Edit: Usagi

Khi biết rõ Bùi Hạo vẫn giữ lễ, Tô Nhược U âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng mắt thấy Bùi Hạo trước mặt đang xù lông, thì tim trong lòng nàng vẫn đập thình thịch, suy cho cùng lần này đúng là nàng oan uổng hắn.

Dù sao nàng cũng không phải là người không hiểu lý lẽ, thôi thì cứ nhận sai trước vậy.

“Lần này đúng là ta lấy bụng dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, thật xin lỗi huynh!”

Đối với sự ngoan ngoãn nhận lỗi của tiểu cô nương nhà hắn, Bùi Hạo tỏ ra có vẻ rất hài lòng, nhưng nghĩ lại, có tiện nghi mà không chiếm đúng là rất ngu xuẩn! Lần gặp mặt trước hắn còn chưa lấy được chút ngon ngọt nào, lần này nhất định không thể bỏ qua.

“Vậy nàng muốn đền bù tổn thất cho ta thế nào?”

Lời này vừa nói ra, làm cho Tô Nhược U kinh ngạc đến ngẩn người! hắn làm sao mà có thể thay đổi điệu bộ một cách nhanh chóng như thế, đúng là nhìn lầm hắn, mới phút chốc đã hiện nguyên hình!

Nhìn tên lưu manh muốn chiếm tiện nghi của mình trước mặt, Tô Nhược U cố gắng giữ bình tĩnh, “Thế huynh muốn sao?”

“Nàng cho ta nói,” Con ngươi Bùi Hạo chuyển động một cái, khóe miệng liền nhếch lên, “Thiệt muốn ta nói a, thế nàng hôn ta một cái, coi như an ủi tâm hồn bị tổn thương của ta đi!”

Mỗi lần đều do hắn chủ động, mặc dù rất đã ghiền, nhưng thấy thái độ của tiểu cô nương nhà hắn rõ ràng đã chuyển biến, làm cho hắn cảm thấy mấy ngày qua việc mình miễn cưỡng kiềm chế bất an trong lòng rốt cục được giải phóng, cuối cùng con đường cưới vợ của hắn đã thắng lợi hoàn toàn!

Chủ động chính là chủ động, nghĩ đến việc mà tiểu cô nương nhà hắn lại tự nguyện hôn hắn, tư vị này nhất định chính là sướng như tiên! hắn nhất định phải có được!

Mặc dù biết Bùi Hạo vô sỉ, nhưng không ngờ lại vô sỉ đến thế, nàng là một hoàng hoa khuê tú chưa lấy chồng, sao có thể làm ra hành vi phóng đãng như vây. Tô Nhược U chắc chắn mình sẽ không làm được, từ nhỏ lễ giáo học tập đã xâm nhập vào tư tưởng của nàng, lần này hắn đụng đến ranh giới cuối cùng của nàng, nàng nhất quyết sẽ không làm theo!

“Bùi Hạo huynh đừng được voi đòi tiên, khinh người quá đáng! Ta nói cho huynh biết, việc này là không thể xảy ra!”

Tô Nhược U trong nháy mắt đã thay đổi sắc mặt, căn bản chính là vừa xấu hổ vừa giận dữ.

Vừa nhìn thấy tiểu cô nương nhà hắn có bao nhiêu tức giận, Bùi Hạo liền biết việc hôm nay không thể thành công. Ngẫm lại đúng là có chút không cam lòng, chỉ là bây giờ hắn không có tư cách, đợi đến lúc thành thân rồi, hắn nhất định sẽ đòi cả vốn lẫn lời.

Dù sao thời gian cũng còn nhiều, hắn không vội!

Bất quá Bùi Hạo làm sao có thể bỏ qua cho nàng, bọn họ gặp mặt một lần đúng là không dễ dàng gì, bao nhiêu cơ hội âu yếm cũng lãng phí hết!

không cần nhiều lời nữa, Bùi Hạo trực tiếp bước qua, một tay giam Tô Nhược U bên cây cột, một tay giữ ngay eo nhỏ của nàng, môi liền ấn xuống.

Nụ hôn của hắn cũng giống như tính cách hắn, ngang ngược tàn bạo lại thô lỗ, trực tiếp xông tới nhưng không biết mệt mỏi. Lúc này Tô Nhược U không khác cục thịt chút nào, bị Bùi Hạo giống như con sói lớn ngặm trong miệng, không muốn bỏ ra.

một dạng giống như chó gặm xương, Tô Nhược U liền cảm thấy môi mình có một mảnh nóng rát, biết hắn lại không có cẩn thận, môi nàng nhất định đã rách da, thế này nàng làm sao dám nhìn người khác chứ!

Tô Nhược U vội vàng giằng co.

Bất đắc dĩ sức lực nàng so với hắn thiệt là rất nhỏ, này đánh lên Bùi Hạo với thân hình rắn chắc như sói chẳng có chút tác động nào, ngược lại càng kích thích dục vọng của hắn.

Vì vậy dưới việc bị gặm cắn của hắn, Tô Nhược U liền nhanh chóng rơi lệ. Cái tên lưu manh chết tiệt này, đồ thô lỗ, cho đến bây giờ cũng không suy nghĩ cho nàng, toàn chỉ muốn sàm sỡ nàng thôi!

Bùi Hạo đang chìm đắm trong hương vị ngọt ngào trên môi của tiểu cô nương nhà hắn, bỗng nhiên nếm được một chút đắng chát, liền mới thức tỉnh! Ngẩng đầu lên nhìn, a, sao tiểu cô nương nhà hắn lại buồn bực thế này, ngay cả nước mắt nàng cũng đều rơi xuống!

Nhìn Tô Nhược U nước mắt như mưa, đôi môi sưng đỏ không nói gì, chỉ nhìn hắn lên án là hắn không biết thương hoa tiếc ngọc, chuỗi nước mắt phảng phất kia dường như không có rơi xuống quần áo của Tô Nhược U, mà chính là đang đánh vào tim hắn, thanh khiết lay động lòng hắn, làm hắn cảm thấy yêu thương nàng không dứt!

hắn vốn không quen thuộc chuyện này, nhưng vẫn lấy tay mình lau đi những giọt nước mắt đang làm lòng hắn phiền loạn kia, “Đừng khóc nữa, đều là ta sai, nàng muốn đánh thế nào cũng được, nhưng đừng khóc nữa, thế này ta thiệt không chịu nổi…”

“Huynh dừng lại đi, đừng lau nữa.”

hắn không suy nghĩ là mình từ nhỏ đã tập võ, mặc dù mười ngón tay cũng là của công tử tay không dính nước, nhưng thế trên tay lại có một lớp chay dày không giấu được, thế mà trên mặt Tô Nhược U sờ loạn một hồi, làm cho da mặt mịn màng của nàng phát đau.

Tô Nhược U vốn không muốn nói chuyện vói hắn, nhưng bất đắc dĩ da mặt quá đau, cuối cùng nhịn không được mở miệng.

Bùi Hạo vốn bị tiểu cô nương nhà hắn nói làm tan nát või lòng, haizz, đến lau nước mắt cũng đều không có tư cách, thiệt là ai oán, thế nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu cô nương nhà hắn đỏ rực, trong nháy mắt liền tình ngộ, vừa định vươn tay an ủi nàng một chút, liền nghĩ đến những đốt chay trên tay mình, tay tự nhiên buông xuống. Thế nhưng cũng không thể ngây ngốc đứng nhìn nha, vội vàng chu môi thổi thổi một hồi.

Bộ dạng buồn cười này của hắn làm cho Tô Nhược U đang nước mắt lưng ròng cũng không nhịn được mà bật cười, người này nha, cũng không để ý một chút hiện tại hắn làm sao ra dáng của một “Kinh Thành Tam Hại”, bất quá nhìn cái dáng điệu cố gắng của hắn, Tô Nhược U không khỏi cảm thấy trong lòng ngọt ngào.

Cho dù nam nhân này đối với nàng còn nhiều chỗ chưa tốt, nhưng hắn chính là đối với nàng thật lòng, như vậy với nàng là đủ rồi.

“Huynh không cần thổi nữa, lập tức không sao.”

không đành lòng nhìn dáng vẻ này của hắn, Tô Nhược U liền khuyên giải, nhưng nếu không có câu sau, chắc Bùi Hạo càng cao hứng hơn.

“không thể để người khác thấy bộ dáng này của chúng ta, huynh nhanh chóng đứng dậy đi!”

