Bữa trưa qua đi, mọi người trong Tô gia nhanh chóng lên đường trở lại kinh thành.

Trên đường đi, hiện tại là thời điểm mặt trời lên cao cũng là lúc nóng nhất trong ngày, tất cả mọi người đã phơi nắng dưới ánh mặt trời một thời gian ngắn nên ai cũng đều không có tinh thần, nhưng lúc này Tô Nhược U một điểm buồn ngủ cũng không có, trong xe không còn náo nhiệt như lúc đến, Tô Nhược Tuyết vốn không phải là người nói nhiều, còn Tô Nhược Nhị thì chuyên tâm chăm sóc cho con chó trắng ngày hôm qua mang về, cũng không có tâm tình.

Tô Nhược U một đêm ngủ không ngon, làn da trắng nõn càng thêm nổi bật, quầng thâm nơi đáy mắt hiện ra rõ ràng, nàng dựa vào toa xe, mắt nhắm không nói chuyện, nhớ lại lúc các nàng vừa tới, hưng phấn như vậy, ở trong thôn trang nhàn nhã qua ngày hơn nửa tháng, không thể tưởng được khi trở về lại vội vàng, chật vật thế này.

Mặc dù ba tỷ muội Tô gia sớm thông minh hiểu chuyện, nhưng dù sao các nàng cũng chỉ là những tiểu thư được nuôi dưỡng trong khuê phòng, trước kia các nàng đã biết rõ trên đời nhiều hiểm ác, thế nên vô luận là Tô Phụ mời người dạy cho các nàng công phu tự vệ từ lúc còn nhỏ, hay về sau liên tục an bài nha hoàn ám vệ ở bên người cho các nàng, các nàng đều có thể lý giải.

Nhưng có một ngày vào thời điểm chuyện này thực sự phát sinh ở trên người các nàng, khi các nàng nhìn một người đang sống sờ sờ bị giết chết ở trước mắt mình, thậm chí lúc các nàng lần đầu tiên động thủ giết người, lý trí nói cho các nàng biết, làm như vậy là đúng, gặp phải chuyện này thì phải làm như vậy, nhưng nội tâm vẫn có chút không thể tiếp nhận được.

Cũng may một đường trở lại gió êm sóng lặng, ba tỷ muội Tô Nhược U về đến Tô trạch vào giờ Thân canh ba.

Lúc này tuần tra ở Tô trạch rõ ràng đã tăng lên rất nhiều, mặc dù không tới tình trạng ba bước một tốp gác, năm bước một đồn gác, nhưng trong nhà thị vệ nhiều đến mức làm cho Tô Nhược U ý thức được rõ ràng mọi việc, huống chi còn có ảnh vệ ẩn dấu, chút ít trong đó vô hình đều nói cho Tô Nhược U một tin tức: Người lần này muốn đối phó Tô gia, tuyệt đối không phải những thứ tầm thường đối đầu trên phương diện làm ăn, mà là...

Bầu không khí căng thẳng liên tục trong hơn mười ngày, nội tâm Tô Nhược U liên tục bị đè nén, mà thời điểm khi nàng chú ý tới thị vệ trong nhà bắt đầu giảm đi một ít, thì bỗng nhiên hiểu ra, chuyện này vô luận nàng lo lắng hay không, thì nên đến cũng sẽ đến, nàng hiện tại cứ khẩn trương thành dạng này, ngược lại tạo thành áp lực rất lớn cho người bên cạnh.

Huống chi, phụ thân nếu đã không muốn cho các nàng biết chuyện này, nhất định là sợ các nàng nghĩ ngợi lung tung, rước lấy ưu tư, hơn nữa, không nói cho các nàng biết, chứng tỏ phụ thân tự tin có thể xử lý tốt chuyện này, không phải vạn bất đắc dĩ thì sẽ không để cho các nàng biết được, nàng phải tin tưởng phụ thân, phụ thân nếu đã nghĩ muốn che chở cho các nàng vui vẻ, có cuộc sống vô ưu vô lo, nàng phải sống thật vui vẻ mỗi ngày, vô ưu vô lo.

Vì muốn dời đi sự chú ý của mình, Tô Nhược U chuẩn bị tìm chút việc để làm, cửa hàng lương thực phụ thân đã kiên trì giữ lại, Tô Nhược U trong khoảng thời gian này cũng không có hỏi lại nhiều, tìm các tỷ muội tốt lúc trước giải sầu ư, nàng đến nhà người khác, phụ thân sẽ không yên tâm, đưa thiếp mời các nàng đến nhà thì thôi, Tô gia hiện tại tuy nói đã qua thời kỳ khẩn trương nhất, nhưng lúc này, cũng không thích hợp lắm, chính mình đọc sách vẽ tranh đi, thứ lỗi nàng thực sự không có sắp xếp nào tốt hơn nữa.

