ngừng lo lắng, ngàn vạn lần nén tức giận xuống, mặc kệ đêm nay đã phát sinh ra việc gì, trời vừa sáng hãy để cơn gió thổi bay hết đi, tất cả đều không còn quan trọng nữa, chỉ cần qua ngày mai, tiện nhân kia sẽ biến mất trước mắt mình, mà chính mình sẽ không còn phải lo lắng đến trở ngại nào nữa!!
Đêm tối đi qua, bầu trời dần hửng sáng.
Nương theo một tiếng mở cửa, hai bóng người đang chậm rãi đi vào phòng ngủ của Sở Tiêu Lăng theo thứ tự là nét vui mừng lộ rõ trên khuôn mặt Cầm nhi và Hà ma ma trong vương phủ.
Nhìn vẻ mặt thỏa mãn, xinh đẹp say lòng người, khóe miệng mỉm cười, Cầm nhi nhìn thoáng qua đã biết Tiêu Lăng đang mơ thấy một giấc mộng đẹp và ngọt ngào, thật đúng là không nỡ đành lòng đánh thức nàng dậy, nhưng lo lắng ma ma đang chờ, đành phải vỗ nhẹ gò má của Sở Tiêu Lăng: "Tiêu Lăng tỷ, rời giường đi! Tiêu Lăng tỷ ——"
Sau nhiều lần lay gọi, Sở Tiêu Lăng cuối cùng cũng tỉnh lại, nhìn thấy Cầm nhi, liền chu cái miệng nhỏ nhắn lên, "Cầm nhi, ta mệt mỏi quá, ta vẫn còn muốn ngủ tiếp!"
“Nhưng Hà ma ma muốn thu dọn ga giường, Tiêu Lăng tỷ, đổi qua ga giường khác rồi hãy ngủ tiếp ."
Thu dọn ga giường? Để làm gì? Ý thức Sở Tiêu Lăng còn chưa thanh tỉnh, chau đôi chân mày nhỏ nhắn lại, nhưng vẫn ngoan ngoãn đứng dậy, dùng chăn che đi thân thể đang trần truồng của mình,bước xuống giường.
Cầm nhi tới gần nàng, một bên xem xét một bên mập mờ nói: "Tiêu Lăng tỷ, không thể tưởng được là tối hôm qua Vương gia lại đến đây!"
Nghe thấy tên của hắn, Sở Tiêu Lăng trong óc lập tức hiện ra 1 khuôn mặt tuấn mỹ, khuôn mặt cũng theo đó chợt đỏ bừng lên.
Không giống với sự vui sướng cao hứng của các nàng, đang thu xếp lại ga giường Hà ma ma lại biểu lộ ra một vẻ mặt khác, bà khẽ nhăn mặt làm lộ rõ thêm các nếp nhăn, bà phát hiện ra, trên ga giường trắng toát, không hề lưu lại dấu vết của lạc hồng! Bà không nói gì hết, chỉ yên lặng thu hồi ga giường, sau đó hướng Sở Tiêu Lăng khom người cúi chào, lui ra ngoài.
Chờ bà đi xa, Cầm nhi bắt đầu trực tiếp nói lớn tiếng, bởi vì hiếu kỳ mà không thể chờ đợi thêm được nữa vội hỏi thăm: "Tiêu Lăng tỷ, tối hôm qua xảy ra việc như thế nào? Muội nghe nương nói, đêm đầu tiên nhất định sẽ rất đau, có phải không? Ngoại trừ đau ra, còn có rất nhiều cảm giác khác sao?"
Sở Tiêu Lăng nội tâm lại càng thêm ngượng ngùng, ánh mắt không tự chủ nhìn về phía xa xăm nào đó, tựa hồ như đang nhớ lại một dư âm ngọt ngào.
Cầm nhi thấy thế, nhịn không được chế nhạo nàng: "Xem ra mẹ đã gạt muội rồi, nhìn biểu lộ này của tỷ, chắc chắn là không hề đau đớn." Trong lúc vô tình liếc đến Sở Tiêu Lăng trên cổ còn lưu lại nhiều vết hôn đỏ, nàng vội la lên: " chỗ này có thiệt nhiều dấu đỏ, chuyện gì đã xảy ra vậy?"
Sở Tiêu Lăng cũng tức tốc chạy đến bàn trang điểm, sau khi xem xong lập tức bừng tỉnh, những vết này, đều là do hắn tối hôm qua đã lưu lại .
Dần dần, Cầm nhi tựa hồ cũng hiểu được, tiếp tục chằm chằm nàng, cười trộm .
Sở Tiêu Lăng càng thêm xấu hổ, không biết phải nói điều gì, chỉ có thể nói: "Tốt lắm, muội nghĩ cảm giác sẽ như thế nào? Nói cho muội biết, bây giờ toàn thân ta đau nhức, mỏi mệt không chịu nổi, xương cốt như muốn gãy hết! Ta muốn tắm rửa, muội có thể giúp ta đi chuẩn bị nước ấm không?"
"Vừa rồi trước khi Hà ma ma tới, Yến nhi đã sớm đi chuẩn bị nước ấm rồi, nói tỷ sẽ cần dùng đến, bà ấy dự đoán y như thật!" Cầm nhi vẫn đang hé miệng cười thầm.
Nhắc tới Hà ma ma, Sở Tiêu Lăng không khỏi nghi vấn, "Đúng rồi, Hà ma ma sao lại đi đến đây để thu dọn ga giường, những việc này không phải là để cho các muội đưa đi đến gian giặt quần áo hay sao?"
"Vương Phủ có quy định, phàm là nữ nhân của Vương gia, ngay sau đêm đầu tiên đều sẽ có một ma ma đến thu dọn ga giường, bởi vì trên giường sẽ còn lưu lại dấu vết của trinh tiết là lạc hồng!"
Sở Tiêu Lăng nghe xong, lúc này mới hiểu ra, nhớ lại tối hôm qua trong lúc vô tình có thoáng nhìn đến trên giường hình như có dấu vết của lạc hồng, trong nội tâm nàng bỗng dưng cảm thấy rất thoải mái, không để ý tới việc này nữa, phân phó Cầm nhi đi ra ngoài lấy nước ấm.
Cầm nhi gật đầu, rất nhanh đi ra ngoài, rồi trở về cùng hai nha hoàn phía sau, một thùng nước ấm phủ kín cánh hoa tươi xuất hiện ở trước mặt Sở Tiêu Lăng .
Chờ cho đến khi mọi người lần lượt rời đi, Sở Tiêu Lăng mới hạ cái chăn trên người xuống, ung dung bước vào trong thùng tắm.
Nước ấm thấm dần vào da thịt, mang đến một cảm giác thư thái, làm cho nàng nhịn không được nhắm mắt lại, ngửa đầu đặt tại vách thùng . Một hồi sau, nàng mới mở mắt ra, vén những cánh hoa trên mặt nước sang một bên, tâm tư nhẹ nhàng thoáng rung động, suy nghĩ không tự chủ quay trở lại đêm hôm qua.
Thì ra đêm đầu tiên sẽ có cảm giác như vậy! Mẫu thân đã cùng mình nói qua sẽ rất đau đớn, lại không hề nói qua sau cơn đau nhức lại là niềm khoái lạc khó có thể nói nên lời .
Sau khi nhu cầu của hắn được giải quyết, hắn vô cùng quyến luyến và thương yêu, hắn đau lòng hôn lên những giọt lệ đang tuôn rơi trên khuôn mặt của nàng, nói mình đừng sợ, nói lần đầu tiên đều là như vậy, hắn sẽ mãi mãi yêu thương mình.
Nếu cảm giác không phải rõ ràng đến như vậy, nàng còn tưởng rằng tất cả chỉ là một giấc mộng xuân, bởi vì tối hôm qua hắn, ôn nhu ngoài sức tưởng tượng, quả thực làm cho người ta khó có thể hình dung ra được. Hắn một lần lại một lần cho nàng nếm thử và nhận thức loại tình ái lạ lẫm này, chỉ cần hưởng qua lần thứ nhất không thể nào quên được niềm khoái hoạt. Trong lúc đó, hắn còn ôn nhu nói với chính mình rằng hãy gọi tên của hắn, vì vậy mà chính mình ngay lúc đó, miệng cứ bất giác gọi ra cái tên"Kỳ" vô cùng kiều mỵ, và nhu hòa.
Hắn không ngừng đòi hỏi, làm cho nàng mỏi mệt không chịu nổi, mơ mơ màng màng phối hợp với hắn. Mặc dù không biết hắn khi nào rời đi, nhưng nàng mơ hồ cảm thấy, hắn hẳn là ngây người thật lâu, thật lâu. . . . . .
Đúng rồi, hắn bây giờ đang làm cái gì vậy? Đã rời khỏi giường rồi sao? Hôm nay không cần lâm triều, hẳn là vẫn còn đang ngủ? Giấc mộng của hắn có bóng dáng của nàng hay không? Đêm nay hắn có thể hay không như lời Cầm nhi nói, tiếp tục tìm đến nàng?
Cứ như vậy, Sở Tiêu Lăng ngơ ngác nhìn chằm chằm vào hình bóng của bản thân mình đang phản chiếu lại trên mặt nước, trong suy nghĩ bỗng dưng lại tự cảm thấy xấu hổ vì không ngờ mình lại có thể bạo dạn đến như vậy, cho đến khi bên ngoài truyền đến tiếng gọi của Cầm nhi, mới từ từ thanh tỉnh lại.
Nước đã nguội từ lâu rồi! Nàng lại không hề có cảm giác gì cả!!
Hướng ra phía ngoài nói một câu, nàng nhanh chóng đứng dậy, lau khô thân thể, thay một bộ y phục hàng ngày sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái .
Dùng qua đồ ăn sáng xong, Cầm nhi vốn định nhắc nàng tiếp tục ngủ cho lại sức, rồi chợt nhớ tới lão Vương phi mấy hôm nay luôn chú ý đến việc này, liền không thể chờ đợi được nữa ý muốn đi đến chỗ của lão Vương phi để chia xẻ.
Trên đường đi, khóe miệng nàng bất giác mỉm cười, cùng Cầm nhi cười cười nói nói. Nhưng trên đường đi tới, bỗng nhiên phát hiện ra những hạ nhân trong phủ, người nào thần sắc cũng kỳ quái, trộm nhìn đến nàng, sau đó lại ghé tai nói nhỏ cho nhau nghe.
Cầm nhi tựa hồ cũng cảm thấy điều đó, mừng rỡ nói: "Tiêu Lăng tỷ, các nàng đã biết được tin tức rằng Vương gia hôm qua đã nghỉ qua đêm ở chỗ tỷ rồi ."
Sở Tiêu Lăng sau khi nghe xong, cũng cảm thấy có lý, vì vậy không hề suy nghĩ hay hoài nghi gì hết, rảo bước đi nhanh hơn một chút, một phút đồng hồ sau đã đến Gợn Lan điện.
Lão Vương phi đang tản bộ trong sân, nhìn thấy Sở Tiêu Lăng,khuôn mặt lộ rõ vẻ vui mừng: "Hôm nay sớm như vậy đã đi tới đây, con có chuyện gì muốn nói với ta à?"
Sở Tiêu Lăng mỉm cười gật đầu, " Con dâu tới đây là muốn bẩm với mẫu phi, Vương gia. . . . . . Ngài ấy tối hôm qua đã ngủ lại phòng của con."
Lão Vương phi hai mắt rồi đột nhiên mở lớn, vừa mừng vừa sợ. Từ mấy ngày hôm nay bà không ngừng khuyên bảo hắn hãy đến sủng hạnh Sở Tiêu Lăng đi, mỗi lần nghe tới thì hắn đều ba lần bốn lượt từ chối và trốn tránh, không thể tưởng được tối hôm qua hắn lại vụng trộm đi đến đó.
Nhìn Sở Tiêu Lăng khuôn mặt thoáng ửng hồng, vừa hạnh phúc vừa ngượng ngùng bà dám khẳng định, tối hôm qua hai người đã làm rất tốt! Từ tận đáy lòng đang vô cùng vui mừng sung sướng, bà nắm chặt tay của Tiêu Lăng nói: "Nha đầu, con cuối cùng cũng chờ được đến ngày này mây mờ trăng tỏ minh(bóng mây che khuất sau vầng trăng,mặt trời lại lên cao)! Các con quả nhiên là mệnh định nhân duyên mà!! Mấy ngày nữa con sẽ cùng ta đi đến chùa Vân Nam một chuyến, để đáp tạ công ơn của Bồ tát đã tác hợp cho đôi lứa."
“Vâng ạ, mẫu phi!" Sở Tiêu Lăng thể hiện rõ nét vui mừng trên mặt.
Ngay lúc này, cùng với một hồi xôn xao, nhìn thấy bóng dáng của các nữ tử đang bước tới gần, sau lưng còn có một vài nô tài đi theo, các nàng ta đều là thị thiếp của Lưu Vân Lạc Kỳ .
Hỗn loạn náo động trong điện làm cho lão Vương phi chau đôi lông mày lại, không vui nói: "Các ngươi đến đây là có chuyện gì!"
Trong đó một nữ tử mặc xiêm y màu hồng từ phía sau bước ra trước khóc lóc kể lể: "Lão Vương phi, ngài phải làm chủ thay cho Phỉ Phỉ! Phỉ Phỉ rõ ràng chỉ nói ra sự thật, Như Yên lại dám lăng mạ Phỉ Phỉ, còn nói muốn xé rách miệng Phỉ Phỉ nữa!"
"Chuyện gì vậy chứ, ngươi rõ ràng là đang bịa đặt, dám nói Vương Phi tỷ tỷ tàn hoa bại liễu, đêm đầu tiên không có lạc hồng, trước khi vào Vương Phủ đã không còn trinh tiết!" Bị Như Yên phản bác lại,Phỉ Phỉ căm giận bất bình ra mặt.
Sở Tiêu Lăng vốn rất ít khi quan tâm đến việc này, nhưng vừa nghe đến việc có liên quan đến mình, mà mình lại bị vu oan, nàng liền rốt cuộc không còn giữ được bình tĩnh nữa.
Lão Vương phi cũng đang hết sức tức giận, lớn tiếng quát mắng, "Các ngươi có ý tứ gì, lời này là do ai nói?"
“Bẩm lão Vương phi, Phỉ Phỉ thật sự không hề bịa đặt, trong phủ đang đồn đại tin này, nói Vương gia tối hôm qua đi sủng hạnh Vương Phi tỷ tỷ, sáng nay Hà ma ma đi thu dọn ga giường,phát hiện trên giường rất sạch sẽ, không có lạc hồng!"
Không có lạc hồng?? Chính mình tối hôm qua rõ ràng nhìn thấy có vài vệt màu đỏ thẫm mà, làm sao có thể không có được! Sở Tiêu Lăng khiếp sợ mở to đôi mắt nhìn xung quanh.
Lão Vương phi cũng đang kinh ngạc vô cùng, trầm ngâm một lát, sau đó sai hạ nhân đi gọi Hà ma ma đến.
Hà ma ma nơm nớp lo sợ, kể lại chi tiết tình huống sáng hôm nay .
"Không có khả năng đó được, Hà ma ma, ngươi có phải đã nhìn lầm rồi hay không?" Sở Tiêu Lăng nhịn không được nữa hét lớn.
"Vương Phi nương nương,thành thật xin lỗi, nô tỳ khi nhìn thấy việc này thì đầu tiên cũng rất giật mình, nhưng nô tỳ chẳng qua chỉ là một tiểu nô tài, không dám to gan chỉ trích hay lớn tiếng chất vấn người, mà chỉ có thể mang về, đem đến cho Vương gia định đoạt!"
Kỳ nhi? Lão Vương phi khuôn mặt nghiêm túc, dò hỏi: "Hà ma ma, Vương gia sai ngươi đi thu dọn ga giường à?"
“Bẩm lão Vương phi, đúng là như vậy!"
Lão Vương phi càng thêm nghi hoặc khó hiểu, suy nghĩ hồi lâu.Trước đây mỗi khi Lưu Vân Lạc Kỳ lần đầu sủng hạnh thị thiếp, đều là chính bà sai người đi thu dọn ga giường, nhưng lần này, Kỳ nhi vì sao tự mình chủ động, tự mình suy xét? Nhìn đến đám đông chung quanh mọi người đang chỉ trỏ, xì xào bàn tán, bà nghĩ ai buộc chuông thì người đó phải đi cởi chuông, vì vậy sai người gọi Lưu Vân Lạc Kỳ đến .
Một hồi sau, người xuất hiện không chỉ có Lưu Vân Lạc Kỳ, bên người còn có con bạch tuộc —— Nhan Hâm.(đây là nguyên văn của tác giả à ha ha)
Cả cung điện yên lặng dị thường, lão Vương phi nhìn thoáng qua Nhan Hâm, tầm mắt cuối cùng hướng đến Lưu Vân Lạc Kỳ, bình tĩnh hỏi: "Kỳ nhi, con tối hôm qua không phải là đã qua đêm trong phòng của Tiêu Lăng sao?"
Lưu Vân Lạc Kỳ hơi giật mình, lập tức gật đầu.
"Vậy con nói đi,tại sao tối hôm qua lại không phải là đêm đầu tiên của Tiêu Lăng? Lần đầu tiên của nàng ta không phải đã dành cho con sao?"
Lưu Vân Lạc Kỳ lại im lặng một hồi, mới đáp: "Hài nhi không nhớ rõ!"
Không nhớ rõ!! Hắn tự mình chủ động, như thế nào lại không nhớ rõ chi tiết! Nhìn thấy trong ánh mắt của hắn chợt lóe lên một tia chột dạ, lão Vương phi cuối cùng đã minh bạch sự tình, tạm thời ổn định sự hoảng loạn trong lòng, hỏi tiếp: "Đúng rồi, buổi sáng hôm nay vì sao con lại tự mình gọi Hà ma ma đi thu dọn ga giường? Việc này luôn luôn là do mẫu thân giải quyết mà!"
"Hài nhi nhìn thấy Hà ma ma, nhân tiện dặn dò bà một tiếng, hài nhi cũng không nghĩ sẽ xảy ra chuyện như vậy."Giọng nói của Lưu Vân Lạc Kỳ không hề tự nhiên .
Lão Vương phi trong nội tâm hừ lạnh, xem khuôn mặt của hắn, lại nhìn đến Nhan Hâm, thực hận là không thể bóp chết Nhan Hâm ngay tại đây. Bà biết rõ, nhất định là hồ ly kia đã giở thủ đọan bỉ ổi rồi! Bất quá, gừng càng già càng cay, bà tuyệt đối không để cho âm mưu kia được thực hiện!
Sau đó, bà sai người đi lấy tấm ga giường đến, còn phái người đi đến phòng của Tiêu Lăng lấy tấm ga giường ra để đối chiếu, nhưng kết quả thu được,lại làm cho tia hi vọng cuối cùng của bà tan biến mất!!
Nguyên nhân, để tránh lẫn lộn, tấm trải giường của Vương Phủ chẳng những phân chia theo đẳng cấp, mà còn có ký hiệu riêng. Hà ma ma thu dọn tấm ga giường kia xác thực có ký hiệu riêng thuộc về Tiêu Lăng, mà trong phòng Sở Tiêu Lăng tổng số ga giường cũng không hề bị thiếu!
Chứng cớ vô cùng xác thực, mọi người lại lần nữa xì xào bàn tán, người nào có hảo tâm sẽ hướng một tia đồng tình đến Sở Tiêu Lăng, còn những kẻ kia vốn đã luôn ghen tỵ với Sở Tiêu Lăng, giờ phút này ra mặt hướng tới nàng cái nhìn hèn mọn, khinh miệt và giễu cợt.
Sở Tiêu Lăng cảm thấy vô cùng nghi hoặc khó hiểu, hơn nữa bản thân lại đang rất khổ sở cùng bi thương, không chỉ có bởi vì nỗi oan này mà còn bởi vì thái độ của Lưu Vân Lạc Kỳ. Hắn tối hôm qua lời nói rất dịu dàng, nàng nhớ rất rõ ràng, hắn nói lần đầu tiên đều sẽ đau như vậy, sau đó sẽ không còn chịu đau đớn nữa. Vậy mà hắn vừa rồi dám nói là không rõ ràng lắm? Vì lẽ gì chứ?
"Mẫu phi, Hâm nhi có một câu, không biết có nên nói ra hay không ." Lúc này, Nhan Hâm đột nhiên lên tiếng.
"Tỷ tỷ trước khi được gả đến Vương Phủ trước, từng buôn bán đậu hũ trên phố, con tận mắt nhìn thấy nàng ta cùng với những nam nhân khác tán tỉnh vui cười, Vương gia lúc ấy cũng có nhìn thấy! Cuộc sống riêng tư của nàng ta trước đây không bị ràng buộc bởi quy củ nguyên tắc, lần đầu tiên không có lạc hồng cũng không có gì là quá kỳ quái! Mặt khác, nếu việc này bị lan truyền đi, danh dự của Vương Phủ chúng ta phải làm sao bây giờ? Vương gia chẳng phải sẽ bị người đời chế nhạo?"
"Ta thừa nhận có cùng bọn họ cười cười nói nói, nhưng chỉ là nói chuyện phiếm với nhau, ta ngay cả ngón tay cũng không cho bọn họ chạm đến, chúng ta trong sạch mà!" Sở Tiêu Lăng lập tức cãi lại.
"Sự thật bày ra ở trước mặt, vậy việc này thì giải thích thế nào đây?" Phỉ Phỉ khinh bỉ nói.
Sở Tiêu Lăng im lặng nhìn về phía Lưu Vân Lạc Kỳ, hi vọng hắn có thể vì mình mà nói ra câu công đạo.
"Kỳ nhi, ngươi cho rằng nên làm sao đây?" Lão Vương phi nhân cơ hội này hỏi thăm hắn.
Vốn dĩ khi chứng kiến Sở Tiêu Lăng đang bị ủy khuất, Lưu Vân Lạc Kỳ bỗng dưng đau lòng tâm tư có điểm dao động, chỉ là do Nhan Hâm đang cầm tay hắn, níu chặt hắn, như muốn thúc ép hắn vậy! Lại nhìn thấy Nhan Hâm đôi mắt rất ư chân tình và trông đợi, cuối cùng hắn hạ quyết tâm nói: "Một nữ tử đê tiện như vậy, có tàn hoa bại liễu thì cũng không có gì là lạ!"
Lưu Vân Lạc Kỳ vừa dứt lời ..., không chỉ là phán quyết cuối cùng thôi, mà đối với Sở Tiêu Lăng mà nói, chỉ bởi vì một câu nói hoàn toàn có thể đem nàng đẩy xuống vực sâu vạn trượng. Nàng cảm giác được toàn thân mình bỗng phát run, trong mắt tràn ngập nỗi bi thương và phẫn hận, trừng mắt nhìn hắn.
Tối hôm qua tất cả mọi việc, kể cả sự ôn nhu dịu dàng, sự che chở, hòa hợp của hắn, tất cả đều rõ mồn một như đang ở ngay trước mắt. Hắn, vì sao nhanh như vậy đã quên? Hoặc hắn căn bản không hề thay đổi? Tối hôm qua hắn chỉ là một ảo ảnh mà thôi, hiện tại mới thật là con người của hắn?
Đột nhiên trong lúc đó, Sở Tiêu Lăng bỗng minh bạch ra chuyện gì đang xảy ra, nội tâm càng thêm xấu hổ vô cùng, chính mình thật sự là đã ngu si ôm mộng tưởng, còn khờ dại cho rằng nỗi khổ tận cam lai đã qua rồi, buổi sáng khi tắm rửa, thậm chí còn nghĩ hắn đêm nay có thể sẽ lại đến, ước mơ sau này sẽ có được cuộc sống hạnh phúc!
Tất cả hết thảy đều là ảo ảnh, chỉ là một giấc mộng mà thôi! Sau giấc mơ hạnh phúc chỉ là một cơn ác mộng vô cùng sống động mà thôi!
Không thể tưởng được, hắn lại vì Nhan Hâm mà dám làm ra việc vô liêm sỉ này, vì Nhan Hâm gạt bỏ đi phong độ và nhân nghĩa đạo đức của một nam tử hán, dùng thủ đoạn hạ lưu này để đối phó với mình.
Tuyệt vọng lấp đầy tâm tư của nàng, đau xót giày vò lấy nàng, làm cho nàng nản lòng thoái chí, thể xác và tinh thần mỏi mệt. Thật lâu, nàng thu hồi tất cả nỗi đau xót lại, hướng tới lão Vương Phi nói ra một câu sau cùng: "Thật xin lỗi đã gây ra cho mẫu phi phiền toái, về phần vì sao không có lạc hồng trên ga giường, xin thứ cho con dâu không cách nào giải thích đươc. Con vẫn muốn nói với mẫu phi một câu, tuy con xuất thân hèn kém, nhưng một mực ghi nhớ rõ đã là nữ tử thì phải có đức hạnh, Kỳ Vương gia là người đàn ông đầu tiên của con!! Về phần mẫu phi sẽ xử lý như thế nào, con không có nửa câu oán trách!!"
Dứt lời, nàng thả lỏng thân thể đang mỏi mệt, không hề nhìn đến ánh mắt của bất cứ kẻ nào, kể cả Lưu Vân Lạc Kỳ! Cứ như vậy quay đầu, hướng tới cửa lớn đi thẳng. . . . . .
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT