Có cái gì? Băng lãnh, thật thoải mái. Mơ mơ màng màng, Vân Thư hướng cái kia nhích lại gần, ngủ tiếp. Thẩm Hiên bất đắc dĩ nhìn Vân Thư giống như vô vĩ hùng, ôm chặt lấy mình ngủ say. Hít một hơi thật sâu bình ổn hô hấp, hắn vốn không phải là Liễu Hạ Huệ, nhất là khi Vân Thư còn lấy tư thế liêu nhân ngủ bên cạnh hắn.
Thẩm Hiên lại hít một hơi thật sâu, cố hết sức không nhìn tới xương quai xanh mê người đang ẩn ẩn hiện hiện kia cùng đùi ngọc trắng nõn thon dài đang khoác trên người hắn. Nhưng ý thức hình như không còn thuộc về hắn, bắt đầu “truyền tin” đi khắp thân thể thúc giục hô hấp nhanh một chút, tim đập kịch liệt một chút, hai tay cũng không an phận sờ nắn thắt lưng người ta.
Giống như cảm nhận được tim Thẩm Hiên đang đập kịch liệt, Vân Thư khẽ cọ cọ đầu, cả người lại thêm áp sát vào. Cằm Thẩm Hiên đặt trên tóc Vân Thư, có hơi ngứa, trong lòng lại càng như có gì đó đang cào cào đến khó chịu. Thân thể bắt đàu nóng lên, đáy lòng có âm thanh đang kêu gào: Yêu hắn, muốn hắn!
Thẩm Hiên nắm chặt tay, cố gắng giữ vững hô hấp, rồi mới cẩn thận đem đầu Vân Thư bỏ qua một bên, xoay người xuống giường. Thật là, vì cái gì muốn ngủ cùng một giường với hắn, quả thực là tự mình tra tấn mình mà!
Tay vừa rời giường nháy mắt bị nắm lại, quay đầu nhìn thấy đầu sỏ gây nên, cư nhiên còn đang trong mộng đẹp!
Thẩm Hiên bất đắc dĩ nhẹ rút tay ra, Vân Thư lại như không cam lòng rời đi cái gối ôm này bất mãn hừ nhẹ một tiếng. Tim vừa bình phục lại cuồng loạn đập liên hồi, Vân Thư cư nhiên còn cọ cọ tay hắn! Da thịt trơn nhẵn còn đọng lại xúc cảm mê hồn trong lòng bàn tay, tâm đãng thần trì. (mê muội)
Thẩm Hiên cúi người, sủng nịch vỗ vỗ bả vai Vân Thư: “Vân Thư ngoan, buông tay ngủ.” Ngữ điệu mười phần giỗng như đang hống tiểu hài tử.
Vân Thư miễn cưỡng mở mắt: “Thẩm Hiên?” Trong thanh âm mang đậm giọng mũi càng thêm một phần mị hoặc, hơn nữa bởi vì bất mãn mà hơi hơi đô khởi cái miệng làm người ta nhịn không được muốn cắn lên một ngụm. Thẩm Hiên hô hấp cứng lại, cố ý xem nhẹ cảnh đẹp trước mắt. Vân Thư lại đột nhiên nổi hứng trêu đùa: “Ngươi sao không ngủ với ta?”
Cùng ngủ với ngươi phỏng chừng hiện tại ngươi một cái xương cũng không còn, Thẩm Hiên trong lòng thở dài. Còn đang do dự, Vân Thư đột nhiên nhỏm dậy, một ngụm cắn lấy vành tai của Thẩm Hiên. [Hem~ Thẩm Hiên ca, lại một làn nữa …huynh thật đáng thương. Nhị ca, ca là đồ dụ thụ :”>]
Tim, nháy mắt ngừng đập.
Bánh trôi trân châu (?_?). Mơ hồ nghe được Vân Thư thì thào những lời này. Thẩm Hiên vừa tức vừa giận, bàn tay to vươn qua, hung hăng hướng tới cái miệng còn đang mấp máy kia hôn xuống.
Giống như không thừa nhận nổi cái hôn cuồng loạn như vậy, Vân Thư nhanh bắt được cánh tay Thẩm Hiên, tiếng rên rỉ nhỏ vụn theo miệng tràn ra. Nghe được thanh âm rên rỉ, Thẩm Hiên vội vàng rời đi, liên tục ảo não chính mình khống chế không được.
Vân Thư lần hôn này trên mặt đã ửng đỏ, cổ áo đại khai, xương quai xanh xinh đẹp như ẩn như hiện dụ hoặc Thẩm Hiên cắn lên nó. Thẩm Hiên cuống quýt dời tầm mắt, cố tình Vân Thư lúc này lại liếm liếm môi.
“Ăn ngon!” Nguyên lai bánh trôi trân châu như thế ăn ngon a, tuy rằng hình dạng có chút quái dị, hương vị cũng không giống.
[khụ…. cho Nhã giải thích chút, đoạn này là nhị ca nhà ta đang …mớ ạ =_=, ca ấy mơ thấy đang ăn bánh trôi, khả lại có cái ‘bánh trôi’ to đùng mang tên Thẩm Hiên lượn vượn phía trước nên ca ..cắn!]
Thẩm Hiên rủa thầm một tiếng, bỗng nhiên tà tà cười: “Là ngươi đâu có ăn nga, còn muốn không?” Vân Thư như thế câu dụ hắn [cho dù là vô tâm] hắn đã không thể nhịn được nữa.
Ta liền ủy khuất một chút làm “bánh trôi” đi.
Tỉnh tỉnh mê mê, bị người đặt trên giường, đây là tình trạng gì? Vân Thư trong đầu hỗn độn không phân rõ cái gì với cái gì, hiệu lực của rượu còn chưa hết, hết thảy tất cả đều làm theo bản năng.
Vân Thư thoải mái thở dài một hơi, ôm lấy vật thể đang lộn xộn trên người, giống như đang bay a!
<< Mỗ Lu: Ta ở chỗ này không viết nữa tắt đèn được không? Chúng: *Ta ném!* *Bị bắt trở về mỗ Lu rưng rưng tiếp tục viết ~~~*>>
Vân Thư đương nhiên thoải mái, bởi Thẩm Hiên đang cố hết sức “hầu hạ” hắn, nhưng là, Thẩm Hiên đối với cảnh xuân tươi đẹp dưới thân đáy lòng vẫn có nho nhỏ một chút chần chờ.
Ở sâu trong nội tâm hắn có thanh âm đang gào thét: Vân Thư sẽ hận ta! Rồi nhìn đến người nào đó đối với tình trạng ái muội hiện tại không rõ ràng mà nở nụ cười thì hoàn toàn hỏng mất.
Hắn hội hận ta, hận ta, nhất định hận ta…. Giãy dụa dần biến thành hồi âm, cuối cùng biến mất không thấy.
Thế là một đường hỏa diễm dẫn đến rên rỉ cùng thở dốc. Theo từ sợi tóc tới ngón chân, một chỗ cũng không chừa. Cắn cắn ngón chân tròn tròn, trong lòng ngọt ngào nghĩ: Đây mới đích thực là trân bảo mỹ thực!
Khoang miệng âm áp vây quanh, duyện liếm, thật cẩn thận như đối với trân bảo, nhìn người ở dưới thân vì không khống chế được mà rên rỉ, mà vặn vẹo, mà thét chói tai, run rẩy phun trào, rồi thất thần thở dốc, đáy lòng trào lên tư vị hạnh phúc.
Muốn hắn, nhưng lại không nhẫn tâm ‘yêu’ hắn. Dù rằng bản thân đã sưng cứng đến vô pháp khống chế nhưng lại không nghĩ muốn làm hắn chịu ủy khuất.
Lý trí ở một khắc cuối cùng trở lại, Thẩm Hiên yêu thương nhìn người trước mắt đang mê man, gắt gao đem hắn ôm trong ngực, ở giữa hai đùi hắn hung hăng trừu sáp vài cái, thỏa mãn gầm nhẹ một tiếng, qua loa sửa sang lại một chút quần áo của hai người rồi mới trầm trầm đi vào giấc ngủ.
[*rút khăn chấm chấm nước mắt* Thẩm Hiên ca~~~ ca thực là hảo hài tử, tội cho ca rồi… cái dạng đam mỹ lừa tềnh này muốn có sắc lang hóa thân thật khó a!]
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT