Không biết qua bao lâu, Chung Hạo mới chậm rãi tỉnh táo lại. Trên đầu là bầu trời có màu xanh biển được điểm xuyến bằng vô số vì sao. Sống từ bé ở thành phố lớn, Chung Hạo không nhớ rõ chính mình đã bao lâu chưa nhìn thấy bầu trời đêm xinh đẹp như vầy. Bất quá khi hắn phát hiện ra mình đang trần trụi bị một nam nhân đồng dạng như vậy ôm chặt thì dù nằm dưới cảnh vật này cũng không hề cảm thấy có chút lãng mạn nào.

“Buông ra.” Yếu ớt quay đầu lại, trong ánh mắt vẫn còn sót chút dư âm ***.

Lưu Sa hôn lên môi hắn, môi của Chung Hạo rất mềm, y thích nhất là sau khi cùng nhau làm tình được ôm hắn nằm thế này: “Có ảo ảnh do ma lực tạo ra, sẽ không ai tới.”

Đây là đang an ủi hắn? Chung Hạo có chút ngập ngừng, bất quá im lặng một chút vẫn quyết định đẩy tay Lưu Sa ra.

“Ta muốn tắm.” Nghĩ gì đó lại nói thêm một câu: “Không cho phép ngươi tiến vào.” Hắn không quên thời điểm lúc nãy đã xảy ra tình huống hoang đường gì, chỉ cần ở cùng một chỗ với Lưu Sa, cuối cùng đều biến thành như vậy.

Lưu Sa không hề ngăn cản, lười biếng nằm trên giường nhìn hắn cười: “Ngươi đi được sao?”

Chung Hạo cắn răng, không chịu khuất phục cố gắng bước xuống giường, nhưng mà chân vừa bước được một bước, cả cơ thể không thể điều khiển té ngã trên mặt đất. Không có đau đớn như dự đoán, cơ thể hắn giống như được một luồng sức mạnh nâng đỡ, nhẹ nhàng di chuyển lên phía trên Lưu Sa.

Từ trên cao nhìn xuống, Lưu Sa quả thật xinh đẹp đến kinh người, khóe mắt, đôi môi đỏ mộng, tất cả đều tinh xảo khiến người ta hồn xiêu phách lạc.

“Nhìn đến ngây người.” Lưu Sa nhẹ nhàng nở nụ cười, bàn tay xoa nhẹ thắt lưng Chung Hạo.

Bàn tay Lưu Sa rất lớn nhưng lại lạnh như băng, y chậm rãi vuốt ve thắt lưng nam nhân, nơi bị y chạm vào liền khẽ run rẩy: “Mẫn cảm thật.” Y ngồi thẳng dậy, hôn lên đầu nhũ của nam nhân: “Ta liếm ở đây, ngươi sẽ hưng phấn mà chảy nước a.” Ngón tay y tách chân Chung Hạo ra, chậm rãi cắm vào bên trong hoa huyệt vẫn còn lưu lại dư vị ***: “Giống như thế này.” Tựa hồ như cố tình làm cho hắn nghe rõ, động tác của Lưu Sa rất chậm. Y chuyển động ngón tay, đùa giỡn với đóa hoa mềm mại. Quả thật là báu vật, rõ ràng vừa nãy phóng đãng như vậy, bây giờ lại thắt chặt hệt như xử nữ.

“Dừng lại.” Chung Hạo cắn môi: “Đừng làm vậy, ta…ta chịu không nỗi.” Hắn muốn khép hai chân lại, nhưng lại bị Lưu Sa khống chế căn bản không có khả năng. Tư thế hiện tại của hắn vô cùng xấu hổ, hai chân mở lớn, trôi lơ lửng phía trên Lưu Sa, đem bộ phận bí mật của chính mình phơi bày ra cho nam nhân chơi đùa.

“Không thích sao?” Giọng nói có chút khiêu khích, tràn ngập trêu chọc. Lưu Sa giống hệt một tên thợ săn, bố trí sẵn cạm bẫy, chờ đợi con mồi ngốc nghếch tự sa chân vào: “Ngươi thích như vậy.” Y chăm chú nhìn Chung Hạo, nhìn đế mức nam nhân không chịu được phải xoay đầu sang hướng khác, bất quá không thể che dấu được khóe mắt đã đỏ ửng, y biết hắn thích kiểu đối đãi này, cơ thể đã bắt đầu thích ứng, chỉ là lòng tự trọng đáng thương trong nam nhân cố gắng ngăn cản.

Con người luôn phiền phức như vậy. Lưu Sa nhíu lông mày,nhưng như thế cũng rất có hứng thú, có thể kéo dài cảm giác thích thú khi đi săn.

“Không không.” Chung Hạo líu ríu kêu lên, hắn cảm thấy có một dòng chất lỏng ấm áp đang chảy ra. Sao lại biến thành như vậy, trước khi, rõ ràng chỉ có cảm giác với nữ nhân. Nhưng mà hiện tại, hắn lại đang dùng cơ thể khiếm khuyết này để hưởng thụ cảm giác vui sướng của một nữ nhân.

Trong lòng hắn rối loạn thành một cục bông, uất ức không thể phát tiết.

“Đều là do ngươi.” Chung Hạo khẽ gọi.

Ngón tay Lưu Sa càng thâm nhập sâu hơn, ban đầu chỉ có hai ngón giờ đã tăng lên thành bốn, cấp tốc trừu sáp vào hoa huyệt đã sưng tấy đỏ bừng. Y quan sát biểu tình của Chung Hạo, theo trí nhớ, chậm rãi tìm kiếm.

“Không không, buông ra, buông ra.” Đột nhiên bị chạm đến nơi kia, Chung Hạo kêu lớn một tiếng, nước mắt cũng chảy ra: “Là ngươi, đều là lỗi của ngươi.” Hoa huyệt kẹp chặt, muốn quấn lấy người xâm lấn. Nhưng Lưu Sa lại rất giảo hoạt, luôn tìm được điểm mẫn cảm của hắn: “Đừng đụng chỗ đó, a!”

“Nơi này sao.” Lưu Sa tăng thêm lực đạo một chút, chăm chú va chạm vào phần thịt mềm mại bên trong. Động tác y ngày càng điên cuồng, không hề để ý đến tiếng kêu gào của Chung Hạo: “Phóng ra, cho ta xem.” Nam căn của Chung Hạo đã dựng thẳng, y nhẹ nhàng xoa nắn đôi tinh hoàn. Ngón tay trong hoa huyệt lại vận dụng hết tất cả kỹ xảo, xoay tròn, đâm mạnh, không hề chừa cho hắn một giây phút nào để thở dốc.

“Không, a a a a!” Miệng Chung Hạo hoàn toàn không thể khép lại, nước bọt trong suốt men theo khóe miệng chảy xuống. Tư thế của hắn vô cùng *** đãng, chỉ cần Lưu Sa ngước mắt lên là có thể nhìn thấy toàn bộ xuân cảnh giữa hai chân hắn. Cúc huyệt tinh tế, hai cánh hoa đỏ bừng, bởi vì hai chân mở rộng mà lộ ra âm huyệt yếu ớt hấp dẫn nam nhân, bên trong có một dòng chất lỏng trong suốt chảy ra, thấm ướt bộ lông mềm mại xung quanh, lóng lánh vô cùng xinh đẹp.

“Ướt sũng, thật đẹp.” Y rút ngón tay thon dài ra, bắt đầu vuốt ve cánh mông, cuối cùng cắm vào cúc huyệt bị dịch lỏng thấm ướt đang long lanh ánh sáng.

Thân thể Chung Hạo bất ngờ siết chặt lại: “Đừng chạm vào.” Tiểu huyệt khô khốc bị sáp nhập khiến cho khoái cảm càng thêm mãnh liệt.

“Không cần sợ hãi, ngươi là giống cái, cứ biểu lộ ra tư thái xinh đẹp nhất của ngươi trước mặt giống đực đi!” Lưu Sa mê hoặc bạn đời, ngón tay ở tiểu huyệt bắt đầu chuyển động, đến khi Chung Hạo đạt được khoái cảm lại rút trở ra.

“Không, đừng rút ra.” Chung Hạo siết chặt hai cánh mông, muốn kẹp lấy ngón tay y. Đến khi ý thức được mình vừa nói gì, hắn cơ hồ xấu hổ đến muốn ngất xỉu.

“Chính là như vậy, ngoan ngoãn nghe theo ta sẽ hưởng thụ khoái hoạt thỏa thích.” Ngón tay Lưu Sa xuôi theo kẻ mông tìm lên phía trên, đầu ngón tay tìm thấy hai cánh hoa mềm mại đang run rẩy, liên tục ngắt véo.

“A a a…không, Lưu Sa….” Chung Hạo run rẩy kịch liệt, hai chân duỗi thẳng, kích thích và khoái cảm vô cùng mãnh liệt khiến hắn dường như không thể chịu đựng nỗi.

“Bắn cho ta xem.” Lưu Sa mỉm cười tiếp tục kích thích đóa hoa mẫn cảm, vuốt ve, chà sát, nhẹ nhàng ngắt véo cố ý cho hắn đạt đến cao trào.

Hai bàn tay Chung Hạo đặt hai bên hông, dưới sự khống chế của khoái cảm, hắn bắt đầu vuốt ve cơ thể mình, học theo hành động của Lưu Sa bắt đầu ngắt véo hai đầu nhủ trước ngực.

“Rất thoải mái đi! Ân?” Lưu Sa cong khóe môi, bóp chặt lấy nam căn trước khi hắn kịp bắn ra chất lỏng.

“Không, để ta…a a!” Chung Hạo muốn đẩy tay Lưu Sa ra nhưng lại không đủ sức.

“Không được, ta muốn ngươi dùng nơi này.” Lưu Sa hoàn toàn không thèm để ý tới sức lực yếu ớt như con mèo của Chung Hạo, y cúi đầu xuống, Chung Hạo kinh ngạc nhìn y liếm mút dịch lỏng đang tuôn trào như thủy triều ở hoa huyệt: “Dùng nơi này, bắn ra.”

“A!” Giọng nói Chung Hạo khàn đặc, đầu óc choáng váng. Hắn chưa từng có cảm giác này, điện lưu xẹt qua toàn thân, dịch thủy phun trào mãnh liệt, hạ thân trướng căn khó chịu, ngay cả cái mông cũng hưng phấn mà run rẩy.

“Kêu lớn một chút.” Lưu Sa ngẩng đầu, miệng dính một ít chất lỏng trong suốt: “Nói cho ta biết, ngươi thích ta làm thế này không.” Vừa nói, ngón tay lại tiến tới ngắt véo hai cánh hoa.

“A a a… thích… rất thích…” Khoái cảm tích tụ ngày càng nhiều, Chung Hạo căng cứng toàn thân, giống như một quả bom phát nổ, khoái cảm như sét đánh chạy dọc cơ thể: “A a a a a….” Hoa huyệt nóng rực đột ngột phun ra một lượng lớn chất lỏng, mà hắn sau khi hét to một tiếng thì cái gì cũng không biết.

Y kiềm chặt hai cánh mông vểnh, cưỡng chế không cho hắn vặn vẹo thân mình, đem toàn bộ quá trình hắn bắn tinh từ âm huyệt thu vào mắt: “Đẹp thật, bắn ra nhìn rất đẹp.”

Một lượng lớn chất lỏng phun trào từ tiểu huyệt nhỏ bé, rơi xuống giường, nhanh chóng thấm vào khăn trải giường. Chất lỏng trong suốt vẫn không ngừng chảy xuống, có thể nhìn thấy rõ hoa huyệt của hắn đang run rẩy khép chặt lại, mỗi lần mở ra liền có một lượng lớn dịch thủy trào ra.

“Bắn lại một lần nữa.” Y dùng ngón tay thô to đút vào cúc huyệt tinh xảo xoay tròn kích thích.

“Chỗ đó….a a a….đừng mà…” Cảm thấy được y đút ngón tay vào nơi xấu hổ nào, Chung Hạo sỡ hãi muốn trốn tránh, không nghĩ tới nơi đó lại truyền tới một trận khoái cảm mãnh liệt, dịch nước vừa mới ngừng lại bắt đầu phun trào.

“Cúi xuống nhìn xem ngươi bắn đẹp lắm.” Bàn tay y đè lấy sau đầu Chung Hạo, áp bức hắn phải nhìn xuống.

“Không.” Chung Hạo lúng ta lúng túng, hoa huyệt đỏ bừng đang không ngừng tuôn ra dịch thủy, nhìu như thế, mãnh liệt như thế…

“Sau này đều phải bắn như vậy.” Lưu Sa cúi đầu, ngậm lấy hoa huyệt đang muốn khép lại, dùng sức mút vào.

Chung Hão rõ ràng nhìn thấy cổ họng Lưu Sa nuốt xuống, y uống xuân dịch từ trong cơ thể hắn chảy ra…

“Ô ô, a…” Chung Hạo nhíu chặt mi, lại một lần nữa bắn ra một lượng lớn xuân dịch. Đồng thời bàn tay đang nắm chặt nam căn cũng bắt đầu vỗ về chơi đùa, dịch lỏng trong âm huyệt bị hút cạn sạch bắt đầu phun ra dịch thể kiềm nén đã lâu.

Ôm lấy thân thể xụi lơ không còn chút sức lực của nam nhân, mềm mại, xinh đẹp hệt như một bông hồng.

“Nơi đó… rất bẩn, ngươi…”

Chung Hạo thở hổn hển, muốn đẩy y ra…, lại bị Lưu Sa giữ chặt cằm.

“Không bẩn chút nào.” Âm thanh của Lưu Sa rất ôn nhu, con ngươi vàng rực ấm áp hệt như mặt trời mùa xuân: “Nhớ kỹ, ta là giống đực của ngươi, chỉ cần dựa vào ta.” Tay y nhẹ nhàng vân vê đóa hoa ướt sũng: “Món ngon như vậy, mặc kệ ít hay nhiều, ta đều có thể uống hết.”

Chung Hạo mím môi, không nói lời nào.

Lưu Sa hôn lên môi hắn, khẽ nói: “Ta sẽ đối xử tốt với ngươi, vì thế đừng bao giờ phản bội ta, nếu không, ta sẽ giết ngươi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play