Loại trừ những suy nghĩ trên, Tô Nhược U nhanh chóng chuẩn bị chút ít thức ăn, nấu ăn sẽ mất nhiều thời gian, có thể giúp nàng làm dịu tâm tình của bản thân, ngoài ra, làm được món ăn ngon nàng cũng có thể đem đến cho phụ thân cùng các muội muội nếm thử, mấy ngày nay nắng nóng khó chịu, trong nhà lại xảy ra chuyện, người Tô gia vốn dĩ mùa hè đều không ăn được gì cân nặng đều sẽ giảm xuống, hiện tại đừng nói phụ thân cùng muội muội, ngay cả nàng cũng đã gầy đi một vòng.

Nói rồi liền làm, Tô Nhược U kéo bà vú cùng hai nha hoàn, bắt đầu con đường làm những món ăn ngon của nàng.

Mới đầu, Tô Nhược U bắt tay vào làm một vài món điểm tâm đơn giản. Điểm tâm do chính tay nàng làm sẽ thay đổi một chút, hiện tại mục đích là giải nóng cho mọi người, nên Tô Nhược U lựa chọn làm đậu xanh lương cao (bánh ngọt đậu xanh lạnh) đầu tiên, kỳ thật nói thì đơn giản, nhưng muốn làm ra mỹ vị ăn ngon, thì tốn không ít công phu.

Đậu xanh ngay từ đầu phải ngâm trước một đêm, thì lúc nấu bánh đậu mới có thể ngon, sau đó trộn đều bánh đậu đổ vào trong nồi, rồi cho mật ong vào, lửa nhỏ nấu sôi, tiếp theo còn phải cho thêm rau câu mềm đã ngâm nước, không ngừng quấy cho đến khi hoàn toàn trộn lẫn vào nhau, cuối cùng đem dịch bánh đậu đã nấu hoàn hảo đổ vào khuôn mẫu, để vào hầm băng ướp lạnh đến đông đặc là được.

Làm như vậy thì đậu xanh lương cao làm ra so với bánh đậu xanh bình thường càng thêm tươi mới ngon miệng, mềm mại trơn bóng, thích hợp ăn vào mùa hè.

Sau khi làm xong Tô Nhược U đưa đến cho phụ thân cùng hai muội muội một phần, phụ thân trong khoảng thời gian này dường như có vẻ vội vàng, Tô Nhược U sai người cầm hộp điểm tâm chạm trổ hoa hải đường đưa cho Lai Phúc người sai vặt bên cạnh phụ thân, để ông giao cho phụ thân.

Mà chỗ hai muội muội nàng dẫn theo hai nha hoàn Thanh Nhạn, Thanh Loan tự mình đưa tới.

Tô Nhược Tuyết nơi đó hoàn hảo, có thể là do Tô Nhược Tuyết từ nhỏ đã tập võ, nàng không có bất kỳ biểu hiện gì không khỏe, ngược lại liên tục lo lắng quan sát Tô Nhược U, an ủi nàng mở rộng tâm tình, buông lỏng tinh thần, điều này làm cho Tô Nhược U cảm giác mình mới là người cần được muội muội đến chiếu cố.

Tô Nhược U nhìn muội muội trước mắt dường như quá bình tĩnh, trong lòng chỉ có thể thầm than, quả nhiên chính mình vẫn là làm cho người khác lo lắng, bất quá thấy muội muội không có việc gì, nàng cũng rất vui vẻ.

Hai tỷ muội thổ lộ tình cảm trò chuyện với nhau trong chốc lát, Tô Nhược U liền thoải mái không ít, thương lượng cùng nhau tới chỗ Tô Nhược Nhị.

Ngoài dự đoán, các nàng vốn cho rằng muội muội mềm yếu nhất, nhưng ngược lại muội muội một chút việc nhỏ cũng không có, giống như cái gì cũng chưa từng phát sinh qua, nói cười ríu rít như trước, bên cạnh còn có một con chó trắng đi theo.

Mặc dù nó còn yếu, nhưng khí thế rất mạnh, trên nét mặt dường như mang theo sự cao ngạo mơ hồ, làm cho người ta một loại ảo giác nhiều năm ngồi ở vị trí cao, mặc dù không có cao hơn các nàng, nhưng khi ánh mắt liếc qua nhìn mọi người, làm Tô Nhược U cảm thấy một loại cảm giác như đang nhìn xuống, nhưng lúc nhìn về phía Tô Nhược Nhị, nhiều hơn một phần ôn nhu không dễ phát hiện.

Tô Nhược Tuyết nhìn thấy rõ ràng, muốn nói lại thôi, nhưng mà trong chốc lát lại hiểu được thật ra toàn bộ ánh mắt của nó khi nhìn chằm chằm các nàng lúc nãy ngược lại là trông coi lo lắng cho Tô Nhược Nhị.

”Đại Bạch, đây là hai tỷ tỷ của ta, rất thân thiết đó, ngươi không được tổn thương các nàng, biết chưa?”

Con chó này giống như thật sự nghe hiểu, nghiêng đầu đi, không hề nhìn sang nữa.

”Đại tỷ, nhị tỷ, hôm nay như thế nào lại khéo vậy, đều rảnh rỗi đến Thủy Tâm viện của muội.”

Biết Đại Bạch đã nghe hiểu ý tứ của mình, Tô Nhược Nhị cũng không dây dưa nữa.

”Đại tỷ hôm nay làm chút điểm tâm, đã đưa đến cho tỷ một ít, lại nói còn chưa có đưa đến chỗ muội, thế nên, chúng ta mới đến nơi này.”

Tô Nhược Tuyết thấy tiểu muội tràn đầy sức sống như trước đây, cũng hết sức vui vẻ.

”Đương nhiên rồi, có đồ ăn ngon, sao có thể thiếu phần của muội? Muội biết mà, đại tỷ hiền huệ nhất, cũng thương muội nhất.”

Nói xong, liền bước qua ôm một cánh tay Tô Nhược U mãi không buông ra.

Tô Nhược U nhìn tiểu muội yêu kiều trở lại, trong nội tâm âm thầm cổ vũ chính mình: Nhìn đi, không có gì đáng ngại, nhị muội, tiểu muội đều buông xuống, nàng cũng nên buông xuống, trừ, trừ nụ hôn kia, nàng cũng không có tổn thất cái gì...

Nhìn điểm tâm mình làm, phụ thân cùng các muội muội đều rất thích, điều này là sự ủng hộ rất lớn cho Tô Nhược U, vì vậy nàng lại thử làm đậu đỏ lương cao, gạo nếp lương cao, nhuyễn mễ lương cao, bột củ sen bánh đậu lương cao, mễ táo lương cao, thủy tinh lương cao.

Những món lương cao này ngoại trừ tiêu nhiệt giải nắng, còn có vị cùng công hiệu bất đồng, tỷ như đậu đỏ lương cao, màu sắc đỏ tím, hương vị thơm ngọt mềm nhuyễn, thực sự nhẹ nhàng khoan khoái ngon miệng, có công hiệu giải độc tiêu sưng, thanh nhiệt kiện tỳ. Gạo nếp lương cao, hương vị mềm dẻo ngọt ngào. Nhuyễn mễ lương cao, giải nhiệt tiêu độc, trừ tà an thần. Bột củ sen bánh đậu lương cao, thanh ngọt trơn lạnh, giải nắng bổ sung nước. Thủy tinh lương cao, có màu xanh nhạt, đem bỏ vào trong chén, thêm nước đường đỏ, hương vị ngọt ngào ngon miệng, nguyên liệu chủ yếu là cỏ xa tiền, làm mắt sáng, chữa ho tiêu đờm, công hiệu thanh nhiệt giải độc.

Ngay tại thời điểm Tô Nhược U đang hưởng thụ chế tác mỹ thực, thì ở Bùi phủ lại là cảnh gà bay chó sủa.

Đầu sỏ gây nên tội này không ai khác, tất nhiên chính là kim đại tôn tử của Bùi gia Bùi Hạo, suy cho cùng thì chỉ có hắn mới có lực sát thương lớn như vậy, hơn nữa còn không có người áp chế nổi.

Lại nói kể từ lúc Bùi Hạo mắt thấy người Tô gia đến, dứt khoát đóng dấu rồi rời đi.

Nhưng Bùi Hạo là ai, hắn có thể thật sự đi sao!

Tiểu cô nương hắn chọn trúng đang gặp nạn, người nhà của người ta lại đang tới, hắn tự nhiên không thể không rời đi trước, nhưng hắn còn chưa biết tiểu cô nương nhà hắn tên họ là gì, là cô nương nhà nào, ai bảo tiểu cô nương của hắn quá thẹn thùng, nhưng mà không có biện pháp, hắn thích vậy!

Hắn chỉ có ôm cây đợi thỏ, chờ ở phía xa, nhìn tiểu cô nương nhà hắn gặp chuyện lớn thế này, còn có thể an bài hết thảy mọi việc đâu vào đấy như vậy, dáng vẻ khí khái đoan trang kia đúng là rất câu lòng người!

Hắn cưỡi Xích Diễm một mạch bám theo đám người Tô Nhược U đến thôn trang, vốn nghĩ đến nơi hắn sẽ rời đi, dù sao đã biết được nơi ở của nàng, mà ở đây đều là người từ kinh thành đến còn không phải rất dễ dàng hỏi thăm sao, hắn ở xa cũng nghe thấy được đầy tớ gọi nàng là đại tiểu thư, rất rõ nàng đúng là tiểu thư của nhà này.

Nhưng hắn chợt nghĩ lại, người muốn cướp nàng nếu đã dám lộ liễu đến như vậy, còn muốn một lần mang đi ba tỷ muội các nàng, đây tuyệt đối là có kế hoạch có mưu tính từ trước, đều là hướng về phía nhà các nàng mà tới, hơn nữa dựa theo hắn quan sát, võ công của đám thị vệ nhà nàng cũng quá kém đi, thế này, thì hắn càng không thể đi được, lỡ như hắn rời khỏi, tiểu cô nương nhà hắn xảy ra chuyện thì hắn tìm ai nói lí lẽ đây!

Cứ như vậy, ỷ vào bản thân giỏi võ công, Bùi Hạo nhảy vào ở trong thôn trang, chính xác mà nói, là ở trong rừng trúc bên ngoài Ngọc Trúc trai, canh giữ Tô gia một đêm, hắn trước khi đi, đã suy tính đến Xích Diễm là mục tiêu quá lớn, không thể vào được, chỉ có thể nhịn đau bỏ những thứ yêu thích, đem Xích Diễm giữ lại bên ngoài thôn trang.

”Tiểu tử Xích Diễm, không phải là tiểu gia không mang theo ngươi, nhưng ngươi cũng thấy, tiểu gia còn phải leo tường mới có thể đi vào được, hai chúng ta cũng đâu thể cứ trắng trợn từ cửa chính xông vào như vậy? Sau này tiểu gia còn muốn cưới được vợ đấy.”

Đêm hè, thôn trang ở nông thôn sáng tỏ dưới ánh trăng, phảng phất mơ hồ một tầng mây, càng thêm yên tĩnh, hòa hợp, thỉnh thoảng có tiếng chim hót côn trùng kêu vang, lại tăng thêm một chút sức sống, một người một ngựa lúc này đang nhỏ giọng nói chuyện với nhau, con ngựa này dường như hiểu được, không ngừng hướng vào trong lòng chủ nhân của nó dụi vào, tựa như có chút bất mãn.

”Được rồi, tiểu tử Xích Diễm, ta biết việc này là tiểu gia xin lỗi ngươi, tiểu gia cam đoan với ngươi, sau này, nhất định để cho ngươi cùng tiểu gia nghênh ngang đi vào cửa chính nhà nàng!”

Nói rồi, Bùi Hạo ôm chặt Xích Diễm một cái, tung người nhảy lên, biến mất trong màn đêm, lưu lại Xích Diễm ở đó, nó muốn hí một tiếng biểu đạt sự bất mãn của mình, lại nghĩ tới mới vừa rồi đã đáp ứng chủ nhân, không thể làm cho người ta chú ý, ai, dạo này, làm ngựa cũng không dễ dàng a!

Ban đêm, Bùi Hạo sợ bị người khác phát hiện, cũng không đến quá gần sương phòng của Tô Nhược U, chờ ngày hôm sau lúc Tô Nhược U lên xe ngựa rời thôn trang, Bùi Hạo từ xa trông thấy sắc mặt Tô Nhược U tái nhợt cùng đôi mắt hoa đào sưng đỏ, thầm hận không thôi, hắn biết, nữ nhân này xưa nay luôn giả bộ, rõ ràng rất sợ hãi, còn lo lắng cho người khác, thật sự rất đáng giận, nhưng lại thêm thương nàng, càng nhìn gan hắn càng nổi lửa!

Chờ đoàn người Tô gia trở lại Tô trạch, Bùi Hạo còn tiến vào dò xét thủ vệ của Tô trạch một lần, thấy được trong tối ngoài sáng có không ít người, Bùi Hạo cảm thấy yên tâm không ít, cuối cùng dẹp đường hồi phủ, âm thầm nhớ kỹ địa chỉ Tô gia, trở về chuẩn bị cầu hôn!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play