Bên ngoài mây đen che kín bầu trời, bên trong xe bầu không khí cũng rất nặng nề, tôi ngồi ở vị trí phó lái, Tần Dục Minh tập trung lái xe không hề có ý muốn trò chuyện cùng tôi. Lúc nãy có mở radio nhưng vừa phát tới bài hát của Ngô Tranh anh ấy liền tắt đi.
Vừa rồi anh nói đến bệnh viện khiến tôi vô cùng ngạc nhiên nhưng liền nhanh chóng phản ứng lại, Tần Dục Minh không quen biết Wesley, mà chuyện tôi có thể bị nhiễm HIV tôi chưa từng nói cho bất kỳ ai — vậy nếu như anh không biết thì đến bệnh viện làm gì? Vì sao anh lại trùng hợp xuất hiện bên ngoài quán trà?
Tôi muốn hỏi, nhưng nhìn vẻ mặt anh lại thật sự không thốt nên lời — gương mặt phảng phất vẻ nghiêm túc cùng sự tức giận bị đè nén, tôi vừa nhìn anh vừa cân nhắc xem có thể cứu vãn được không, cuối cùng vẫn đành nuốt câu hỏi kia xuống, lấy điện thoại ra tự giết thời gian.
Mãi tới khi dừng lại trước cửa bệnh viện tôi mới biết nguyên nhân.
Tần Dục Minh bảo tôi xuống xe, tôi mờ mịt làm theo lời anh. Anh ấy phải đi tìm chỗ đậu, lúc tôi vừa quay đầu nhìn thấy một cô gái liền kinh ngạc, tôi không ngờ lại gặp cô ấy lúc này, nếu đúng như lời Vạn Hạc nói thì cô ấy nên theo Thiên Tín Hồng đi khắp nơi trên thế giới mới đúng, chứ không phải đứng trước cửa bệnh viện với gương mặt trắng bệch thế này.
“Đã lâu không gặp, Duy Hiên.” Cô ấy mỉm cười chào hỏi, tôi cũng cười đáp lại, vừa thầm nghĩ thì ra chắc đây chính là nguyên nhân tôi đột nhiên bị dẫn đến bệnh viện, đồng thời chào một tiếng rồi bước về phía cô.
“Không ngờ Tần Dục Minh lại kéo cậu theo.” Cô ấy khẽ thở dài, tôi nhận ra sự ưu sầu ẩn trong ánh mắt cô nhưng không dám hỏi thẳng — cô ấy là bạn của Tần Dục Minh chứ thật ra không hề quen thân gì tôi, chỉ đành gật gật đầu đáp lại.
Tôi và cô không có gì để nói, cho dù có hứng thì cũng không có đề tài chung, thà mỗi người đều yên lặng nhưng không cảm thấy lúng túng thế này còn tốt hơn.
“Như Tình.” Giọng Tần Dục Minh đột nhiên vang lên bên tai, tôi quay lại nhìn anh nhưng ánh mắt anh không hề nhìn vào tôi, tôi đành xoay sang Đoạn Như Tình.
“Đã hơn ba tháng.” Cô ấy thấp giọng nói. Tôi hơi ngẩn ra, nhìn bàn tay cô đang che ở bụng, ngưng một lát mới rũ mắt nói tiếp, “Nhưng tớ không thể giữ nó.”
Nhất thời im lặng. Có hai đứa nhóc đang vui vẻ cười giỡn gần đó, tầm mắt tôi không khỏi liếc sang chúng, một trong hai đứa bỗng nhiên ngã xuống đất, nhìn hai bên một chút dường như thấy gì cậu nhóc mới khóc hu hu thật to, chỉ vài giây sau một người phụ nữ mặc áo khoác dài màu trắng liền chạy tới đỡ cậu nhóc dậy, ôm vào lòng nhẹ nhàng dỗ dành.
Một bàn tay đặt lên vai tôi, tôi quay lại thì thấy Tần Dục Minh đang nhìn mình, “Vào thôi.” Anh nói với vẻ mặt vẫn luôn hờ hững.
Hôm nay Đoạn Như Tình tới đây là để phá thai. Tôi không biết tại sao cô ấy lại cố ý chọn Tần Dục Minh để báo tin, hay là có nói với người khác nhưng chỉ có Tần Dục Minh tới. Tôi nhìn Tần Dục Minh đang ngồi trên dãy ghế nhựa, anh vẫn luôn im lặng, giống như lựa chọn của Đoạn Như Tình không hề liên quan tới anh, anh tới đây đơn giản chỉ vì bạn bè, trong lúc cô ấy đang cô đơn không nơi nương tựa thì chìa tay ra giúp đỡ.
“Anh có biết cha của đứa trẻ là ai không?” Tôi nhìn bộ dáng anh mà tâm trạng phức tạp, không biết có phải anh đều đối xử với mọi người như vậy không, lạnh lùng đến mức gần như vô tình. Anh cực kỳ hiếm khi bày tỏ cảm xúc của mình ra ngoài, không hề để ý chút nào sao?
Tần Dục Minh liếc mắt nhìn tôi một cái, đôi môi bình tĩnh khép lại, ánh mắt cũng hờ hững.
Tôi thực sự không nhịn nổi, đi về phía cuối hành lang móc điện thoại di động ra. Kỳ thi đấu gần nhất của Thiên Tín Hồng là hai tháng nữa, tôi biết mặc dù cậu ta không ở trong nước nhưng giờ này có lẽ vẫn chưa ngủ đâu.
“Cậu biết Đoạn Như Tình đang mang thai không?” Điện thoại vừa thông tôi đã hỏi ngay, cậu ta bên kia im lặng một lát mới nói, “Cậu đang nói gì?”
“Không phải cậu và Đoạn Như Tình yêu nhau sao?” Tôi hỏi ngược lại.
“Hai ngày trước đã chia tay rồi.” Thiên Tín Hồng đáp lời, giọng nói bắt đầu trở nên nôn nóng, “Cậu nói gì? Cô ấy có thai ư?”
Tôi cũng trở nên im lặng, có lẽ vốn không nên gọi cú điện thoại này — bởi vì là bạn của Tần Dục Minh nên tôi mới rảnh mà quan tâm, nếu như là người khác thì tôi nhất định sẽ mặc kệ, có điều dù thế nào cậu ta cũng không nên để cô ấy mang thai với mình, đặc biệt là trong hoàn cảnh chưa hề kết hôn.
“Đúng, cô ấy có thai.” Tôi trả lời, “Nếu hôm nay Tần Dục Minh không kéo tôi theo thì tôi thật sự không biết cậu tài giỏi như vậy — cô ấy chuẩn bị phá rồi, cậu tự liệu mà làm.” Nói xong liền cúp điện thoại.
Tình yêu hợp hay tan đều là tự nguyện, nhưng nếu bắt mình cô ấy chịu khổ vì lỗi của hai người trong khi người còn lại không hề hay biết thì thật khó chấp nhận, huống hồ gì đây còn là một đứa bé.
Nếu Thiên Tín Hồng và Đoạn Như Tình thật sự mặn nồng như lời Vạn Hạc nói, vậy dù sao cô ấy cũng rất khác so với những người trước đây, ít nhất dựa vào phản ứng vừa rồi của Thiên Tín Hồng tôi có thể khẳng định, hiện giờ cậu ta vẫn còn lo lắng cho cô ấy.
Tôi xoay người lại nhìn Tần Dục Minh, anh ngồi đó, ánh đèn chưa chiếu đến gương mặt. Bóng tối bao phủ lấy anh, anh vẫn đang duy trì tư thế ngồi như trước khi tôi gọi điện thoại, thẫn thờ vô tình. Lòng tôi bỗng dưng kích động, có thể là bị ảnh hưởng bởi chuyện của Thiên Tín Hồng và Đoạn Như Tình, có một số lời và một số việc nếu không sớm nói ra, đến khi hối hận thì đã muộn màng, còn khó cứu vãn hơn.
Tôi và anh ấy, có rất nhiều chuyện cần làm sáng tỏ — bây giờ có lẽ là thời điểm đúng đắn để nói ra một việc. Tôi vừa nghĩ vừa bước nhanh tới trước mặt Tần Dục Minh, ngồi xổm xuống trước người anh, ngửa mặt lên nhìn anh.
Tần Dục Minh cũng rũ mắt nhìn tôi nhưng không nói lời nào.
Đã lâu rồi chúng tôi không gần nhau như thế này, tuy chỉ là thân cận bên ngoài chứ không biết trong lòng anh nghĩ sao, nhưng dũng khí tôi vừa tích lũy bỗng dưng liền bị gương mặt hờ hững của anh rút đi, có điều tôi biết ngoại trừ hôm nay, về sau có lẽ sẽ không còn cơ hội nào. Vừa nghĩ đến đây đã không nhịn được đưa tay nắm lấy tay anh đan vào nhau.
Lúc này mới cảm thấy tay anh lạnh lẽo như vậy, thì ra anh cũng không lạnh lùng như tôi nghĩ, anh chỉ quen cất giấu hết mọi tâm tình của mình, trong đó cũng bao gồm cả sự yếu đuối của anh.
Tôi không khỏi nắm chặt tay anh hơn, vẫn nhìn chằm chằm vào mắt anh như trước, thấp giọng nói, “Em có chuyện muốn nói với anh.”
Ban đầu Tần Dục Minh im lặng, lát sau rốt cuộc mới mở miệng, “Chuyện gì?”
“Hôm đó em nhận được một cú điện thoại…” Dừng một chút, “Có thể em bị nhiễm HIV.”
Tôi cảm thấy tay anh ấy run lên bần bật, trong lòng lại nghĩ, nếu như một giây sau anh hất tay tôi ra thì làm sao tôi có thể đứng lên nổi?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT