Nhìn khuôn mặt tỷ tỷ, Tô Nhược Tuyết đọc
được sự quan tâm cùng lo lắng trong mắt nàng, nội tâm ấm áp, thật tốt,
có thể làm lại một lần, gặp lại được người nhà của nàng, hết thảy chính
là ông Trời đã ban ân cho nàng, như vậy đã rất tốt rồi, nàng vốn là nên
sớm bỏ xuống không cần kéo dài đến bây giờ, hoàn hảo hiện tại, không
tính là quá muộn, không phải sao?
”Đại tỷ, muội hiểu, trước kia là muội tùy hứng, hiện tại muội đã nghĩ thông, lần này muội thật sự muốn buông tay.”
Tô Nhược U thấy trên mặt muội muội không có điểm gì sầu khổ, ngược lại
có một loại biểu cảm tiêu tan nhẹ nhàng, nàng liền hiểu, lần này, muội
muội ngốc của nàng là thật sự buông xuống. Về phần biểu ca nửa năm nay
lưu luyến si mê cùng khổ sở muốn bù đắp lại, thực xin lỗi, tha thứ nàng
ích kỷ, chỉ cần muội muội của nàng vui vẻ là được, những thứ khác, không quang trọng, không phải sao?
Hai tỷ muội nhìn nhau đều hiểu rõ suy nghĩ trong mắt đối phương, cười
một tiếng, tiếng cười phát ra từ nội tâm vui sướng làm cho không khí tẻ
nhạt của thiền viện nhiều thêm vài phần tươi sáng.
Ngoài cửa viện, Vương thị sau khi kết thúc buổi lễ Phật lặng yên đứng ở
góc đó, không hề nghi ngờ, chuyện hai tỷ muội nói bà cũng nghe được.
Kỳ thật nhiều năm chung đụng, Vương thị rất hiểu tính tình tỷ muội các
nàng, theo bà, Tô Nhược Tuyết không thích hợp làm con dâu trưởng của
Khương phủ, bà vẫn luôn thấp thỏm, dù sao thái độ trượng phu đối đãi với Tô gia đã thuyết minh hết thảy, bà sợ sau khi trượng phu biết, sẽ xúc
động thật cao hứng định ra cửa hôn sự này, lúc đó bà khó mà nói cái gì.
Cũng may, trượng phu ở phương diện này không nhanh nhẹn, mà đại nhi tử
cũng không có biểu hiện đặc biệt yêu thích Tô Nhược Tuyết, cùng hai tỷ
muội Tô Nhược U, Tô Nhược Nhị luôn đối đãi ngang hàng, cho nên, vào thời điểm một năm trước Tô Nhược Tuyết gặp chuyện không may mà sau khi tỉnh
lại, không có biểu hiện đã từng yêu say đắm Khương Khánh Trạch, tuy rằng khác thường, nhưng quả thực cũng làm cho bà yên lòng phần nào.
Có điều bà thật không ngờ, thời gian qua nhi tử vẫn luôn tỏ ra không
thích Tô Nhược Tuyết thế nhưng từ nửa năm trước liền bắt đầu, đối với Tô Nhược Tuyết biểu hiện tình cảm sâu nặng, cái loại khổ sở theo đuổi đó
làm cho bà cảm thấy kinh hãi không thôi, nhưng dù sao cũng là con ruột
của bà, bà không có cách nào trách móc nặng nề được, chỉ có thể chậm rãi tác động, bà âm thầm chọn Tam tiểu thư nhà mẹ đẻ Võ Dương Hầu phủ, đã
cùng tẩu tẩu - Võ Dương Hầu phu nhân Mẫn thị nói qua, bên kia cũng hơi
gật đầu, chỉ chờ nhi tử ngày sau thi cử đỗ đạt.
Hiện tại, bà tự nhận vô phương thuyết phục nhi tử, nếu bây giờ Tô Nhược
Tuyết đã không còn thích nhi tử, thì cứ như vậy nàng ở trước mặt cự
tuyệt, nói không chừng có thể chặt đứt tâm tư nhi tử, cân nhắc đi cân
nhắc lại, bà cảm thấy đây chính là biện pháp tốt nhất. Cho nên, lần này
tới dâng hương mới âm thầm bày mưu đặt kế để nhi tử cùng Tô Nhược Tuyết
nói rõ mọi chuyện.
Giờ nghe được lời nói của tỷ muội Tô gia, bà thành công, không phải sao?
Khóe miệng Vương thị khẽ mỉm cười, thản nhiên đi tới.
Tô Nhược U thấy mợ trở lại, vội chào hỏi, “Mợ, ngài đã về.”
”Ừ, U Nhi trở lại sớm vậy, ta không tin Bùi lão phu nhân sẽ dễ dàng thả người như vậy đâu?”
Lúc mới gặp Bùi lão phu nhân, bà quả thật có chút kích động, cả kinh
thành này, có vinh dự như thế cũng không được mấy người, hơn nữa, ngày
sau có thể cùng Bùi lão phu nhân giao hảo, đối với Khương phủ hữu ích vô hại, bà tất nhiên cam tâm tình nguyện kết giao.
Nhưng dần dần, bà cũng đã nhìn ra, Bùi lão phu nhân rõ ràng là nhìn
trúng Tô Nhược U, nên mới chủ động cùng bọn họ bắt chuyện, người khác
nói chen vào, Bùi lão phu nhân mặc dù không có biểu hiện không kiên
nhẫn, nhưng cũng tỏ ý một cái, không muốn trò chuyện nhiều với nhau. Bà
thấy vậy, liền dừng lại ý niệm trong đầu, dù sao nếu U Nhi được nhãn
duyên của bà ấy, Khương phủ tự nhiên về sau bởi vậy cũng sẽ được lợi
không phải sao? Ngày còn rất dài, bà tạm thời sẽ không vội.
Vừa mới trải qua một phen dựng lại tâm lý, Tô Nhược U nghe được người
khác nhắc tới việc lúc trước, mặc dù vẫn có vẻ bối rối, nhưng đã bị nàng dễ dàng che dấu, nét mặt nàng lạnh nhạt, khóe miệng mỉm cười, nhẹ giọng mở miệng, “Có thể là do sáng nay dâng hương mệt nhọc, Bùi lão phu nhân
vừa rồi vẫn có chút ít mệt mỏi, con thấy không có việc gì, liền không
quấy rầy bà, lát sẽ đến thăm sau.”
Nói xong, cố ý nhìn Vương thị một cái, cười đến sáng lạn, “Con thấy mợ
sau khi lễ Phật trở về, mặt mày rạng rỡ, nhất định là có chuyện tốt đi!”
Vương thị lúc này tâm tình quả thật không tệ, bà yêu thương liếc về Tô
Nhược U một cái, “Cái gì cũng đều không thể gạt được con, phải, ta vừa
rồi ở chỗ chủ trì xin cho Đỗ di nương một cái bùa bình an, mà bùa bình
an này chính là đã được niệm kinh bảy bảy bốn mươi chín ngày.”
”Vậy thì tốt quá, U Nhi tại đây chúc mợ tâm tưởng sự thành!”
”Vẫn là U Nhi hiểu lòng người, mợ thay Đỗ di nương mượn lời lành của
con.” Lời này của Vương thị là thật tâm, dù sao Đỗ thị là mẹ đẻ của bà,
hơn nửa năm nay bệnh tình Đỗ thị liên tục tái phát, Vương thị xác thực
nóng lòng.
Lúc này Tô Nhược Tuyết đứng ở bên cạnh, cũng không nói nhiều, nhưng là
không ai cảm thấy đột ngột cùng lúng túng, nàng chính là có này cái ma
lực, cho dù không nói một lời, cũng có thể rất dễ dàng dung nhập không
khí bên trong, làm cho người ta cảm giác dương như bản thân nàng nên như thế, không có có một tia miễn cưỡng.
Do quỳ lâu, nên Vương thị chỉ thoáng đứng ở trong sân chốc lát, rồi vào phòng nghỉ ngơi.
Tô Nhược U cũng dẫn Tô Nhược Tuyết trở về trong phòng của mình, biết rõ
muội muội từ sau sự kiện kia, liền cùng Vương thị không quá thân cận,
nàng chỉ cho là muội muội nghĩ thông suốt, muốn tránh người nhà của cậu, hiện giờ xem ra, cũng không phải như vậy, muội muội không phải là đã
nhìn ra tâm tư Vương thị đi?
”Tuyết nhi, nhà cậu cùng chúng ta từ trước đến nay luôn thân cận, chúng
ta chỉ cần làm tốt bổn phận là được.” Tô Nhược U không muốn hai nhà bởi
vì việc này sẽ có hiềm khích, nhưng lại càng không nguyện ý ủy khuất
muội muội, tỷ muội các nàng chỉ cần không thẹn với lương tâm, cũng không muốn bị người khác chế trụ, phải nhìn sắc mặt người ta.
Nhìn tỷ tỷ trước mặt nỗ lực bảo hộ cho nàng, hốc mắt Tô Nhược Tuyết hơi
có ướt át, nàng nhẹ nhàng tiến lên ôm lấy Tô Nhược U, “Tỷ tỷ, muội đều
hiểu, đời này nói cái gì muội cũng sẽ yêu quý chính mình, bảo vệ mình,
bảo vệ phụ thân, thủ hộ Tô gia...”
Câu nói kế tiếp của Tô Nhược Tuyết bởi vì có chút nghẹn ngào, Tô Nhược U không nghe rõ, chẳng qua nàng cảm thấy muội muội xưa nay kiên cường bị
ủy khuất, trong lòng nàng hơi giận, vì vậy càng thêm ôm chặt Tô Nhược
Tuyết, muội muội nàng tốt đẹp như vậy, nên có cuộc sống tốt hơn!
Tô Nhược Tuyết giống như bị làm cho xúc động, vì vậy ủy khuất trong kiếp trước cùng thấp thỏm bất an trong nửa năm nay toàn bộ liền tuôn ra,
trong lúc nhất thời nước mắt rơi như mưa, ước chừng thời gian khoảng một khắc, mới chậm rãi im tiếng, nhưng còn chôn ở trong lòng Tô Nhược U,
không muốn đi ra, ông Trời rốt cuộc vẫn là thương tiếc nàng, thương tiếc Tô gia, đời này nàng nếu đã muốn trở về, nhất định sẽ không để cho Tô
gia, để cho phụ thân, gặp kết cục như vậy!
Nghĩ tới đây, Tô Nhược Tuyết cảm thấy không khỏi may mắn, đời trước mặc
dù nhà mình gặp oan khuất, bản thân rơi vào kết cục buồn bực mà chết,
nhưng cũng may, tỷ tỷ nàng cùng muội muội đều có được một đoạn hôn nhân
mỹ mãn, ngẫm lại thời gian, người trong định mệnh các nàng có lẽ không
sai biệt lắm đều đã đến bên cạnh.
”Tỷ tỷ, tỷ hôm nay đến chỗ Bùi lão phu nhân, có hay không nhìn thấy những người khác?”
Tô Nhược U bị hỏi đến ngẩn ra, “Những người khác, cái gì những người khác?”
”Thì người nhà Bùi lão phu nhân, tựa như cháu trai bà ấy các loại.”
Nghe vậy trong nội tâm Tô Nhược U bối rối không thôi, hẳn là sẽ không
phải bị thấy được đi... Nhưng trên mặt lại không lộ ra, vẫn trấn định mà chống đỡ, “Không có, hôm nay lúc tỷ đến không có người nào, hơn nữa, tỷ chỉ ở đó một lát, nào có khéo như vậy chạm phải người khác.” Đúng
không, nào có khéo như vậy...
”A, không có gì, muội chính là tùy tiện hỏi một chút.” Chẳng lẽ còn chưa có xuất hiện, không thể, rõ ràng kiếp trước...
Tô Nhược Tuyết hoài nghi lại liếc mắt nhìn Tô Nhược U, lập tức hiểu rõ, tỷ tỷ nàng là giả vờ bình tĩnh!
Bất quá, như vậy cũng thuyết minh tỷ tỷ nàng đối với tỷ phu tương lai không hẳn là không có cảm giác không phải sao?
Cứ như vậy thật tốt, đời này do nàng đến thủ hộ Tô gia, nhất định không
để cho tỷ tỷ cùng tỷ phu tương lai lấy một phương thức không chịu nổi
như vậy kết hợp cùng một chỗ, khiến sự kiện kia cuối cùng ở trong lòng
tỷ tỷ lưu lại dấu vết không tốt, ấn tượng đối với tỷ phu cũng không đẹp, phu thê hai người phải đi không ít đường vòng.
Bất quá nhìn dáng vẻ hiện tại của tỷ tỷ, trong lòng vẫn là có chỗ cho tỷ phu tương lai đi, dù sao, tỷ phu tương lai mặc dù hơi có chút thô lỗ,
nhưng xác thực là đem tỷ tỷ đặt ở trên đầu quả tim. Nhân duyên tốt như
vậy, tỷ tỷ nàng kiếp này nên yên ổn được hưởng, hạnh phúc cả đời.
Lúc đầu Tô Nhược Tuyết muốn nhắc tỷ tỷ vài câu, hơi nghĩ lại, liền thôi, không nói nàng vốn không muốn nhắc tới chuyện của đời trước, mà thấy
đời này phản ửng của tỷ tỷ đối với tỷ phu tương lai, không phải là đã
rất khá sao, nàng tiếp tục nhiều chuyện, ngược lại có khả năng tạo thành phản phệ, trở ngại mọi việc.
Hơn nữa, tỷ phu tương lai của nàng cũng không phải là người hiền lành,
cái lực sát thương kia, đời này chỉ cần không có ngoại lực quấy nhiễu,
việc tỷ phu tương lai thu phục được tỷ tỷ nàng sẽ là chuyện trong ngày
một ngày hai. Bởi vậy, Tô Nhược Tuyết lặng lẽ nói thầm trong lòng một
câu, tỷ phu tương lai, chỉ có thể dựa vào ngươi!
Ước chừng qua thời gian uống cạn một chén trà, hai người Tô Nhược Nhị cùng Khương Ngọc cười hì hì từ bên ngoài trở về.
Còn chưa ngồi ổn, Tô Nhược Nhị đã vội chạy nhanh đi rót một ly trà, chờ uống xong ba chén mới dừng lại, “Chết khát ta...”
Tô Nhược U lúc nãy thấy tiểu muội đang vội uống trà, cũng không dám quấy rầy, chờ Tô Nhược Nhị qua đây nghỉ ngơi mới hỏi, “Các muội đi nơi nào
chơi, làm sao biến thành chật vật như vậy, Ngọc nhi đâu?”
Cũng không lạ khi Tô Nhược U hỏi, chỉ thấy lúc này Tô Nhược Nhị trâm cài hỗn loạn, hai má phơi nắng đến đỏ bừng, đến bây giờ vẫn đang thở gấp.
”Bọn muội đến hoa viên phía sau, vốn chỉ ngồi một lát, đột nhiên trông
thấy một con chim sơn ca bay tới, chít chít chiêm chiếp rất đáng yêu!
Nên muội cùng Tiểu Ngọc Nhi nhất thời không kháng cự được liền đi bắt,
ban đầu thấy chim sơn ca kia nho nhỏ, luôn ở trên mặt đất nhảy cạch nhảy cạch, chúng ta liền cho rằng là con vật nhỏ bay cao không được, mà nó
thực sự bay không cao, chỉ là nó vỗ cánh bổ nhào về phía trước thôi cũng có thể bay xa mấy trượng, làm muội cùng Tiểu Ngọc Nhi liên tục đuổi
theo, lăn qua lăn lại hơn nửa ngày cũng không có đuổi kịp, càng không
cam lòng, cuối cùng vẫn là một vị hảo tâm ca ca giúp chúng ta đem tiểu
sơn ca không ngoan ngoãn kia bắt lại! Muội cùng Tiểu Ngọc Nhi tranh
giành, cuối cùng là muội cho nàng.”
Giống như nhớ tới cái gì, vẻ mặt Tô Nhược Nhị chuyển một cái, “Hừ! Tiểu
Ngọc Nhi này còn sợ muội muốn cướp lại, vừa về đến liền vội vàng trốn
đến chỗ mợ rồi!”
Dáng vẻ tức giận ngược lại chọc cười hai tỷ muội Tô Nhược U cùng Tô
Nhược Tuyết, biết tiểu muội trên mặt tuy là nói vậy, nhưng trong lòng
khẳng định là không thèm để ý, nếu không có thể nói nhường Ngọc nhi lấy
đi liền để Ngọc nhi lấy đi sao! Tiểu muội nàng, nhìn nhõng nhẽo vậy đó,
nhưng thật ra xưa nay là người không chịu thiệt thòi, đồ nàng thật sự
muốn, nói cái gì nàng cũng sẽ không chắp tay nhường cho người ta!
Ba tỷ muội đang cười đùa ầm ĩ, thì Vương thị phái bà tử tới thông tri
một câu, đã không còn sớm, các nàng dọn dẹp một chút rồi lên đường về
nhà.
Trên đường đi thẳng một mạch, Tô Nhược U tất nhiên ngồi cùng tỷ muội nhà mình ngồi trong một chiếc xe ngựa, bên tai nghe muội muội hoan hô cười
nói, mắt nhìn những bông hoa nhỏ rực rỡ bên ngoài toa xe, đỉnh đầu mặt
trời cũng đã ngã về tây, mặt đất dần dần mát mẻ, hết thảy thật tốt...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT