Edit: meowluoi.

Nghe lời nói này, Bùi lão gia không đánh, lúc trước đã làm trao đổi, lão Lý tới dạy Bùi Hạo võ công binh pháp, mang nhị tiểu tử nhà mình tới làm đệ tử của Bùi lão gia, Lý Dụ thiên tư thông minh, mặc dù hơi bướng bỉnh, nhưng vẫn có thể xem là có tài, Bùi lão gia bị đại tôn tử nhà mình đả kích nên không còn lòng tin, niềm tin với Lý Dụ ngày càng bành trướng.

Theo thời gian trôi qua, Bùi lão gia thật sự coi Lý Dụ như hài tử mình mà dạy bảo, đối với hắn cùng kỳ vọng rất cao.

Vì con đường làm quan của Lý Dụ, lần thi Hương này Bùi lão gia đã sớm nghĩ đến kết quả, nếu hắn đã đi thì tất nhiên đứng đầu danh sách, lại không nghĩ tới lúc thi tiểu tử này giấu giếm thực lực của mình, trò đùa như thế, Bùi lão gia đương nhiên rất thất vọng.

Bùi lão gia âm thầm thở dài một hơi: “Hiện tại ngươi đã có chủ ý, ta cũng không miễn cưỡng ngươi, chỉ cần trong lòng ngươi hiểu rõ là được.”

Nói xong, lão gia tử xoay người rời đi, khiến Lý nhị thiếu ê ẩm trong lòng, mặc dù hắn có dự định của mình, nhưng bởi vì trưởng bối mình yêu mến, trong lòng Lý Dụ cũng không chịu nổi.

Bởi vì lần tế bái này mừng Khôi tinh, Bùi lão gia là Thái phó tiền nhiệm, tất nhiên sẽ có người mời, lần này Lý nhị thiếu làm lão gia tử mất mặt, vốn không muốn đến, nhưng không chịu nổi gia gia phá hủy nhà mình! Cho nên, trước khi đi, Lý Dụ kéo Bùi Hạo và Đới Xuân Vinh cùng nhau đến, huynh đệ để làm gì, thời khắc mấu chốt thì cùng nhau chặn họng súng!

Đến Tam Nguyên lâu, người càng ngày càng nhiều, lầu dưới càng ngày càng ầm ĩ, bọn Bùi Hạo không muốn xuống dưới hàn huyên, liền đợi ở Hải Đường các nhàm chán, chỉ đợi canh ba buổi trưa nghi thức bắt đầu, tế bái xong ba người bọn họ liền tránh đi.

Bùi Hạo càng đợi càng thấy nhàm chán, thỉnh thoảng nhìn ra ngoài cửa sổ, xe ngựa ba tỷ muội Tô Nhược U và Khương Ngọc đến.

Bùi Hạo nhìn người trong lòng dịu dàng thướt tha từ trên xe ngựa đi xuống, nụ cười giống như hoa nở nở rộ trong nháy mắt! Ánh sáng tập trung vào mắt, dường như tháng bảy nắng gắt, ánh sáng làm mắt không mở ra được.

Cuối cùng ta cùng đợi được! Ông trời quả nhiên ưu ái ta!

Lý nhị thiếu bên cạnh và Đới tam thiếu nhìn nhau, vận khí của thằng nhãi này không nên trái ngược như vậy! Việc này bảo bọn phàm tu tục tử như bọn họ sống thế nào đây?

“Lão nhị, còn không nhanh bảo chưởng quầy an bài, sững sờ ở chỗ này làm gì!”

Thiệt là! Bình thường thì rất cơ trí, sao lúc mấu chốt lại như vậy! Việc này liên quan đến chung thân đại sự của Bùi Hạo, vẫn không có ánh mắt một tí!

Bùi Hạo ghét bỏ dùng ánh mắt bất mãn công kích, trong lòng Lý Dụ tăm tối thở dài một hơi, ai bảo hắn là ông chủ phía sau Tam Nguyên lâu chứ? Ai bảo lúc trước mắt hắn bị mù mới nhận Bùi Hạo làm lão đại? Haizz, nói nhiều lệ lại rơi!

Lý nhị thiếu đau khổ phân phó gã sai vặt bên cạnh đi dặn dò chưởng quỹ Tam Nguyên lâu, mang Tô Nhược U đến an bài cách vách Hải Đường các.

Lát sau, tiểu nhị trong tiệm liền dẫn Tô Nhược U tiến vào Phù Dung các bên cạnh Hải Đường các, chỉ thấy sau khi vào cửa, đã nhìn thấy bàn tròn lớn có thể mười người ngồi, trong phòng còn có một chiếc giường thấp, dùng màn lụa ngăn cách, bên cạnh còn bày dụng cụ đánh cờ, trong không khí có mùi hoa phù dung nhàn nhạt, trong phòng các đồ vật trang trí đều dùng hoa phù dung làm chủ, người thiết kế gian phòng này rất dụng tâm, cả căn phòng yên tĩnh tràn ngập vẻ đẹp dịu dàng nữ tính.

“Chỗ này quả thật không tệ, ông chủ rất biết cách thưởng thức!” Tô Nhược Nhị chú ý, nhưng mà có thể nhận được lời khen ngợi ngày hôm nay của nàng rất khó.

“Nhị tỷ tỷ, tỷ không cần nhìn những thứ này, tế bái sắp bắt đầu, chúng ta mau đi xuống đi!”

Sau khi vào cửa, Khương Ngọc liền nhìn cách bài trí trong phòng, ca ca đang bận, nàng không muốn đến quấy rầy, chưa uống xong bình trà thì nghi thức đã bắt đầu rồi, nàng nóng lòng muốn đi xem náo nhiệt.

“Tiểu Ngọc, muội không cần giục, chúng ta đã đến nơi rồi, không cần vội.”

Tô Nhược Nhị vừa mới xuống xe ngựa, vất vả lắm mới thở được, lát nữa xuống dưới lầu, người nhiều như vậy, lại không thở nổi, nàng muốn thoải mái đi xuống.

Khương Ngọc tràn đầy năng lượng lo lắng, sao có thể không vội chứ, đến rồi còn không qua đó, nàng sốt ruột!

Thấy bộ dáng nàng một khắc đều ngồi không yên, Tô Nhược U không đành lòng nói: “Ngọc nhi, muội ngồi xuống uống chén trà trước rồi chúng ta đi, vừa rồi chưởng quỹ tửu lâu này không phải nói cho chúng ta ngồi lại đây sao? Chúng ta không cần vội, lúc này dưới lầu rất loạn, chúng ta đi cũng không làm được gì.”

Kỳ thật Khương Ngọc cũng hơi mệt mỏi, giữa trưa mặt trời độc nhất, vừa rồi mặc dù ngồi trên xe ngựa không có phơi nắng nhưng cũng hơi nóng bức, nhưng mà trong lòng nàng muốn đi xem náo nhiệt, lúc này nghe Tô Nhược U nói, cảm thấy khát nước, vội vàng nhận chén trà Tô Nhược U đưa tới uống một ngụm, chỉ cảm thấy chưa hết khát, uống tiếp hai chén nữa, bỏ chén xuống: “U tỷ tỷ, chúng ta đi thôi.”

Động tác này của nàng làm ba tỷ muội Tô Nhược U buồn cười, thấy thời gian cũng không còn nhiều, mới đi xuống.

Tiểu nhị tửu lâu dẫn các nàng đến bên trái đại sảnh lầu một, bên trong có rất nhiều bình phong dài và đẹp dựng đứng, sợi trên đó rất mỏng, người ngồi sau tấm bình phong có thể thấy rõ tình cảnh ngoài đại sảnh, sau tấm bình phong dài là ba tấm bình phong nhỏ chia cách thành bốn không gian.

Tổng cộng hai bên trái phải có mười bình phong vây lại, cho người xem dùng, hàng năm tiết Khất Xảo chỗ ở Tam Nguyên lâu đều bị người ta đặt trước, nếu như không phải vì năm nay Lý Dụ muốn tham gia tế bái, bảo chưởng quỹ để lại một chỗ, Tô Nhược U và mọi người có chỗ dễ dàng như vậy sao.

Khi Tô Nhược U và đám người ngồi vào chỗ của mình, Bùi Hạo cũng tới mật thất đại sảnh lầu một, chỗ ngồi đại sảnh nhường cho Tô Nhược U, không có nghĩa là Bùi Hạo không có chỗ để ngồi.

Nếu Tam Nguyên lâu đã thuộc sân của Thiên Cơ Đường, tất nhiên sẽ có chỗ quan sát nghe trộm, lúc này ba người Bùi Hạo, Lý Dụ và Đới Xuân Vinh đi vào bên trong nơi này, trong đó có người chuyên ghi chép tin tức, bản thân tự phán đoán, ghi chép lại, khó trách có người phán đoán sai lầm, mỗi lần làm nhiệm vụ ghi chép có ba người.

Ba người ghi chép làm như không nhìn thấy ba người Bùi Hạo tiến vào, một lòng quan sát, cẩn thận lắng nghe, bút trong tay không ngừng viết.

“Không tệ đâu, lão nhị.” Bùi Hạo hiếm khi khen ngợi nói.

Lý Dụ chắp tay nói: “Không dám nhận, cần phải như vậy.”

Khóe miệng khẽ nhếch vẻ mặt đắc ý rõ ràng là hắn đang kiêu ngạo!

Lười phản ứng lại với Lý nhị thiếu, Bùi Hạo và Đới Xuân Vinh tự đến trước bàn ngồi xuống.

Lý nhị thiếu vội vàng chạy tới ngồi xuống, Đới Xuân Vinh nói một câu: “Nhị ca, thời gian sắp đến, huynh còn không lộ diện thì không thích hợp lắm.”

Cái mông Lý nhị thiếu vừa ngồi trên ghế, hắn nhịn không được muốn nói tục, số mệnh của hắn là gì thế! Thật vất vả muốn tận mắt nhìn náo nhiệt của lão đại hắn, còn chưa nhìn được gì đâu!

Trên thế giới này chuyện đau khổ nhất chính là truyện cười của Bùi Hạo đều bày ra trước mắt hắn, hắn lại không được thưởng thức!!!

Trong lòng im lặng cười nhị ca, Tam thiếu rất khoái trá!!

Trong khi Lý Dụ oán niệm, tế bái Khôi tinh đúng giờ cử hành, Bùi Hạo nghiêng đầu nhìn vài lần, ừm, lão gia tử nhà hắn trước sau như một hơi thở nho nhã, ách, nhìn tiểu bạch kiểm dẫn đầu coi như là đại cữu hắn, hắn sẽ không chán ghét, ách, hàng thứ ba bên phải có phải là cữu cữu hắn không, ừm, khí chất không tệ, tốt lắm, không còn gì để nhìn, chuyên tâm nhìn tiểu cô nương nhà hắn.

Tô Nhược U và những người khác giống nhau, lúc này đang nhìn buổi lễ tế bái nghiêm túc, chỉ thấy bên trong phòng khách treo sao Khôi, cao mười một mét, rộng năm sáu mươi cm, xung quanh là màu xanh, gấm hoa đen, bên tay trái là sợi dây màu hồng, tay phải là bút đỏ, tế phẩm trên hương án - - đầu dê được nấu chín, bó hoa hồng giấy để trong mâm xếp ở giữa trung tâm, các tế phẩm như trà rượu bày hai bên, Khương Khánh Trạch và Khương phụ đều ở trong đó, quỳ lạy rất thành kính.

Nhìn cữu cữu mình và biểu ca lớn lên cùng nhau từ nhỏ, trong lòng Tô Nhược U hy vọng con đường làm quan của bọn họ rộng mở.

Một khắc sau buổi lễ kết thúc, các văn nhân chí sĩ tham gia tế bái lần này ngồi vào vị trí ăn liên hoan.

Sau khi buổi lễ kết thúc Tô Nhược U liền quay trở lại lầu hai Phù Dung các, phái gã sai vặt theo bên người xuống đại sảnh đưa tin cho cữu cữu và biểu ca, báo bọn họ đã đến.

Lát sau gã sai vặt liền trở về, nói đại công tử mời biểu tiểu thư Tô Nhược U ra phía sau hậu viện Lệ Hoa Uyển thương lượng, Tô Nhược U nghĩ kĩ một lát, không đếm xỉa ánh mắt Tô Nhược Tuyết không đồng ý và Tô Nhược Nhị hoài nghi do dự, liền theo gã sai vặt đi.

Nếu như biểu ca vì Nhị muội kia chạm vào cái đinh, tìm đến nàng giúp, nàng muốn nhìn xem hắn muốn nói như thế nào. Hơn nữa, cái gì nên tới, trốn cũng không được không phải sao?

Gã sai vặt mang Tô Nhược U tới bên trong Lệ Hoa Uyển, đi phía trước chỉ chỉ, “Đại tiểu thư, công tử ở trong đình Lê Lạc, tiểu nhân lui xuống trước.”

Xa xa nhìn sang, xung quanh toàn cây xanh, một nam tử toàn thân màu xanh áo choàng cùng màu đứng trong đình, mặc dù Tô Nhược U cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng dù sao cũng tin tưởng Khương Khánh Trạch, không nghĩ nhiều trực tiếp đi qua.

Khi Tô Nhược U đến gần, mới phát hiện người đứng trước mặt không phải là Khương Khánh Trạch, trong lòng hơi tức giận, biểu ca thật sự rảnh rỗi, nhìn xem, lúc này còn có tâm tư quan tâm chuyện của người ta, nhưng thật ra cũng không hẳn là người xa lạ, thầm than một tiếng, “Từ đại ca tìm U nhi lại đây, có chuyện gì thế?”

Lúc này trong lòng Từ Thanh Hàn lo lắng, lần này hắn buồn bã cầu xin người khác, hiện tại gặp được cô nương nhớ mãi không quên, giống như trộm cắp, có cảm giác xấu hổ, nhìn thiếu nữ duyên dáng yêu kiều trước mắt, Từ Thanh Hàn giữ vững bình tĩnh.

“U muội muội…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play