Nồi súp vịt rơi xuống sàn phát ra một âm thanh lớn, làm vợ chồng Anderson đang ồn ào sợ hết hồn.

Tráng Tráng sửng sốt ba giây, sau đó khóc lớn lên. Tiếng khóc này hấp dẫn lực chú ý của mọi người, lập tức không còn ai quan tâm đến cái nồi rơi xuống sàn kia.

Vợ Anderson là người phản ứng đầu tiên, chạy qua ôm lấy Tráng Tráng trên mặt đất, xoa xoa đầu cậu, luôn miệng hỏi: “Có đập vào đầu hay không? Nói cho mẹ nghe chỗ nào bị đau.”

Thật ra thì Tráng Tráng cũng không đau lắm, chính là cậu bị dọa. Cậu núp trong ngực mẹ kêu: “Mẹ đừng gây lộn với ba ba, hai người không cần gây lộn nha.”

Anderson thấy con trai nói vậy, trong lòng cũng đầy áy náy, chuyện thành ra như vậy, anh cũng phải chịu phần lớn trách nhiệm. Quả thật, anh có tình nhân bên ngoài, nhưng cũng không có nói đến chuyện cưới gả. Mặc dù anh không hài lòng vợ mình, nhưng cũng tốt hơn so với người bên ngoài một chút. Nhìn thấy con trai bị dọa thành như vậy, chút lương tri trong lòng anh đang sống lại.

Vậy nên anh tiến lên an ủi Tráng Tráng: “Đừng sợ, đừng sợ, ba không gây lộn với mẹ nữ, Tráng Tráng đừng sợ.”

Tráng Tráng lại kéo tay mẹ cậu: “Mẹ, không cần đuổi dì Phương đi, được không?”

Vợ Anderson cắn môi không nói lời nào, lòng đầy không muốn. Giữ lại một phụ nữ từng ngồi tù trong nhà thì sẽ có chuyện gì đây, cô nghĩ đến đây liền cảm thấy, ngủ cũng ngủ không yên.”

Cô liếc mắt nhìn chồng, ý bảo anh đuổi Phương Châm đi. Anderson có chút do dự, nhưng áy náy trong lòng lại chiếm thế thượng phong. Quả thật, lần đầu tiên nhìn thấy Phương Châm anh liền thấy thích cô, không phải là tình yêu nam nữ, chỉ là cảm thấy cô rất đơn thuần thẳng thắn, giống như giấc mộng hồi trẻ của anh, cô gái Trung Quốc nên có bộ dáng như vậy. Cho nên anh giấu việc Phương Châm từng ngồi tù mà thuê cô. Nhưng hiện tại thấy bộ dạng vợ muốn náo loạn, anh lại sợ con trai bị tổn thương, cân nhắc quyết định lấy con trai làm trọng.

Vừa rồi cái trán Phương Châm bị đập có chút mạnh, nằm sấp trên sàn hồi lâu vẫn không đứng dậy nổi. Nghiêm Túc bị phỏng tay đnag do dự có nên qua đỡ cô hay không, kết quả thấy Phương Châm ngọ ngoạy đứng lên. Sau khi đứng lên cô chủ động đi đến trước mặt Anderson: “Thật xin lỗi Anderson tiên sinh, tôi nghĩ muốn nghỉ việc. Cám ơn anh đã cho tôi cơ hội làm công việc này.”

Anderson nhìn Phương Châm muốn nói lại thôi, Tráng Tráng bên cạnh đã kêu lên: “Dì Phương, dì đừng đi.” Câu muốn thoát ra ngực mẹ, nhưng vùng vẫy mấy cái vẫn không thành công.

Phương Châm đi đến bên cạnh cậu, cười gượng gạo một tiếng: “Tráng Tráng, con phải nghe lời, dì Phương còn có việc phải làm, không thể ở đây mãi, thật xin lỗi con.”

“Dì muốn làm chuyện gì?”

“Trong nhà dì còn có em trái, em trai cũng cần có người chăm sóc.”

“Em trai dì cũng là đứa trẻ sao?”

“Đúng vậy, so với con cũng không lớn bao nhiêu.”

Đứa trẻ năm tuổi rất dễ gạt, cậu hoàn toàn không nghĩ đến Phương Châm lớn như vậy làm sao lại có em trai chỉ lớn hơn cậu một chút. Nghĩ là dì Phương còn có em trai cần được chăm sóc, mặc dù trong lòng Tráng Tráng không muốn nhưng vẫn hào phóng gật đầu đồng ý.

“Vậy dì rảnh rỗi phải đến thăm con nha.”

“Được, nhất định sẽ đến thăm con.” Phương Châm nói xong nhìn vợ Anderson một cái, đối phương thấy ánh mắt cô liền chán ghét tránh đi. Phương Châm cũng không để ý, đứng dậy về phòng thu dọn đồAnderson vỗ vỗ đầu nói: “Cô đưa Tráng Tráng về phòng đi, nhìn xem con có bị thương ở đâu không.”

Lúc này vợ Anderson mới hơi ý thức được vừa rồi mình thực sự hành động rất điên cuồng. Làm trò cười trước mặt Nghiêm Túc, xem ra Anderson nhất định sẽ tính sổ với cô. Cô không dám nói gì nữa, ôm lấy Tráng Tráng đi lên lầu.

Anderson lại nói xin lỗi với Nghiêm Túc, sau đó mới chú ý đến cái tay bị phỏng của anh: “Tay của cậu sao rồi, có muốn đi bác sĩ không?”

Mặc dù cả bàn tay đau như bị lửa đốt, nhưng Nghiêm Túc vẫn bình tĩnh như cũ: “Không sao, tình hình của cậu nghiêm trọng hơn của mình, mình về trước đây, cậu đem chuyện của mình giải quyết xong đi rồi nói. Gặp lại ở công ty.”

Nghiêm Túc nói xong, vừa muốn đi, Anderson gọi anh lại: “Nghiêm Túc, trên người cậu còn có tiền không?”

“Sao?”

“Mình phải đưa tiền lương cho Phương Châm. Mặc dù cô ấy không làm hết một tháng, nhưng mình muốn đưa luôn lương một tháng. Trong túi mình còn bốn ngàn, còn thiếu một ngàn, cậu cho mình mượn trước được không?”

Nghiêm Túc gật đầu, dùng bàn tay không bị phỏng đút vào túi lấy ví, nhìn cũng không nhìn đưa ví cho Anderson. Anderson mở ví ra, thấy bên trong còn khoảng ba ngàn, liền lấy hết: “Cho mình mượn hết đi, ngày mai đến công ty đưa cho cậu.”

“Được.”

Nghiêm Túc cầm lấy ví, nhìn thấy Anderson lên lầu lấy tiền, anh liền xoay người vào phòng bếp, mở vòi nước lạnh rửa tay. nồi súp kia hiệu quả giữ nhiệt vô cùng tốt, cho nên tay Nghiêm Túc giống như là chạm vào nước đang nấu sôi, cho dù để tay trong nước lạnh thời gian dài thì từng trận đau nhói kia vẫn không hếtđược.

Nghiêm Túc để tay dưới nước lạnh mấy phút rồi mới ra khỏi phòng bếp, đúng lúc Phương Châm cũng thu dọn xong đồ chuẩn bị đi. Anderson đưa cho cô một phong bì thật dầy, vẻ mặt đầy xin lỗi: “Thật xin lỗi, tiểu Phương hại cô bị thương như vậy. Đây là một tháng tiền lương của cô.”

Phương châm không có nhận lấy phong bì: “Là do tôi không tốt mới đúng, tôi không nên đến nhà anh. Lúc trước làm hại Tráng Tráng bị thương ở tay, hôm nay lại khiến vợ chồng hai người tranh cãi. Tiền này tôi không thể lấy hết toàn bộ, tôi làm còn chưa đến một tháng, anh đưa cho tôi số tiền ứng với số ngày đã làm đi.”

“Không, tiền này cô phaiir lấy. Hôm nay là vợ tôi làm cô bị thương, cô không kiện cô ấy tôi đã rất cảm kích, đưa nhiều chút tiền thuốc thang cho cô. Trán của cô thế nào, có đau hay không?”

Anderson vừa nói lại muốn đưa tay đến sờ đầu Phương Châm, lại bị cô né tránh: “Không sao, không còn đau nữa.” Cô sợ Anderson lại mượn cớ quan tâm cô, cũng không tranh luận tiền bạc với anh nữa, cầm phong bì tiền chuẩn bị rời đi, quay người lại thấy Nghiêm Túc ở cửa cũng chuẩn bị rời đi.

Anderson thấy vậy lại nhân cơ hội gọi Nghiêm Túc: “Nghiêm Túc, cậu tiễn Phương Châm giúp mình được không?”

Nghiêm túc muốn nói không được, lại thấy mình quá keo kiệt, cho nên gật đầu đồng ý, mở cửa mời Phương Châm đi trước. Lúc đóng cửa lại, anh chỉ chỉ lên lầu, ý bảo Anderson nhanh đi dỗ dành vợ.

Sau đó anh đóng cửa lại, cùng Phương Châm một trước một sau đợi thang máy.

Một mình Phương Châm xách theo bọc lớn thoạt nhìn rất vất vả, Nghiêm Túc muốn làm bộ như không thấy, nhưng tâm lý của nam nhân lại quấy rối. Anh do dự có nên giúp đỡ cô hay không, thì thang máy mở ra. Sau khi hai người đi vào, Phương Châm chủ động nói: “Anh không cần tiễn tôi, tôi có thể tự mình về được.”

Nghiêm Túc nhìn gò má cô, cảm thấy cô gái này thật quật cường. Xem ra cô ấy rất hận anh, đã qua nhiều năm như vậy vẫn không thể quên được. nhưng cho dù Phương Châm hận anh thế nào, Nghiêm Túc vẫn cảm thấy năm đó mình thu mua Cự Hoa không có gì sai cả.

Một xí nghiệp sắp đóng cửa bị người khác mua là chuyện thường tình. Lúc ấy Cự Hoa mắc nợ quá nhiêu, số tiền lớn bị mất một cách không rõ ràng, trừ một số vật dụng vô ích thì chỉ còn hai bàn tay trắng. Anh tự thấy lòng mình cũng không đen tối, giá tiền như vậy cũng là hợp lý. Mấu chốt là, lúc La Thế nói chuyện thu mua Cự Hoa cùng anh, cũng không nghe cấp dưới nói tâm tình La Thế có vẫn đề gì. Ngược lại còn nói, La Thế nghe nói có người muốn mua Cự Hoa có chút vui mừng, giống như rất nóng lòng.

Cho nên, sau này truyền ra tin tức La Thế tự thiêu ở trong nhà, anh cũng hơi kinh sợ, rõ ràng cũng giống như làm ăn bình thường trôi chảy, làm sao lại trong chớp mắt cậu ta lại chịu không nổi rồi? Nếu không muốn bán thì có thể không bán, lúc đó anh cũng đâu làm áp lực gì với La Thế, mua bán cũng là anh tình tôi nguyện.

Có lẽ Phương Châm biết chút gì ẩn khuất trong này, nhưng Nghiêm Túc lại không muốn hỏi cô. Cô gài này nhìn anh như muốn phóng nhiều mũi dao, phòng bị kia làm anh rất khó chịu. Trong quan hệ giữa bọn họ, anh mới là người bị hại, nhưng vì sao mỗi lần thấy anh, Phương Châm đều bày ra vẻ mặt mình mới là người bị hại kia, năm đó là cô đâm anh một dao...

Nghĩ đến đây Nghiêm Túc không khỏi có chút tức giận, cho nên không hề kiên trì nữa, chỉ nhàn nhạt nói: “Tùy cô.”

Rất nhanh thang máy đã dừng ở lầu một, Phương Châm xách lên cái bao nặng nề nhanh chóng đi khỏi thang máy. Nghiêm Túc cũng mặc cô, đóng lại cửa thang máy tiếp tục đi xuống, đến dưới tầng hầm lấy xe.

Phương Châm châm nghe tiếng của thang máy khép lại, quay đầu nhìn một cái, vẻ mặt không thay đổi đi qua đại sảnh lầu một hướng về phía cửa lớn. Vừa đi đến cửa liền phát hiện ngoài trời đang mưa.hạt mưa tí tách theo mái hiên rơi xuống, nhìn lí thấy mưa vẫn đang lớn.

Nhất thời Phương Châm có chút lúng túng. Bây giờ trên người cô có tiền, gọi taxi không thnahf vấn đề. Nhưng cô không biết số điện thoại, mà bây giờ đang lưu hành phần mềm gọi xe bằng điện thoại di động cô cũng không có trang bị. Cô ở trong tù năm năm, tách rời với xã hội này, muốn dung nhập một lần nữa cần một khoảng thời gian. Cô đột nhiên phát hiện thế giới này đối với cô thật xa lạ.

Cô lấy điện thoại ra, nhìn số điện thoại một chút, có nên gọi Từ Mỹ Nghi đến đón hay không. Nhưng đã sắp đến chín giờ, nhà Từ Mỹ Nghi cũng không gần đây, trời tối còn bắt người ta đi xa như vậy, cô thật áy náy, huống chi bây giờ còn đang mưa.

Nếu vừa rồi không kiên quyết từ chối ý tốt của Nghiêm Túc, lúc này hẳn là cũng không vào thế khó xử như vậy.

Phương Châm ngẩng đầu nhìn màn đêm bên ngoài, nhất thời không biết nên làm thế nào.

Nghiêm Túc lấy xe dưới hầm, đến lúc chạy ra ngoài mới phát hiên trời mưa. Anh vốn không muốn quan tâm Phương Châm, xe cũng chạy đến cửa tiểu khu, nhưng lại chuyển tay lái, chạy đến dưới lầu nhà Anderson, trong lòng vẫn tự nói với mình, nếu nhận lời ủy thác của người ta thì anh phải làm được chuyện đã hứa.

Sau khi lái xe đến trước đại sảnh, Nghiêm Túc hạ cửa kính xe nhìn ra, thấy phương châm xách hành lý đứng đó, cả người lạnh đến run rẩy.

Một khắc kia đột nhiên anh thấy, cô gái này sao lại đáng thương như vậy, trong lòng dâng lên ý muốn bảo vệ cô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play