Cục
diện bỗng chốc thay đổi hoàn toàn, Tả thừa tướng cùng Tả tướng quân bị tước hết
binh quyền trở thành dân thường. Thái hậu sau khi cùng hoàng thượng lên tông
miếu vái tạ tổ tiên cũng đồng thời tự xuống tóc đi tu cầu phúc cho giang sơn
Trấn Quốc trường cửu. Minh gia có công trong việc ngăn cản Tả tướng quân gây
họa được khôi phục lại như trước. Nhưng Minh tướng quân cùng toàn thể nhà họ
Minh xin được cáo lão hồi hương. Giờ đây triều đình cũng chẳng còn mấy người
cũ, hoàng đế ngồi trên cao nhắm mắt nắm chặt lấy ngai vàng, buông xuôi cho họ
cũng là cách khiến hắn cảm thấy mình ngồi trên này xứng đáng hơn.
Ta
sau một thời gian hôn mê đã tỉnh dậy, mở mắt ra nhìn thấy Minh Hàn Tâm đang
ngồi bên cạnh, mừng rỡ khuôn xiết, ôm chầm lấy:
-
Ngươi không chết, may quá ngươi không chết.
Mọi người hiếm khi thấy tiểu Thương Gia của
họ bộc lộ cảm xúc mãnh liệt như vậy, tất cả đều im bặt. Đến lúc, nàng buông hắn
ra thì cũng nhìn thấy không khí bất bình thường nơi này. Nàng đẩy hắn xuống
giường:
-
Thật là vướng víu- Nàng quay ra điểm danh- Mọi người đều thật
khỏe, mọi chuyển ổn cả chứ?
-
Vẫn ổn, chỉ chờ có muội tỉnh dậy thôi- Minh Hàn Tâm lóp ngóp
bò dậy nói.
Ta phát hiện ra người lạ, người thiếp phụ
xinh đẹp đứng bên cạnh Minh Hàn Tâm, hắn ngượng ngùng nói:
-
Đây là Liễu Âm thê tử của ta
-
Rất vui được gặp Minh phu nhân
-
Tiểu Thương Gia cô nương, đã nghe nói từ lâu, hôm nay mới có
dịp trò chuyện.
Ta lấy tay vươn mình một cái, ta đã hôn mê
một thời gian dài quả thật có chút mệt mỏi, ta nói:
Ta không thể ở lâu chỗ này được nữa. Hắn
cũng không cố ý giữ ta. Ta lẳng lặng nắm tay Hàn Đệ tiến ra hoa viên. Ta phát
hiện ra đây là Chu phủ, nhà của ta. Không khí so với lúc đó quả thật cảm giác
trong lòng khoan khoái dễ chịu hẳn. Hàn Đệ đi bên cạnh trầm mặc hẳn, hắn quay
sang nắm tay ta mà nói:
-
Muội gả cho ta nhé?
-
Muội không gả cho huynh đâu, muội thực sự chỉ con huynh là
bạn tốt mà thôi- Ta cười buồn nhưng nhắc như đinh đóng cột- Muội thực sự có
nghiệp lớn phải làm, muội chỉ yêu tiền thôi. Sau này muội khỏe, muội sẽ hốt bạc
của cả thiên hạ này.
-
Minh Hàn Tâm thực sự đã lấy vợ, Minh phu nhân vì họ Minh đã
chịu ủy khuất nơi kinh thành. Thực sự, muội và hắn không có phận đâu.
-
Muội biết!
-
Lúc muội hôn mê, ta chỉ nghe muội nhắc đến hắn, nhưng hắn
chẳng ở bên cạnh muội được nữa, hay theo ta, ta sẽ chăm sóc muội.
Ta cười buồn, bỏ tay ra khỏi người hắn, lặng
lặng lê từng bước rồi dừng lại bên hồ. Chu Thương Ngân, cũng chạy lại, nhìn ta
một lúc rồi nói:
-
Muội xin lỗi!!!!
-
Chuyện cũ, chẳng phải giờ đây, tỷ và muội là người thân duy
nhất của nhau sao.
Ta ôm chặt lấy muội muội này của ta, nước
mắt không biết từ đầu ứa ra, ta lau mãi nhưng nó không ngừng được. Chẳng mấy
chốc ướt đẫm cả bờ vai muội muội.
Ta
nói với tất cả mọi người, nhà họ Chu làm ăn khó khăn, không thể nuôi nhiều
người như vậy, xin phép mọi người ai về nhà nấy để chúng ta khôi phục lại sản
nghiệp. Muội muội tốt nhìn ta vô cùng thân thiết:
-
Hàn công tử đường xa vất vả, hay cho huynh ấy ở lại đi, được
không tỷ?
-
Nhưng nuôi hắn tốn gạo lắm.
-
Tên gian thương, nói cho ngươi biết, ta đây đóng góp tiền
nuôi miệng ăn nhá.
-
Thế thì được.
Minh Hàn Tâm dẫn vợ của hắn trở về phủ, Từ
lúc tỉnh dậy, ta luôn tránh mặt hắn, lúc hắn đi ta cũng chẳng nhìn về hắn lấy
một lần. Ta không có can đảm nói một lời nào đó với hắn. Hắn cũng không đoái
hoài tới ta. Ta thực sự nghĩ, vậy là chúng ta chưa kịp bắt đầu đã kết thúc.
Dương huynh thì ở riết làng đó cùng với nương của huynh ấy chuẩn bị hôn sự.
Thật là một chuyện đáng vui mừng, ta từ khi sống ở thế giới này cũng chưa từng
chứng kiến một đám cưới.
Ta ban ngày tất bật với đám lụa vải, nghề
gia truyền của họ Chu, ban tối còn phải hóng cách thức giao tế buôn bán và danh
sách khách hàng dài dằng dặc nên chẳng có chút nào nghỉ ngơi. Ta cũng không
phát hiện ra rằng, muội muội tốt của ta vẫn thủ đoạn như trước, bắt ta làm việc
để cho muội ấy có thời gian bên cạnh Hàn Đệ. Nói là mẫu áo này phải để Hàn công
tử mặc thì mọi người thấy mới mua, rồi giữ rịt hắn bên cạnh, bắt hắn mặc hết đồ
này đến đồ kia, đến nỗi hắn hét lên:
-
Ta có đóng tiền ăn nha, ta không phải người ở nha.
Ta khẽ cười, gì chứ, đây đúng là muội muội
của ta. Như vậy, chúng ta gặp nhau đỡ cảm thấy ngượng ngùng và trở nên thoải
mái hơn.
Đã rất nhiều tháng trôi qua, ta không
còn nhớ cụ thể ta không gặp Minh Hàn Tâm bao lâu rồi nữa, nhưng mỗi khi đêm về
nhìn lên bầu trời đầy sao, ta lại cảm thấy xao lòng. Ta cảm thấy cô độc. Ta đã
từng nghĩ, đã đến lúc mình bỏ lại mọi thứ, sống cho riêng mình, cầm lấy số tiền
kiếm được đi ngao du sơn thủy sau đó thì tìm một nơi đất khách quê người mà
trút hơi thở cuối cùng. Ta những mong có thể tìm thấy nền đất khi xưa của họ
Nguyễn, giống như một giấc chiêm bao được trở về cố hương. Ta sẽ chôn dưới đó
bức thư gửi lại cha ta, bảo ông đừng đau buồn và nói ta yêu gia đình đến mức
nào. Sau hỉ sự của Dương huynh, ta sẽ đi như vậy.
Chẳng
mấy chốc đã đến đầu xuân, ta cùng Hàn Đệ và muội muội, xiêm y chỉnh tề, đến phủ
nhà họ Dương trước mấy ngày. Nói là huynh muội, nhưng với một phủ có thói quen
chi tiêu rộng rãi như thế này, ta thực sự không thể bỏ phí cơ hội cung cấp vải
vóc thượng hạng nhà ta đến để may xiêm y cho ngày cưới. Giá cả hơi đắt so với
bên ngoài nhưng được cái là chất lượng vô cùng đảm bảo. Ta hãnh diện, cũng tiện
có đám cưới này mà có thể tiếp thị được sản phẩm nhà họ Chu. Minh Hàn Tâm đường
xá xa xôi cũng đến sớm trước đó. Nhìn hắn, lòng ta quả thật rất dửng dưng, ta
đã quyết ý làm gì thì mọi thứ xung quanh coi như là hạt cát. Ta tiến lại chào
hỏi như bình thường:
-
Minh huynh lâu lắm rồi không gặp, dạo này huynh vẫn khỏe chứ.
-
Gia gia…huynh…
Ta nhất thời không biết nói gì, vừa lúc muội
muội gọi ta, ta cũng vội vã cáo từ. Ta và muội muội đến chào hỏi nương của
Dương huynh. Quả thật, qua bao nhiêu biến cố, bà vẫn đẹp một cách uy nghi sang
trọng. Bà nhìn ta rồi nói:
-
Hai người tuy rất giống nhau nhưng nhìn cô nương quả thật rất
khác biệt.
-
Đa tạ, bá mẫu đã khen ngợi, con nhìn bá mẫu đã thấy áo tốt
phải do người mặc, bá mẫu mặc xiêm y do họ Chu con thiết kế thật sự rất đẹp,
con chưa thấy ai mặc đẹp như bá mẫu.
-
Cháu thật là dẻo mỏ…hai cháu lại đây, Dương Chiêu có nhắc đến
chuyện của hai cháu với bá mẫu. Bá mẫu thật sự rất mong có được hai người con
gái xinh đẹp và giỏi giang như các cháu. Hay là…nếu các cháu không chê…các cháu
có thể trở thành con nuôi của bá mẫu không?
-
Bọn cháu thực sự có mong còn không được rồi…bá mẫu…
-
Được rồi, được rồi, gọi là nương đi, từ nay hai con ở với
nương, có người bầu bạn với nương, nhà ta chắc hẳn sẽ rất đông vui…
-
Nương- hai chúng ta cùng đồng thanh gọi.
Ta lại có một vị nương nữa, lần này sẽ không
xảy ra chuyện gì cả. Ta sẽ trân trọng từng mối quan hệ, sẽ nâng niu tình cảm
của mọi người dành cho ta. Để rồi, lúc ta ra đi, ta sẽ luôn cảm thấy có những
cánh tay yêu thương bên cạnh ta.
Sau đêm vui của Dương huynh, Ta lặng lẽ ra
ngoài hậu viện, ngẩng lên trời thấy đêm nay vắng những vì sao. Ta lặng lẽ trèo
lên tường, ngồi dựa vào thành cổng, đu đưa chân lẩm nhẩm lại những bài hát đồng
dao nghe được của bọn trẻ con trên phố. Đã nhiều năm như vậy, từ một đứa bé gái
ăn xin ta đã từng bước trở nên giàu có. Minh Hàn Tâm nhảy lên ngồi bên cạnh ta.
Hắn trầm tư rất nhiều rồi nói:
-
Liễu Âm bỏ đi rồi.
-
Nàng ấy bỏ đi thì ngươi tìm đến ta…ta quả thật là hàng hạng
hai sao?
-
Không phải…không phải…
-
Huynh xuống đi…
-
Gia Gia, nàng ấy nói không thể chịu đựng được việc sống với
người luôn mang hình bóng của người khác.
-
Huynh tin sao? Thê tử của huynh bỏ đi thì bỏ đi được đâu.
-
Ta có lỗi với nàng ấy…ta không thể là một phu quân tốt, ta
không thể quên được nàng.
-
Vậy sao trước đây còn dùng dằng không dứt khoát, huynh nghĩ
rằng đem hai người đá qua đá lại thấy vui lắm sao?
-
Ta nghĩ muội và Hàn Đệ là phu thê?
-
Nghĩ cái đầu huynh- Ta thẳng chân đá hắn xuống đất. Hắn cũng
không đỡ lại, ngã thẳng đầu xuống rồi ngất ngay tại chỗ. Ta sợ hãi nhảy xuống,
đỡ hắn dậy, lắc lắc đầu hắn, dùng tay ra sức tát vào mặt hắn. Hắn vẫn không mở
mắt. Ta liền đưa tay lên mũi hắn, hơi thở đứt đoạn. Ta thầm nghĩ, không phải
chứ, hắn là người võ công thâm hậu, ngã từ trên xuống không phải chết ngay chứ.
Ta nghiến chặt răng đập thẳng tay vào ngực của hắn, rồi từ từ ấn mạnh xuống chỗ
lồng ngực. Nhưng hắn cũng không phản ứng gì cả. Ta liếc xung quanh thấy không
có ai liền liều mình chu mỏ ra hô hấp nhân tạo cho hắn. Ta vừa đưa mỏ đến hắn
đã ấn đầu ta lại, ta cố gắng vùng ra nhưng chẳng được. Hắn đúng là tên lưu
manh.
Mấy người trong nhà lấp ở phía sau cửa nhìn
ra ngoài vừa nhìn vừa xuýt xoa:
-
Được một nụ hôn, hắn phải dập mất hai lá phổi mất.
-
Haizzz, đấy là chưa kể má của hắn bị tát liên hồi nữa, ở xa
như vậy còn nghe thấy tiếng chát chát…
-
Thật là, lũ trẻ bây giờ phức tạp quá…
Trấn Quốc, năm Quang Minh thứ 24.
Hai
vị huynh đệ này đến đòi nợ ta quyết làm như không biết. Ta làm sao có thể nói
hai vị phu nhân của các người giận dỗi các người xông vào phủ nhà ta ăn vạ vài
ngày được. Hai vị này ăn tiêu quả thật hào phóng, ở nhà ta, ta cũng chẳng mất
gì, lại càng được trò chuyện nói xấu phu quân thâu đêm suốt sáng. Hai huynh đệ Dương-
Hàn vác kiệu đến định rước về một lần, nhưng trong kiệu toàn là đồ giả, người
giả. Bọn chúng giận dỗi cũng đã được mấy ngày trời, còn định lên núi Đông Chu
lập căn cứ địa đến khi nào nhị vị phu nhân không chịu nổi lên vác về. Nhưng ta
thầm nghĩ, ngày xưa ta cũng thật chu đáo, đồ đạc mà bọn chúng bảo ta vận chuyện
lên đó để ngày rằm hàng tháng mấy vị phu quân khăn gói quả mướp lên hàn huyên
tâm sự toàn là đồ giả. Chúng ta biết chắc bọn hắn không thể ở lâu nên chỉ làm
hàng mã cho bọn hắn nhìn thấy mà thôi. Đến hai thanh kiếm trứ danh của hai họ
Dương- Hàn cũng bị ta vác về rèn thành phế phẩm. Mãi đến mấy năm sau, bọn hắn
mới phát hiện ra mà đến đòi nợ.
Hạnh
phúc phải trải quả một cuộc hành trình dài mới khiến người nắm giữ nó thấy có
giá trị. Ta đã đảo qua một vòng nhân gian sinh tử và tìm được cuộc sống phù hợp
với mình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT