Từ sau lần tụ tập trước, Lý Dụ Lý nhị thiếu liền bắt đầu nổi lên tinh
thần bát quái! Cẩn thận ngẫm lại, nhiều năm qua cũng không có chuyện gì
thật sự làm cho hắn kích động, kinh thành này quá nhàm chán, quả nhiên
chỉ có Bùi Hạo ra tay, mới có thể làm cho lòng hiếu kỳ của hắn mãnh liệt như vậy.
Phải nói là, kể từ năm hắn mười hai tuổi ấy chứng kiến Bùi Hạo bất chấp
tất cả để chuồn êm ra ngoài, một cước đem công tử nhà trung thư lệnh đạp bay, hắn liền hạ quyết tâm muốn đi theo Bùi Hạo lăn lộn, thằng nhãi này là một đại sát thần! Đi theo hắn về sau tuyệt đối sẽ không nhàm chán!
Đúng như dự đoán, mấy năm nay, cùng với việc gia nhập thêm vào Đới Xuân
Vinh, cuộc sống của hắn quả nhiên trôi qua muôn màu muôn vẻ, ba người
bọn họ có thể nói là càn quét qua hết tất cả cửa miệng mọi người ở kinh
thành, phải nói là, danh tiếng “Kinh thành tam hại” của bọn họ không ai
không biết, không ai không hiểu!
Cuộc sống thế này, là có tư vị cỡ nào!
Nhưng tiệc vui chóng tàn, Hạo ca tính khí thất thường, ngay tại thời
điểm “Kinh thành tam hại” bọn họ nổi bật nhất, hắn liền bỏ đi, gia nhập
đoàn ngựa thồ, từ đây trời nam biển bắc tiêu dao tự tại, đáng thương cho hắn từ ngày không có vị đại sát thần này, chỉ có thể cùng tam đệ Đới
Xuân Vinh an phận tại kinh thành, ngày lại ngày trôi qua sống rất tiêu
điều.
Nhưng lần này trở lại, Bùi Hạo cư nhiên vừa về đến liền nói hắn nhìn
trúng một cô nương, loại chuyện kinh thế hãi tục này hắn há có thể bỏ
qua!
”Cái gì như thế nào?” Bùi Hạo buồn bã ỉu xìu trả lời một câu, đã qua
chừng mười ngày, hắn chưa gặp lại tiểu cô nương nhà hắn, thật khó
chịu...
”Tiến triển, đại ca cùng đại tẩu tương lai tiến triển như thế nào rồi!”
Tại sao có thể như vậy! Hắn đã dọn sạch bàn ghế để ngồi gần đại ca, mà
lại cho hắn phản ứng như thế này! Mãnh liệt bày tỏ bất mãn!
Nhắc tới, Bùi Hạo không khỏi nhớ lại lần thân mật trước đó, nhếch miệng
cười một tiếng, tiểu cô nương nhà hắn hôn lên hương vị không chỉ vô cùng ngọt ngào, mà khi cắn cũng thanh thúy ngon miệng! Sau khi hắn cưới nàng về, khẳng định sẽ ngày ngày thưởng thức!
Lý Dụ nhìn nam tử si tình trước mắt, có chắc đây vẫn là Hạo ca luôn
không xem nữ nhân ra gì? Chuyện này quá thần kỳ, hắn thật sự hoài nghi
trên đời này còn có người làm cho đại ca phải đầu hàng, rất đáng sợ!
”Xem dạng này, thì đại ca tiến triển không tệ, khi nào thì đi cầu hôn?”
Đới Xuân Vinh nhìn không được, hai vị huynh trưởng tinh thần phân liệt
của hắn, đều thần kinh! Hoàn hảo, hắn coi như may mắn, là người bình
thường.
Nói đến này cái, Bùi Hạo liền buồn bực, trước đó hắn nhận được hồi âm
của phụ thân, nói là đã biết chuyện này, nhưng bởi vì Hoàng thượng có ý
điều Bùi Phụ trở lại kinh thành, bởi vậy bọn họ còn phải đợi quan viên
mới bổ nhiệm xuống tiếp nhận, phỏng chừng một thời gian nữa mới có thể
lên đường, tóm lại, nhanh nhất thì hơn một tháng sau sẽ về đến kinh
thành.
Ai, còn phải đợi hơn một tháng nữa, hắn đang rất muốn sớm cưới vợ...
Bên này Bùi Hạo dồn hết sự quan tâm vào chuyện lớn cả cuộc đời hắn, bên
kia Lý Dụ điều chỉnh lại tâm tình, trở lại chuyện chính, đem những tin
tức trọng yếu mà Thiên Cơ Đường thu thập được trong thời gian gần đây
nói với hai người Bùi Hạo, Đới Xuân Vinh.
Thiên Cơ Đường là tổ chức bí mật ngầm thu thập tin tức do Lý Dụ dốc lòng xây dựng lên, vốn lúc đó Lý nhị thiếu gia tuổi còn bé không hiểu chuyện lập ra chỉ để làm vật tiêu khiển, cũng đã từng là vũ khí hữu hiệu sắc
bén của “Kinh thành tam hại” bọn họ. Những năm qua, theo tình thế triều
đình biến hóa quỷ quyệt, kỳ thật chủ yếu vẫn là Bùi Hạo không ở kinh
thành, Lý nhị thiếu quá mức nhàm chán! Lý Dụ dần dần quan tâm nhiều hơn, Thiên Cơ Đường từ lúc ban đầu chỉ chuyên thăm dò các gia đình quyền quý ở kinh thành, nay phát triển trở thành một cơ sở ngầm gần như trải rộng hết toàn bộ Đại Hạ.
Thiên Cơ Đường chia làm Minh đường cùng Ám đường. Minh đường chủ yếu là
thu thập tình báo qua lời ăn tiếng nói người khác của Thiên Cơ Đường,
gồm có trà lâu, tửu lâu, tiệm thuốc đương nhiên bên cạnh cửa hàng đứng
đắn, thì tự nhiên cũng không thiếu được những địa phương tạp nham như kỹ viện, sòng bạc, tóm lại, nơi nào có khả năng thu thập được tình báo thì Minh đường của Thiên Cơ Đường đều có phần.
Mà Ám đường là phụ trách đem tình báo Minh đường thu thập được bán đi,
có thể cùng Ám đường mua bán đều là không phú thì quý, bởi vậy, tình báo của Ám đường đôi khi thậm chí chào giá thiên kim. Cũng có một phương
pháp, có thể không cần trả phí vẫn đạt được, đó chính là đổi, lấy tình
báo có thể làm cho Ám đường hài lòng đồng ý đổi lấy, nhưng tình huống
như thế tương đối ít, mà một khi đổi lấy thì tin tức thường thường là
quan hệ cơ mật trọng yếu đến tình thế triều đình, thiên kim khó cầu.
Hơn nữa, vì tính an toàn cùng bí mật của Thiên Cơ Đường, nên Minh đường
cùng Ám đường, xưa nay vẫn luôn được tách ra để quản lý, hai bên không
xen vào nhau.
Lý Dụ làm ông chủ đứng phía sau Thiên Cơ Đường, nói lời cuồng vọng, khắp Đại Hạ này từ trên xuống dưới, chỉ có chuyện hắn không muốn biết, chứ
không có chuyện hắn không thể biết, trừ phi người liên quan toàn bộ chết hết, bằng không sẽ có dấu vết để tra ra.
Nghe Lý Dụ nói xong, Bùi Hạo trầm tư một chút, hướng gió trên triều đình xem ra là muốn thay đổi.
Đột nhiên, hắn nhớ tới việc ba tỷ muội Tô Nhược U lúc trước tại thôn
trang bị truy sát, hơi liên tưởng, Tô gia mặc dù không có quyền thế,
nhưng nhiều tiền, chỉ là không biết được lần trước do bên nào không kiềm chế nổi phải ra tay.
Bất quá, vô luận là bên nào, dám động đến người của hắn, hắn nhất định sẽ không để cho người đó sống yên!
