Không nhìn thấy đương nhiên không biết bộ dạng hiện tại của mình thế nào, vả lại trước giờ Mạch Khinh Trần chẳng hề để tâm tới vẻ bề ngoài của hắn.
Lần đầu tiên trong hai mươi mấy năm cuộc đời, hắn thấy bối rối vì vẻ ngoài của mình.
"Mấy hôm nay chàng buồn rầu... Lẽ nào là vì chuyện này ư?" Giọng Lâm Trì có phần không thể tin được.
Gió nhẹ lay tóc Mạch Khinh Trần, hắn cúi nửa đầu, đường cong hiện ra mềm mại không bắt bẻ được, môi hơi hé thôi cũng tạo thành một độ cong hoàn hảo khó tin, làn da trắng nhạt dưới ánh nắng mặt trời, có cảm giác không chân thực.
Mạch Khinh Trần buông tay, xõa tóc, nén giọng cực thấp nói: "... Có đôi chút."
Nhìn nét hậm hực hiện rõ trên khuôn mặt đẹp đẽ kia, Lâm Trì nhịn không được bật cười.
Đúng là tóc đã bạc không sai, nhưng cùng lắm cũng chỉ khiến người ta không đoán được tuổi tác, nào tới mức khó coi?
Mạch Khinh Trần không đợi nàng ngừng cười, quay xe lăn về hướng ngược lại, im lặng đẩy xe đi.
"Này này..."
Lâm Trì vừa cười vừa định giải thích, Mạch Khinh Trần bên kia đã biến mất.
Lâm Trì không ngờ Mạch Khinh Trần sẽ vì chuyện này mà giận dỗi với nàng. Hơn nữa còn biến mất mấy ngày, gần đây vào vụ thu hoạch, Lâm Trì giúp mấy hộ dân đánh đòng đòng lấy lúa, vốn không có tâm trí để ý hắn, kéo dài vài ngày mới phát hiện mấy hôm nay không thấy Mạch Khinh Trần đâu.
Vừa làm xong việc, Lâm Trì vội về, nhưng Lưu Nhị ca thuê nàng lại gọi: "Lâm cô nương."
Lâm Trì: "Hả?"
Lưu Nhị ca đưa nàng một cây gậy chống màu đen, trông hơi xù xì: "Cái này... Là ta làm, dù không được đẹp lắm nhưng sẽ rất có ích..."
Lâm Trì vui vẻ nhận lấy, không ngờ Lưu Nhị ca làm cho nàng cái này, vội cảm tạ không ngớt.
Lưu Nhị ca gãi đầu, cười hết sức thật thà: "Đừng khách sáo đừng khách sáo, có thể giúp được nàng là tốt rồi, ca ca nàng không thấy đường có chút bất tiện, dùng cái này có lẽ sẽ thuận tiện hơn."
Lâm Trì đang định đi thì sửng sốt: "Chàng ấy không phải ca ca ta..."
Lưu Nhị ca thắc mắc: "Nhưng lúc vừa đến đây, Khinh tiên sinh đã nói thế..."
Lưu Nhị ca còn nhớ lần đầu tiên nhìn thấy một nam nhân dung mạo xuất chúng đến khiến nam nhân cả thôn chán nản, hắn chống một cây gậy lung lay sắp ngã, ôm trong lòng một nữ tử đang hôn mê cũng chật vật y như hắn, mặt nàng trắng bệch không chút huyết sắc, đôi môi khô khốc hơi nhếch, mắt trầm đục không có tiêu cự. Mặc dù bề ngoài như thế nhưng cả người hắn vẫn tỏa ra thứ khí phách khiến người ta sợ hãi, giống như nếu không làm theo lời hắn có lẽ hắn sẽ gây ra chuyện rất đáng sợ vậy.
"Cứu nàng ấy."
Hắn ôm chặt nữ tử trong lòng, trân trọng như báu vật, giọng lạnh như băng ngập ngừng: "Nàng ấy là... Muội muội của ta."
Không ai nhận ra hắn đang yếu sức, thậm chí không ai nhận ra mắt hắn đã bị mù.
Vốn Lưu Nhị ca không có hảo cảm với những tên có mã ngoài đẹp đẽ, nhưng hắn lại thấy kính nể người này không có nguyên do.
Khiến người ta tin hắn là một huynh trưởng tốt.
Lâm Trì nhấp môi, ngẩng đầu bình tĩnh nhìn Lưu Nhị ca nói: "Không, chàng ấy không phải ca ca ta, chàng là phu quân của ta."
Nàng nói mà không hề đo dự.
Lần này đổi lại Lưu Nhị ca sửng sốt.
Lâm Trì nắm cây gậy, hỏi: "À... Huynh biết chàng ấy hiện đang ở đâu không?"
Qua một lúc, Lưu Nhị ca mới lắc đầu.
Lâm Trì đáp lời, rồi rời đi, bóng người trong trời chiều gầy yếu mà xinh đẹp, lại chứa đựng vài phần cố chấp, quật cường.
Đi từ cuối thôn đến đầu thôn vẫn không thấy bóng dáng Mạch Khinh Trần, Lâm Trì thấy trời ngày càng tối càng sốt ruột hơn. Nàng nghĩ không chừng Mạch Khinh Trần đã về nhà, bèn quay về nhà của họ, còn chưa vào nhà đã nghe hai giọng nói quái gở.
"Lại là tên Mạch Khinh Trần, làm như chưa từng trông thấy nam nhân ấy, chạy đến như ong vỡ tổ."
"Hừ hừ, cái tên vừa mù vừa què đó có gì hay, lão tử còn nhiều mắt nhiều chân hơn hắn, còn không phải trông giống "Tiểu bạch kiểm" ư, còn không thể nấu cơm ăn, không khuân vác được, không gánh đồ được, không thể nuôi được vợ, thật không biết bọn nữ tử này nghĩ gì nữa."
Lâm Trì dừng bước.
"Đừng nói vậy, ngược lại ta rất tò mò, ngươi xem chân hắn đã thành như vậy, không chừng phần dưới không thể sử dụng được nữa..."
"Ha ha ha, nói phải đó! Nếu đám nữ nhân kia biết hắn chỉ trông được mà không dùng được, ha ha ha..."
Giọng càng nhỏ, tiếng cười càng dâm loạn.
Tiếng bẻ khớp xương vang lên rắc rắc.
Giết chết các ngươi!
Lâm Trì cắn chặt môi, trong nháy mắt phẫn nộ đến mức muốn giết người, lòng đầy chua xót.
Cảm xúc đã dâng trào thì khó lòng khống chế.
"Ngươi, ngươi... Sao ngươi đánh ta!"
Lâm Trì tỉnh táo lại mới phát hiện nàng đã vung ra nắm đấm.
Dân làng băng bó cho tên kia rồi nhìn nàng với ánh mắt hoảng sợ, Lâm Trì ngừng một lát, tiếp đó nhìn hắn bằng ánh mắt sâu thẳm: "Thu hồi lời nói của ngươi, xin lỗi đi."
Tiếng nói như được rít ra từ kẽ răng.
Tính Lâm Trì rất tốt, chỉ cần không đụng chạm tới nàng, nàng có thể xem như không có gì.
Nhưng Mạch Khinh Trần thì không được.
Người khác nói nàng như thế nào cũng không sao, nhưng không được nói Mạch Khinh Trần, một câu nàng cũng không muốn nghe!
Bởi vì chàng là một người tốt như thế, tốt đến mức nàng thấy trái tim mình phát đau.
"Thì ra là ngươi." Tên nọ thấy nàng chỉ là một nữ tử nên bạo gan hơn nói: "Nếu ta không thu hồi lời nói thì sao! Ờ, ta chỉ nói sự thật, lão Lưu, ông nói tôi nói đúng không!"
Một người dân khác trong thôn phụ họa: "Không..."
Lâm Trì đánh thêm một cú, nàng dốc hết toàn lực khiến đối phương ngã lăn quay, chật vật mãi không bò dậy nổi.
Tên còn lại vội đến đỡ hắn, lúc đứng dậy thấy dưới đất loang lỗ máu cùng một chiếc răng bị gãy rơi ra.
Lâm trì siết chặt nắm đấm, cười lạnh nói với bọn chúng: "Thu hồi lời nói của các người, xin lỗi đi."
Giọng ngày càng lạnh, cả máu trong người cũng lạnh băng.
Lúc bấy giờ tên nông phu mới hoảng sợ khi chứng kiến bộ dạng đáng sợ của Lâm Trì, hắn ôm người bạn của mình lùi về sau, nói: "Ngươi nổi điên gì vậy, ta có làm gì chọc giận ngươi đâu? Bộ dạng của hắn vốn là như vậy..."
Hắn hét to, người trong thôn nhanh chóng tìm đến bọn họ.
Lâm Trì vẫn một mực chặn bọn chúng lại, trong giọng nói có chút nghẹn ngào mà chính nàng cũng không phát hiện ra: "Thu hồi lời nói của ngươi, xin lỗi đi."
"Đồ điên, đầu óc có vấn đề chắc..." Còn chưa dứt lời thì im bặt.
Tiếng bánh xe gỗ vang lên.
Lâm Trì hoảng hốt quay người lại, trong bóng đêm, mái tóc bạc của Mạch Khinh Trần rất nổi bật, trong nhà không có đèn, chỉ nhìn thấy bóng hắn dưới ánh trăng mờ ảo, cả người phong phanh, gầy yếu, tưởng chừng có thể bị gió thổi ngã.
Thì ra... Mạch Khinh Trần đã về.
Vậy lời vừa nãy...
Lâm Trì lau mắt, bước qua thật nhanh: "Sao chàng lại ra đây."
Lâm Trì nắm lấy cán xe lăn, định đẩy hắn về.
... Nàng không muốn để hắn nghe thấy những lời này, tuyệt đối không thể.
Mạch Khinh Trần dằn tay nàng lại, tay hắn hơi lạnh, tay kia tiện thể sờ mắt, sờ mặt nàng, giọng nói vẫn trầm ấm như cũ, trong lời nói có chút thương tiếc và căng thẳng: "Bọn họ ức hiếp nàng?"
Lâm Trì ra sức lắc đầu, nhưng nước mắt không kềm được trào ra.
Đột nhiên nàng nhớ lại lần đầu tiên gặp Mạch Khinh Trần.
Người khác có thể thấy chàng với một mái tóc bạc đẹp như lụa, môi chàng mỏng mê hoặc, như cười như không, hoặc chỉ thấy chàng với ánh mắt hờ hững như một đám mây trôi lững lờ... Hào hoa phong nhã không ai sánh bằng.
Nhưng đối với nàng mà nói, tất cả những thứ đó không còn quan trọng nữa.
Khoảnh khắc bước vào xe ngựa khi ấy, trong không gian xe ngựa chật hẹp, lần chạm mặt đầu tiên rất đỗi bình thường, không có gì đặc biệt ấy...
Đối với nàng lại là khoảnh khắc không gì có thể thay thế được.
Lúc ấy, hắn ấn nàng xuống xe dễ như trở bàn tay, không tốn chút sức, bình thản như chỉ tiện tay bắt một con mồi.
Không cảm xúc, không gay gắt, mọi cử động không một chút do dự.
Hắn là Mạch Khinh Trần hoàn hảo, dũng mãnh, đại ma đầu lừng danh thiên hạ.
Hắn không có nhược điểm, bởi vì hắn không quan tâm một ai.
Nàng biết hắn lúc ấy và hắn gầy gò của hôm nay khác xa nhau. Nàng tự nhận nàng hiểu hắn hơn bất cứ ai trong thiên hạ, là người duy nhất ở bên cạnh hắn vào lúc tối tăm nhất cuộc đời.
Nhưng tại sao nàng vẫn thấy đau lòng thế này?
Nghe được những lời nói đó, nàng cực kỳ phẫn nộ, muốn chứng minh cho bọn chúng thấy hắn không phải như thế.. Thấy hắn bị người khác chỉ trích, làm nhục còn đau khổ hơn bản thân mình bị mắng chửi.
Lâm Trì nằm sấp lên gối Mạch Khinh Trần, vì khóc thúc thích mà vai run run. Hận chính mình ích kỉ và tham lam, luôn mong hắn tốt lên một chút.
Tay hắn đang nắm lấy tay nàng cũng không còn mịn màng như xưa, vì không thấy đường phải mò mẫm mà gây nên bao nhiêu vết thương, Lâm Trì biết trên người hắn còn rất nhiều vết thương khác.
Đều vì nàng.
"Nàng ghét ta rồi ư?"
Lâm Trì lại ra sức lắc đầu.
Mạch Khinh Trần lại sờ trán nàng, giọng càng căng thẳng hơn: "Vậy sao nàng lại khóc?"
Lâm Trì im lặng.
Một lúc sau mới nghe thấy tiếng Mạch Khinh Trần vang lên, giọng hơi cứng nhắc: "Vì lời nói của bọn họ ư?"
Lâm Trì bỗng ngẩng đầu: "Chàng..." Nghe thấy ư?
Mạch Khinh Trần mấp máy môi một lúc, bỗng phì cười: "Chúng ta về đi." Chuyển đề tài một cách vụng về.
-- Có phải hiện giờ... Trông ta rất khó coi?
Tiếng Mạch Khinh Trần vang lên trong đầu nàng.
Hắn đã biết rồi ư?
Thật ra nàng biết không nên tiếp tục đề tài này. Hắn không trả lời vì không muốn nàng thấy hắn khó xử.
Vậy thì cứ tiếp lời hắn đi...
Nhưng đầu nàng như bị cửa kẹp, mất đi năng lực suy nghĩ.
Nhớ lại màn đối đáp của mình và Mạch Khinh Trần, nàng bỗng thấy đau lòng, lại phủ lên vai hắn: "Xin lỗi chàng..."
Không biết nên giải thích thế nào, nàng không muốn hắn bị tổn thương thêm.
Lâm Trì nằm gối lên chân Mạch Khinh Trần, ngoan ngoãn như tiểu hài tử.
Không biết tại sao nàng vẫn muốn khóc. Rõ ràng có bị thương hay gặp khó khăn nào cũng không khóc, nhưng cứ nghĩ tới một người như Mạch Khinh Trần, mạnh mẽ đến mức chỉ cần ở bên cạnh hắn đều sẽ không sợ bất cứ thứ gì, nước mắt không ngăn được cứ trào ra.
Lần đầu tiên biết thở dài lại ở vào tình huống thế này.
Có điều...
Nếu nhẫn nhịn có thể giải quyết mọi việc, hắn không ngại tiếp tục nhẫn nhịn.
Cả hắn cũng thấy ghét bản thân, rõ ràng cảm thấy nhưng có một số việc vẫn không làm được.
Mấy ngày qua chỉ biết ngẩn người.
-- "Mạch Khinh Trần, ta nguyền rủa ngươi..."
-- "Nguyền rủa ngươi cả đời cũng không có được người ngươi thích, dù có được nàng ta cũng sẽ bỏ ngươi mà đi..."
-- "Ha ha ha, Mạch Khinh Trần ta hận ngươi! Hận ngươi đến chết!"
Không quên được.
Không phải hắn để tâm chuyện mình có đẹp hay không, không phải tự ti, chỉ là hắn sợ khi mở mắt ra nàng sẽ biến mất, sợ tất cả những chân tình của nàng đều chỉ là giả vờ.
Nên hết lần này đến lần khác hắn muốn khẳng định Lâm Trì có bằng lòng ở cạnh hắn không, huống chi hiện tại hắn đã thành thế này, dù luôn tự nhủ Lâm Trì không giống Trúc Nhan, Lâm Trì thích hắn thật lòng, nàng sẽ ở cạnh hắn cả đời, nhưng vẫn không thể yên lòng.
Nghĩ tới đây, hắn dừng lại - - Rốt cuộc Lâm Trì thích hắn như thế nào?
Mạch Khinh Trần xuất sắc, mạnh mẽ không gì sánh nổi hay là Mạch Khinh Trần hiện tại...
Tự nhủ hết lần này đến lần khác, câu trả lời càng khiến hắn chán nản.
Nhưng dù dưới tình huống như vậy, hắn vẫn không muốn thấy nàng khóc, chỉ cần nàng vui, dù hắn bị nàng vứt bỏ cũng không sao cả...
Hỏng bét.
Không biết qua bao lâu, Lâm Trì mới nhớ tới điều gì rời khỏi chân Mạch Khinh Trần.
"Cho chàng này." Nàng đưa gậy cho hắn: "Có thể dùng nó để dò đường, trước khi chân chàng khỏi hẳn thì dùng cái này đi..."
Mạch Khinh Trần mò mẫm cây trượng, gật đầu: "Ừm."
Thấy vạt áo Mạch Khinh Trần hơi nhăn nhúm, nàng không chút suy nghĩ định vuốt phẳng, nhưng còn chưa chạm được đã bị hắn né đi, tay Lâm Trì cứng đờ, rồi từ từ thả lỏng.
"Chàng ăn cơm chưa?"
"Chưa."
"Vậy để ta đi nấu, chàng chờ chút nhé."
"Được."
Giờ cơm chiều, thiếu niên đến ăn nhờ như thường lệ.
Ăn xong, Lâm Trì còn đang nghĩ không biết nên mở lời thế nào, thì thiếu niên lén nói với nàng: "Hôm nay tỷ đánh người hả?"
Lâm Trì gật đầu: "Sao vậy?"
Thiếu niên nhìn nàng bằng ánh mắt thán phục: "Thật lợi hại! Ta đã nói tỷ quả nhiên không phải người thường."
Lâm Trì: "..." Bị khen thế này cảm giác có hơi kỳ quái.
Thiếu niên lại hỏi: "Những tên như vậy tỷ nhắm có thể đánh được bao nhiêu tên?"
Lâm Trì bấm tay tính nhẩm: "... Một hai ba bốn... Ừm, một lúc có lẽ được khoảng tám chín tên."
Thiếu niên nhìn nàng bằng đôi mắt lấp lánh: "Không thành vấn đề rồi."
Thấy thiếu niên đang định chạy, Lâm Trì gọi hắn lại hỏi: "Đợi đã... Ngươi không có vấn đề nhưng ta có." Nàng nhìn lướt qua Mạch Khinh Trần trong phòng, khẽ hỏi: "Có điều... Có phải có nhiều người đang chỉ trích... Chàng ấy không?"
Thiếu niên gần như trả lời không cần nghĩ: "Đúng vậy! Người như vậy không bị bàn tán mới lạ đó!"
Lâm Trì: "Ta đang hỏi vấn đề kia kìa..."
Mắt thiếu niên lóe sáng: "Chuyện đó... Không có..."
Lâm Trì dụ dỗ: "Không nói thật thì sau này không cho ăn cơm..."
Mặt thiếu niên buồn bã: "Hắn không cho ta nói."
Lâm Trì: "Ta đã nghe rồi..."
Thiếu niên: "Vậy tỷ còn hỏi ta làm gì... Được được, ta nói với tỷ nhưng tỷ đừng nói với ngài ấy..."
Không biết nhớ lại lúc nào, Mạch Khinh Trần trong kí ức đã từng rất hoàn hảo, mạnh mẽ, dung mạo khuynh quốc khuynh thành, gia thế người người ca ngợi, còn có võ công cao cường không ai sánh bằng.
Nàng nhớ rõ đêm hôm ấy.
Nàng bị ấn dưới đất, cổ bị bóp chặt không thở được.
Mạch Khinh Trần xuất hiện cùng thanh kiếm của hắn.
Đó là lần đầu tiên nàng thấy hắn giết người.
Khuôn mặt hắn dưới ánh trăng như Tu La khát máu, vung một nhát kiếm, máu bắn tứ phía.
Đôi mắt nhìn nàng chằm chằm lạnh như băng.
Máu bắn dính vào áo trắng của hắn, chói cả mắt, ánh trăng mồng một tròn vành vạnh lửng lơ sau lưng đỏ như màu máu, nhưng không làm mất đi một tấc hào hoa của hắn.
Hắn vứt kiếm, cách tầng tầng ánh trăng ấm hòa lẫn mùi máu tươi chập chờn dưới ánh nến, bước từng bước về phía nàng.
Mỗi một bước như tan chảy, mỗi một bước như một đóa sen.
Rung động lòng người.
Lâm Trì đẩy cửa phòng, Mạch Khinh Trần đang nằm trên giường, không biết đang ngủ hay thức, dung mạo trắng xanh yếu ớt, tóc bạc nằm tán loạn, nối liền với ánh trăng trắng như tuyết, ngổn ngang, tang thương.
Lâm Trì lẳng lặng lên giường, nàng sợ đánh thức hắn, nên chỉ nằm ở mép giường, Nằm rất lâu vẫn không ngủ được, quay sang thấy lưng hắn nhịn không được nghiêng đầu tựa vào. Mơ hồ cảm thấy có gì đó không giống trước, nàng nghi hoặc vươn tay ôm lấy hắn.
Khoảnh khắc ôm trọn hắn, nàng ngẩn cả người.
Có lẽ vì to xương, nên nếu chỉ nhìn bề ngoài sẽ thấy hắn chỉ hơi gầy.
Nhưng ôm hắn mới phát hiện hắn đã gầy đến thế này.
Trước kia hắn không như thế.
Tay hắn lúc trước mạnh mẽ dễ dàng ôm lấy nàng, nằm trong lòng hắn vừa dễ chịu vừa an tâm.
Nhưng hiện tại hắn không chỉ gầy, mà nhiệt độ cũng giảm hẳn, dù đang nằm trong đệm chăn vẫn thấy lạnh.
Nàng lén ngồi dậy, hôn nhẹ lên mặt hắn, sau đó vùi đầu vào vai hắn, khẽ hít thở.
Trong đêm tối nước mắt nàng giàn giụa.
Cũng may hắn vẫn đang thở. Cũng may hắn vẫn còn sống.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT