Kính Nghiêu đột nhiên ngẩng mặt lên trời cười ha hả một hơi, cười xong mới nhìn thẳng vào mặt Kiện Tài và Công Vỹ.
Kiện Tài cười nhạt nói :
- Có phải Thư huynh ra lệnh cho chúng đệ đấy không?
Kính Nghiêu lạnh lùng nói tiếp :
- Giang huynh muốn nói như vậy, đệ không biết nên biện bạch ra sao cho phải!
Kiện Tài lại nói tiếp :
- Thư huynh nên rõ anh em đệ đây không phải là thuộc hạ của huynh đâu nhé!
Kính Nghiêu cười nhạt đáp :
- Có bao giờ đệ nói Giang huynh với Nhạc huynh là thuộc hạ của đệ đâu, sao Giang huynh dã tâm đến thế?
Nói xong, y cười ha hả rồi giơ tay ra hiệu cho Bát kiệt đứng ở phía sau mà quát bảo :
- Bao vây lấy võ trường, nếu không có lệnh của ta cấm không cho một người nào ra khỏi nơi đây.
- Tuân lệnh.
Bát kiệt vâng lời liền mỗi người đứng ra một ngã, tay cầm một Câu Liêm
Kim Thương dài hơn ba thước và sáng lóe trông thực thần oai lắm lắm.
Công Vỹ thấy vậy liền biến sắc mặt quát hỏi :
- Thư huynh định ra tay đánh hay sao?
Kính Nghiêu mỉm cười đáp :
- Nhạc huynh nói nặng quá, tệ bang Bát kiệt ở giang hồ tuy được một chút oai danh thực, nhưng chúng sao địch nổi Nhạc huynh và các người hôm
nay.
Y nói tới đó, sầm nét mặt lại nghiêm nghị nói tiếp :
- Nếu Nhạc huynh các người không chịu buông tha hai người kia ra đệ e các vị khó mà ra khỏi nơi đây mười trượng.
Công Vỹ cười ha hả nói tiếp :
- Thư huynh tự phụ quá.
- Nhạc huynh không tin phải không?
Kiện Tài cười nhạt xen lời nói :
- Đệ không tin...
Kính Nghiêu cười nhạt nói :
- Giang huynh không tin cứ thử đi ra ngoài xem sao?
Tĩnh Hư đạo trưởng trầm giọng hỏi :
- Có phải Thư huynh nhất định can thiệp chuyện thị phi này hay không?
Kính Nghiêu gật đầu đáp :
- Phải, đệ nhất định can thiệp đấy!
Tĩnh Hư lại nói tiếp :
- Thư huynh không nghĩ đến hậu quả hay sao?
Kính Nghiêu lớn tiếng đáp :
- Việc gì thuộc về chính nghĩa và chân lý đệ không nghĩ gì đến hậu quả hết.
Tĩnh Hư đạo trưởng vừa tức giận vừa bực mình hậm hực nhìn Kính Nghiêu và trong bụng oán trách thầm, nhưng y giận như thế có ích lợi gì đâu, vì
hiện giờ trước mặt y chỉ có hai con đường để y đi thôi. Một là buông tha hai người ra, hãy rút lui trước rồi hãy nói chuyện sau. Hai là ra tay
đấu phân sự thắng bại hay sống chết. Bảo y buông tha người rút lui trong lòng không can tâm, nhưng ra tay đấu một mình Âu Dương Siêu bọn y đã
địch không nổi, bây giờ lại thêm Kính Nghiêu Hắc Bạch song đồng Bát kiệt bao nhiêu tay cao thủ đó không cần phải nói trước y cũng biết nếu đấu
kết quả bên y thế nào cũng bị đại bại và bại một cách thảm khốc.
Âu Dương Siêu bỗng lớn tiếng nói :
- Chỉ cần các ngươi buông tha đại ca và biểu muội ta ra, ta bằng lòng một mình đấu với các ngươi.
Tĩnh Hư đạo trưởng nghe nói liền nghĩ ra một kế nhìn thẳng vào mặt Âu Dương Siêu và hỏi lại :
- Tiểu quỷ lời nói của ngươi có thực không?
Âu Dương Siêu hăng hái đáp :
- Đại trượng phu nhất ngôn ký xuất tứ mã nan truy.
Kiện Tài cười khanh khách xen lời nói :
- Bên chúng ta có tất cả mười mấy người.
Âu Dương Siêu lớn tiếng cười đỡ lời ngay :
- Nếu một đấu với một các người không có một người nào địch nổi tiểu gia ba hiệp nên các người chỉ có một cách liên tay đấu thì may ra mới địch
nổi tiểu gia dăm ba chục hiệp.
Tĩnh Hư đạo trưởng đưa mắt nhìn Kính Nghiêu.
Kính Nghiêu cau mày lại nhìn Âu Dương Siêu chỉ lo chàng song quyền không đích nổi bốn tay. Ngờ đâu chàng đã mỉm cười nói tiếp :
- Xin Thư tiền bối cứ yên tâm làm trọng tài cho tiểu bối! Để chứng minh
cho câu chuyện đêm nay là tiểu bối bị bắt ép chứ không phải thị tài và
cũng không phải ra tay có thủ đoạn ác độc như họ vừa nói, tiểu bối chỉ
mong lão tiền bối chứng minh cho như vậy là tiểu bối cám ơn vô cùng rồi.
Kính Nghiên nghe thấy Âu Dương Siêu nói như vậy bất đắc dĩ đành phải gật đầu đáp :
- Thôi được, bạn nhỏ cứ yên tâm ra tay đấu đi, mỗ sẽ phụ trách làm trọng tài cho.
Âu Dương Siêu mỉm cười vái chào Kính Nghiên :
- Như vậy tiểu bồi phải cảm ơn Thư tiền bối.
Chàng vừa nói xong, liền quay lại nói với Tĩnh Hư đạo trưởng tiếp :
- Xin buông tha đại ca và biểu muội tôi ra, chúng ta sửa soạn đấu ngay.
Nói xong, chàng đưa mắt nhìn Kiện Tài và Công Vỹ hai người, trông chàng thật oai lầm lẫm khiến ai cũng phải hãi sợ.
Tĩnh Hư đạo trưởng bảo Kiện Tài với Công Vỹ hai người rằng :
- Giang huynh, Nhạc huynh hãy buông tha cho hai tiểu quỷ trước!
Kiện Tài gật đầu và quát bảo Âu Dương Siêu rằng :
- Tiểu quỷ hãy đỡ lấy!
Y vừa quát vừa đẩy mạnh hai tay một cái, người của Đoàn Bân đã bắn tung lên bay về phía Âu Dương Siêu.
Âu Dương Siêu vội giơ tay ra đỡ luôn. Kiện Tài vừa tung Đoàn Bân xong
Công Vỹ cũng bắt chước ném Tôn San cho hai tên nữ tỳ, Bạch Ngọc, Bạch
Hoàn vội chạy lại đỡ lấy Công chúa.
Âu Dương Siêu đỡ lấy Đoàn Bân xong, không kịp xem xét vết thương của chàng ta đã vội trao cho Quyên Quyên và dặn nữ tỳ rằng :
- Nhị tỷ với hai vị kia cẩn thận bảo vệ lấy đại ca và biểu muội.
Nói xong, chàng đã nhảy tới trước mặt ba người Chưởng môn và các tay cao thủ của chúng, chàng múa tít lá cờ, mặt đầy sát khí quát lớn :
- Xin các vị ra tay đi.
Tĩnh Hư đạo trưởng, Giang Kiện Tài, Nhạc Công Vỹ ba người tuy đã ngấm
ngầm vận thần công lên để chuẩn bị đấu rồi, nhưng chúng thấy võ học công lực của Âu Dương Siêu quá cao, cho nên không tên nào dám ra tay trước.
Tất nhiên ba người Chưởng môn không ra tay thì những tay thủ hạ đâu dám xông vào đánh trước.
Âu Dương Siêu thấy vậy lớn tiếng cười và nói tiếp :
- Nếu các vị hãi sợ không dám ra tay thì cứ việc rút lui đi chờ đến rằm
tháng ba lên tỉnh núi Thiên Đô ở dãy Hoàng Sơn nói chuyện thanh toán
sau.
Ba người Chưởng môn đưa mắt nhìn nhau rồi quát lớn múa khí giới xông vào tấn công luôn.
Kiện Tài múa thiết quài nhanh như gió, Tĩnh Hư đạo trưởng, Nhạc Công Vỹ
múa kiếm ánh sáng thấp thoáng, hơi lạnh toát ra buốt xương lợi hại vô
cùng đều nhằm Âu Dương Siêu tấn công tới tấp.
Hơn một tháng nay võ học và công lực của Âu Dương Siêu không những tiến
bộ rất nhiều, vì được rất nhiều tay cao thủ chỉ giáo giúp đỡ nên kinh
nghiệm của chàng giàu gấp mấy trước kia và trận đấu những người tấn công như vậy cũng thường lắm nên không thấy chàng hoảng sợ chút nào.
Mười mấy môn khí giới cũng tấn công tới một lúc mà chàng cứ cười giở thế Toàn Phong Đột Khởi gạt tung những khí giới của kẻ địch sang hai bên.
Ba người Chưởng môn với các tay cao thủ thấy Âu Dương Siêu ra tay có một thế cờ đã gạt được khí giới của bọn mình bắn sang hai bên, nên tên nào
tên nấy đều kinh hoảng vô cùng.
Tuy vậy, chẳng lẽ chúng lại chịu rút lui như thế hay sao? Nên chúng vẫn phải đánh liều xông lại tấn công tiếp.
Âu Dương Siêu lại giở Toàn Phong bát thức ra chống đỡ. Cuộc ác chiến ngày càng kịch liệt.
Mươi mấy người bao vây Âu Dương Siêu vào giữa, chúng vây đánh như vậy
tuy không phải theo trận thức gì hết. Nhưng chúng đều là những tay cao
thủ đệ nhất đẳng trong võ lâm nên công thủ, tiến thoái đều có mực thước, phối hợp rất chặt chẽ. Cho nên oai thế nghiêm mật cùng khác hẳn những
trận vây đánh thường.
Bốn người của ba môn phái đã biết nội lực của Âu Dương Siêu mạnh không
thể tưởng tượng được, cho nên chúng không dám chống đỡ thẳng tay mà chỉ
cẩn thận tấn công và vây đánh thôi.
Thoáng cái trận đấu đã được hơn hai mươi hiệp, quần hào chưa hề thắng
thế một trận nào mà Âu Dương Siêu cũng chưa hạ được một kẻ địch nào nốt
nhưng chàng đã bắt đầu nổi khùng rú lên một tiếng rất thanh thoát và sử
dụng thế Phong Quyển Tàn Vân (gió cuốn mây tan) múa mạnh lá cờ tấn công
vào kẻ địch luôn.
Mọi người chỉ thấy ánh sáng vàng lóe mắt và gió mạnh cuốn cuộn tới, khí
giới của quần hào đều bị cuộn đi hết. Đồng thời chàng lại quát lớn một
tiếng :
- Buông tay!
Chàng vừa quát xong, quần hào không hiểu tại sao và cũng không trông
thấy rõ nữa và chỉ nghe thấy tiếng kêu loảng xoảng, loong coong một hồi
xen lẫn với tiếng kêu “ối chà”.
Mọi người lại đột nhiên trông thấy một luồng ánh sáng lạnh như điện chớp vượt qua trời không, bóng người nhảy ngược về phía sau liên tiếp. Lúc
ấy cả người trong cuộc lẫn người ngoài cuộc mới hay một thế Phong Quyền
Tàn Vân của Âu Dương Siêu đã làm cho mười mấy tay cao thủ của đối phương đã có già hơn nửa số bị mất hết khí giới!
Đó cũng là nhờ Âu Dương Siêu nương tay không muốn giết chóc những kẻ vô
tội nên chỉ cuộn mất hết khí giới của chúng đi thôi. Bằng không lúc này
ít nhất cũng có bốn năm người bị đánh toi mạng rồi.
Tuy vậy, già nửa số quần hào đã bị kình khí kỳ phong của chàng chấn động làm khí huyết trong người phải rạo rực và khó chịu vô cùng rồi!
Kỳ thức đó oai lực quả thật kinh người, mười mấy kẻ địch tuy đều là võ
lâm danh gia và nội gia cao thủ trong võ lâm nhưng sau khi bị thế cờ đó
tấn công rồi tên nào tên nấy đều sợ đến mất hết hồn vía.
Vì không muốn giết chóc nhiều người vô tội, Âu Dương Siêu dừng thế Phong Quyển Tàn Vân chấn lui kẻ địch xong, liền thu cờ lại đứng nghênh ngang ở giữa đấu trường. Lúc ấy Kính Nghiêu mới biết võ học và công lực của Âu
Dương Siêu quả thật cao cường, võ học và nội công quả thật siêu tuyệt
hơn người và cũng luyện tới mức cao không thể tưởng tượng được nên y
bụng bảo dạ rằng:
“Thảo nào vừa rồi y lại ngông cuồng đến thế, dám một mình đấu với mười
mấy tay cao thủ của các môn phái và không coi sức lực của kẻ địch vào
đâu cả”.
Y nghĩ bụng vậy liền liếc mắt nhìn mười mấy tay cao thủ của ba đại môn phái, rồi lớn tiếng nói với ba người Chưởng môn rằng :
- Bây giờ ai thua được đã rõ ràng rồi, chẳng hay ba vị nghĩ sao? Xin giải quyết ngay đi, đệ sẽ...
- Câm mồm!
Lúc này Kiện Tài đang tức giận lâu phát tiết nghe thấy Kính Nghiêu nói như vậy liền quắc mắt quát bảo như trên rồi nói tiếp :
- Chúng ta muốn thế nào cũng không việc gì đến Thư huynh, tốt hơn Thư huynh hãy câm mồm lại đi là hơn!
Kính Nghiệp vẫn thản nhiên cười nói tiếp :
- Giang huynh hăng hái lắm!
Kiện Tài cười nhạt một tiếng rồi đáp :
- Tính của tiểu đệ xưa nay vẫn thế? Khỏi cần Thư huynh phải quan tâm đến!
Tĩnh Hư đạo trưởng bỗng xua tay bảo hai người rằng :
- Thư huynh với Giang huynh đừng có đấu khẩu với nhau như thế nữa!
Nói xong, y tiến lên hai bước nói với Âu Dương Siêu tiếp :
- Thí chủ võ học công lực quả thật cao siêu khôn lường, bần đạo hết sức kính ngưỡng.
- Hừ!
Âu Dương Siêu lạnh lùng trả lời như vậy và đáp :
- Khỏi phiền người Chưởng môn khen ngợi như thế.
Tĩnh Hư đạo trưởng trả lời một tiếng và thủng thắng nói tiếp :
- Bần đạo là người đã dự cuộc vây đánh lệnh tôn lệnh đường, nếu thí chủ
muốn trả thù thì cứ việc ra tay mà giết bần đạo đi nhưng bần đao chỉ xin thí chủ một điều này là từ nay trở đi đừng có tầm thù và giết chóc các
đệ tử của bổn phái nữa, như vậy dù có chết ở nơi chín suối cũng cám ơn
thí chủ đã rộng lượng ban ơn cho bần đạo.
Nói xong, y liền vứt kiếm xuống nhắm mắt đứng yên để đợi chờ Âu Dương Siêu ra tay giết.
Cử chỉ của Tĩnh Hư đạo trưởng khiến ai cũng ngạc nhiên vô cùng.
Tĩnh Huyền đao trưởng vội tiến lên một bước khẽ nói :
- Sư huynh là người Chưởng môn, gánh vác tất cả trọng trách nặng nề sao lại...
Không đợi chờ sư đệ nói dứt, Tĩnh Hư đạo trưởng đã quắc mắt lên nhìn Tĩnh Huyền đạo trưởng và nói tiếp :
- Ngu huynh đã quyết như vậy, sư đệ chớ có nói nhiều, ngu huynh chết rồi thì sư đệ hãy lập tức dẫn các sư đệ về núi và sư đệ cũng hãy thừa kế
ngôi Chưởng môn của ngu huynh và nghiêm cấm các đệ tử của bản phái không được tìm thù Âu Dương tiểu thí chủ nữa!
Y nói tới đó ngừng giây lát quay lại nói với Âu Dương Siêu :
- Thí chủ là một tuấn kiệt trong võ lâm đương thời chắc thể nào cũng
được lượng thứ được nỗi khổ tâm của bần đạo. Chẳng hay tiểu thí chủ có
chấp nhận lời khẩn cầu ấy không?
Nói xong, y đứng yên, hai mất nhắm lại và không cử động gì hết.
Hiển nhiên y lại quyết tâm lấy cái chết để trả nợ máu và nguyện lấy tính mạng của mình để đổi lấy sự an nguy của toàn phái, tiêu giải mối thù
hằn của phái Thanh Thành với Âu Dương Siêu. Âu Dương Siêu bỗng cười ha
hả lớn tiếng đáp :
- Tuy người Chưởng môn dụng tâm rất thống khổ, nguyện đổi cái chết của
mình để tiêu giải mối thù giữa phái Thanh Thành với tại hạ, nhưng lúc
này, tại nơi đây tại hạ chưa muốn làm như thế!
Tĩnh Hư đạo trưởng lại mở mắt ra nhìn chàng hỏi tiếp :
- Thù của cha mẹ bất cộng đái thiên, tất nhiên tại hạ thể nào cũng phái
trả cho kỳ được mới thôi, nhưng vì bên trong còn liên can rất rộng lớn
nên tại hạ không muốn kết liễu một cách đường đột như vậy.
Tĩnh Hư đạo trưởng nghe thấy chàng ta nói như vậy, ông rùng mình một cái và hỏi tiếp :
- Chẳng hay thí chủ muốn giải quyết như thế nào?
Âu Dương Siêu đáp :
- Tại hạ định chờ đến rằm tháng ba mời tất cả Chưởng môn của bảy môn phái lên Thiên Đô phong mới dứt khoát tại đó.
Tĩnh Hư đạo trưởng ngẫm nghĩ một lát mới cương quyết trả lời tiếp :
- Thôi được đến lúc đó bần đạo thế nào cũng đi phó ước.
Âu Dương Siêu bỗng nhìn Kiện Tài, Công Vỹ hai người và hỏi :
- Còn hai vị thì sao?
Kiện Tài cười nhạt một tiếng rồi đáp :
- Tiểu quỷ cứ yên tâm, tới lúc đó lão phu với Nhạc huynh thể nào cũng đến phó ước để hoàn thành tâm nguyện của ngươi.
Âu Dương Siêu cười ha hả một hồi mới nói tiếp :
- Nếu các ngươi sớm nhận lời phó ước thì đâu đến nỗi để cho mười mấy người chịu chết oan uổng như thế này?
Kiện Tài hậm hực quát lớn :
- Tiểu quỷ bây giờ mi cứ làm bộ đi! Khi phó ước đỉnh núi Thiên Đô lúc ấy sẽ là ngày mà ngươi bị mất đầu.
Âu Dương Siêu tủm tỉm cười và trả lời rằng :
- Lời nói ấy của Chưởng môn mà nói ra lúc này, thì hơi quá sớm một chút.
Tĩnh Hư đạo trưởng bỗng nói với Âu Dương Siêu :
- Nếu đã ước bẹn với nhau ở trên đỉnh núi Thiên Đô rồi, chưa tới kỳ hẹn
thì mong thí chủ đừng có đả thương hay giết hại đệ tử của bảy phái.
Âu Dương Siêu lớn tiếng vừa cười vừa đáp :
- Xin đạo trưởng cứ yên chí, Âu Dương Siêu tôi không phải là người độc ác cứ giết người bừa bãi như thế đâu, nhưng...
Nói tới đó chàng ngừng một chút, rồi mới nói tiếp :
- Nếu họ gây hấn trước như tình hình đêm nay thì đừng có trách Âu Dương Siêu tôi độc ác đấy nhé.
Tĩnh Hư đạo trưởng gật đầu đáp :
- Nếu vậy chúng ta sẽ gặp lại nhau trên núi Thiên Đô nhé!?
Nói xong, ông ta chào Bang chủ của Cái bang là Thư Kinh Nghiệp một cái và nói tiếp :
- Xin chào sư huynh nhé.
Nói xong, lão đạo sĩ gọi bọn Công Vỹ hai người :
- Giang huynh, Nhạc huynh chúng ta đi chứ.
Kiện Tài, Công Vỹ hai người gật đầu rồi ra lệnh cho các đệ tử cõng những xác chết hay những kẻ bị thương đang định quay mình đi theo Tĩnh Hư đạo trưởng. Ngờ đâu Âu Dương Siêu lại lớn tiếng ký hợp :
- Hãy khoan!
Tĩnh Hư đao trưởng thấy vậy vội hỏi lại :
- Thí chủ còn muốn chỉ giáo thêm gì nữa thế?
Âu Dương Siêu nhìn mặt Kiện Tài lớn tiếng đáp :
- Tất cả mọi người cứ việc rời khỏi nơi đây riêng có người Chưởng môn của phái Hoa Sơn là phải ở lại thôi.