”Nhị đệ, ngươi giúp ta điều tra, việc ba tỷ muội Tô gia bị truy sát lần trước, do bên nào ra tay.” Bùi Hạo lập tức dặn dò.
”Được, từ sau lần chúng ta tụ tập đó, đệ liền lưu ý đến những ai có hứng thú đối với Tô gia, cũng đã tra được, xác thực tương đối nhiều, về
phương diện khác, chuyện này liên lụy khá lớn, trước mắt đệ sẽ không nói nhiều, chờ khi có tin tức xác thực, đệ lập tức thông báo đại ca.” Với
huynh đệ nhà mình, Lý Dụ tất nhiên khai báo hết.
Bùi Hạo nghĩ một lát, mở miệng, “Nhị đệ, đại tẩu đệ bên đó ta không yên tâm, đưa ta vài người trong Ám Ảnh đến bảo vệ nàng.”
Ám Ảnh thành lập sau Thiên Cơ Đường, ảnh vệ nơi này do đích thân Bùi Hạo dạy dỗ, trước đây, Bùi Hạo vốn đã độc thân lai vãng, võ công cao, tự
nhiên không muốn có ai đi theo, người huấn luyện ra, vẫn do Lý Dụ hỗ trợ trông coi, hắn hiện tại muốn dùng, về tình về lý cũng phải cùng Lý Dụ
nói một tiếng.
”Ám Ảnh ban đầu chính là người của đại ca, đệ bất quá chỉ giúp đỡ trông
coi một thời gian, đại ca nói vậy, thật xem đệ như người ngoài.”
Đã là huynh đệ, thì không cần nhiều lời, Bùi Hạo trong lòng hiểu là được.
Bùi Hạo ngồi gần cửa sổ, không có việc gì, liền nhìn ngoài đường một
chút, không ngờ, lại nhìn thấy Tô Nhược U bước xuống xe ngựa, đi về phía cửa hàng lương thực Tô Ký đối diện.
Bùi Hạo mừng thầm không thôi, hắn đợi thật lâu!
Tinh thần lập tức vui vẻ, mặt mày tươi tỉnh, dáng vẻ đắc ý kia làm Lý Dụ ngồi đối diện nhìn thấy sững sờ, Hạo ca đây là định làm gì?
Trùng hợp mới vừa rồi Đới Xuân Vinh cũng hướng ra phía ngoài nhìn sang,
hiện tại thấy Bùi Hạo nhiệt tình xuân phong đắc ý, liền đoán ra, hắn
cũng không có vạch trần, chỉ nâng chén lên kính Bùi Hạo một cái, Bùi Hạo lĩnh hội, vui vẻ uống cạn chén rượu trước mặt, thật hào sảng.
Lúc này Lý Dụ cảm giác được tràn đầy ác ý đến từ trên cái thế giới này, rõ ràng chỉ có ba người, sao hắn lại bị bỏ qua thế này!
Cảm thụ được oán niệm thật sâu của nhị ca, Đới Xuân Vinh thở dài, “Nhị
ca suy nghĩ một chút, còn có ai có thể làm cho đại ca biến thành bộ dạng như vậy?”
Có người để ý mình, Lý Dụ dễ chịu hơn nhiều, nghĩ lại, không phải là...
Đới Xuân Vinh đối với nhị ca hắn gật đầu một cái khẳng định, không có sai, chính là nàng!
Cái vận khí gì thế này, cũng thật quá tốt đi! Cùng huynh đệ ra ngoài tụ
tập, còn có thể nhân tiện gặp được vợ, thằng nhãi này quá may mắn, ông
trời ơi!
Đợi sau khi Tô Nhược U từ cửa hàng lương thực Tô Ký đi ra, Bùi Hạo ngay
tại trong ánh mắt oán niệm của Lý nhị công tử chạy như bay đến tiểu cô
nương nhà hắn.
”Nhị ca, thấy rõ không, còn nhanh hơn lửa!” Đới Xuân Vinh không khỏi an ủi.
Lý nhị công tử miệng nhếch lên, “Đệ xem đại ca là ai? Đại ca chính là
Bùi Hạo!” Lễ nghi thế tục, được rồi, không có khả năng đặt vào mắt đại
ca, đại ca có thể làm theo mới lạ!
Cũng phải, Đới Xuân Vinh nghĩ đến lực sát thương Bùi Hạo, hắn sai lầm
rồi, đại ca hắn xác thực không thể dùng ánh mắt người thường bình phán,
hắn yên lặng ở trong lòng vì đại tẩu tương lai cầu chúc.
Lúc này Bùi Hạo bám theo phía sau xe ngựa của Tô Nhược U, do dự không thôi.
Mọi người đánh giá hắn quá cao, hắn vốn là cũng muốn trực tiếp xông lên
chào hỏi, nhưng nghĩ đến, nếu hắn dám làm như thế, tiểu cô nương của hắn tuyệt đối sẽ tức giận, được rồi, hắn mặc dù cũng thường xuyên chọc giận nàng, nhưng không giống nhau, hắn thích chọc nàng tức giận, bởi vì dáng vẻ khi nàng giận hắn vô lễ và không thể làm gì được hắn đặc biệt đáng
yêu, hắn cũng không phải vô duyên vô cớ chọc giận nàng, hắn không có
bệnh!
”Tiểu thư, nam tử ngồi trên lưng ngựa đằng sau, đã đi theo chúng ta hai con đường.”
Hôm nay ba vị tiểu thư đều đến Từ phủ thăm hỏi Từ phu nhân, sau khi trở
về, Tô Nhược U nhớ tới lâu rồi chưa tới cửa hàng lương thực Tô Ký, ban
đầu muốn âm thầm thu mua lương thực, đã qua vụ thu hoạch mùa hè, cũng
không biết tích trữ được bao nhiêu, liền tiện đường đến hỏi. Từ sau sự
kiện lần trước, chỉ cần Tô Nhược U ra ngoài, Thanh Nhạn nhất định sẽ
theo bên cạnh nàng, phòng ngừa vạn nhất.
Lúc này phát hiện dị thường, Thanh Nhạn trước tiên bẩm báo tiểu thư.
Tô Nhược U vén rèm thành khe hở nhỏ nhìn ra ngoài, vừa nhìn thấy người
kia, tâm liền đặt xuống, nhưng ngẫm lại, da mặt hắn sao lại dày quá vậy, bám theo nàng làm chi, còn quang minh chính đại, không sợ người ta nhìn ra!
Vòng một con phố nữa, Tô Nhược U thấy Bùi Hạo còn nhất quyết đi theo, âm thầm cắn răng, nhất thời lại không có cách gì khác, đột nhiên trông
thấy cửa hàng điểm tâm ở phố bên cạnh, vội nói, “Thanh Nhạn, gọi bọn họ
trước ngừng xe, ta nhìn thấy Nguyệt Chi Trai phía trước, muốn ăn món
điểm tâm ngọt mân côi cao của bọn họ.”
Nhớ lại buổi trưa tiểu thư ăn không nhiều, Thanh Nhạn vội bảo người đánh xe ngừng lại.
Nguyệt Chi Trai là cửa hàng điểm tâm nổi danh trong kinh thành, không
chỉ do điểm tâm ở đây làm ngon, mà còn vì tại đây đặc biệt có cho thuê phòng, cung cấp riêng để khách nhân tới thưởng thức điểm tâm sử dụng,
hơn nữa điểm tâm bình thường trong phòng thuê ở lầu hai, đều là dặn dò
đầu bếp làm riêng, cảm giác đương nhiên sẽ khác nhau, tương ứng, giá
tiền cũng đắc hơn.
Tô Nhược U ngồi trong phòng Chi Lan trên lầu hai, phái Thanh Nhạn đi
xuống lầu gọi vài món điểm tâm, thuận tiện dặn thêm đầu bếp làm mấy món
Tô Nhược Tuyết, Tô Nhược Nhị thích ăn, lát nữa đóng gói mang về.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT