Phủ Tĩnh Tây Vương không giống những gì Chu Kỳ đã tưởng tượng, hay phải nói là rất khác mới phải.

Chu Kỳ chắp tay sau lưng, thản nhiên đánh giá Vương cung trước mắt.

Tường cao ngói xám, mái cong thú đá, bắt mắt mà không rườm rà. Từng viên gạch hàng ngói đều đầy ắp hơi thở lạnh lùng cứng rắn, ngay cả đám hạ nhân đi lại chuyện trò cũng mang vẻ rập khuôn cứng nhắc tựa như sĩ binh trước khi lâm trận.



“Chu đại nhân.”

Chu Kỳ quay đầu, thấy một viên tướng quân trẻ tuổi đi ra, mũi cao mắt sắc, làn da ngăm đen, y khom mình chào hỏi.

Người tới tuy lời lẽ khách sáo, song vẻ mặt giọng điệu lại lồ lộ ý khinh thường, “Vương gia đợi đại nhân lâu rồi đấy, Chu đại nhân, mời.” – dứt lời cũng chẳng thèm đợi Chu Kỳ đi theo, gã đã quay ngoắt người đi thẳng vào trong.

Chu Kỳ cau mày, dằn xuống sự khó chịu chực nhen nhúm, lẳng lặng đi theo gã.

Nhà binh vốn đi lại mau lẹ, ban đầu Chu Kỳ rảo nhanh còn đuổi kịp, nhưng càng về sau càng phải ra sức chạy theo. Tuy không rõ nguyên nhân, nhưng Chu Kỳ cũng loáng thoáng nhận ra đối phương chẳng có thiện ý. Lòng không khỏi cười khẩy, y dứt khoát bước chậm lại, đủng đỉnh vừa đi vừa ngắm phong cảnh chung quanh.

Qua dãy hành lang thẳng tắp là tới một mảnh sân cực lớn, chính giữa là đại điện hùng vĩ, mặt quay hướng Bắc lưng tựa phương Nam, hai bên sườn đông tây là điện kề nhỏ hơn một chút, cấu trúc tương đồng.

Từ trong đại điện thấp thoáng có tiếng người vọng ra, Chu Kỳ đoán có lẽ là Tĩnh Tây Vương. Chẳng qua, nãy đã lạc mất người dẫn đường, giờ không ai dẫn vào diện kiến, nếu cứ tùy tiện xông vào thì lỗ mãng quá, mà không vào, để Vương gia đợi lâu cũng thất lễ như nhau.

Chu Kỳ khoanh tay đăm chiêu tại chỗ, bỗng mỉm cười.

Y theo đường cũ lộn trở ra sân ngoài, tiện tay kéo lại một tỳ nữ, thầm thì dặn dò mấy câu, nữ tỳ lễ phép dạ vâng đi làm.

Chỉ chốc lát sau, đã thấy một viên quản sự dáng vẻ oai nghiêm vội vàng bước ra.

“Thiên tướng trẻ người non dạ, suy nghĩ chưa thấu đáo, vả lại ngày nào cũng loanh quanh với đám mày râu thô kệch, đâu có biết Chu đại nhân lại liễu yếu thế này, dù gì cũng là người đọc sách mà.” – sau một hồi giả lả vái chào, quản sự mới cười cợt dẫn đường, “Vương gia đang sốt ruột chờ ngài ở Vũ Đức điện đấy, đại nhân, xin mời.”

Chu Kỳ cũng chẳng thèm để ý cái sự chê trong khen của lão, chỉ bâng quơ hỏi: “Xin hỏi quý tính đại nhân?”

Quản sự vẻ mặt hòa nhã đáp: “Chỉ là hạng nô bộc thôi, đâu được cho là đại nhân gì chứ. Chu đại nhân không chê cứ gọi ta là Trịnh tổng quản như người trong phủ là được.”

Chu Kỳ gật đầu, chậm rãi đi theo.

Kề cà một thôi một hồi, hai người vào đến nơi cũng ngót nghét một nén nhang.

Chu Kỳ bước lên bậc, từ từ tiến lại gần vị trí trang nghiêm nhất giữa Vương cung, không gian vắng lặng không một tiếng người, có chăng chỉ là những sĩ binh luân phiên công tác. Ánh sáng từ binh khí nháng lên những khuôn mặt trẻ trung nhưng lạnh ngắt, trông thật ma quái, làm một người có tâm lý vững vàng như Chu Kỳ cũng sinh cảm giác sợ sệt, tuy rằng chỉ thoáng qua trong tích tắc.

Chu Kỳ từ tốn quỳ xuống, sống lưng thẳng tắp: “Hạ quan Chu Kỳ bái kiến Vương gia.”

Đợi mãi vẫn không thấy tiếng đáp lời, chẳng còn cách nào khác, Chu Kỳ đành phải tiếp tục quỳ trên nền gạch đá lạnh lẽo, những lời lẽ đồn thổi về vị Vương gia này trong Kinh thành cũng lần lượt hiện lên. Thô bạo, tàn nhẫn, hiếu chiến, bất trung…

Người được khen tất nhiên không dễ, nhưng có thể khiến cả thiên hạ để mắt tới, chẳng phải cũng là một thứ bản lĩnh đó sao?

Lòng Chu Kỳ vui vẻ mắng nhiếc, khóe miệng khẽ cong lên.

“Có vẻ như cả quãng đường bôn ba bụi cát cũng không ảnh hưởng tới tâm trạng của Chu đại nhân nhỉ.”

Không rõ có phải được tôi luyện trường kỳ giữa bão cát tái ngoại hay không mà giọng Vương gia nghe khàn khàn đặc sệt, lại kéo dài giọng mũi khiến những lời lẽ toát ra càng thêm vài phần lười nhác mỉa mai.

Chu Kỳ cung kính trả lời: “Cho dù đường sá xa xôi mệt nhọc, nhưng chỉ cần nghĩ tới việc có thể được trông thấy phong thái Vương gia, hạ quan lại háo hức ngóng trông, nào còn cảm thấy mệt nhọc.”

Phía trên loạt xoạt tiếng lật giấy, tựa hồ có tiếng Vương gia cười khẽ: “Nga, lần này Lại bộ[1] chiếu cố Bản vương quá nhỉ. Cử hẳn công tử Chu gia xuất thân dòng dõi Công Khanh[2] lặn lội từ tận Giang Nam xa xôi tới phụ tá cho Bản vương, mà lục sự[3] bất quá cũng chỉ là chức quan bát phẩm, chẳng lẽ Chu công tử không thấy đại tài tiểu dụng sao?”

Trước khi tới đây, Chu Kỳ đã giả thiết gã sẽ đề cập tới vấn đề này, tự nhiên giờ cũng dự trù câu trả lời từ sẵn, không mặn không nhạt đáp: “Hồi Vương gia, sống ở đời có ai sinh ra đã thăng quan tiến chức, sao ngài biết trước khi gia tổ đứng hàng Công Khanh chưa từng đảm đương chức vụ một tiểu Lại cỏn con? Huống chi, nam nhi đứng trong trời đất cũng không thể ỷ vào bóng mát của tổ tông mà ngồi mát ăn bát vàng, phải không ạ?”

Chẳng chờ Tĩnh tây vương kịp trả lời, Chu Kỳ thay đổi khẩu khí dõng dạc ngay: “Mặc dù hạ quan suất thân sĩ tộc nhưng kiến thức nông cạn, Vương gia cũng biết, trong hàng trăm thí sinh đứng hàng Tam giáp[4], Chu Kỳ đứng thứ chót, nếu không phải do xuất thân sĩ tộc nào có được cơ hội vì Thiên Khải tới Lương Châu, dốc sức vì Vương gia? Mong Vương gia không chê Chu Kỳ tư chất tầm thường, cho phép Chu Kỳ được đầu quân dưới trướng Vương gia kiến công lập nghiệp, dĩ hiệu khuyển mã!”

Khẩu khí Tĩnh tây vương có vài phần nghiền ngẫm: “Kiến công lập nghiệp? Lẽ nào lại đơn giản như nhập ba ngàn chiếc áo lông chồn vào Bắc cương như những Hoàng tử Hoàng tôn các ngươi tưởng.” – tựu chừng như rốt cuộc cũng nhớ rằng Chu kỳ còn đang quỳ, gã như ban ơn: “Đứng lên đi.”

Chu Kỳ đứng dậy, không kiêu ngạo không siểm nịnh ngẩng đầu nhìn, lòng chợt cả kinh.

Nam tử tọa phía trên kia anh tuấn tuấn lãng vô cùng, một thân y bào đen tuyền, ngay cả viền vạt áo cũng cùng một màu đen kịt. Nhưng điều ấy còn chưa đủ kinh ngạc, điều khiến Chu Kỳ phải tròn mắt sững sờ chỉ có hai. Thứ nhất, vị Tĩnh vương gia này mặc dù là đường đệ của thánh thượng nhưng niên kỷ lại rõ trẻ trung, thứ hai là ban nãy vì quỳ trên mặt đất nên y chưa chú ý, hiện giờ mới linh mẫn nhận ra cả cung điện bắt đầu bốc lên thứ mùi rỉ sắt thoảng qua, nguyên là khi vấn thoại vừa rồi, có một vị phó tướng chưa kịp băng bó vết thương cho gã, vậy mà vị Tĩnh vương gia vẫn có thể rành rọt từng chữ, khí tức đều đều như thường.

Dường như chú ý tới vẻ ngạc nhiên của y, Tĩnh tây vương nhếch khóe môi: “Chu lục sự có gì chỉ giáo?”

“Xưa có Quan Công cạo xương đọc Xuân Thu, Chu Kỳ vẫn thường thở dài than thở vì ngày nay không còn thấy bao trang võ thánh kiệt xuất tái thế nữa, nay gặp được Vương gia mới biết, ra trên đời vẫn còn tồn tại một anh hùng chân chính.”

Dọc sống lưng đột nhiên lạnh toát, cảm nhận rõ rệt ánh mắt đầy áp bách đang chụp lên mình, Chu Kỳ ngẩng đầu, nghênh đón đôi mắt đen kịt kia, không tránh, không lùi.

Chốc lát sau, Vương gia bật cười: “Thế nhân vẫn nói sĩ tử Trung Nguyên mồm miệng lanh lợi, quả không sai. Trịnh Trung, thu thập một tiểu viện, sạch sẽ yên tĩnh một chút, đừng chậm trễ Chu lục sự.”

Chu Kỳ khom người cảm tạ, sau ngẩng đầu ly khai.

“Vương gia.” – Trịnh tổng quản mở miệng gọi, sắc mặt u ám.

“Làm sao?” – Tĩnh tây vương đứng dậy, quét mắt nhìn vết thương vừa được băng bó.

Trịnh tổng quản cân nhắc câu từ: “Chu lục sự kia, tuổi trẻ xuất thân thế gia lại khinh cuồng, đối với Vương gia cũng thiếu kính nể tối thiểu, e rằng mai sau khó khống chế.”

Tĩnh tây vương cười nhạt: “Khống chế? Ngươi nghĩ Chu gia đưa y tới đây để Bản vương khống chế ư?” – gã trầm tư một lúc, – “Bắc cương lạnh lẽo khắc nghiệt, nuôi một gã quý công tử cẩm y ngọc thực thì có ích lợi gì, còn lãng phí lương thảo nuôi không y ư? Xem ra, tình hình trong Kinh thành còn phức tạp hơn Bản vương tưởng nhiều. Phân phó xuống dưới, phái người canh giữ Chu Kỳ, đừng để y có cơ hội tiếp xúc đến sự vụ cơ mật.”

Trịnh tổng quản khom lưng đáp, nhìn theo vạt áo đen tuyền biến mất sâu bên trong cung thất.

_____________

1. Lại bộ hay bộ Lại: là tên gọi của một cơ quan hành chính thời phong kiến tại các nước Đông Á, chủ quản các công việc của quan văn như bổ nhiệm, bãi miễn, khảo khóa, thăng giáng, huân phong, điều động.

2. Công Khanh: Viết tắt của tam công cửu khanh – thuật ngữ chung chỉ một số đại nhân vật có quyền lực lớn (thường chỉ 3, 4 người) trong triều.

3. Lục sự: Công việc ghi chép, sao lục.

4. Tam Giáp: Thời đại khoa cử, trong khoa đình thí, chia những người đậu làm ba bực, gọi là tam giáp: Trạng Nguyên, Bảng Nhãn, Thám Hoa là nhất giáp, Hoàng Giáp là đệ nhị giáp, Tiến Sĩ là đệ tam giáp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play