Lăng Lang lạnh lùng nhìn Lăng Hạo đang ngồi trên đất, quay đầu bỏ chạy. Lăng hạo trơ mắt nhìn Lăng lang đi xa, ánh mắt chậm rãi chuyển hướng người nọ biến mất, suy nghĩ dần phiêu tán.
Lăng Hạo ba tuổi được tiểu thúc thúc nhặt về nhà, khi đó tiểu thúc thúc mới mười sáu tuổi.
Tiểu thúc thúc thực ôn nhu, còn có một cái tên rất êm tai, Lăng Ôn.
Tiểu thúc thúc là hài tử nhỏ nhất của Lăng gia, cũng là hài tử thông minh nhất.
Tiểu thúc thúc đối hắn tốt lắm, dạy hắn đọc chữ, dạy hắn võ công, còn dạy hắn cách làm người.
Lúc Lăng Hạo được năm tuổi, dần hiển rõ tài năng. Tứ ca tiểu thúc thúc, cũng chính là phụ thân của Lăng Lang, bởi vì không có con nối dõi nên đã thu Lăng Hạo làm nghĩa tử. Nhưng Lăng Hạo lại vẫn bám dính lấy tiểu thúc thúc. Tiểu thúc thúc là một người ôn hoà như xuân phong, Lăng Hạo lại rất quyến luyến cảm giác đó.
Những đứa con lớn của Lăng gia bắt đầu ngầm tranh đoạt vị trí trang chủ Nhất Kiếm trang, tiểu thúc thúc lại chỉ cười cười, cái gì cũng không để ý.
Lăng Hổ là người có thế lực nhất, nhưng hắn làm việc không từ thủ đoạn, lão trang chủ sợ hắn kế thừa Nhất Kiếm trang sẽ phá hủy danh dự Thiên hạ đệ nhất của sơn trang, đã ngầm cùng hắn làm giao dịch. Lăng Hổ đáp ứng chỉ làm một phân đường Đường chủ, đổi lại phải đem tiểu thúc thúc cho hắn.
Thế là sau đó, các trưởng bối đuổi hết các huynh đệ khác bảo vệ tiểu thúc thúc, đem Lăng Hổ cùng tiểu thúc thúc nhốt chung một phòng, Lăng Hạo vì muốn bảo vệ tiểu thúc thúc đã bị hạ dược, bị Lăng Hổ đánh, đập vào khung cửa, ngất đi.
Đêm đó, tiếng kêu thê lương của tiểu thúc thúc vang vọng khắp Lăng gia, nhưng, không một ai dám đứng ra cứu tiểu thúc thúc.(cái nhà này… Ta mún giết hết >”<) Cuối cùng, tiểu thúc thúc tuyệt vọng, để mặc Lăng Hổ muốn làm gì thì làm, thủy chung không hề phát ra bất cứ âm thanh gì. (TT^TT) Tiểu thúc thúc thay đổi rồi, tuy vẫn ôn nhu như trước, nhưng lại thường thường để lộ ra một cỗ ngoan lệ bao phủ xung quanh. Tiểu thúc thúc như xuân phong ấm áp trước kia đã biến mất, tiểu thúc thúc bây giờ là thu phong tiêu điều ẩn ẩn mang theo vẻ thê lương. Cuối cùng, vào một ngày nào đó, tiểu thúc thúc biến mất, giống như chưa hề tồn tại ở nhân gian, không lưu lại một dấu vết nào. Gặp lại khi cảnh còn người mất… Khi lão trang chủ bị giết, Lăng Hạo đã gặp lại tiểu thúc thúc. Một nam nhân, lấy một địch hai, lạnh lùng đâm thanh kiếm vào ngực lão trang chủ, mà Lăng Hổ, tại trận chiến đó cũng bị trọng thương, lưu lại trên mặt một vết sẹo dài đáng sợ. Tiểu thúc thúc chỉ là lạnh nhạt đứng một bên quan khán. Về sau, Lăng hạo mới biết, nam nhân kia là Kỳ Lân cung Cung chủ. Mà Kỳ Lân cung, là dị giáo mà giang hồ không ai không e ngại. Lăng Hạo vĩnh viễn không quên được, tiểu thúc thúc trước khi rời đi đã cười với hắn, vẫn là nụ cười ôn nhu ngày nào. Rồi, nam nhân kia, ôm theo tiểu thúc thúc, theo màn đêm tiêu thất. Từ đó bặt vô âm tín. Sau, có tin tức truyền ra. Có người nhìn thấy tiểu thúc thúc cùng nam nhân kia đi Tuyết sơn, không hề rời núi. Cuối cùng, Lăng gia hoàn toàn đổ hết mọi chuyện lên tiểu thúc thúc. Lăng Ôn này, đã trở thành một cái tên cấm kỵ. Huynh đệ Lăng gia, đối với phụ thân mình, Lăng lão trang chủ, không hề có chút bi thương, nhưng đối với đệ đệ ôn hòa thì lại trở thành một nỗi đau vĩnh viễn khắc cốt ghi tâm. Từng trận khoan khoái ập đến, Lăng Hạo kinh hỉ phát hiện chính mình có thể cử động. Kiểm tra một chút, phát hiện vừa rồi chỉ là mê dược. Người kia, nhìn ra là dung mạo của tiểu thúc thúc, nhưng là, nếu đó đúng là tiểu thúc thúc, khuôn mặt sao có khả năng còn trẻ như vậy! Người kia, đến tột cùng là ai, hắn đến đây có mục đích gì? Lăng Hạo lắc lắc đầu, trước mặc kệ nó đi. Bộ dạng Lăng Lang khi nãy…… Nhu nhu đôi chân có chút cứng ngắc, Lăng Hạo đứng lên hướng ngoại viện đi tới. Xa xa thấy một cái bóng nho nhỏ, núp ở trong góc, bên cạnh đứng một người, là Kỳ Vân Ý? Lăng Hạo thở dài một hơi nhẹ nhõm, quả nhiên để tên gia khỏa kia ở lại đây là chính xác. Chậm rãi đi qua, muốn đến an ủi tiểu hài tử kia. Lăng Lang lại trừng mắt nhìn một cái, hung hăng quay đầu đi, ánh mắt còn sưng đỏ, hiển nhiên là đã khóc. Lăng Hạo cười khổ, quả nhiên còn là một tiểu hài tử a. Há miệng thở dốc, âm thanh phát ra lại ôn nhu đến độ chính mình còn phải giật mình: “Chuyện của tiểu thúc thúc…..” Lăng lang che lỗ tai bỏ chạy. Lăng hạo lại cười khổ, Kỳ Vân Ý cực kỳ nghiêm túc đối hắn nói: “Lăng lang đã không còn là tiểu hài tử, ngươi nên hảo hảo giải thích cho hắn biết rõ ràng mọi chuyện!” Lăng Hạo nghi hoặc nhìn hắn, Kỳ Vân Ý nói tiếp: “Hắn giận ngươi không xem hắn là đệ đệ, đem chuyện quan trọng như thế giấu hắn!” Lăng Hạo thoải mái nở nụ cười, người này, nhất định có thể khiến Lang nhi hạnh phúc!(này còn phải nói….. chồng ảnh đương nhiên phải chăm sóc ảnh ròi….). Thật vất vả chờ cho Lăng lang bình tĩnh lại, Lăng hạo liền đem toàn bộ những gì liên quan đến tiểu thúc thúc nói ra. Kỳ Vân Ý ở một bên nhăn mày nói: “Nếu ta nhớ không lầm, cái kia Kỳ Lân cung Cung chủ là bát hoàng thúc của Hoàng thượng!” “Nhưng, Hoàng thượng không phải có tổng cộng bảy hoàng thúc sao?” Lăng Hạo có chút giật mình, hắn hoài nghi Kỳ Vân Ý có hay không nhớ lầm. “Đó là bởi vì, vị bát hoàng thúc kia chưa từng tham gia chính sự, hơn nữa hắn cũng không phải lớn lên trong cung.” Kỳ Vân Ý cẩn thận nhớ lại, hẳn là không sai. “Đúng a, nhà ngươi làm quan, kia nhất định biết chuyện của tiểu thúc thúc, đúng không?” Không đợi Lăng Hạo tiếp tục hỏi, Lăng Lang đã muốn chờ không kịp, tuy chưa từng gặp qua nhưng hắn lại rất thích vị tiểu thúc thúc kia. “Cái này…. ta cũng không rõ lắm. Nếu thật muốn biết rõ chân tướng, ngươi nên hỏi Thẩm Hiên.” “Vì sao?” “Vì Thẩm Hiên hắn….” chính là đương kim thiên tử. Bên tai vang lên lời đe dọa của Thẩm Hiên, nghĩ nghĩ, vẫn là không nên nói ra “Hắn, hắn cùng Hoàng thượng có quan hệ tôí mạt thiết.” “Tốt lắm, ngày mai chúng ta đi Kim Lăng!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT