Sáng hôm sau, tôi đang ngồi ăn cháo hải sản Tần Dục Minh mới nấu thì nghe tiếng chuông cửa, chưa kịp nhúc nhích thì Tần Dục Minh đã đứng lên đi mở.
Tôi đoán là A Chập, quả nhiên hai phút sau cậu liền đi vào phòng ăn, vừa đưa tay bỏ túi hoa quả lên bàn vừa tự nhiên ngồi xuống ghế bên cạnh tôi.
“Còn sốt không?” Cậu ấy hỏi. Tôi thấy Tần Dục Minh cũng đứng ở cửa phòng ăn, không nhìn rõ vẻ mặt anh nhưng tóm lại là không vui chút nào, có điều giờ tôi không cần để ý.
“Hạ sốt rồi.” Tôi lười biếng nói, ăn hết cháo rồi bỏ lên bàn, Tần Dục Minh đi đến cầm lấy bát không, còn cúi người xuống muốn hôn tôi một chút nhưng liền bị tôi chặn lại.
“Chúng ta chia tay rồi.” Tôi nhắc nhở anh. Đúng lúc này di động anh đột ngột vang lên, tôi nhìn tên người gọi nhảy nhót trên màn hình, là nhân viên của Tần Dục Minh.
“Anh nghe điện thoại một chút.” Anh bước lại cầm điện thoại lên, tôi và A Chập đều không nói gì cho đến khi nghe được tiếng đóng cửa.
“Quan hệ giữa Lâm Kỳ Phong và Lâm Hằng tốt không?” Tôi hỏi.
A Chập lắc đầu, “Anh ta rất ghét Lâm Hằng, luôn muốn tìm cơ hội thoát khỏi hắn — hắn là con riêng, thường xuyên đến đòi tiền Lâm Kỳ Phong.”
Tôi nhất thời không nói gì, thật ra từ tối qua sau khi biết A Chập là bạn trai của Lâm Kỳ Phong, một ý nghĩ vẫn luôn lởn vởn trong đầu tôi, nhưng rất khó mở miệng. Chuyện giữa tôi với Lâm Hằng vốn không nên kéo A Chập vào, nếu lỡ sau này quan hệ giữa Lâm Kỳ Phong và em trai hắn trở nên tốt hơn, A Chập ở giữa sẽ trở thành người khó xử nhất — A Chập đã giúp tôi rất nhiều, tôi không nên làm liên lụy đến cậu.
“Hắn ta tìm anh sao?” A Chập hỏi.
Tôi ngẩn ra, do dự trong đầu. Tôi không nên kéo A Chập vào, nhưng nếu muốn làm một lần cho xong mà không nhờ A Chập hỗ trợ, vậy tôi chỉ có thể nghĩ đến một người khác — người này quen biết khá rộng trong giới, hơn nữa còn từng gặp gỡ Lâm Hằng — nhưng người kia tôi thật sự rất khó đối mặt, dù không phải là sợ hãi lớn lao nhưng cũng giống như đi giày trên lớp băng mỏng, y là nguồn gốc của tất cả mọi chuyện, theo bản năng đương nhiên tôi muốn tránh xa.
“Từ nhỏ Lâm Kỳ Phong đã rất hận hắn.” A Chập thấy tôi không nói lời nào nên nói tiếp. “Lúc trước có nghe đồn trong giới Lâm Hằng đang quen với một nhiếp ảnh gia có tiếng, em cũng không dám chắc là ai — hôm nay lại nhìn thấy tình trạng này, em đâu có ngốc đâu.”
“Anh không thể làm phiền em thêm nữa.” Tôi muốn nói thẳng với cậu, nhưng quả thực khó mà mở miệng, tôi không muốn vì chuyện này mà khiến Lâm Kỳ Phong ghi hận A Chập thêm nữa. Lâm Kỳ Phong làm khó tôi thì không sao, tôi cũng chẳng để ý, cùng lắm thì không đóng phim nữa, tôi còn có tiền tích góp nên làm gì cũng được, không nhất định phải bước trên con đường này. Nhưng A Chập thì khác, mọi thứ của cậu đều có liên quan đến Lâm Kỳ Phong, nếu như chia tay vì việc này tôi chỉ sợ cậu không chịu nổi. Mà cho dù thế nào thì tôi vẫn nợ cậu ấy, nếu thật sự đẩy bọn họ đến mức chia tay thì tôi sẽ trở thành kẻ có tội mất.
“Anh muốn tìm nhược điểm của Lâm Hằng?” A Chập hỏi, liếc một cái về phía Tần Dục Minh mới đi khỏi, “Mỗi cái chuôi của Lâm Hằng Lâm Kỳ Phong đều giữ lại hết.”
Tôi ngẩn ra.
“Lâm Kỳ Phong thật sự hận hắn — Lâm Hằng gián tiếp hại chết mẹ anh ta, nhiều năm qua Kỳ Phong vẫn luôn ôm hận trong lòng, nhưng lại không có chứng cứ xác thật để chứng minh cho nên mới luôn án binh bất động, nếu những thứ này có thể khiến hắn yên phận đợi một thời gian, những chuyện kế tiếp Lâm Kỳ Phong đều có thể sắp xếp ổn thỏa.” A Chập châm một điếu thuốc rồi tựa lưng vào ghế ngồi, thở ra một làn khói trắng xám, “Nếu cần thiết em có thể nói với anh ta giúp anh.”
“Em giúp anh nhiều như vậy không sợ anh ta ghen ư?” Tôi vươn tay vỗ vai cậu, cậu ấy liền nhìn tôi, gương mặt hiện lên ý cười nhưng dường như còn ẩn nét trào phúng, không biết là với ai.
“Anh ta đáng đời.” A Chập lạnh nhạt nói, “Hôm nay về nhà em sẽ nói với anh ta, tới lúc đó anh cứ chờ điện thoại của em. Em biết hai ngày nữa anh phải đi rồi — dù sao chúng vẫn sẽ đến tay anh.”
Đúng lúc này tiếng mở cửa vang lên, A Chập đứng dậy, trên tay còn kẹp điếu thuốc chưa cháy hết híp mắt cười với tôi, sau khi chào tạm biệt cũng không cho tôi tiễn về.
“Rốt cuộc cậu ta đến làm gì?” Tần Dục Minh bước tới trước mặt tôi, lông mày hơi nhíu lại.
“Tặng hoa quả.” Tôi chỉ túi trái cây trên bàn. “Anh phải đi hả?”
Tần Dục Minh ngừng một chút mới gật đầu nói, “Anh phải ra nước ngoài một chuyến, chắc hơn nửa tháng mới về.”
Cả hai đều không nói gì, một lát sau tôi mới lên tiếng, “Chúng ta đã chia tay rồi, anh không cần nói mấy chuyện đó với em.” Anh không để ý mà cúi người hôn tôi, nụ hôn kia rất kịch liệt, anh ra sức liếm mút hút cắn, sau khi chậm rãi dừng lại rồi tách ra liền vươn tay sờ mặt tôi.
“Sau này đi nơi nào, đi bao lâu anh đều sẽ nói cho em biết.” Anh bình thản nói, “Trừ em ra, anh sẽ không yêu thêm bất kỳ ai nữa.”
Tần Dục Minh đi ngay ngày hôm đó, buổi tối tôi vừa cơm nước xong điện thoại đã vang lên, lấy tới xem lại là Lâm Hằng.
Tôi cảm thấy thật thú vị, sao hắn cứ phải tìm mọi cách liên hệ với tôi như vậy, nếu sợ Tần Dục Minh không động lòng với mình thì hắn nên dồn sức lên người anh ấy mới đúng, năm lần bảy lượt gọi điện cho tôi là có ý gì?
“Hi?” Trong đầu cười châm biếm những vẫn bấm nhận, thật ra tôi cũng rất tò mò xem hắn muốn làm gì.
“Cậu Tiết, đang ở một mình sao?” Giọng nói của Lâm Hằng bên kia vẫn cười hì hì, khiến tôi khó có thể nhận ra tâm trạng của hắn.
“Liên quan gì tới anh?” Tôi lười biếng hỏi, đồng thời châm thuốc đặt lên miệng hít sâu một hơi, sau đó gảy tàn thuốc vào gạt tàn.
“Tôi muốn mời cậu Tiết đây đi uống một chén, có thể nể mặt chút không?” Lâm Hằng bị tôi đâm một câu nhưng vẫn không thay đổi ngữ khí, ngược lại ý cười càng thêm sâu.
Tiếc là tôi không thèm để ý tới, cũng không muốn so miệng lưỡi với hắn nữa, trực tiếp cúp điện thoại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT