Chung Hạo không phải là dạng người quyết đoán, hắn sẽ lại nhìn trước nhìn sau, đem hết tất cả khả năng ra dự đoán mới có thể hạ quyết tâm. Ngược lại, một khi đã có quyết định, hắn sẽ không bao giờ do dự.
Tác Lan Đặc cũng sẽ không cho hắn có cơ hội do dự. Bởi vì gã biết, một khi bị Lưu Sa phát hiện sẽ bị xử phạt như thế nào. Tình cảm trong bộ tộc này rất mong manh, nhưng gã xem bộ dáng của Lưu Sa, rõ ràng đã động tình với tên nhân loại này. Khi có chuyện gì xảy ra, y sẽ không tổn thương đến người này. Nhưng gã không giống như vậy, gã cùng với Lưu Sa bây giờ gắn bó với nhau chỉ vì huyết thống mong manh, cả hai đứng trên cương vị là người cạnh tranh thậm chí có thể xem là địch nhân. Một khi sự việc bại lộ, Lưu Sa sẽ xử trí gã như thế nào, không cần nghĩ cũng biết.
Cho nên trước khi Lưu Sa quay trở lại, phải che dấu hết tất cả dấu vết.
Chung Hạo bởi vì đã hạ quyết tâm, tâm tính ngược lại lại trở nên bình thản, ngay cả cơm cũng ăn nhiều hơn hai chén.
Lưu Sa rất cao hứng, trước khi đi hung hăng cắn lên miệng hắn một ngụm: “Đừng rời khỏi phòng ngủ, ta sẽ mau chóng trở về.”
Chung Hạo đáp ứng, nhìn đến vẻ ôn nhu của Lưu Sa, nghĩ đến sau này không còn được gặp lại y, trong lòng như có ngũ vị lộn xộn, mùi vị gì cũng có. Thấy Lưu Sa phải đi, bất giác cầm lấy cổ tay y.
Lưu Sa đứng lại một chút, ánh mắt dừng lại trên tay, trên mặt hiện ra dáng vẻ không thể tin: “Ngươi…”
Chung Hạo trong lòng mềm nhũn, chỉ mới một động tác đã lộ ra vẻ mặt như vậy, hiện tại chính là Lưu Sa lúc trước đã cường ngạnh xâm chiếm mình sao. Quên đi, dù sao sau này cũng không được gặp lại y. Nghĩ như thế, tay trái đang buông lỏng cũng đặt lên lưng Lưu Sa.
Qua lớp quần áo nhìn không ra, đến khi khi ôm lấy mới biết thân thể mảnh khảnh trước mắt lại chứa một sức mạnh cường đại như vậy. Hai người đụng chạm nhau trong nháy mắt, đều cảm nhận được thân thể đối phương cứng ngắc một chút.
Lưu Sa nhất thời kinh ngạc qua đi, dùng sức ôm lấy Chung Hạo. Khí lực của y rất lớn, ôm chặt khiến Chung Hạo suýt chút nữa không thể thở nỗi: “Không muốn tách khỏi ta sao?” Nghiêng đầu, hôn lên mái tóc ngắn ngủn của hắn.
Chung Hạo cúi đầu nói một câu gì đó.
Lưu Sa không nghe rõ, nhưng hơi thở trên người Chung Hạo truyền tới khiến cho y bắt đầu nóng rực lên. Ôm lấy nam nhân, bàn tay dần trượt xuống thắt lưng tinh tế: “Ta không đi.”
“Không.” Chung Hạo bừng tỉnh dậy, xấu hổ thối lui về sau một chút, đầu gối của Lưu Sa đã muốn duỗi đến giữa hai chân hắn, ái muội vuốt ve: “Không phải có chuyện quan trọng sao.” Hắn cố gắng hồi phục hô hấp bình thường: “Ta sẽ hảo hảo chiếu cố chính mình.” Bởi vì chột dạ hắn rũ mắt xuống không dám nhìn Lưu Sa.
Lưu Sa thấy hắn cúi thấp đầu, nga cả khóe mắt cũng bắt đầu đỏ, biết da mặt hắn mỏng, không tiếp tục trêu đùa: “Hảo, ta sẽ trở về sớm một chút.” Bởi vì Chung Hạo chủ động, tâm tình y rất tốt, trong mắt và đuôi chân mày đều nồng đậm ý cười.
Bộ dạng này, hệt như một đôi vợ chồng trẻ đang tiễn biệt.
Chung Hạo trong lòng có chút buồn bực. Nghe đến tiếng vẫy tay áo, nhịn không được ngẩng đầu nhìn thoáng qua. Chính là cái liếc mắt này, sẽ làm hắn ghi nhớ cả đời.
Thanh niên tuấn mỹ phi phàm đứng dưới ánh mặt trời, đôi mắt vàng rực giống như hồ nước mùa xuân, khiến cho người ta kiềm không được chìm đắm trong đó.
Nhìn theo bóng dáng Lưu Sa rời đi, Chung Hạo ngơ ngác đứng ở cửa, cho dù thân ảnh màu trắng kia đã muốn biến mất, hắn vẫn ngơ ngác nhìn về hướng Lưu Sa. Trong lòng trống rỗng, cái gì cũng không nghĩ tới, việc gì cũng không làm được.
Lưu Sa rời đi nửa ngày, hắn ở trong phòng ngủ ngơ ngác nửa ngày. Nước trà trước mặt đã được đổi ba, bốn lần. Bàn tay cầm sách cũng buông thả sang một bên.
Tỳ nữ hầu hạ đã sớm được Lưu Sa căn dặn,tuyệt đối không được rời Chung Hạo nửa bước. Mỗi người đều nhìn ra Chung Hạo có tâm sự, nhưng ai cũng đoán rằng hắn đang nhớ Lưu Sa. Không khỏi vì chủ nhân mà cảm thấy cao hứng, nhẫn nại lâu như vậy, cuối cùng cũng có kết quả.
Bên ngoài truyền tới âm thanh ầm ĩ, một tỳ nữ ra ngoài hỏi chuyện, thì ra là cung điện cách đây không xa bị cháy. Ban đầu mọi người đều không để ý tới, thị vệ nhiều như vậy, chỉ một chút lửa sao không dập được? Không ngờ chỉ chốc lát sau, hỏa liền bùng lên mãnh liệt, ngay cả Chung Hạo cũng cảm thấy không khí trở nên nóng nực.
“Thỉnh ngài tránh sang nơi khác một chút.” Có một tỳ nữ đi tới, Chung Hạo nhận ra nàng, là tâm phúc của Lưu Sa.
Chung Hạo đương nhiên không có dị nghị, theo nàng ra ngoài, đi một đoạn đường, càng ngày càng xa. Chung Hạo bắt đầu cảm thấy ngờ vực, cho dù hắn không rành đường trong cung, nhưng yên lặng như thế, cũng quá bất thường đi! Quay đầu nhìn lại, tỳ nữ và thị vệ vốn đi phía sau cũng không thấy đâu.
Trong lòng rùng mình, dừng lại cước bộ.
Hắn dừng lại, tỳ nữ phía trước cũng đứng lại. Thần thái vẫn cung kính như cũ, nhưng gương mặt đã có chút gì đó khang khác.
Thấy nàng hướng phía trước hành lễ, Chung Hạo mới phát hiện, không biết từ lúc nào Tác Lan Đặc đã đứng đây chờ sẵn.
“Đã an bài tốt lắm.” Tác Lan Đặc nói.
Tỳ nữ bên cạnh lặp tức đưa cho hắn một cái bọc.
“Bên trong có một chiếc vòng tay, có thể chứa rất nhiều vật dụng, dễ dàng cho ngươi mang theo. Còn có quần áo, ngươi lập tức thay ra. Nơi này đang rối loạn lập tức sẽ bình ổn. Ngươi đi theo nàng, có thể bình yên ra khỏi đại môn. Nhưng sau này, sẽ do chính bản thân ngươi.”
Chung Hạo mở bọc đồ, bên trong quả nhiên đã chuẩn bị đầy đủ. Run rẩy cởi quần áo, đưa Lưng về phía Tác Lan Đặc thay đổi, đem tóc gảy một chút. Nếu không nhìn kỹ, chỉ tưởng là một thị vệ bình thường.
Hiện tại Chung Hạo không khỏi cảm ơn sự độc chiếm của Lưu Sa, bởi vì ngoại trừ tỳ nữ hầu hạ ở phòng ngủ, bên ngoài không hề có người khác nhận biết hắn.
“Ta sẽ giữ lời hứa, vĩnh viễn không xuất hiện ở xà quốc.” Hắn dừng một chút, lại nói thêm một câu: “Cũng sẽ không gặp lại Lưu Sa.” Hắn vẫn luôn chú ý đến vẻ mặt Tác Lan Đặc, thời điểm hắn nói ra câu đó, hắn phát hiện ánh mắt Tác Lan Đặc rõ ràng trầm tỉnh lại.
Tác Lan Đặc gật gật đầu, nhìn Chung Hạo rời đi.
Một đường rất thuận lợi, nhưng thị vệ ở đại môn có chút nghi ngờ. Chung Hạo khẩn trương đến bàn tay đều là mồ hôi lạnh. Tỳ nữ kia không hổ là tâm phúc của Tác Lan Đặc, thần sắc vẫn bình thường, đối đáp trôi chảy.
Dễ dàng thông qua kiểm tra, đi ra ngoài thành, tỳ nữ dừng cước bộ. Chung Hạo biết con đường kế tiếp phải dựa vào chính mình, đối nàng gật đầu một cái, đeo vòng tay ngang nhiên mà đi.
Ngoài thành là một mảnh rừng cây rậm rạp, có rất nhiều sinh vật tà ác ngủ đông trong bóng tối. Chung Hạo lấy bản đồ trong vòng tay Tác Lan Đặc đưa, trên bản đồ vạch rõ một đường hồng tuyến là lối đi an toàn.
Chung Hạo suy nghĩ một chút, không dựa theo lối đường nhỏ Tác Lan Đặc vạch ra mà xoay người đi vào rừng cây.
Hắn tin tưởng Tác Lan Đặc thật tâm giúp hắn rời khỏi Lưu Sa, nhưng càng tin rằng vì vương vị Tác Lan Đặc sẽ không từ bỏ thủ đoạn nào. Rừng cây tuy có nhiều sinh linh tà ác tồn tại, ngoại trừ cản trở chính mình, cũng có thể ngăn cản truy binh phía sau.
Không biết khu rừng này đã tồn tại bao lâu, Chung Hạo vừa đi vào liền có một cỗ hàn ý dày đặc. Ngẩng đầu, cành lá che dày đặc, rõ ràng là đang ban ngày, nhưng hắn lại không nhìn thấy một tia sáng, chỉ có thể nhìn bức xạ từ là cây mà đoán được là ban ngày hay ban đêm.
Dưới chân phủ đầy lá cây mục nát, hơi dùng sức một chút sẽ lõm xuống. Chung Hạo đi rất cẩn thận, mỗi bước chân đều phát ra tiếng vang kụt kịt kụt kịt. Ngẫu nhiên cũng có âm thanh một vài tiểu động vật phát ra, nhưng không biết vì cái gì, một âm thanh thê lương vang lên thảm thiết. Chung Hạo nuốt nước miếng, dùng ánh sáng yếu ớt từ vòng tay dò xét bản đồ một chút, may mắn bản đồ chỉ dẫn rất rõ, ngay cả đường nhỏ cũng có đánh dấu.
Hắn đi một hồi lâu, nghĩ ngơi vài lần, phía trước đột nhiên xuất hiện một tòa thạch bích cao cao. Hắn ngạc nhiên, đối chiếu với bản đồ, phương hướng không có sai, tiếp tục đi về phía trước sẽ thoát khỏi rừng cây.
Hắn không thể tin được, bàn tay sờ sờ thạch bích. Cảm giác cứng rắn lạnh lẻo, không phải là ảo giác.
Khí lực toàn thân giống như bị tát cạn, suy sụp ngã xuống mặt đất.
Ngửa đầu, thạch bích rất cao, cơ hồ nhìn không tới đỉnh.
Nên làm sao đây?
Nếu Lưu Sa ở đây, chút việc nhỏ này căn bản không đáng nhắc tới.
Bật cười, nếu Lưu Sa ở đây, hắn nhất định sẽ phiền não không biết đối mặt với cơn giận ngút trời của Lưu Sa như thế nào a!
Không nghe theo mệnh lệnh , còn làm cho con nối dõi của y rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm này.
Mở vòng tay, lấy thức ăn bên trong ra.Bởi vì bị đặt trong một không gian chật kín, bánh mì trở nên rất mềm và ngọt. Nguyên lai không hề cảm thấy đói khát, vừa nghe tới mùi thơm, bụng lập tức kêu gào. Cầm lấy bánh mì, đưa lên miệng.
Môi vừa chạm vào bánh mì, trong nháy mắt hắn dừng lại.
Đây là do Tác Lan Đặc chuẩn bị…
Suy nghĩ, vẫn là đem bánh mì đặt trở vào vòng tay.
Đang muốn đứng dậy, lỗ tai lại chợt nghe thấy gì đó.
Có người.
Ở đây đụng chạm người, chỉ có hai khả năng. Một là lữ khách lạc đường, còn lại chính là sát thủ do Tác Lan Đặc phái tới.
Hắc Ám Sâm Lâm, đây là một trong những cái tên nghe thấy từ Lưu Sa.
“Đó không phải là một nơi tốt.”
Hắn còn nhớ rõ vẻ mặt Lưu Sa khi đó, khóe miệng lườm nhẹ, thần sắc không thể nói là thoải mái, cũng không phải là ngưng trọng. Lưu Sa quá mạnh mẽ, trình độ sinh vật ở đó hoàn toàn không đủ để uy hiếp y.
Nhưng số người có sức mạnh đến khác thường như Lưu Sa chỉ là một con số ít ỏi, có lữ khách nào lại ngu ngốc đặt chân vào Hắc Ám Sâm Lâm để thám hiểm?
Chung Hạo hướng đến khả năng thứ hai.
Hắn nương theo hướng gió,ẩn mình. Vừa mới trốn hảo, thì những người đó xuất hiện.
Nhìn thấy dấu vết của Chung Hạo, lập tức tản ra bốn hướng.
Tác Lan Đặc quả nhiên muốn đuổi tận giết tuyệt. Chung Hạo âm thầm cắn răn.
“Dấu chân biến mất, chắn chắn chỉ ở gần đây.” Dáng vẻ như đầu lĩnh cúi người xem xét.
Chung Hạo thầm kêu không xong, vừa rồi hắn trốn quá vội vàng không hề che dấu tốt dấu vết.
Người không may thì ngay cả uống nước cũng bị vướn kẽ răng. Hắn càng lo lắng, thì càng gặp phải. Những người đó đi theo dấu chân của hắn, chậm rãi tới gần chỗ ẩn nấp.
Chung Hạo ngừng thở, đem thân thể ép sát vào, hi vọng bụi cỏ có thể đem hắn che lấp hoàn toàn. Chiếc vòng trên cổ tay nhưng hắn không dám lật ra xem, sợ gây ra âm thanh. Huống chi Tác Lan Đặc phái sát thủ tới, sao có thể chuẩn bị vũ khí cho hắn trong vòng tay chứ?
Mặt đất tràn ngập lá khô mục rữa, những người này tuy cố gắng phóng nhẹ cước bộ, nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng sát…sát…
Chung Hạo cắn môi đến bật máu, mỗi bước chân bọn họ tới gần,hắn liền cách cái chết gần hơn một bước.
Quyết định được ăn cả ngã về không, nhảy ra khỏi bụi cỏ nhanh chóng chạy sang hướng bên cạnh.
Bạch quang chợt lóe sượt qua bên tai, hắn nghiêng đầu tránh được, vài sợi tóc đen đung đưa rớt xuống.
Động tác của hắn rất nhanh, nhưng những người kia càng mau hơn. Trong chớp mắt, con đường chạy trốn đã bị chặn kín, năm người quây xung quanh hắn.
Hắn nắm chặt tay, ánh mắt dừng lại trên ngón tay bọn họ. Giống như Lưu Sa, móng tay duỗi dài, bén nhọn lạnh như băng.
Hoàn toàn không có phần thắng.
Hắn nhếch môi, nắm tay siết chặt. Cho dù chết cũng phải kéo theo một vài tên làm đệm lưng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT