Đoàn người Bùi Hạo ngây người trong thành hai người mới tiếp tục lên đường, rời khỏi Khang Châu là đến khu vực Định Châu, trên đường đi Vương Hi Nhược cũng tính là an phận, ngoại trừ nàng ta vẫn luôn tìm cảm giác tồn tại trước mặt Tô Nhược U chứ không gây ra chuyện gì khác, đối với sự hiện hữu của nàng ta Bùi Hạo vẫn luôn mắt nhắm mắt mở, làm ra vẻ không nhìn thấy.
Tối ngày hôm nay bọn họ tá túc một đêm ở tiểu viện của một nông gia, sáng mai là đoàn người bọn họ có thể tiến vào thành Định Châu rồi.
Tô Nhược U dẫn theo hai đứa con trai tiến vào gốc cây hoa đào trong sân, lúc này mặt trời chiều đã ngã về tây, gió nhẹ chợt thổi qua, không nói ra được có bao nhiêu thoải mái và nhàn nhã.
‘Mẫu thân, hoa, hoa!’
Nhị Bảo nhún nhún chân, bàn tay nhỏ bé với với lên cây hoa đào làm Tô Nhược U cảm thấy buồn cười không thôi, không đợi nàng có động tác gì, Nhị Bảo đã bị một vòng tay to ôm vào trong lòng, cái ôm ấm áp này Nhị Bảo vô cùng quen thuộc, bởi vậy không cần quay đầu lại, Nhị Bảo lập tức hô lên, ‘Phụ thân, cao cao, cao cao!’
Thấy bàn tay nhỏ bé của cục cưng sắp chạm tới cánh hoa đào, Tô Nhược U dịu dàng kéo bàn tay nhỏ bé của Nhị Bảo lại, ‘Nhị Bảo ngoan nào, ngắm hoa nở là được rồi, đừng hái loạn, nếu không sau này sẽ không có quả đào to để ăn đâu.’
Vẻ mặt Bùi Hạo không cho là đúng, chẳng phải nhi tử của hắn muốn hái cánh hoa sao, tại sao không? Còn nữa, cánh hoa xinh đẹp này còn giống y như đôi mắt ngập nước của người nào đó, nhi tử không hái, hắn hái! Thế nhưng hắn còn chưa kịp làm ra động tác gì thì đã nghe một giọng nói truyền đến.
‘Thiếu phu nhân, hiện tại hái một ít cũng không có chuyện gì đâu, từ trước đến nay để cây đào cho quả chất lượng tốt, nông dân thường sẽ tỉa bỏ bớt cành, hơn nữa trời mưa gió cũng sẽ làm cánh hoa rụng bớt một ít, bây giờ chúng ta chỉ hái một hai đoá thì không sao đâu.’
Người nói chính là Vương Hi Nhược, nàng ta đang mặc một chiếc váy xanh nhạt, vạt áo thêu hoa, thanh thanh thuần thuần, đáng yêu biết bao nhiêu, nàng ta thướt tha đi đến, thuận tay hái một đoá hoa đào đưa cho Nhị Bảo trong lòng Bùi Hạo, nhưng không ngờ rằng Nhị Bảo chẳng thèm ngó ngàng gì đến nàng ta, Nhị Bảo làm như không thấy mà quay đầu sang nhìn về phía phụ thân nhà mình, ‘Phụ thân, hái hoa hoa.’
Bùi Hạo cũng chẳng thèm để ý đến nữ nhân không biết từ đâu chạy đến lượn qua lượn lại trước mặt cả nhà bọn họ, thật sự là mắt không thấy tâm sẽ không phiền, Bùi Hạo bế Nhị Bảo đi hái mấy đoá hoa đào mà mình đã chọn.
Thấy thái độ của trượng phu và nhi tử, bỗng nhiên Tô Nhược U có chút ngượng ngùng, ngoài mặt có vẻ tìm một bậc thang cho tiểu cô nương nhà người ta leo xuống đài, ‘Hi Nhược, cảm ơn cô nương, cô nương không nói ta cũng không nghĩ nhiều như thế?’
Vương Hi Nhược lúng túng thu hồi bàn tay mình, khoé môi vẫn ẩn chứa ý cười, ‘Hi Nhược đi quá giới hạn rồi, mong thiếu phu nhân đừng nên trách mới phải.’
‘Hi Nhược, cô nương quá khiêm nhường mà thôi...’ Thế nhưng không đợi Tô Nhược U nói hết lời, Đại Bảo trong lòng nàng đã thu hút sự chú ý.
Chỉ thấy bàn tay nhỏ bé của Đại Bảo sờ lên má phấn y hệt hoa đào trên mặt mẫu thân nhà mình, cu cậu mở mắt to nhìn Tô Nhược U, miệng lầm bà lầm bầm, ‘Mẫu thân, mặt hoa, hoa hoa...’
nói rồi, làm như sợ mẫu thân không hiểu lời mình, cu cậu còn đưa tay chỉ lên cái cây đầy hoa trước mặt mình.
Tô Nhược U đã hiểu, không chỉ có hiểu mà còn hơi xấu hổ, nhi tử bảo bối nhà nàng đang khen người mẫu thân này sao? Nhưng mà, dù sao cũng đang có người ngoài ở đây, Tô Nhược U không thể nào thản nhiên tiếp nhận được, nàng cảm thấy nếu mình nhận thì giống như mình là người không biết xấu hổ vậy, cho nên Tô Nhược U giấu đầu hở đuôi chuyển đề tài, ‘Đại Bảo nói hoa rất đẹp hả?’
Đại Bảo sâu sắc cảm nhận cảm giác thất bại khi mẫu thân không hiểu được ý mình, cu cậu sốt ruột giải thích, ‘Hoa hoa, đẹp, mẫu thân, đẹp.’
‘Đại Bảo nói mẫu thân đẹp như hoa có phải hay không?’ Bùi Hạo bế Nhị Bảo đã đạt được ước muốn trở lại, vừa nhìn thấy vẻ mặt thẹn thùng của tiểu nương tử nhà mình, quả nhiên người còn đẹp hơn hoa.
Đại Bảo liên tục gật đầu không ngừng, ý của bé chính là như thế!
Mà đúng lúc này, ‘Tiểu hái hoa tặc’ Bùi Nhị Bảo cũng duỗi bàn tay nhỏ bé của mình ra, muốn đem hoa mình hái được hiến cho mẫu thân nhà mình, ‘Mẫu thân, cài, cài.’
‘Nhị Bảo, con còn nhỏ không với tới, không bằng để cho phụ thân giúp con cài cho mẫu thân nhé?’
Nghe xong lời nói của phụ thân nhà mình, Nhị Bảo nhìn nhìn cánh tay nhỏ bé rồi lại quan sát cánh tay dài của phụ thân một chút, cu cậu im lặng, chỉ là vì mẫu thân xinh đẹp nhà mình, Nhi Bảo rất nhanh thuận theo, ‘Phụ thân cài.’
Thấy Bùi Hạo một tay bế Nhị Bảo một tay cầm đoá hoa muốn cài lên búi tóc mình, Tô Nhược U vội vã lùi về sau một bước, ‘Phu quân.’
Tô Nhược U liếc nhìn Vương Hi Nhược bên cạnh, ý tứ không cần phải nói cũng biết, nhưng mà Bùi Hạo là người dễ dàng buông tha cho việc mình muốn là à? Đương nhiên là không rồi!
Bùi Hạo bực mình liếc nhìn nữ nhân cứ thích xuất hiện trước mặt cả nhà bọn họ, quả nhiên nữ nhân này càng nhìn thấy càng phiền, động một chút là trưng ra bộ mặt làm như ai thiếu nàng ta mấy vạn lượng bạc không nói, quan trọng nhất là nàng ta không có mắt, mỗi ngày cứ như cây cộc gỗ cắm xung quanh cả nhà bọn họ, không thấy hai nha hoàn Thanh Nhạn và Thanh Loan không có chuyện gì thì không xuất hiện trước mặt bọn họ sao?
Có điều, tuy rằng Bùi Hạo thẳng tính nhưng hắn không có ngốc, nếu trong hang ổ bọn thổ phỉ bọn hắn gặp nữ nhân này chỉ là trùng hợp, nhưng sau đó nàng ta chủ động đuổi theo, hơn nữa hiện nay thái độ nàng ta còn như thế, hắn không nghĩ nhiều cũng uổng. Tuy nhiên, mặc kệ nàng ta có mục đích gì, Bùi Hạo vẫn sẽ im lặng theo dõi diễn biến, song dù sao chuyện này cũng không đại biểu cho việc Bùi Hạo sẽ để nàng ta tuỳ ý làm bậy.
‘không có việc gì thì ngươi lui ra đi.’ Bùi Hạo tỏ vẻ lạnh lùng, ánh mắt cũng lười nhìn đến Vương Hi Nhược, giống như đuổi một con ruồi phiền chán.
Dù sao Vương Hi Nhược cũng chỉ là một tiểu cô nương mười bốn mười lăm tuổi, làm sao chịu nỗi bị người khác khinh rẽ? Lúc này, vành mắt nàng ta đã đỏ hồng, cúi gầm mặt chuẩn bị rời đi, lại không ngờ rằng nhục nhã lớn hơn còn ở phía sau.
‘Sau này không có chuyện gì thì ngoan ngoãn ở chỗ của mình đi, đừng tới quấy rầy thiếu phu nhân mãi.’ nói xong, Bùi Hạo mới xoay người nhìn về phía bóng lưng đang run lên nhè nhẹ của Vương Hi Nhược, giọng nói vô hình đanh thép thêm mấy phần, ‘Nhớ kỹ chưa?’
Vương Hi Nhược vận dụng tất cả sức lực ép cho nước mắt mình không rơi xuống, lúc này đây, nàng ta không còn muốn thực hiện cái nhiệm vụ kia nữa, nàng ta âm thầm căn dặn bản thân, Vương Hi Nhược, ngươi phải nhớ cho kỹ nhục nhã của ngày hôm nay, sau này không nên mơ tưởng viễn vông gì với người này nữa, từ nay về sau, hắn vẻn vẹn chỉ là một mục tiêu của ngươi mà thôi!
‘Hi Nhược nhớ kỹ, trước đây Hi Nhược không đúng mực, quấy rầy đến thiếu phu nhân, mong thiếu phu nhân khoan dung Hi Nhược.’ Dứt lời, Vương Hi Nhược liền quỳ xuống.
Thấy nàng ta quỳ như vậy, nàng có chút sững sờ không nghĩ được gì, chỉ là, phu quân nhà mình đã lên tiếng, người làm thê tử như nàng là thê tử, dù thế nào cũng không thể làm hắn mất mặt, lúc này Tô Nhược U chỉ dịu dàng dìu Vương Hi Nhược đứng lên, ngoài miệng nói: ‘Ta cũng không có giận gì cô nương, Hi Nhược mau đứng dậy đi.’
Lần này, Vương Hi Nhược thật sự biết thân biết phận mà cáo lui, Tô Nhược U nhìn vẻ mặt như không có chuyện gì của Bùi Hạo, rõ ràng người ta hoàn toàn không có để chuyện này ở trong lòng, nàng âm thầm thở dài một tiếng, kỳ thật làm sao nàng lại không biết Vương Hi Nhược cố ý làm ra vẻ vô tình xuất hiện trước mặt người một nhà bọn họ chứ.
Bởi vì trên đường đi Bùi Hạo vẫn luôn dính chặt vào nàng, ngay cả Thanh Nhạn và Thanh Loan cũng vì sự ‘Phóng đãng’ của người nào đó mà không dễ gì xuất hiện được trước mặt bọn họ, mà vị cô nương này, tuy biểu hiện ra ngoài là đang nhìn nàng, nhưng từ trước đến nay trực giác của nữ nhân đều rất nhạy cảm, nhất là liên quan đến phu quân nhà mình, không phải Tô Nhược U không cảnh giác.
Song người ta vẫn chưa làm ra chuyện gì khác thường, Tô Nhược U chỉ có thể tự an ủi mình, tiểu cô nương kia chỉ nhất thời mê luyến, dù sao một cô nương bị bắt vào trong ổ thổ phỉ, đợi chờ nàng ta chính là vực sâu vô tận, mà lúc này đây phu quân nàng lại xuất hiện, không thể nghi ngờ hắn chính là một vị anh hùng, cô nương kia sùng bái mê luyến cũng là chuyện bình thường.
Nhưng mà, Tô Nhược U thừa nhận, nàng có thể tự an ủi mình như thế, chủ yếu là bởi vì thái độ của phu quân nhà mình, với thái độ đó của hắn, nàng đã không có cơ hội lo lắng sợ hãi nữa.
Tô Nhược U ngắm nhìn phu quân đang dỗ dành nhi tử trước mặt, khoé môi không khỏi cong lên thành một nụ cười hạnh phúc, ‘Phu quân, không phải chàng muốn cài trâm hoa cho ta sao?’
Bùi Hạo chuyển mắt sang khuôn mặt đang tươi cười của tiểu nương tử nhà mình, tim hắn hơi đập nhanh, ‘Vừa rồi ta như thế nàng không giận hả?’
Dù sao với thái độ mà Tô Nhược U đối xử với Vương Hi Nhược trên đường đi, hắn có thể thấy rõ như ban ngày đấy, giả sử đến cuối cùng người tên Vương Hi Nhược này thật sự có mục đích bất lương mà tiếp cận bọn họ, Bùi Hạo hắn nhất định không dễ dàng buông tha cho nàng ta, lý do đầu tiên chính là nàng ta đã lừa gạt tình cảm đơn thuần của tiểu nương tử nhà mình! Vì vậy, Bùi Hạo còn thật lòng lo lắng Tô Nhược U sẽ có thái độ không tốt với mình.
Nghe xong lời Bùi Hạo, làm sao Tô Nhược U không hiểu, hình như nhìn qua có vẻ phu quân nhà nàng rất kinh thường nàng thì phải, chẳng lẽ thời gian qua biểu hiện của nàng thật sự rất ngu xuẩn sao? Có điều nàng giống như vậy thật, dù sao nàng nhớ mang máng có người từng nói nữ tử sinh con xong sẽ biến thành ngốc hơn, nàng sẽ không....’
‘Phu quân, trong khoảng thời gian này trông ta ngốc hơn à?’
Thấy vẻ mặt phiền muộn của tiểu nương tử nhà mình, Bùi Hạo hơi ngẩn ngơ, chủ đề dời tới đây từ lúc nào vậy? Chỉ là, cái đề tài này...
Bùi Hạo cười khẽ một tiếng, sau đó hắn cúi đầu sát vào tai Tô Nhược U, giọng nói nhỏ xuống mấy phần, ‘Ngốc thì ta càng yêu thích.’
nói xong, hắn còn ngặm vành tai đỏ ửng của Tô Nhược U một cái, sau đó thuận tay cài đoá hoa đào lên búi tóc Tô Nhược U, thấy tiểu nương tử thẹn thùng trước mặt, hắn không khỏi thốt lên, ‘Quả nhiên ‘Nhân diện đào hoa tương ánh hồng*.’
Là câu thơ trong bài Đề đô thành nam trang.
Khứ niên kim nhật thử môn trung,
Nhân diện đào hoa tương ánh hồng.
Nhân diện bất tri hà xứ khứ,
Đào hoa y cựu tiếu xuân phong
Dịch nghĩ:
Hôm nay năm ngoái, cửa cài,
Hoa đào ánh với mặt người đỏ tươi.
Mặt người chẳng biết đâu rồi,
Hoa đào còn đó vẫn cười gió đông.
Gương mặt Tô Nhược U đỏ bừng, đôi mắt ngập nước lấp lánh, có biết bao quyến rũ lòng người mà không tự biết, ‘Cảm ơn phu quân.’
‘Mẫu thân, đẹp đẹp!’
Đại Bảo và Nhị Bảo cùng duỗi đôi bàn tay nhỏ bé, thỉnh thoảng vỗ tay, ánh mắt vui vẻ đầy tán thưởng, ngay lập tức, mặt Tô Nhược U càng đỏ rực như ráng chiều.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT