Không biết có phải do thời gian thật không chiếu cố hay không, hay vẫn là không nỡ đánh vỡ hạnh phúc ảo giác trước mắt của nàng, Tuyết Dương vẫn chưa xem báo, kết quả, nhoáng một cái, hôn lễ đã đến.
Nàng sáng sớm tỉnh lại đã bị một đám người vây quanh, từ việc tắm rửa thay quần áo đến chọn trang phục, mỗi một sự kiện đều có người thay nàng làm thỏa đáng, nàng chỉ cần giống một con búp bê để mặc người khác đùa nghịch, căn bản không cần phí một chút tâm tư.
Nhưng nhân sinh sao có thể liền như vậy bị phá hỏng?
Lời nói của người bạn thân vẫn ẩn sâu trong lòng nàng nhưng sao có thể như vậy được. Trịnh Quỳ An với khuôn mặt tươi cười, thâm tình chân thành, luôn ôn nhu che chở, săn sóc nàng, làm cho Tuyết Dương không có nổi dũng khí để xem ngoại giới đối với hôn nhân lần này của nàng có cái nhìn gì, nàng cũng từng muốn hỏi phụ thân, nhưng chung quy đã từ bỏ ý định.
Nếu thích một người thì sẽ không quá để ý đến lai lịch hắn, thế này mới gọi là tình yêu! Nàng hoảng sợ an ủi mình.
Đã chuẩn bị xong, nàng liền bị mang đến khách sạn nghỉ ngơi, chuẩn bị cho thời gian giữa trưa sẽ tiến vào yến hội làm lễ đường, kết hôn cùng Trịnh Quỳ An.
Trong phòng nghỉ tân nương, nàng mặc một bộ lễ phục trắng làm bằng lụa do một danh gia thiết kế nên, trên đầu được phủ bởi một chiếc voan trắng thêu hoa, một mái tóc dài buông xuống thả dọc theo bờ vai phải với những đường cong duyên dáng, những vật trang sức bằng trân châu góp phần tô điểm thêm vẻ quý phái, màu phấn hồng của hoa hồng quấn quanh đầu tạo cảm giác tươi mới, tất cả sự kết hợp này đã làm ánh lên vẻ đẹp tuyệt diễm của nàng, khiến nàng rạng rỡ, xinh đẹp bức người.
“Oa, Đỗ tiểu thư hôm nay thật xinh đẹp, không một tân nương nào sánh được với người.” Ngay cả thợ trang điểm cũng không thể không thán phục nguyệt mạo hoa nhan của nàng, làn da được chăm chút cẩn thận, mặc dù thân hình hơi gầy nhưng bất quá mặc lễ phục vào sẽ có thể che đi nhược điểm, nàng sở sở động lòng người, so với tạp chí thượng mô đen còn có phần mềm mại đáng yêu, xinh đẹp hơn.
“Cám ơn.” Tuyết Dương cũng thực vừa lòng với tạo hình này.
“Nghe nói lần này là làm hôn lễ theo kiểu Tây Âu, hai người sau khi thành hôn sẽ xuất ngoại hưởng tuần trăng mật?” Trợ lý tạo hình – Mĩ Lan hỏi.
“Đúng vậy!”
“Hai người muốn đi đâu hưởng tuần trăng mật đây?”
“Đi Hawaii. Đều là do Quỳ An an bài, ta cũng không quá rõ ràng.” Tuyết Dương cúi đầu cười yếu ớt.
“Mệnh của nàng thật tốt, một chút cũng không phải hao tổn tâm trí, tự nhiên sẽ có người thay nàng để ý làm hết thảy. Ai như ta, từ khi bắt đầu đính hôn đều phải do chính mình chuẩn bị, lão công nhà ta chỉ biết khoanh tay đứng nhìn, ngẫu nhiên gọi hắn mới có thể miễn cưỡng động vào.” Mĩ lan thực biết nói chuyện, chỉ vài ba câu liền cùng Tuyết Dương tán gẫu.
“Phải không? Cái loại nam nhân này mà ngươi còn muốn gả?” Tuyết Dương cười nhạo hỏi.
“Không có biện pháp, do yêu thương thôi!”
“Khăng khăng yêu thương một người có phải là một việc liều lĩnh không?” Tuyết Dương rất muốn biết cảm giác chính mình đối với Trịnh Quỳ An có phải tình yêu hay không.
“Đúng vậy! Tình yêu là một loại thuốc mê, làm người ta thần hồn điên đảo, tim đập dồn dập mà không hề có lý do, chỉ cần người thật sự yêu thương thì trong đầu, trong lòng, tất cả đều là bóng dáng của hắn.” Mĩ Lan vô tình trở thành cố vấn tình yêu, vì nàng giải thích nghi hoặc.
“Là như thế này à?” Nàng đối với Trịnh Quỳ An cảm giác còn chưa tới loại tình trạng này, kia có được xem là tình yêu không?
“Người đừng suy nghĩ nhiều quá, chờ sau khi kết hôn, sẽ càng yêu tướng công hơn.” Mĩ Lan thấy nàng trầm ngâm, lập tức trấn an nàng.
Trịnh Quỳ An đối với nàng là loại cảm giác như thế nào? Tuyết Dương đắm chìm trong suy nghĩ, đột nhiên, đáy lòng lại lần nữa hiện lên ánh mắt lo lắng của Tiền Tình Phân, vì thế hướng Mĩ Lan nói: “Đúng rồi, có báo ở đây không? Ta tự dưng hôm nay lại muốn xem báo.” Nàng bị lòng hiếu kỳ chiến thắng, tò mò muốn biết Báo chí bình luận thế nào về hôn lễ này?
“Báo? Ta đi hỏi nhân viên phục vụ một chút.” Mĩ Lan vội vàng chạy ra cửa.
Không lâu sau, nàng lấy đến một tờ báo đã quá hạn, nói với vẻ có lỗi: “Đây là của ngày hôm qua, hôm nay vẫn chưa ra ngoài mua, tạm thời không có.”
“Được rồi, các ngươi đi xuống nghỉ ngơi đi!” Tuyết Dương muốn một mình một chỗ, cố ý ly khai những người này.
Làm các nàng nối đuôi nhau đi ra ngoài, sau nàng mới cầm lấy báo, cẩn thận tìm kiếm tin tức có liên quan đến Trịnh gia bá đạo. Ngay tại bản tin thứ 3, đều là tin nói về Đỗ gia cùng Trịnh gia.
Trong bài nêu rõ thân phận hắc đạo của Trịnh Hồng Đạt, càng đối Trịnh Quỳ An văn vẻ hoa tâm mãnh liệt, ngoài ra, cũng không quên trêu chọc Đỗ Gia Vân bán đứng nữ nhi để đổi lấy viện trợ từ hắc đạo, tính liên hợp tiến công thương giới Hồng Kông với ý đồ mãnh liệt.
Phần tử hắc đạo? Trịnh Hồng Đạt cùng Trịnh Quỳ An?
Tuyết Dương trong khoảng thời gian ngắn rất khó đem Trịnh Quỳ An cùng với người trong báo gộp lại thành một người, phụ tử họ xuất hiện ở trước mắt nàng đều là bộ dáng thanh tao, nho nhã, làm sao có thể là phần tử hắc đạo? Hơn nữa phụ thân cũng tuyệt đối không thể đem hạnh phúc của nàng giao vào tay đại lưu manh, nàng là con cháu duy nhất của Đỗ gia.
Nàng cười lạnh đem tờ báo quăng sang một bên, khó trách phụ thân không thích nàng xem báo, phóng viên đó đúng là yêu bắn tên không, chuyên viết lời vô căn cứ!
Trịnh Quỳ An của nàng là bạch mã vương tử, hoàn toàn không có khả năng là con của đầu lĩnh hắc đạo. Nàng tin tưởng hắn.
Nghĩ như vậy tâm tình cũng nhất thời thoải mái lên, nàng đứng dậy ngắm lại mình trong gương, một bóng hình xinh đẹp diễm lệ. Một giờ sau nàng sẽ là thê tử của Trịnh Quỳ An! Nàng trông thấy một tương lai tốt đẹp, lóng lánh ánh hào quang…
Ngoài cửa một thanh âm kêu lên khiến nàng chú ý, nàng theo bản năng định mở cửa nhìn xe nhưng nghĩ đến cận vệ thủ ngay tại ngoài cửa, hẳn là không có việc gì.
Nhún nhún vai, nàng lại ngồi yên trở lại trên ghế, lòng tràn đầy vui sướng chờ hôn lễ bắt đầu.
Giờ khắc này, nàng không biết tương lai của nàng sẽ bắt đầu có chuyển biến lớn.
Bỗng nhiên, cánh cửa bị phá tung, Tuyết Dương kinh ngạc quay đầu lại, vừa vặn nhìn thấy hai gã bảo tiêu té trên mặt đất, nàng căn bản không rõ tình huống này là sao, chỉ biết tròn xoe mắt ngơ ngác nhìn, thậm chí còn quên thét lên.
Đây là…
Ngay lúc nàng đang sững sờ, một nam nhân anh tuấn bước vào, trên thân khoát một tấm áo choàng, vẻ mặt cương nghị, ngũ quan trong sáng, môi dày gợi cảm, trên thân mặc một bộ trang phục phương Tây màu đen, có vẻ thần bí, đồng thời cũng tràn ngập nguy hiểm.
“Ngươi… Ngươi muốn làm gì?” Tuyết Dương bật dậy thốt nên lời, nàng hoài nghi hắn không phải là thủ hạ của Trịnh Quỳ An.
“Ngươi là… Đỗ Tuyết Dương?” Phương Đằng lại một lần nữa nhìn chằm chằm khuôn mặt nàng vài giây. Nàng sống, có hô hấp. Là Quan Cẩn Chi?
Như cùng một bào thai sinh ra, làm sao có thể tưởng tượng được sẽ có hai người giống nhau như thế? Thượng đế đang đùa giỡn hắn sao?
Tuyết Dương cảm thấy hắn nhìn nàng với cặp mắt hiện lên mê võng cùng hoài nghi, nhưng trong chớp mắt ánh mắt kia lại phát ra tia lãnh khí cứng rắn.
“Ngươi là ai?” Trịnh Quỳ An chắc chắn sẽ không có thủ hạ loại này, nàng cơ hồ có thể khẳng định nam nhân này đến với ý đồ không tốt.
“Ta là ai cũng không trọng yếu, chỉ cần ngươi là Đỗ Tuyết Dương là đủ rồi.” Phương Đằng trầm thấp thanh âm, bí mật mang theo một tia đùa cợt.
“Nơi này là phòng nghỉ tân nương, ngươi nếu là tới xem lễ, thỉnh đến yến hội chờ…” Tuyết Dương hai tay cầm lấy lễ phục lụa trắng, có chút khẩn trương. Ngoài cửa bảo tiêu ngã xuống đất không dậy nổi chắc là do hắn hạ thủ?
“Ta không phải đến xem lễ.” Phương Đằng lạnh lùng nói. Hắn không thể lại bị dung mạo Đỗ Tuyết Dương mê hoặc, đây là Đằng Tuấn cố ý bày ra, hắn không thể bị khảo đổ.
“Vậy ngươi muốn gì?” Tuyết Dương tức giận hỏi lại.
“Cướp bóc!” Phương Đằng nở nụ cười.
Hả… Cướp bóc? Tên điên này lại chạy đến phòng nghỉ tân nương mà cướp bóc? Trời! Vòng cổ kim cương trên cổ nàng giá trị xa xỉ, đây là lễ vật kết hôn Trịnh gia đưa tới, nàng dù có chết cũng không thể đưa hắn!
“Không được, trang sức không thể cho ngươi!” Nàng ấn chặt vòng cổ trước ngực kêu to.
“Ta đối với vật này hoàn toàn không có hứng thú.” Phương Đằng từng bước đi về phía trước.
“Cái gì? Ngươi không cần cái này, vậy ngươi muốn cái gì?” Tuyết Dương bị hắn làm sợ tới mức phải lui về sau vài bước.
Phương Đằng lại cất bước tiến lên, khi tới gần nàng, khóe miệng nhẹ nhàng phun ra một chữ: “Ngươi”
“Cái gì?” Mục tiêu của gả điên này là nàng?
Trời ạ, hắn không phải muốn giựt tiền, mà là muốn cướp sắc! Nàng thất sắc nhìn xung quanh liền trông thấy chiếc điện thoại trong phòng, muốn trông cậy vào Mĩ Lan, đám hoá trang và tạo hình kia chạy nhanh trở về.
“Đừng nhìn nữa, đám nữ nhân kia tạm thời không có khả năng trở về cứu ngươi, đi thôi!” Phương Đằng nói xong liền kéo tay nàng đi.
“Ngươi… Buông tay! Cứu mạng! Ai tới cứu ta!” Tuyết Dương từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ bị người khác thất thố như thế, nam nhân trước mắt lai lịch không rõ ràng lại không chút thương tiếc mà dùng sức lôi nàng ra cửa, làm nàng vừa đau vừa sợ.
“Ngươi nếu đủ thông minh thì im lặng ngay, nếu không ta liền cởi lễ phục của ngươi!” Phương Đằng uy hiếp, tuyệt không giống đang nói đùa.
Tuyết Dương phút chốc liền im lặng, quả thực không thể biết được tên côn đồ này có thể làm ra loại chuyện gì. Hai mươi hai năm qua, nàng sớm có thói quen có bảo tiêu bảo hộ chung quanh, hoàn toàn nghĩ thế giới này không có người xấu, cho tới hôm nay, thấy nam nhân xa lạ này xông vào phòng nghỉ tân nương, nàng mới giật mình nhận ra chính mình đang sống trong một thế giới hiểm ác thế nào, hoàn toàn không có năng lực tự vệ.
“Thế này mới ngoan!” Phương Đằng nở một nụ cười, hướng ra ngoài cửa thấp giọng hỏi: “Mọi chuyện tốt cả chứ?”
Ngoài cửa lại thêm một hắc y nhân tiến vào, đưa cho Phương Đằng một cái bao da, nói “Đúng vậy, xe đã ở ngoài cửa sau”. “Tốt lắm, đi ra ngoài canh chừng, ta muốn thay nàng thay quần áo.” Phương Đằng gật gật đầu nói.
Tuyết Dương nghe thấy bọn họ đối thoại, càng kinh hãi nói không ra lời, hắn… tưởng có thể thay nàng thay quần áo sao?
Phương Đằng nhìn thủ hạ Hắc Toàn lui ra ngoài, sau, xoay người đem bao da mở ra, lấy ra một bộ âu phục đen bó sát người, quăng đến trước mặt Tuyết Dương, “Cho ngươi hai phút thay quần áo.”
“Ta không!” Tuyết Dương bị mệnh lệnh cùng ngữ khí của hắn chọc tức, hắn dựa vào cái gì muốn nàng thay lễ phục lụa trắng này ra?
“Nga? Ta đây thay ngươi đổi.” Phương Đằng giống một võ sĩ hắc nhân đi thẳng đến trước mặt nàng, tâm tư khó dò.
“Không cần!” Tuyết Dương ôm lấy chính mình trước ngực, lớn tiếng hô to.
“Ngươi chỉ còn lại có một phút đồng hồ, nếu không đổi, ta sẽ tự mình thay ngươi cởi áo.”
“Ngươi… Ngươi hỗn đản! Lưu manh!” Trịnh Quỳ An tuyệt không phải là phần tử hắc đạo, tên nam nhân trước mắt này mới phải!
“Một phút đồng hồ!” Phương Đằng đối của nàng trách cứ ngoảnh mặt làm ngơ.
“Ngươi… Ngươi…” Nàng chật vật tưởng có thể kéo hạ lưng tháo bỏ y phục, nhưng không cách nào như nguyện, loại này áo cưới lễ phục này bình thường dựa vào người khác hỗ trợ mới có thể mặc vào hay thoát ra.
Phương Đằng thấy nàng cố hết sức thoát, vì thế, không nói hai lời, đi đến phía sau nàng, “Xoát” một tiếng, khóa kéo rớt ra.
“A!” Tuyết Dương bị hắn hành động hách nhất đại khiêu, nên không ngừng giữ chặt lễ phục, di chuyển tới tường, dựa lưng vào tường, đứng thẳng.
“Không có thời gian với ngươi.” Phương Đằng không kiên nhẫn đến gần nàng, lại là một lần nữa nhanh nhẹn tháo hạ lễ phục của nàng, tiếp theo tháo xuống của nàng đầu sa, thô lỗ kéo vật trang sức trên đầu nàng.
“Không cần! Ngươi buông tay!” Tuyết Dương nghĩ đến hắn muốn xâm phạm nàng, bạt thanh thét chói tai, hai tay còn không ngừng chống cự.
“Ngươi im lặng cho ta!” Phương Đằng lạnh lùng cảnh cáo, dùng sức đem nàng ném tới trên giường. Đối cận Bra cùng quần lót, cũng như thân thể mềm mại của nàng thờ ơ, cầm âu phục màu đen, không khách khí thay nàng từ đầu chụp xuống, kéo hạ khóa kéo.
Trong khoảnh khắc, Tuyết Dương cho rằng một chút tạo hình tân nương đã bị phá, phá hư hầu như không còn gì, nàng nhìn vào kính thoáng thấy chính mình tóc tai hỗn độn, trên người giống như ứng triệu nữ lang tục khí hắc âu phục, thiếu điều muốn tức giận đến hộc máu.
“Đây là cái gì? Vì sao muốn đem ta biến thành như vậy?” Nàng tức giận chất vấn. Chưa từng có người nào dám can đảm đối với nàng như vậy.
“Này ngươi không cần biết. Đi!” Hắn bắt lấy nàng, giống linh con gà con dường như đem nàng lôi ra phòng nghỉ, hướng lầu một cửa chính đi đến.
Hắc Toàn lẳng lặng theo ở phía sau bọn họ, giống như cái bóng không hề tiếng động.
Thật tốt quá! Hắn cư nhiên muốn dẫn nàng hướng cửa chính đi ra ngoài, kia là phục vụ khách sạn, nàng có thể kêu cứu. Tuyết Dương thấy hắn dẫn mình hướng đại môn phương hướng đi đến, trong lòng âm thầm mừng thầm.
Đáng tiếc nàng cao hứng quá sớm. Khi có người nghênh diện đi tới, yết hầu chưa kịp thốt đã bị ngăn, tên nam nhân bên cạnh kéo nàng vào trong lòng, cái miệng nhỏ nhắn mơ hồ bị hai phiến kiên nghị môi cấp ngăn chận.
Một trận thiên toàn địa chuyển, sau nàng mới ý thức được đã xảy ra chuyện gì.
Hắn… Hắn hôn nàng? Ôi trời!
Đây là ác mộng! Nàng ánh mắt hình viên đạn, không dám tin nụ hôn đầu tiên của mình liền như vậy bị tên thổ phỉ này cướp đi, ngay cả Trịnh Quỳ An cũng chưa hôn qua nàng, nam nhân này… nam nhân này lại cư nhiên như vậy nhục nhã nàng.
Phương Đằng là làm ra bộ dáng cho bồi bàn xem, người trong khách sạn đối với cảnh tượng hôn nhau loại này đã trở nên quen thuộc, căn bản sẽ không ngạc nhiên, ngược lại hiểu ý cười, chúc phúc nam nữ hữu tình này sẽ thành thân thuộc.
Quả nhiên, Phương Đằng ngẩng đầu lên liền thoáng bắt gặp bồi bàn cho hắn một cái tươi cười, thảnh thơi rời đi. Phương Đằng cười nhẹ, cúi đầu nhìn khuôn mặt thất kinh, giận đến đổi sắc của Đỗ Tuyết Dương, nhún nhún vai, “Không có người chú ý việc ngươi rời đi, ngươi cho rằng sẽ có người nghĩ ngươi là tiểu thư khuê các, ngay cả nhìn còn lười nhìn.”
“Ngươi là trứng thối!” Tuyết Dương nghiến răng nghiến lợi rống.
“Bất quá, ta không nghĩ đến việc sẽ thử mạo hiểm. Ngươi nghỉ ngơi một chút đi!” Hắn bỗng nhiên lấy ra một cái khăn tay, nhanh chóng che lại miệng mũi của nàng, trên đó có tẩm thuốc mê, có thể cho Đỗ Tuyết Dương im lặng một giờ, mà một giờ này vừa vặn cũng đủ để hắn đem nàng mang đi.
Tuyết Dương hai tay nhanh bắt lấy cổ tay hắn, ngăn cản hắn làm nàng hôn mê, nhưng Phương Đằng hành động mau làm cho nàng trở tay không kịp, mắng chửi người trong lời nói còn chưa kịp nói ra, trước mắt hết thảy đều bắt đầu vặn vẹo biến hình, trong đầu lưu lại hình ảnh cuối cùng là Phương Đằng kia mang theo gương mặt không có chút hảo ý, sau, nàng mềm mại nằm úp sấp, ngả vào lòng Phương Đằng, mất đi tri giác.
Phương Đằng chăm chú nhìn nàng giảo tốt dung mạo, vẻ mặt kinh ngạc cùng ngốc ngếch. Đỗ Tuyết Dương ôm nỗi hận đôi mắt cực kỳ giống Quan Cẩn Chi, hắn biết chính mình không muốn khi tiến vào phòng nghỉ liền làm nàng hôn mê, chủ yếu là muốn xem bộ dáng nàng, hắn đem nàng trêu đùa làm khí cực bại hoại, sau đó vụng trộm thưởng thức khuôn mặt nàng quá giống Cẩn Chi, này là đoạn nhạc đệm hoàn toàn do hắn một tay dạo ra, Đằng Tuấn nguyên là công đạo hắn đem người hôn mê hồi đến Tường Hòa Hội Quán, nhưng hắn chính là nhịn không được muốn nhìn nàng biểu tình oán hận, nghe ngôn từ phẫn nộ của nàng…
Ay! Đây là hắn tính cái gì? Nếu như bị Giang Trừng biết được chắc chắn sẽ giễu cợt hắn.
“Cần phải đi rồi! Thiếu gia, xe đang chờ ở ngoài cửa, Đỗ gia cùng Trịnh gia mọi người đều tập trung ở lầu ba yến hội thính, người có thể thong thả ôm nàng lên xe.” Hắc Toàn đã lo tất cả, đây là trợ thủ đắc lực của Phương Đằng, thường xuyên nghe hắn ra nhiệm vụ, là do Phương gia lão gia Phương Kính Hoa phái tới bảo hộ Phương Đằng, bên trong Ngũ Hành Kỳ Lân cũng chỉ có Phương Đằng là có bảo tiêu riêng.
“Ân, những nữ nhân kia đâu?” Phương Đằng đang ôm lấy Đỗ Tuyết Dương.
“Này thợ hoá trang cùng tạo hình sư mười phút sau sẽ tự động tỉnh lại, Thủy Kỳ Lân chế tạo ra mê dược hiệu quả tốt lắm.”
“Ngươi không làm khó các nàng chứ?”
“Không có, các nàng là ở hồn nhiên bất giác tình huống bị hạ mê đảo.”
Phương Đằng gật gật đầu, Giang Trừng không hổ là đệ tử hóa, cấp mê dược thật đúng là dùng tốt.
“Kia đi thôi!”
Phương Đằng ôm Đỗ Tuyết Dương thong dong cùng Hắc Toàn đi đến chiếc xe hơi Rolls-Royce. Vậy là ngay tại đám hỏi hai nhà Đỗ, Trịnh hắn thoải mái đem tân nương cướp đi, không bị bất luận kẻ nào phát hiện.
Công tác Đằng Tuấn giao cho hắn đã xong, Phương Đằng tựa lưng vàoghế, cúi đầu nhìn người hôn mê bất tỉnh bên cạnh Đỗ Tuyết Dương, vẫn như cũ không biết Đằng Tuấn tính xử trí nàng như thế nào. Không biết tên kia sẽ đề ra biện pháp thế nào đối phó với Đỗ Gia Vân cùng Trịnh Hồng Đạt? Điểm ấy hắn cũng đoán không ra, nhưng có thể khẳng định là, công tác của hắn đã sắp xong, hắn có thể hồi pub (tửu quán) uống hai chén, xem như tự thưởng cho mình.
Hắn thoải mái thở ra một hơi, nhắm mắt dưỡng thần.
——————————————————————————–
“Này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Tuyết Dương làm sao có thể vô duyên vô cớ mất tích?” Đỗ Gia Vân ở nơi xa hoa hắn ở đi tới đi lui, gấp đến độ giống như kiến bò trên chảo nóng.
Hôn lễ long trọng kia do tân nương mất tích mà sau liền tuyên cáo hủy bỏ, Trịnh Hồng Đạt hé ra nét mặt già nua tức giận đến biến thành màu đỏ sắc tím, Đỗ Gia Vân phải liên tiếp hướng tân khách giải thích. Nguyên bản là việc vui, nhất kiện vui sướng mà nay việc tốt lại hỏng mất, chuyện này không chỉ làm cho Đỗ Gia Vân mất mặt, càng làm cho Trịnh Hồng Đạt đối với ý nguyện hợp tác của Đỗ Gia Vân nổi lên lòng nghi ngờ.
“Hoặc là, đây là do ngươi làm trò xiếc? Đỗ tiên sinh.” Xưng hô “Thân gia” biến thành “Tiên sinh”, có thể thấy được sự tình nghi lẫn nhau.
“Ngươi là có ý tứ gì?” Đỗ Gia Vân nghe ra trong lời nói của hắn là đang nói móc, không khỏi đề cao âm lượng.
“Ngươi chỉ hy vọng lợi dụng thế lực của ta ở Hồng Kông để sống yên, nhưng lại luyến tiếc người, nữ nhi của ngươi trên danh nghĩa sẽ có được sản nghiệp nên mới có thể ở trước hôn lễ làm ra chuyện này…” Trịnh Hồng Đạt muốn thử hắn.
“Ta làm sao có thể xuẩn đến độ lấy đá đập chân mình? Ngươi nghĩ rằng ta có thể hội bắt cóc nữ nhi chính mình đến uy hiếp ngươi?” Đỗ Gia Vân đối với lòng nghi ngờ của Trịnh Hồng Đạt cảm thấy không hờn giận.
“Khó nói, Đỗ Tuyết Dương là nữ nhi ngươi, nói không chừng các ngươi cha và con gái lưỡng liên hợp lại…”
“Nếu quả thực như thế, ta đây còn đáp ứng việc đám hỏi cùng các ngươi làm gì? Ta làm như vậy đối với ta căn bản không có lợi. Đừng quên, ta cũng cần trợ giúp của ngươi mới có thể đánh Tường Hòa Hội Quán, ngươi tưởng, ta trước khi kế hoạch hoàn thành ta lại tự hủy tương lai sao?” Đỗ Gia Vân bác bỏ sự lên án của Trịnh Hồng Đạt.
“Tốt nhất là không có, người của ta hiện tại đang triển khai điều tra, ta nghĩ mục tiêu tình nghi là Tường Hòa Hội Quán, bọn họ hiềm nghi lớn nhất.” Trịnh Hồng Đạt biết không thể khinh thường Tường Hòa Hội Quán, đó gọi là cường long không áp địa đầu xà, huống hồ Tường Hòa Hội Quán không chỉ có ngũ điều Kỳ Lân áp trận, cũng có xuất hiện tân chủ tử Kỳ Lân Vương lãnh đạo chỉnh hợp. Nghe nói, Kỳ Lân Vương Đằng Tuấn là người làm đối thủ kinh sợ, đối mặt loại nhân vật đứng đầu này, hắn phải càng thêm thật cẩn thận.
“Ngươi là nói, có thể là người của Tường Hòa Hội Quán đm Tuyết Dương cướp đi?” Đỗ Gia Vân sắc mặt đại biến. Hắn còn chưa động thủ, người ta đã giành trước từng bước.
“Đây là suy đoán của ta.”
“Nhưng bọn hắn làm sao biết chuyện chúng ta sẽ liên thủ đối phó bọn họ? Chuyện này đều còn chưa sáng tỏ mà.” Đỗ Gia Vân thấp giọng lẩm bẩm.
“Ngươi rất xem nhẹ thực lực Tường Hòa Hội Quán. Tuy rằng thế lực Tường Hòa Hội Quán vẫn chỉ giới hạn trong phạm vi Hồng Kông, nhưng ta ở Đông Nam Á vẫn có thể cảm nhận được thế lực bọn họ mang đến, ngũ đại gia tộc ở thương giới có được phân lượng không nhỏ, tuy rằng bọn họ phi hắc phi bạch, tự thành nhất cách, nhưng là chưa từng có người nào dám lộ bọn họ khiêu chiến, bởi vì mọi người đều nói, cùng Tường Hòa Hội Quán đối nghịch kết cục chỉ có một chữ vong.” Trịnh Hồng Đạt chính là bởi vì đối Tường Hòa Hội Quán có mang ba phần sợ hãi, mới chịu đáp ứng cùng Đỗ Gia Vân liên thủ, nhìn xem vừa mới nghĩ có thể trừ bỏ hay không mà hắn đã cảm thấy bị tổ chức uy hiếp.
“Bọn họ thật sự đáng sợ như vậy sao?” Đỗ Gia Vân cư ngụ một thời gian dài ở Hồng Kông, ngược lại không rõ ràng lắm về thế lực Tường Hòa Hội Quán kiên cố bao nhiêu.
“Chờ ngươi cùng bọn họ chính diện giao phong, ngươi sẽ biết.” Trịnh Hồng Đạt cũng không khinh thường thực lực đối thủ, đây là do hắn có thể ở Indonesia trong thời gian ngắn hạn tìm ra nguyên nhân chính. “Nếu Tuyết Dương thật sự ở trong tay bọn họ thì nguy rồi! Trận này chúng ta căn bản chưa chiến đã bại. Chúng ta nên hay không báo nguy? Lợi dụng cảnh sát buộc nhóm hắn giao ra Tuyết Dương.” Đỗ Gia Vân chưa từng nghĩ tới sự tình hội trở nên như vậy, thật khó giải quyết.
“Cảnh sát động được người của Tường Hòa Hội Quán sao?” Trịnh Hồng Đạt hừ lạnh.
“Kia làm sao bây giờ?”
“Trước đừng khẩn trương, cũng có lẽ không phải bọn họ xuống tay. Ngươi xác định Tuyết Dương không có thích nam nhân khác chứ?” Trịnh Hồng Đạt tuy rằng theo lời con được biết Đỗ Tuyết Dương đơn độc thuần, nhưng này không nhắc tới chuyện nàng không có thầm mến nam nhân khác, vụ án bắt cóc này cũng có khả năng có liên quan đến tình cảm.
“Đương nhiên không có khả năng! Tình cảm của nàng tựa như trang giấy trắng, từ nhỏ bị ta che chở trong lòng bàn tay, hơn nữa bảo tiêu dù thời tiết thế nào cũng theo bảo hộ, nàng tuyệt đối không thể có người yêu khác.” Đỗ Gia Vân đối với bệnh đa nghi của Trịnh Hồng Đạt có điểm chịu không nổi.
“Nhưng nói không chừng có nam nhân thầm mến nàng.”
“Này…” Tuyết Dương xác thực có hấp dẫn mị lực nam nhân, Đỗ Gia Vân nhất thời cũng là không thể phản bác.
“Nếu như vậy, sự tình liền dễ dàng hơn, dù sao, nàng bị bất luận kẻ nào bắt cóc cũng không nên ở trong tay Tường Hòa Hội Quán.”
“Nhưng là, người bình thường có thể có năng lực làm đám hoá trang sư và bảo tiêu mê mang bất tỉnh sao?” Đỗ Gia Vân nhớ tới đám kia hôn mê sau khi tỉnh lại lại đối với sự tình không có nửa điểm ấn tượng làm lòng hắn có phần sợ hãi, người thường nào có khả năng làm được việc đó?
“Cho nên, Tường Hòa Hội Quán hiềm nghi vẫn là lớn nhất.”
Hai cái lão hồ ly không hẹn mà cùng thoáng nghĩ đến việc tiến đánh Tường Hòa Hội Quán so với bọn hắn dự đoán còn khó khăn hơn. Nhưng mặc kệ như thế nào, trước đem Tuyết Dương cứu ra mới là quan trọng nhất.
Trịnh Hồng Đạt hơn nữa đối với an nguy của Đỗ Tuyết Dương cũng rất để ý, không vì cái gì khác mà vì nếu Đỗ Tuyết Dương chưa kết hôn mà chết thì trên danh nghĩa tài sản sẽ toàn bộ sung công, đây là do lúc trước mẫu thân Tuyết Dương thay nàng an bày nên đã lập hạ di chúc, Đỗ Gia Vân cùng Trịnh Hồng Đạt cũng không nguyện không công đem tài sản to lớn dâng tặng chính phủ, cho nên, bọn họ thế nào cũng phải đem Tuyết Dương an toàn cứu trở về!
——————————————————————————–
Phương Đằng phi thường tức giận, lần đầu tiên, hắn mới thấu hiểu một chút tâm tình của Vũ Bộ Vân, Đằng Tuấn là loại người “quần ẩu” (làm mà ko nghĩ).
Vì sao?
Còn không phải sao, đều là vì giờ phút này, đang nằm trên giường lớn ở biệt thự chưa trang hoàng xong của Phương thị là Đỗ Tuyết Dương!
Nhất định là hắn bị đùa giỡn! Nhất định là vậy!
Phương Đằng tức giận đến tại đây tràn đầy tức khí.
Trước kia, hắn nghĩ sau khi đem Đỗ Tuyết Dương cướp đi thì sẽ không còn là chuyện của hắn, nhưng là, hắn còn chưa trở lại Tường Hòa Hội Quán, điện thoại trên người liền vang, Đằng Tuấn nhàn dật thanh âm theo microphone từ đầu kia truyền đến, chỉ thị nói: “Đừng đem thiên kim Đỗ gia mang về hội quán, ta quyết định chế tạo điểm mê chướng, làm cho Đỗ lão nhân cùng bọn lưu manh Trịnh gia không rõ ràng lắm kế hoạch chúng ta. Phương Đằng, ta muốn ngươi đem Đỗ Tuyết Dương ở lại bên cạnh ngươi hai tuần, trong lúc này, ngươi cứ định kỳ yêu cầu hai cái lão già đó đưa tiền chuộc, làm cho bọn họ nghĩ Đỗ Tuyết Dương thật sự lọt vào tay bọn bắt cóc, sau đó chúng ta lại thừa dịp bọn họ hỗn loạn mà đối phó bọn họ.”
“Ngươi, nói cái gì?” Tức giận lan tràn theo câu hỏi bật ra. Đằng Tuấn chết tiệt này rốt cuộc đang đùa cái gì? Muốn hắn cùng Đỗ Tuyết Dương cùng một chỗ mười bốn ngày
“Không cần ta lặp lại lần nữa chứ?” Đằng Tuấn vẫn duy trì ngữ khí nhẹ nhàng.
“Ngươi muốn ta giống tên cai tù trông coi nữ nhân này? Nói giỡn, ta không rảnh! Kêu những người khác tới đón người!” Hắn cũng không muốn bị tên họ Đằng này xỏ mũi dắt đi, huống chi, diện mạo Đỗ Tuyết Dương luôn làm hắn gợi nhớ đến Quan Cẩn Chi, làm cho tâm tình của hắn càng thêm phức tạp.
“Những người khác đều có công tác, chúng ta tính phá đổ Đỗ gia về mặt ý cổ phiếu và xuất khẩu, còn có việc trong thời gian ngắn đem một đám buôn lậu thuốc phiện của Trịnh Hồng Đạt lộ tuyến đào ra, bởi vậy, không ai có thể giúp ngươi.”
“Bảo Đinh Dực tới đón người.” Hắn yêu cầu nói.
“Đinh Dực? Không được a! Hắn có vợ, ngươi định phá hư tình cảm của hắn cùng Hiểu Tịnh tẩu sao?”
“Vậy ngươi kêu Bộ Vân cùng Kiếm Hi đến quản Đỗ Tuyết Dương.” Hai người bọn họ đều độc thân, đều không có băn khoăn gì?
“Bộ Vân gần đây không quá để ý ta, ta quản không được hắn; về phần Kiếm Hi, ta muốn hắn theo điền sản cùng ngân hàng phương diện chèn ép Đỗ Gia Vân, hắn không rảnh!”
Lấy cớ! Tất cả đều là lấy cớ!
Phương Đằng làm sao không biết Đằng Tuấn nói những lời này là muốn ép hắn thượng Lương Sơn, cái gì mọi người cũng chưa, cũng không được, không cần đoán cũng biết bọn huynh đệ kia cố ý phiết hạ hắn, hắn dám khẳng định tứ chỉ Kỳ Lân khác nhất định là cùng đồng phạm.
Mẹ nó! Cùng thiên kim tiểu thư kiêu căng đó ở chung với nhau trong mười bốn ngày, sớm muộn gì cũng điên mất!
“Hai tuần sau? Hai tuần các ngươi có thể thu phục Đỗ Gia Vân cùng Trịnh Hồng Đạt? Vậy Đỗ Tuyết Dương kia làm sao bây giờ? Chẳng lẽ đem nàng đóng gói dán tem kí trở về?” Hắn thật sự tức giận.
“Ta muốn ngươi lợi dụng hai tuần này làm cho Đỗ Tuyết Dương nhận rõ bản tính phụ tử Trịnh Hồng Đạt, nói cho nàng Trịnh gia chính là mơ ước đến tài sản mẫu thân nàng lưu cho nàng, muốn nàng cự tuyệt gả cho Trịnh Quỳ An.” Đằng Tuấn lại ra nan đề.
“Nhiệm vụ này quá mức gian khổ, ta tự nhận năng lực hữu hạn, chào ngươi!” Thật tốt, cười, hắn dựa vào cái gì thay đổi ý nghĩ của một người? Đằng Tuấn rõ ràng là tìm hắn gây phiền toái.
“Chuyện này ngươi nếu làm không xong, ta tìm người hủy đi pub (tửu quán) mà ngươi yêu thích, muốn cân nhắc chứ!”
“Ngươi…” Phương Đằng ngây ngẩn cả người. Đằng Tuấn làm sao có thể biết hắn mở một nhà pub? Chết tiệt, chẳng lẽ là Đinh Dực bọn họ bán đứng hắn?
“Như thế nào? Muốn thử xem ta thật sự trình độ đó không?” Đằng Tuấn nghe giống như vui đùa, trong thanh âm còn có một tia cảnh cáo ý tứ hàm xúc.
Phương Đằng sẽ không ngốc đến nỗi đi khiêu chiến Đằng Tuấn, đành phải buồn thanh nhẫn quyết tâm trung bất khoái, trầm mặc.
“Ta sẽ hồi phái thủ hạ bảo hộ các ngươi, bất quá, nếu có chút tình huống phát sinh, ngươi phụ trách an toàn Đỗ Tuyết Dương.”
“Hai tuần?” Phương Đằng xem như thỏa hiệp.
“Đúng vậy.”
“Được rồi! Chỉ cần đừng thay đổi nữa thì tốt rồi.” Hắn cơ hồ tưởng tượng ra bộ dạng Đằng Tuấn đang tươi cười.
“Đương nhiên. Bảo trọng.”
Cứ như vậy, khoai lang phỏng tay không ra bên ngoài, ngược lại chính mình bị phỏng. Phương Đằng ôm một bụng nổi giận không chỗ phát tiết, đơn giản bước đi vào gian phòng, nhìn chằm chằm Đỗ Tuyết Dương đang mê man, chờ đợi nàng tỉnh lại.
Hắn thật đúng là ảo não, chính mình lại trúng cạm bẫy Đằng Tuấn, mới có thể từ một Thổ kỳ lân đường đường chính chính biến thành kiếp phỉ (tên cướp), bây giờ còn thành một người bảo mẫu trông trẻ. Ay! Thực không hiểu được các trưởng lão là từ đâu tìm trở về Kỳ Lân Vương này, địa ngục sao? Cái tiểu tử kia âm hiểm, “ác ma” xưng hô thật sự hoàn toàn xứng đáng!
Bộ Vân a! Ngươi nói quả đúng vậy, được chủ ân triệu, thật là chết chắc rồi! Phương Đằng tự giễu lắc đầu.
Nhìn Đỗ Tuyết Dương hôn mê, hắn đầy ngập tức giận nhưng cũng chậm rãi trôi đi, theo kia gương mặt cùng Quan Cẩn Chi thập phần rất giống nhau, hắn cơ hồ nghĩ đến việc Quan Cẩn Chi sống lại, nếu Cẩn Chi bây giờ còn sống, hắn đối với nàng sẽ có rung động sâu như vậy sao? Hắn hội yêu thương nàng sao?
Trên thực tế, hắn cùng Quan Cẩn Chi ở chung thời gian không vượt qua một tuần, bảy ngày có thể sinh ra cái tình cảm lưu luyến gì? Huống chi, Quan Cẩn Chi còn từng cùng Tường Hòa Hội Quán đối địch, hiện tại nhớ lại, đều là hình ảnh hai người trở mặt, này thế nào được cho là tình yêu?
Nhưng là, nàng vì cứu hắn và Giang Trừng mà bạo dạn dẫn kẻ thù đến trước bom hẹn giờ, hắn thấy trong mắt nàng một chút hám nhân tình tố, chính là cái thoáng nhìn kia, đem hắn tâm thu đau đến nay. Vì sao nàng trước khi chết muốn dùng cái loại ánh mắt này nhìn hắn? Vì sao đối với nữ nhân mà hắn không chút nào để ý lại cô đơn một lòng đem nàng chôn cùng chính mình?
Cái chết của nàng làm hắn nhất bộ phân cảm giác, khiến cho hắn cả người giống như bị vét sạch, không chỗ chạm đất, loại tâm tình này cùng thất hồn không có gì khác nhau.
Đỗ Tuyết Dương “ưm” một tiếng, dược tính của mê dược dần mất đi, lông mi dài, đậm của nàng lại chớp động vài cái, ánh mắt chậm rãi mở ra, mê mông trừng mắt nhìn quạt trần trên trần nhà ngẩn người, giờ phút này đầu còn hỗn độn, nàng lập tức không thể nhớ chính mình đang ở phương nào.
“Ngươi tỉnh rồi?” Phương Đằng thích xem nàng tỉnh lại, có cảm giác nàng là Quan Cẩn Chi còn sống.
Tuyết Dương nháy mắt mấy cái, lại nháy mắt mấy cái, trước mắt cảnh vật bỗng nhiên sáng rõ, đứng lên, mà giọng nam trầm thấp kia đem suy nghĩ của nàng kéo về trước hôn mê, trong một khắc cuối cùng…
Nàng bị bắt cóc?
Phút chốc ngồi dậy trên giường, nàng phát hiện Phương Đằng đang bắt chéo hai chân ngồi trên sô pha bên trái nàng, cả giận nói: “Đây là làm sao? Ngươi rốt cuộc muốn ta thế nào?”
“Đừng khẩn trương, ngươi chỉ cần ngoan ngoãn ở trong này trụ hai tuần là được.” Phương Đằng ung dung nhận chất vấn của nàng, không biết tại sao, trước cơn tức của nàng, hắn ngược lại tâm bình khí hòa.
“Vì sao?” Tuyết Dương đã sớm nghe qua chuyện đồng dạng về nữ tử của phú hào nổi danh bị bắt cóc, nhưng nàng tổng nghĩ đến loại sự tình này không có khả năng phát sinh ở trên người nàng, nàng đối phụ thân cùng bảo tiêu bên người tin tưởng không có bất luận kẻ nào có thể đột phá lớp người bảo hộ mà động được vào nàng. Nhưng mà, sự thật chứng minh, đạo cao một thước, ma cao một trượng, bất luận phòng bị thật tốt, kẻ bắt cóc luôn hữu cơ khả thừa (có thừa khả năng). Nàng thật sự tức giận, không biết nam nhân không giống người xấu này sẽ đối với nàng như thế nào? Yêu cầu tiền chuộc? Hay là muốn đối nàng… Trời! Tuyết Dương cúi đầu nhìn chính mình vẫn như cũ hoàn hảo màu đen âu phục, thoáng một hơi thở dài nhẹ nhõm, tốt xấu, hắn còn chưa đối nàng xuống tay.
Nhưng này cũng không tỏ vẻ hắn sẽ không động đến nàng, nàng lần đầu tiên ý thức được chính mình là một nữ nhân không hề năng lực tự bảo vệ mình, giống như một tiểu linh dương ở trước mặt một con sói, chỉ có thể mặc cho số phận.
“Không sao!” Phương Đằng không nghĩ làm cho nàng biết nhiều lắm, lạnh nhạt lên tiếng.
“Ngươi muốn bao nhiêu tiền cứ việc nói thẳng đi! Không cần hướng cha ta yêu cầu, ta chính mình có tiền, có thể trả tiền chuộc. Ngươi ra giá đi!”. Khi nàng hai mươi tuổi đã kế thừa tài sản từ mẫu thân theo như tuyệt bút di ngôn, hắn tin tưởng, chỉ cần hắn ra giá, nàng liền phó ra.
“Ngươi cho rằng ngươi giá trị bao nhiêu?” Đúng là kiêu ngạo nữ nhân! Phương Đằng nhướng mi, hai khuỷu tay tựa vào tay vịn, ngón tay giao nhau phía dưới, hỏi ngược lại.
“Ta?” Tuyết Dương ngây ngẩn cả người. Này là hắn tính gì?
“Đúng vậy! Ngươi trước tiên là nói về ngươi nhìn ngươi giá trị bao nhiêu tiền, ta sẽ ra giá lại sau.” Phương Đằng mỉm cười.
“Ngươi…” Âm hiểm, ti bỉ, tiểu nhân! Hắn tưởng tham của nàng dễ sao? “Đừng cho là ta không biết mưu kế của ngươi. Hừ! Ngươi căn bản sẽ không thả ta đi, đúng không? Ngươi muốn bảo cha ta dùng toàn bộ xí nghiệp Đỗ thị đến chuộc ta? Có phải không?”
“Ta đối với xí nghiệp Đỗ thị không có hứng thú, nhưng thật ra ngươi…” Phương Đằng đột nhiên đứng lên tiến người về phía trước.
“Ta như thế nào?” Tuyết Dương sợ tới mức lui ra xa một đoạn về phía sau.
“Nhìn ngươi chấn kinh bộ dáng, rất đáng yêu.” Hắn cố ý chọc giận nàng.
“Ngươi, biến thái!” Nàng nhịn không được lại mắng. Tên nam nhân này bề ngoài không có gì tốt, thể xác tâm cang cũng là lang tâm cẩu phế!
“Tùy ngươi nói như thế nào, dù sao ta cũng không vội để ngươi thoát, mà ngươi, tốt nhất cũng nên chuẩn bị tâm lý, mấy ngày nay ta ủy khuất chính mình một chút, ở cùng ngươi mười bốn hôm, sau, ngươi sẽ không còn là trách nhiệm của ta.” Hắn lộ ra biểu tình bất đắc dĩ, sau, kéo cổ áo áo sơmi, thở ra một hơi lớn mới xoay người hướng cửa đi ra.
Như thế nào? Nghe ngữ khí của hắn giống như việc hắn đem nàng mang đến nơi này dường như là tâm không cam, tình không muốn, chẳng lẽ hắn cũng là bị ép buộc?
“Đợi chút! Có phải có người bức ngươi bắt ta? Nếu là như thế, ta có thể…”
Nàng nói còn chưa dứt lời đã bị Phương Đằng thủ thế ngăn chận khẩu.
“Tiểu thư, đừng loạn biên kịch tình (ý nói nàng đừng có soạn kịch lung tung), ngươi đơn thuần, không thể lý giải thống khổ của ta.” Hắn nói móc lắc đầu, có thể bị Trịnh Quỳ An, loại thiếu gia này làm mê muội, chứng tỏ chỉ số thông minh của nàng cũng không cao.
“Ai ngờ biết được ngươi cũng có nỗi khổ, ta chỉ là hy vọng ngươi có thể chủ động thả ta, một khi ta an toàn, ta sẽ tìm người bảo hộ ngươi, hoặc là cho ngươi tiền để thoát khỏi Hồng Kông, một lần nữa làm người.” Nàng vội vàng nói.
Nhân thế lịch lãm không đủ, điện ảnh nhìn xem không ít, Phương Đằng đối với sức tưởng tượng của nàng âm thầm bội phục.
“Nếu Đỗ gia ‘bảo hộ’ đủ cường, ngươi lý nào lại có thể lọt vào tay của ta?” Hắn lại châm chọc nàng.
Đỗ Tuyết Dương á khẩu không trả lời được. Xác thực, Đỗ gia cùng Trịnh gia tầng tầng bảo hộ đều ngăn không được hắn, lời của nàng chẳng phải là mâu thuẫn sao.
“Được rồi! Tình huống hoàn toàn không giống với tưởng tượng của ngươi, ngươi cũng đừng quan tâm, ngoan ngoãn, ta sẽ không làm ngươi bị thương tổn gì. Nơi này là gian trong biệt thự, chưa được trang hoàng tốt, ngoại trừ nước và đèn điện, không có đồ điện khác, nhất là điện thoại, xin khuyên ngươi đừng hành động thiếu suy nghĩ, nếu gặp phải cái gì phiền toái, làm ảnh hưởng đến cảm xúc của ta, đến lúc đó, cũng đừng trách ta làm ra hành động gì làm cho người khác sợ hãi, đã hiểu chưa?”
Hắn mang theo uy hiếp đem lời cảnh cáo hù dọa Tuyết Dương, chỉ thấy nàng tuy rằng phẫn hận, nhưng vẫn là gật đầu thuận theo.
Phương Đằng xoay người trừng mắt nhìn trần nhà, đối với loại nhân vật “trứng thối” hắn đang sắm vai chán ghét không thôi. Chậc! Lấy hắn ra tiêu sái, hẳn là hắn đủ đảm đương vai siêu cấp anh hùng, Đằng Tuấn lại cố tình đạo diễn ngược lại, cứng rắn phái cho hắn loại nhân vật này, thật sự là, lần tới nếu lại có loại tình huống này, không cần chờ Bộ Vân xuống tay, hắn hội trước chém Đằng Tuấn.
“Ngươi… Tên gọi là gì?” Tuyết Dương trừng mắt nhìn bóng dáng hắn, bật thốt lên hỏi.
Phương Đằng tựa cửa ngừng một lúc lâu sau mới nói: “Phương Đằng.”
Hắn không ngại nói ra tính danh, bởi vì, ở Hồng Kông, “Thổ kỳ lân” danh hào áp quá, hai chữ “Phương Đằng”, hắn tin tưởng Đỗ Tuyết Dương nhất định cũng chưa từng nghe qua tên của hắn.
“Phương Đằng?” Tuyết Dương thấp giọng lặp lại một lần, cảm thấy giống như ở đâu nghe qua, lại nghĩ không ra.
“Trước nghỉ ngơi một chút, đợi lát nữa ta sẽ đưa cơm lại đây.” Ngục tốt chính là làm việc vặt vãnh này, không phải sao? Phương Đằng tự giễu, bĩu môi, may mắn có đem quỹ đen theo, nếu không, hắn chỉ còn kém bọn hầu hạ thiên kim Đỗ gia ăn mặc thôi!
Ay!
Đần độn ra khỏi phòng, hắn dùng lực đóng cửa lại, đem toàn khí xuất ra ở cánh cửa.
Đương nhiên, bên trong, Đỗ Tuyết Dương chính là há hốc mồm nhìn mấy phần theo trên cửa rơi xuống dưới thành tro bụi, đối với Phương Đằng càng thêm kinh hoàng khó dò…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT