Hiên Viên Phù nhìn hắn một lúc lâu, sau mới chậm chạp cười: “Ngụy Quốc công? Thằng cháu của Bản Vương kia cũng hào phóng quá ha.”

Cả hai cùng im lặng, chỉ đứng đó đối chọi nhau, hệt như hai con sói trên đồng hoang.

Chu Kỳ trông thấy cảnh tượng này cũng không biết nên làm sao, thế là đánh bài chuồn: “Nếu không có việc gì, bỉ nhân xin cáo lui trước.”



Chu Quyết không quay đầu nhìn, chỉ quăng lại một câu: “Ngươi về phòng chờ, nửa canh giờ nữa ta qua tìm.”

Không có tiếng đáp trả, chỉ có Chu Kỳ lập tức đi ra ngoài điện, đến cửa y còn lạnh lùng liếc Hiên Viên Phù một cái, bắn có gã ánh mắt báo động.

Miệng lưỡi đắng ngắt, vậy mà vẫn phải cố nặn ra miệng cười, Hiên Viên Phù ra lệnh, “Còn không mau dọn chỗ dâng trà cho Ngụy Quốc công?”

*

Vừa uống trà, vừa lạnh lùng nhìn gã, Chu Quyết trầm giọng mở đầu: “Mục đích hạ quan tới đây, chắc Vương gia cũng rõ mười mươi rồi.”

Hiên Viên Phù tỉnh queo đáp: “Vậy ư? Ngụy Quốc công không nói, sao Bản Vương biết được?”

Chu Quyết mất hứng xua tay, “Ta không muốn vòng vo vô ích với Vương gia, không bằng chúng ta cứ vào thẳng vấn đề đi, lần này ta tới đây, nhất định phải mang Phượng Nghi trở về.”

Gã ung dung vuốt ve đường viền ống tay áo, bâng quơ bảo: “Chu công tử là khách quý của Tĩnh Vương phủ, đi lại vốn đã tự do, nếu y muốn đi, Bản Vương muốn giữ cũng không được.” – nói tới đây gã im lặng một chốc, sau rồi gã nhìn Chu Quyết, sâu kín hỏi: “Nhưng nếu y không muốn đi, xin hỏi Chu đại nhân có lập trường nào mà muốn ép buộc y về.”

Chu Quyết nện mạnh chiếc chén phỉ thúy xuống mặt bàn, mặt gỗ đàn hương hồng đào cũng bị vạch ra một vết xước.

“Bằng vào ta là huynh trưởng của nó!”

Tiếng hắn không cao, nhưng chữ nào chữ nấy cũng rõ ràng rành mạch, dù âm điệu phương nam nhẹ nhàng cũng chẳng mảy may cản trở khí thế trong đó.

Gã cười hỏi ngược lại: “Vậy nên người huynh trưởng này mới đẩy y một thân một mình vào Lũng Tây làm mật thám, mười mấy năm sau cũng không hỏi han sự sống chết của y? Y giả chết mười năm, rồi lại từ Tây Thục lộn trở về Lũng Tây, cầu Bản Vương xuất binh tương trợ, lúc ấy các ngươi cũng không thăm không hỏi. Quả là huynh đệ tình thâm, Bản Vương mở mang tầm mắt.”

Giọng điệu châm chọc kia vào tai Chu Quyết hệt như lưỡi đao sắc lẻm, từng câu từng tiếng đâm chọc thẳng vào tâm can. Hắn hít thật sâu, quay ra nhìn màn tuyết tung bay bên ngoài ô cửa, thì thào như tự nhủ, “Lúc đó Phượng Nghi tuổi trẻ ngông cuồng, toàn tâm toàn ý muốn kiến công lập nghiệp, không chịu yên phận ở Giang Nam, lúc nào cũng chăm chăm muốn vào Kinh thi cử. Mà tình thế trong Kinh khi ấy lại phức tạp khôn cùng, chỉ đạp sai một bước thôi cũng có thể tan xương nát thịt. Ta vốn đã không muốn nó bị quấn vào vòng xoáy tranh đoạt đó nên tìm một cơ hội đẩy nó tới Lũng Tây. Cũng nào có cầu nó kiến công lập nghiệp, chỉ cần nó sống bình bình an an vài năm rồi quay về Lạc Kinh là được rồi, cũng coi như tiện thể vớt vát ít lịch duyệt làm vốn, sau này con đường làm quan cũng bằng phẳng hơn.”

Hắn cười khổ, “Nào biết đâu, đồ ngu Giang Ước kia lại làm ra sự tình ở Yên Chi sơn vậy.”

Nghe tới đây, đột nhiên Hiên Viên Phù chen lời cắt ngang hắn, “Việc này Bản Vương cũng thấy kỳ quái, nội tình trong đó, ta thấy Chu đại nhân hẳn rõ nhất?”

Mắt Chu Quyết chợt nháng lên, rồi sắc mặt lại ảm đạm xuống, “Có lẽ Vương gia cũng nghe được trong đông cung có tay chân của Đột Quyết từ lâu rồi mà…”

Gã cười khẩy, “Đã bảo nói thẳng thì cứ thẳng thắn đi, che che lấp lấp vậy làm gì? Những việc vụn vặt trong Triều này Bản Vương cũng chẳng có hứng thú quan tâm, chẳng qua là nó lại dám múa rìu trên đầu Vương gia ta…”

Chu Quyết nhắm hai mắt, “Lúc đó đông cung lệnh cho Giang Ước là phải ổn định được tình hình Lũng Tây, nhất nhất không được loạn. Nhưng đến tay Giang Ước thì hắn lại không tiếc giá cả đáp ứng điều kiện của Tả Hiền Vương, cho dù náo động cả Lũng Tây cũng chẳng màng.”

Lòng dạ Hiên Viên Phù cũng hỗn tạp, lần trước Chu Kỳ nói với gã về Tần Ương, có lẽ bản thân y cũng thấu hiểu từ sớm. Lúc kia nhầm lẫn nhất thời, mà phá hỏng theo cả cuộc đời y và gã.

Nếu không có sự tình tại Yên Chi sơn, có lẽ Chu Kỳ đã trở lại Lạc Kinh hay Giang Nam từ lâu, rồi thành gia lập nghiệp, rồi đoàn viên mỹ mãn. Còn gã, có lẽ cũng buông xuống nỗi nhớ nhung dai dẳng này, dâng phi lập tử. Có lẽ cả hai sẽ trở thành đôi bạn già lâu năm, có lẽ trong những phong thư của y cũng sẽ có một phong cho gã…

Nghĩ tới đây đột nhiên gã lại mỉm cười, “Lần sau tới Lạc Kinh, Bản Vương thật muốn đi bái tế Tần đại nhân một lần, cám ơn hắn đã se tơ cho mối nhân duyên nửa đời của Bản Vương.”

“Ngươi!” – nghe thấy vậy Chu Quyết lạnh tái mặt.

“Vương gia đã rõ đầu cua tai nheo, tất cả đều là hiểu nhầm, vậy sao còn không chịu thả người?”

Hiên Viên Phù nghiêm nghị đáp: “Trước kia quả thật Bản Vương có lỗi với Phượng Nghi, giờ nghĩ lại cũng không thể tha thứ được cho bản thân mình, Bản Vương cũng hối hận không thôi. Nhưng, hiểu nhầm y, lăng nhục y, có thể đó là vì hiểu nhầm thật, nhưng tấm lòng Bản Vương dành cho y, thì là chân chân thiết thiết.”

Chu Quyết cười mát, “Cái sự chân thành của ngươi khiến nó dù có phải giả chết cũng nhất quyết đào tẩu đó hả?”

Hiên Viên Phù cũng không chịu thua kém, “Dù giả chết nhưng y cũng có quay lại Lạc Kinh hay Giang Nam đâu, cuối cùng chẳng phải vẫn về bên Bản Vương đó sao.”

Bị chọt đúng chỗ đau, mặt Chu Quyết cũng tái đi mấy độ, nghiến răng nghiến lợi mà rằng: “Là nhờ cả vào Vương gia tìm đủ mọi cách nhục mạ nó mà, thằng bé Phượng Nghi kia từ nhỏ đã tâm cao khí ngạo, mắt không tạp trần, đầu óc lại hay nghĩ loanh quanh, vậy mà chuyện kia còn bị Vương gia cho toàn thiên hạ biết, ngay cả đám Thổ Phiên kia cũng rõ ràng, nó còn mặt mũi nào mà về Giang Nam?”

Gã không đáp mà chỉ hớp một ngụm trà, hỏi: “Dạo này Mịch La Xích Tâm thế nào?”

Lời dù chưa hết, ngụ ý thì rành rành ra đấy, từ trước tới giờ mối quan hệ giữa gã và Mịch La Xích Tâm vốn đã thân thiết, lần trước Thổ Phiên xuất binh tương trợ cũng có phân nửa là công lao của gã.

Chu Quyết gần như tuyệt vọng, nói năng cũng không tránh khỏi cay nghiệt hơn, “Không ngờ Vương gia lại vô liêm sỉ tới nhường này, trách sao lại đoạn tử tuyệt tôn, thành trò cười cho thiên hạ. Bất quá, ngay cả khi mọi chuyện đi được tới nước này, dù Vương gia ngươi có thâm tình hơn nữa thì Phượng Nghi có nguyện ý ở lại hay không, ngươi cũng không chắc phải không?”

Gã im lặng không đáp, để rồi thật lâu sau mới mệt mỏi rằng: “Kỳ thật, e là ngay từ đầu Ngụy Quốc công đã tìm lầm người rồi, mọi sự giữa ta và Phượng Nghi, căn bản đã không còn do Bản Vương làm chủ nữa.”

*

Nửa đêm về khuya, ánh nến bập bùng.

Tuy rằng có kiệu nâng đi, nhưng ngựa xe đường dài cũng khiến Chu Quyết mệt lử khôn tả, lại thêm tâm tư tích tụ mà đôi mắt cũng ảm đạm đi nhiều.

Chu Kỳ rót thêm trà vào chén cho hắn, nhất thời cũng không nên mở đầu từ đâu.

“Lúc đó vây cánh đông cung chưa lớn, không thể lập tức đi cứu ngươi, là nhị ca không đúng. Giờ mọi chuyện đã đâu vào đấy, Bệ Hạ cũng đã nhận lời, cho dù đắc tội với Tĩnh Tây Vương cũng phải mang ngươi về. Dọn dẹn đi, sớm theo nhị ca về, nhanh ra thì có thể về kịp giao thừa.”

Nội tâm y không oán giận là không thể, vậy mà trông thấy dáng vẻ tiều tụy của Chu Quyết rồi thì bao giận hờn năm xưa đều tan biến cả, tất thảy đều hóa thành nỗi buồn nhớ quê nhà da diết.

“Ẩn tình trước kia, đệ hiểu. Thiên mệnh đã là thế, nhị ca không cần áy náy.”

Chu Quyết nhìn y, yếu ớt cười, “Bị hiều nhầm nhiều năm như vậy, cũng chịu bao nhiêu khổ mấy năm qua, ngươi vẫn có thể buông xuống được, quả nhiên đã trưởng thành rồi.”

Y trầm ngâm nói: “Mấy năm nay, rốt cuộc đệ cũng thấu hiểu một đạo lý.”

“Những gì nên là của ngươi thì là của ngươi, không phải cứ cố gò ép là có tác dụng. Mọi chuyện đệ gặp phải ở Lũng Tây cũng đều xuất phát từ số phận, không liên quan tới người ngoài. Mối liên kết giữa đệ và Hiên Viên Phù, có lẽ ngay từ ngày đầu tiên đệ đặt chân vào Lũng Tây đã được định đoạn rồi.”

Chu Quyết nhíu mày, “Phượng Nghi, dù sao đại ca cũng để lại con nối dõi, Long Dương đoạn tụ tuy có kinh thế hãi tục thật, nhưng Triều đại nào mà chẳng có, ta sẽ không phản đối. Cái chính là mọi chuyện xảy ra giữa ngươi và Tĩnh Tây Vương, thật sự nhị ca không thể yên tâm.”

Chu Kỳ tha thiết, “Là lúc trước đệ đáp ứng ở lại với gã nửa năm, đến mười tám tháng Chạp mới thôi. Chờ đến ngày ấy, là đi hay ở, nhất định đệ sẽ cho nhị ca hay.”

Chu Quyết nheo mắt, bí ẩn mà rằng, “Là đi hay ở à… Tĩnh Tây Vương chiếm phần thắng không nhỏ ha.”

______________

1. Đường lệ: Cây đường lệ, nhưng vì chữ “lệ” đọc lái như chữ “đệ” nên thường chỉ cả tình huynh đệ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play