Suy nghĩ một chút, vì an toàn của mình, Tô Nhược U nhỏ giọng nói thêm, “Cách xa ta ra một chút…”

Câu phía trước Bùi Hạo còn chưa kịp phản ứng, vừa nghe câu sau liền bừng tỉnh, thì ra tiểu cô nương nhà hắn không có giận hắn, chỉ điều này thôi cũng làm cho hắn nhẹ nhõm.

Nhưng rõ ràng nhìn thấy tiểu cô nương nhà hắn chịu đau, Bùi Hạo cũng biết chính là mình không đúng, ai bảo hắn không có kinh nghiệm kia chứ.

Trời sinh ai cũng nghĩ, khuôn mặt tiểu cô nương này nhìn trắng mịn như hoa, như thật ra khi sờ thì so với hoa còn mịn hơn, đúng là nhìn thấy được mà sờ không được!

Bùi Hạo đàng hoàng lui về sao một bước, vẻ mặt vẫn còn tự trách, lần sau, lần sau hắn nhất định nhẹ tay một chút, quyết không thể mất mặt như thế!

một trận gió mát thổi qua khuôn mặt nhỏ nhắn đang ửng đỏ của Tô Nhược U, làm tan đi không ít khí nóng cùng xấu hổ và đau nhức. Nhìn thời gian không còn sớm, Tô Nhược U vội vàng sửa sang lại xiêm y.

Đột nhiên nghĩ đến cái gì, vốn không muốn mở miệng, nhưng nghĩ đến, nếu sau khi trở về trước mặt mọi người mà còn để lộ sự việc, chắc chắn liền mất mặt.

Tô Nhược U vằn vặt tâm lý một phen, dù sao trước mặt người này, nàng đã mất hết mặt mũi, liền dứt khoát không nghĩ đến nữa.

“Huynh, huynh…” Nhìn thấy ánh mắt khó hiểu của Bùi Hạo, Tô Nhược U cắn răng một cái, “Huynh nhìn mặt ta xem, còn có…còn có trên môi, đều đã đỡ hơn chút nào chưa?”

Bùi Hạo thuận thế nhìn sang, ân, khuôn mặt tiểu nương tử nhà hắn vốn trắng nõn, nay lại có một ráng mây đỏ, kiều diễm động lòng người. Song trên môi bị hắn gặm cắn kia, lại phảng phất một màu đỏ tươi, nhìn thật ngon miệng, cũng tô điểm thêm những đường cong tuyệt đẹp.

Nhìn đến chỗ nhỏ bị rách da đó, chẳng những không làm hư hại vẻ đẹp ấy, ngược lại còn kích thích dục vọng muốn bừa bãi tàn sát của nam nhân, hơn nữa kết hợp với đôi mắt hoa đào mờ mịt mù sương, Tô Nhược U lúc này giống như mưa xuân tháng ba, nhỏ giọt trên cánh hoa đào mượt mà, quả nhiên yêu kiều rực rỡ, câu dẫn người khác đến hái đi.

“Huynh đang nhìn cái gì đấy?”

Mắt thấy Bùi Hạo lại nhìn nhằm nhằm vào nàng, nhiệt độ trong mắt càng ngày càng nóng, Tô Nhược U cuối cùng tức giận, lập tức lên tiếng cắt đứt tưởng tượng của hắn, cái đồ lưu manh nhiều tật xấu này thiệt không thể thay đổi mà! Nàng đã bị hắn làm hại đến nông nổi này, mà hắn còn nghĩ đến những thứ kia!

“Thời gian không còn sớm nữa, ta phải đi về.”

nói xong Tô Nhược U liền muốn nhấc chân rời đi, một khắc cũng không muốn ở đây tiếp.

Bùi Hạo sao có thể nàng đi với bộ dáng này, nếu trên đường bị người khác nhìn thấy, không phải toàn bộ đều là hắn bị thua thiệt! Kiến quyết không cho phép đi!

“Đứng lại!”

Bùi Hạo lớn tiếng hét một cái, ngược lại làm Tô Nhược U kinh sợ.

“Khụ, nàng chờ một lát, mặt nàng còn…”

Đến cùng cũng là mình hạ giọng, lại nói, da mặt dày như cây trúc của Bùi Hạo cũng có lúc thẹn thùng.

Tô Nhược U bên này còn có vẻ không hiểu, không nhịn được vội đưa tay lên sờ mặt một cái, nhiệt độ này hẳn còn nóng một chút, nhưng người trước mặt cũng không đáng tin, Tô Nhược U hung hăng trừng cái tên đầu sỏ gây chuyện trước mặt.

Nhìn ra tiểu cô nương nhà hắn đang do dự, Bùi Hạo vội vàng cam đoan, “Ta nhất định không đụng đến nàng!”

Tô Nhược U nhìn hắn với vẻ mặt không tin, tin hắn thì heo mẹ cũng có thể leo cây!

“Nếu như ta tái phạm, nàng liền phạt ta, phạt ta…”

“Phạt huynh cái gì?” Tô Nhược U khó có được lúc cao hứng.

“Phạt ta… Ai nha, dù sao cũng là nàng đến phạt, quy củ cũng đều do nàng định ra!”

Bùi Hạo một bộ dạng lợn chết không sợ nước nóng, trong lòng tiểu cô nương nhà hắn hiện tại có hắn, nếu nàng có thể tận tâm phạt hắn, hắn ngày hôm nay thật cao hứng, có gì để từ chối đâu! nói tiếp, hắn là một nam tử hán đại trượng phu, làm sao có thể sợ nàng!

hắn tuyệt đối không thể tha thứ cho bất cứ kẻ nào nhìn thấy dáng vẻ câu dẫn người khác này của nàng.

Tô Nhược U suy nghĩ một lát, “Huynh phải đáp ứng ta, không chỉ có hôm nay, về sau cũng phải giữ quy củ! Nếu không phạt huynh chép mười lần luật pháp Đại Hạ!”

Nàng muốn nắm lấy cơ hội, đem nó sử dụng cho thật tốt.

Nữ nhân này, quả nhiên không phải là một người dễ dàng lừa bịp, biết rõ hắn trên đời này ghét nhất là đọc sách viết chữ, còn phạt hắn cái này, lại là luật pháp Đại Hạ, những mười lần, nữ nhân này chính là muốn thu thập hắn!

Nghĩ hắn là ai! Bùi Hạo hắn nếu đã dám mở miệng, vậy thì tự nhiên cũng phải đồng ý nhận phạt. Tục ngữ nói đúng, trên có chính sách, dưới có hạ sách, Bùi Hạo hắn cũng không phải là người bị quy củ trói buộc, để cho bọn họ đứng một bên giám sát, cứ chờ xem đi!

“Được, Bùi Hạo ta đáp ứng! Nàng trước ngồi xuống nghỉ một lát, chờ sắc mặt khôi phục, ta nhất định không giữ nàng lại.”

Bùi Hạo nói một cách tràn trề chính khí, Tô Nhược U cũng không hẹp hòi, liền xoay người ngồi xuống. hiện tại với bộ dáng này, nàng thiệt là không có dũng khí trở lại nhìn mặt mọi người.

Bùi Hạo cùng Tô Nhược U đều ngồi trên ghế đá trong Lê Lạc Đình ngay lúc giữa trưa. Khi này toàn bộ khách của Tam Nguyên Lâu đang ở phía trước dùng cơm, vườn hoa đẹp đẽ lộng lẫy trong hậu viện không giống như thường ngày náo nhiệt, nay lại không có ai. Mặt trời sáng choang trên đỉnh đầu chiếu xuống, ánh nắng bị lá xanh che đi không ít khí nóng.

Cây lê đang trĩu quả ngoài đình, từng trái lê vàng tươi treo lủng lẳng ngoài cành giờ giống như những thiếu nữ vậy, quả là một cảnh đẹp.

Bùi Hạo không dám nhìn tiểu cô nương nhà hắn, nên đem ánh mắt chuyển sang chỗ khác, liền thấy cảnh những quả lê mê người ấy, kìm lòng không nổi nghĩ đến, hắn với tiểu cô nương nhà hắn tình cảm cũng sẽ sớm nở hoa, tin tưởng không lâu sau đó hắn thêm một chút sức lực, cũng có thể nhanh chóng kết quả…

“Cha ta còn chừng một tháng là có thể từ Tri Châu trở về, lúc đó ta liền đến nhà nàng cầu hôn, cưới nàng vào cửa. Nàng hãy yên tâm, Bùi Hạo ta cả đời nãy quyết không phụ nàng.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play