Đông Tụ liên tiếp khấu đầu mười mấy cái, lệ rơi đầy mặt: “Cầu Hoàng Thượng, Nghiêm đại nhân rất đáng thương, y thân thể vốn suy yếu, ngày ấy lại bệnh nặng một hồi, còn có bệnh căn không dứt. Mấy ngày này thời tiết khắc nghiệt, y trở bệnh, đau cũng không chịu nói, đã gầy đến đáng sợ. Đông Tụ không dám cầu xin nhiều, chỉ cầu Hoàng Thượng liếc mắt nhìn Nghiêm đại nhân một cái!”
Chu Viêm Minh nhìn nàng trong chốc lát: “Là y bảo ngươi tới sao?”
Đông Tụ nói: “Không liên quan tới Nghiêm đại nhân, là nô tỳ tự làm, nói dối y để tới đây.”
“Trẫm nghĩ …” Chu Viêm Minh cười lạnh: “Nếu đã muốn làm một học sĩ boong boong khí cốt, sao lại tự đày đọa mình trong hoàng cung đen tối đầy tranh đấu, bệnh thì chết, đỡ phải mang cái tiếng xấu muôn đời là mị vua gây họa, chẳng phải rất hợp với tâm tư của y sao!”
Đông Tụ vội la lên: “Hoàng Thượng …”
“Đừng nhiều lời vô nghĩa!” Chu Viêm Minh chỉ cảm thấy trong lòng một cỗ tà hỏa, vung mạnh tay nói “Mang ra ngoài đánh!”
Mấy cung nhân giữ chặt Đông Tụ, ba chân bốn cẳng đem nàng tha ra viên ngoại. Xa xa nghe tiếng Đông Tụ kêu khóc thê lương, Chu Viêm Minh nhịn không được hung hăng nhíu mày.
Liên phi thở hổn hển một hơi nói: “Nô tài này thật không hiểu chuyện, nếu không giáo huấn cho tốt, thực làm cho bọn họ hoàn toàn không biết hai chữ quy củ này viết như thế nào.”
Chu Viêm Minh cắn chặt khớp hàm, đang muốn phun ra một câu, nhấc tay, lại rốt cuộc lại thả xuống dưới: “Niệm tình nàng một lòng trung thành với chủ tử, vả miệng bốn mươi cái là được.”
Mấy cung nhân đi rồi, Đông Tụ mới hỗ loạn từ mặt đất đứng lên, mặt đã sưng như đầu heo, khóe miệng đầy máu, nàng cũng không để ở trong lòng, tức vào cung, tiện mệnh hay tốt xấu gì cũng sớm đem phao sinh tử tung lên chín tầng mây đi. Hoàng Thượng quả thực quá tuyệt tình, chỉ cần hắn nhìn Tiểu Chu một chút thôi mà. Đã náo loạn một hồi, nếu mấy ngày sau thiên tử nguôi giận cũng tốt, chắc sẽ nghĩ đến y…
Đông Tụ oán hận nghiến răng, lau nước mắt cùng vết máu, không lưu luyến cái gì, xoay người liền đi.
Nghiêng ngả lảo đảo đi qua con đường nhỏ trước điện Càn Khôn, nhìn mái hiên cao ngất hôn ám dị thường. Đông Tụ trong lòng có chuyện, cũng không buồn để ý xung quanh, chỉ cảm thấy thân mình nhẹ bẫng, bị một người kéo vào góc. Đông Tụ da đầu một trận run lên, biết trong cung có rất nhiều người làm chuyện không minh bạch. Đang phỏng đoán lung tung, lại nghe người nọ thấp giọng thì thầm: “Đông Tụ cô nương, ta biết ngươi một lòng vì chủ tử, y hiện giờ ở trong cung cũng không có đường ra, ngươi có nguyện ý cứu y ra ngoài?”
Đông Tụ chần chừ nhìn đôi mắt tà ác của hắn, sắc trời quá tối, cái gì cũng đều thấy không rõ: “Một mình ra khỏi cung … chính là tội chết…”
“Ngươi yên tâm, đã có người thay y an bài thật tốt, ngươi chỉ cần nói với chủ tử ngươi một tiếng thôi, chuẩn bị sẵn sàng, bảo y chờ đến giờ Tý, y sẽ tự hiểu.”
Đông Tụ không khỏi tò mò: “Ngươi rốt cuộc là …”
Người nọ nở nụ cười: “Cô nương không cần hỏi, cỏ cây hay con người cũng đều là một sinh mệnh, nhận ân huệ của người ta. Cho nên dù có mất mạng cũng cam lòng.”
Đông Tụ bán tín bán nghi, khinh khinh phiêu phiêu trở về. Cả người cứ như trong mộng, Tiểu Chu nghe chuyện, thập phần ngoài ý muốn, trầm ngâm hồi lâu mới hỏi: “Thật là một kẻ có tâm.”
Đông Tụ nói: “Nói vậy, là người quen cũ của người?”
Tiểu Chu nói: “Nhưng cũng không thể biết rõ, bất quá phần đại lễ này tự hắn dâng cho ta, nếu không nhận, thật sự không hợp lễ nghĩa.”
Đông Tụ không nói chuyện, im lặng hồi lâu mới nói: “Đi được cũng tốt.”
Tiểu Chu nói: “Mặt sưng phù như vậy, không phải là đã nói lung tung gì chứ.”
Đông Tụ tức giận gạt nước mắt: “Thấy nô tỳ ngã biến thành cái dạng này, người vui vẻ lắm phải không?”
Tiểu Chu nói: “Ngươi ngã cũng thật cổ quái, trên mặt đất rắn chắc lại có mấy ngón tay”
Đông Tụ nhất thời nghẹn lời, Tiểu Chu khẽ thở dài: “Tội gì phải đi thỉnh cầu kẻ đó.”
Chớp mắt trời đã tối, Đông Tụ có chút hồi hộp, cứ một chốc một lát lại đứng lên nhìn ra cửa. Sắc trời âm u, nhưng cũng không phải dấu hiệu sắp đổ tuyết, càng gần đến giờ Tý, càng khiến người ta nín thở. Đông Tụ hầu hạ Tiểu Chu nằm xuống, tắt đèn bên ngoài, nhưng chính mình lại ngồi đó. Vừa nghi ngờ vừa sợ hãi, một cử động nhỏ cũng không dám. Khó khăn chờ đến hơn giờ Tý, chợt nghe có người gõ vào cửa sổ hai tiếng.
Đông Tụ nhảy dựng lên, vào trong phòng lay Tiểu Chu, vội vàng mặc thêm áo khoác cho y, lại thay y sửa sang vạt áo, đưa y tới chỗ người kia. Phía sau cửa quả nhiên có người núp, mặt lại ẩn trong bóng tối, một tay kéo Tiểu Chu nói: “Đi mau!”
Đông Tụ nắm tay Tiểu Chu thật chặt, nhẹ giọng nói: “Nếu đi rồi … thì đừng bao giờ trở lại, trong hoàng cung này, người chỉ là một kẻ ngốc.”
Tiểu Chu nhìn nàng, đột nhiên nở nụ cười:: “Đông Tu ngốc, ta sao có thể liên lụy ngươi.”
Đông Tụ ngẩn ra, lòng như lửa đốt muốn nói thêm gì đó, y lại nhẹ nhàng rời đi, thật xa.
Chân trời ẩn ẩn truyền tiếng sấm rền, Đông Tụ một tay che ngực, dường như không thở nổi. Hận không thể hướng bóng lưng y gọi to một tiếng, sau này không còn cơ hội gặp lại nữa.
Y nói câu kia, cũng không biết là có ý tứ gì, cơ hội ngàn năm như vậy, sao có thể buông tay? Đông Tụ hai tay hợp thành chữ thập, cầu cho y đi càng xa càng tốt, cho dù là cả đời cũng không thể gặp lại.
Từ ngày Đông Tụ tới cầu xin, Chu Viêm Minh luôn cảm thấy bất an, dù nói là rất hận người kia, hận nhưng lại rất nhớ. Dù nói là cả đời không hề để ý tới y, để y tự sinh tự diệt, nhưng khi tịch mịch, trong tâm tưởng lại tràn ngập hình bóng của y, ban đêm nằm mơ, cũng chỉ thấy Tiểu Chu ngồi cạnh khóm hoa bên hồ, thản nhiên nhìn hắn cười, nháy mắt, liền lại biến thành khuôn mặt đẫm máu tươi. Chu Viêm Minh bừng tỉnh, lau mồ hôi lạnh trên trán, càng thấy bất an. Đứng lên mặc vội áo khoác, hướng Phúc Hỉ nói: “Cùng trẫm đi ra ngoài một chút.”
Phúc Hỉ cả kinh nói: “Hoàng Thượng, đây là lúc nào rồi, ngày mai lâm triều …”
Chu Viêm Minh hung hăng liếc mắt một cái nói: “Ngươi miệng lưỡi càng ngày càng huyên náo, chẳng lẽ muốn sai bảo ta?”
Phúc Hỉ sợ tới mức không dám lên tiếng, ngoan ngoãn đi theo hắn ra cửa. Hắn giống như tùy ý, từng bước từng bước đều gấp gáp, Phúc Hỉ trong lòng cũng liền hiểu được tám chín phần mười, càng cẩn thận đi theo hắn, nghe nơi chân trời tiếng sấm ù ù vang, nhịn không được run run bịt hai tai: “Hoàng … Hoàng Thượng … tuyết rơi …”
Chu Viêm Minh ngẩng đầu nhìn không trung: “Lạnh như vậy…”
Phúc Hỉ nói: “Ngài thân thể vạn kim, ngàn vạn lần phải bảo trọng.”
Chu Viêm Minh lại giống như chẳng nghe thấy hắn nói gì, cước bộ càng nhanh hơn, trong đầu chợt có một ý niệm hứng khởi, du tiên hỏa ngao, không nhìn thấy y, vô luận như thế nào cũng không cam tâm.
Hơn hai tháng chưa bước vào gian thiên điện kia, hiện giờ vừa thấy, đúng là một nơi rách nát ẩn chưa vài phần quỷ khí. Chu Viêm Minh vượt qua cánh cửa, cảm thấy trong phòng tuy thế mà còn lạnh hơn bên ngoài vài phần, không khỏi nhíu mi nói: “Sao lại không đốt lò sưởi ấm?”
Bóng đen cuộn mình ở cửa tháp nhảy dựng lên, liếc mắt trông thấy Chu Viêm Minh, nhưng lại sợ tới mức ngay cả nói cũng cũng không nói ra được.
Chu Viêm Minh hỏi: “Chủ tử ngươi đâu?”
Đông Tụ không lên tiếng trả lời, Chu Viêm Minh nói: “Ngươi muốn bị đánh lần nữa sao?”
Tùy tay vén màn, hướng trong phòng nhìn xung quanh, hồi lâu, mới chậm rãi quay đầu, nhẹ giọng nới với Đông Tụ: “Người đâu?”
Người giúp đỡ Tiểu Chu bịt mặt thật kín, ngay cả khe hở cũng thấy không rõ lắm, nhưng ở trong cung thường xuyên qua lại, sao y không biết hắn là ai, trong lòng âm thầm kinh ngạc, Phó Vãn Đăng lại có phương pháp này.
Bỗng nhiên nghe được tiếng đại môn rung động, biết đã là ra khỏi cung, chỉnh lại trang phục, gió lạnh tạt thẳng vào mặt kèm theo một tia đau đớn. Tiểu Chu vươn tay, một mảnh băng nhỏ bám trên đầu ngón tay y, trong lòng bàn tay cũng có chút phát đau.
Người nọ cước bộ càng nhanh, Tiểu Chu đi theo hắn, men theo đường nhỏ bí mật đi, dần dần tới trước một tòa nhà. Tiểu Chu vừa nhìn đã thấy thật quen thuộc, liền nói với người nọ: “Đại tổng quản xin dừng bước.”
Người nọ thoáng chấn động, chớp mắt nói: “Nghiêm đại nhân đừng lo lắng.”
Tiểu Chu quay đầu lại nhìn về phía hắn nói: “Thứ cho Nghiêm mỗ còn có một yêu cầu quá đáng.”
Người nọ trả lời: “Nghiêm đại nhân cứ nói.”
“Xin đại tổng quản chờ ở đây một lát, chờ sự tình chấm dứt, ta sẽ lại theo đại tổng quản hồi cung. Cũng đỡ phải liên lụy ngươi, liên lụy người bên ngoài.”
Người kia ngạc nhiên nói: “Nghiêm đại nhân … sao…”
Tiểu Chu chắp tay nói: “Mong đại tổng quản thành toàn.”
Người nọ thở dài: “Nghiêm đại nhân nói như thế nào, Thôi mỗ làm như thế là được.”
Tiểu Chu nói: “Đa tạ đại tổng quản.”
Dứt lời xoay người bước lên bậc thang. Cửa hậu viện khép hờ. Trong viện chỉ còn hàng cây trụi lủi, âm thầm nhìn lại, càng có vẻ âm trầm bí ẩn. Tiểu Chu đi đến một chòi nghỉ, nhẹ nhàng gõ gõ sàn nhà, mặt đất kia liền mở, lộ ra một cầu thang ngầm.
Tiểu Chu dọc theo bí đạo đi một lát, trước mắt thấy một nguồn sáng, một một ngọn đèn lớn, theo sau đó là một người, trừ Phó Vãn Đăng còn có thể là ai.
Phó Vãn Đăng vừa thấy y đến, liền đứng lên, cầm hai tay y nói: “Nghiêm đại nhân … Nghiêm đại nhân …”
Nghẹn ngào mấy tiếng, nhưng lại nói không ra lời.
Tiểu Chu nói: “Đầu lười lạnh đến đông cứng rồi sao?”
Phó Vãn Đăng bật cười nói: “Kinh thành cũng đâu có quá lạnh, chỉ là có người được chiều chuộng, chút sương giá tai ương cũng không chịu nổi.”
Tiểu Chu nói: “Nhưng cũng mất một phen trắc trở đi.”
Phó Vãn Đăng nói: “Triều đình biết rõ quan viên nào có khả năng, muốn bắt được nhược điểm của bọn họ không dễ dàng, huống chi Ân Tuyết Y ——”
Hắn ngữ khí vi đốn, đẩy chiếc hòm trên bàn: “Lại là người có lòng tham, giết hắn cũng không oan uổng đâu.”
Tiểu Chu chậm rãi mở hòm, thấy một cái đầu người ủ vôi, hai mắt trợn lên, là chết không nhắm mắt, liền thản nhiên bật cười.
Phó Vãn Đăng không khỏi hỏi: “Nghiêm đại nhân ngươi —— hay là cùng hắn có thù oán ——”
Tiểu Chu nói: “Cũng không có gì, nhưng cái chết của hắn khiến ta thấy vui vẻ.”
Phó Vãn Đăng nhìn thần sắc quỷ dị của y, toàn bộ không giống như đang chê cười, tất là có ẩn tình thâm sâu trong đó, lại thấy y tựa tiếu phi tiếu nhấc khóe môi, ánh mắt đó xuân sắc khôn cùng, tâm thần bất giác hơi rung động.
Tiểu Chu đóng nắp hòm, chắp tay hành lễ: “Phần lễ này của đại nhân thật vừa ý ta, đa tạ Phó hộ bộ.”
Phó Vãn Đăng nói: “Nghiêm đại nhân đừng nói vậy.”
Thấy y phải đi, trong lòng quýnh lên nói: “Nghiêm đại nhân …”
Tiểu Chu quay đầu lại nói: “Phó hộ bộ còn có chuyện gì sao?”
Phó Vãn Đăng muốn nói lại thôi, do dự nói: “Ta mới vừa quay về kinh, nghe được chuyện này, Nghiêm đại nhân ngươi… ngươi hiện giờ …”
Tiểu Chu nói: “Không phải lời ong tiếng ve đâu, chuyện đã là của bảy năm về trước, chỉ là các hạ không biết rõ sự tình thôi.”
Phó Vãn Đăng lắp bắp kinh hãi: “Bảy năm trước ——”
Tiểu Chu khẽ lên tiếng, xoay người muốn đi, Phó Vãn Đăng một phen kéo y lại nói: “Ta biết ngươi tâm cao khí ngạo, gặp tình cảnh như thế người cũng cam tâm sao?”
Tiểu Chu nói: “Không cam lòng thì phải làm thế nào đây?”
Phó Vãn Đăng chậm rãi quỳ trước y: “Ta ở Hà Nam ngày đêm suy nghĩ, hiện giờ cũng hiểu rõ rồi, ta … ta một lòng luyến mộ ngươi, Hoàng Thượng ta cũng không sợ, ngươi trước tiên ở nơi này đi, chờ an bài thỏa đáng, ta liền mang ngươi đi.”
Tiểu Chu cúi đầu nhìn hắn hồi lâu, một tia cười yếu ớt nổi lên bên môi: “Phó hộ bộ, ngươi có ân với ta, ta không thể hại ngươi.”
Phó Vãn Đăng vội la lên: “Điều này…”
Tiểu Chu ngắt lời hắn: “Đừng nhiều lời, Phó hộ bộ, lòng ta đã có tính toán, ngươi là người hiểu chuyện, đừng tự làm khổ mình.”
“Nhưng …”
Tiểu Chu vung tay lên, không muốn nghe hắn nói gì nữa, liền đi ra ngoài. Bước vào chòi nghỉ mát, sắc trời vẫn tối đen, gió rít không ngừng, từng vụn băng bay bay rơi xuống.
Mơ hồ nghe được bên ngoài huyên náo không thôi, lẫn cùng với tiếng băng rơi trong gió, càng phát ra vẻ bất an. Tiểu Chu trong lòng hơi trầm xuống, nhất thời chột dạ, một chuyến ra ngoài này, lẽ nào đã xảy ra chuyện?
Chần chờ một chút, muốn trở lại bí thất, nhưng đại tổng quản ngoài phủ nội vụ, trong cung lại có Đông Tụ, vô luận như thế nào cũng không xong. Nếu trở lại, khó tránh khỏi liên lụy Phó Vãn Đăng. Do dự trong lúc đó, đã thấy có người phá cửa tiến vào.
Tiểu Chu đứng ở chòi nghỉ mát, chỉ thấy một người xa xa nhìn y: “Nghiêm Tiểu Chu, ngươi chán sống rồi phải không?”
Tiểu Chu lạnh nhạt cười nói: “Đúng là như thế, xin Hoàng Thượng ban cho thần được chết.”
Chu Viêm Minh giận dữ, thúc ngựa tới gần chòi nghỉ mát, một phen nắm vạt áo y. Hắn là người luyện võ nhiều năm, Tiểu Chu làm sao chịu nổi lực đạo giận dữ của hắn, thân mình hơi chới với. Chu Viêm Minh đem y vắt ngang thân ngựa, một đường giục ngựa chạy như điên, Tiểu Chu đầu hướng xuống mặt đất, chỉ cảm thấy thiên huyễn địa chuyển, đem các thứ trong dạ dày phun hết ra.
Cửa cung mở rộng, một con tuấn mã hiên ngang tiến vào, mãi cho đến điện Vĩnh Hòa, Chu Viêm Minh mới ngừng dây cương, một cước đem Tiểu Chu đá xuống. Tiểu Chu ngã nhào trên mặt đất, không đứng dậy nổi. Chu Viêm Minh xoay người xuống ngựa, bắt được cánh tay y, thô bạo túm chặt mang y vào phòng, một phen đè trên giường.
Tiểu Chu thở hổn hển, bị cả thân hình cao lớn của Chu Viêm Minh đè ép: “Thực sự chưa thấy ai độc ác như ngươi, chỉ vì Ân Tuyết Y nói một câu sắc như xuân hoa, ngươi nhớ suốt bảy năm, dùng hết tâm cơ lấy tính mạng của hắn!”
Tiểu Chu giọng căm hận nói: “Nếu không phải hắn … nếu không phải hắn …”
Chu Viêm Minh bắt lấy bờ vai y liều mạng lay động nói: “Trẫm một mảnh chân tình đối đãi ngươi, ngươi cứ như vậy ôm hận, đầu tiên là Trần thị, Mai Tiếu Khanh, Kiều thục phi, lại có Ân Tuyết Y, kế tiếp lại là ai?”
Tiểu Chu cắn răng phun ra hai chữ: “Phúc Hỉ!”
Chu Viêm Minh sắc mặt đại biến: “Được, được, được! Ngay cả người bên cạnh trẫm ngươi cũng không buông tha, sau đó có phải đến phiên trẫm?”
Tiểu Chu nhìn hắn, đột nhiên nhoẻn miệng cười. Chu Viêm Minh nâng tay tát y thật mạnh. Tiểu Chu cười lạnh nói: “Người không chọc ta, ta sẽ không đi trêu chọc người khác!”
Chu Viêm Minh tức giận đến quanh thân phát lạnh, nắm tóc y kéo về phía sau, y cắn răng không kêu, Chu Viêm Minh càng cáu giận: “Bao nhiêu người ngóng trông ân sủng của trẫm, ngươi lại dám tỏ vẻ thanh cao sao, ngươi muốn chạy, trẫm lại muốn xem ngươi chạy như thế nào!”
Nói một phen xé rách quần y, đưa hai chân áp y tới trước ngực, Tiểu Chu chỉ cảm thấy hạ thể một trận kịch liệt đau đớn, mật huyệt bị hung khí xỏ xuyên qua, y kêu thảm thiết một tiếng, trên con người đen láy phủ một tầng hơi nước. Chu Viêm Minh giữ chặt vai y nói: “Ngươi nhìn ngươi xem, giống như người chết vậy, không biết hưởng thụ khoái hoạt sao? Hay là chờ trẫm đến dạy dỗ ngươi?”
Tinh khí đâm vào mạnh hơn, Tiểu Chu cũng không kêu nữa, cả người run run. Chu Viêm Minh cười lạnh: “Quả nhiên là người sống, trẫm sẽ khiến cho ngươi vui vẻ, người đâu, dẫn người tới!”
Trong đầu Tiểu Chu vang lên tiêng đổ ầm ầm, giãy dụa kêu: “Buông tay, buông, không cần …”
Chu Viêm Minh hung tợn nói: “Nghĩ không cần là được sao? Ngươi nghĩ mọi chuyện trên đời thật đơn giản nhỉ. Trẫm hôm nay sẽ cho ngươi hiểu được, cái gì là thiên mệnh nan vi, cái gì là hoàng ân mênh mông cuồn cuộn!”
Tiểu Chu kinh hoàng giãy dụa trong tay hắn, Chu Viêm Minh gắt gao giữ chặt y. Dây dưa một hồi, hai cung nhân đã dắt một nữ tử mình đầy thương tích đi vào, nàng kia vừa thấy, nhất thời thét kinh lên kinh hãi: “Nghiêm … Nghiêm đại nhân …”
Tiểu Chu vừa thẹn vừa giận, Chu Viêm Minh ôm y vào lòng, nâng cằm bắt y nhìn về phía Đông Tụ: “Ngươi không phải rất sùng bái chủ tử này sao, trẫm hôm nay để ngươi nhìn rõ y là loại người gì!”
Tiểu Chu bị tinh khí cương cứng kia cố định chặt chẽ, nhưng cảm giác đau nhức đến xé rách kia cũng không còn, chỉ cảm thấy ánh mắt kinh ngạc của Đông Tụ dừng trên người mình, nhắm chặt mắt, Chu Viêm Minh khẽ vuốt hàng mi dài của y nói: “Sao lại không dám nhìn, đây chính đại lễ trẫm dành cho ngươi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT