Đỗ Nhược vốn không
thích uống rượu, nhưng trong lòng chàng bây giờ có quá nhiều điều phiền
muộn, níu chặt lấy trái tim khiến chàng thấy khó thở nên mới tìm rượu
giải sầu.
Nhưng càng uống lại càng thấy khó chịu, trong lòng buồn bực, nhức nhối khó mà diễn tả thành lời.
Đúng, hắn đang lo lắng, lo lắng cho một phạm nhân.
Lần này hắn rời khỏi Dương Minh không phải vì lùng bắt phạm nhân, chỉ là
tiện đường, mà phạm nhân...... Đáng lẽ hắn chỉ cần nói là phạm nhân hiện đang bị Vô Mặc Sơn trang giam giữ, cho nên không cần nữa truy xét
tiếp nữa.
Nhưng vừa nhắm mắt lại, hắn lại không kìm lòng được nghĩ đến một đêm kia, khuôn mặt xinh đẹp của thiếu nữ cùng xúc cảm mềm
mại trên môi.
Cứ nghĩ đến đây, hắn lại không đành lòng nhìn thấy nàng chết.
...... Không đành lòng.
Đi vòng qua hậu viện sau quán rượu, xa xa nhìn thấy một cô gái cúi đầu an
tĩnh ngồi một chỗ, tóc đen được vấn lên bởi một cây trâm Tử Ngọc, vừa
dịu dàng lại vừa xinh đẹp.
Đỗ Nhược liếc mắt nhìn, bỗng chàng nhớ tới Lâm Trì, sau đó lại lắc đầu cười khổ...... Nàng ấy làm sao có thể ở đây lúc này, hơn nữa chỉ cần nhìn nàng kia không mặc nam trang cũng biết là không thể nào. Hắn đặt tay lên trán tự hỏi, ta đây làm sao vậy, gặp cô nương nào cũng đều nhớ tới nàng.
Chàng bước tới bên cạnh giếng, ấn vào cơ quan, một dòng nước nhỏ chảy xuống qua ống trúc.
Đỗ Nhược dùng tay hứng nước, hất lên mặt. Từng đợt nước lạnh chạm vào mặt, thông tận óc, cơn lạnh khiến thần kinh chàng từ từ buông lỏng.
Tỉnh táo lại đi, Đỗ Nhược.
Lau hết nước trên mặt, chàng đứng thẳng dậy, lại phát hiện cô nương kia vẫn duy trì tư thế kia, ngồi ở chỗ đó.
Thời tiết không tính là ấm, nàng là một cô nương lại ngồi ở chỗ này, sẽ không có chuyện gì chứ......
Đỗ Nhược đi tới, nhẹ giọng hỏi: “Cô nương, nàng bị thất lạc người nhà sao?”
Cô gái lắc đầu.
Đỗ Nhược: “Nàng đang chờ người?”
Cô gái tiếp tục lắc đầu.
Đỗ Nhược thấy nàng, lại nhớ đến Lâm Trì, không khỏi mềm lòng, dịu dàng
nói: “Hay là cô nương gặp phải phiền toái gì, có cần tại hạ giúp một tay không?”
Cô nương này hình như không chịu được mấy câu hỏi
của hắn nữa nên nâng váy, tư thế vô cùng quen mắt và vụng về chạy ra
ngoài......
Lần này Đỗ Nhược phản ứng nhanh hơn, hắn nhanh chóng bắt lấy cổ tay cô gái.
”Lâm Trì, đứng lại.” Giọng chàng khẳng định.
Lâm Trì định hích cùi chỏ, lại nhớ tới ngực Đỗ Nhược vừa mới bị thương, nên vội dừng lại, còn Đỗ Nhược thì dùng lực kéo cả người nàng lại, tóc dài
múa ra đường cong xinh đẹp trên không trung, đồng thời cũng lộ ra gương
mặt Lâm Trì.
Đỗ Nhược chỉ nghe trái tim mình nhảy lỡ một nhịp trong nháy mắt.
...... Hắn vẫn chưa nhìn thấy Lâm Trì mặc nữ trang bao giờ, cũng chưa từng thực sự nhìn thấy khuôn mặt Lâm Trì.
Đôi mắt Lâm Trì cụp xuống, rồi đột nhiên tiến sát mặt Đỗ Nhược, định dùng lại chiêu cũ.
Đỗ Nhược giữ đầu vai của nàng, không để cho nàng tiến lại gần, đồng thời
không nhịn được hỏi: “Sao nàng không ở Vô Mặc Sơn trang......”
Lâm Trì buồn bực trả lời: “Ta trốn đi.” Nghĩ tới đây, mặt nàng càng như đưa đám, lầm bầm: “Sớm biết thế này ta liền ở lại đó, ngươi muốn bắt ta thì bắt đi, dù sao đợi có cơ hội ta sẽ trốn tiếp.”
Cô nương này thật là, phạm nhân lại dám khoác lác cô sỉ nói có cơ hội sẽ chạy trốn trước mặt quan sai.
Nhưng lúc này Đỗ Nhược lại chỉ thấy buồn cười, bỗng chàng nhớ tới một chuyện: “Làm sao ngươi biết...... Ăn mặc như vậy?” Nghĩ tới thái độ của
Mạch Khinh Trần ngày đó, hắn hơi cau mày, “Mạch Khinh Trần đối với
ngươi......”
Không đợi chàng nói xong, Lâm Trì đã xen vào: “Ách, trừ buổi tối thích ôm ta ngủ thì tính ra hắn đối với ta rất tốt lắm.”
Chính Đỗ Nhược cũng không hiểu tại sao mình lại tức giận, chàng chỉ nói: “Rốt cuộc ngươi có biết ngươi là một cô nương không? Cô nương chưa xuất giá
sao có thể ngủ cùng giường với nam tử!”
Lâm Trì nhỏ giọng, bất mãn nói: “Ta với ngươi cũng không phải chưa từng ngủ chung một giường.”
Đỗ Nhược nghe vậy liền tránh tầm mắt nàng, mặt ửng đỏ: “Khi đó ta không có ý thức, không tính.”
Lâm Trì càng thêm bất mãn: “Tại sao không tính! Rõ ràng ta với ngươi từng ngủ chung giường, ngươi không muốn thừa nhận sao!”
Trước kia khi Đỗ Nhược bị bệnh, nàng cũng từng chăm sóc chàng mấy lần, có một lần thời tiết quá lạnh, khiến nàng rét run cầm cập, liền muốn nằm bên
cạnh Đỗ Nhược cho ấm. Ai ngờ tại vì giường đệm thật sự quá thoải mái nên nàng liền ngủ quên. Khi tỉnh lại, bốn mắt nhìn nhau, mấy ngày sau đó,
sắc mặt Đỗ Nhược đều cực kỳ cổ quái......
Hừ, cứ coi như không thích nàng, nhưng rõ ràng là chuyện đã xảy ra, sao chàng lại không thừa nhận?
Đúng lúc chỗ hai người đứng có đoàn người đi qua, tiếng tranh chấp làm cho
người chú ý. Mọi người rối rít đưa mắt nhìn như muốn nhạo báng Đỗ Nhược: “Ai u, dáng dấp phong độ, không ngờ là một tên phụ tình bạc nghĩa”,“Dám làm không dám nhận, thật vô sỉ, thật vô sỉ “.
Đỗ Nhược không biết nói gì, đành trước lôi Lâm Trì trở về quán rượu rồi nói sau.
Chàng còn chưa kịp hành động, đột nhiên nghe có người cao giọng thét lên “Tìm được rồi”, theo sau là một hồi tiếng vó ngựa dồn dập và khói bụi cuồn
cuộn.
Trong chớp mắt, hai người đã bị cả đám người ngựa vây quanh.
Kỳ Mặc tung người xuống ngựa, giọng điệu mặc dù vẫn còn nhã nhặn, nhưng đã có chút mấy phần gấp rút: “Lâm tiểu thư, xin cùng tại hạ trở về.”
Đỗ Nhược ngăn trước người nàng: “Xin lỗi, nàng là phạm nhân Bổn quan bắt được, ta sẽ không để cho ngươi mang nàng đi.”
Nghe vậy, mắt Kỳ Mặc lóe lên tia sắc lạnh: “Phạm nhân ở đâu ra, đây rõ ràng
là thiếu phu nhân nhà ta, nếu Đỗ đại nhân cố ý muốn cướp người với thảo
dân, vậy đừng trách tại hạ không nể mặt.”
Đúng lúc Lăng Thư
cũng vừa đến, dứt khoát tung người xuống ngựa, đi thẳng về phía Lâm Trì: “Kỳ Mặc, nói nhảm với hắn làm gì, bản đại gia thấy, cướp người nên trực tiếp giành thì hơn!” Lăng Thư lại quay đầu nhìn về phía Đỗ Nhược, cợt
nhả nói: “Bại tướng, ở thanh lâu tuy ngây ngô nhưng thoải mái? Có muốn
bản đại gia cho ngươi đi thêm một lần hay không?”
Lúc này, người trong quán rượu nghe thấy động tĩnh đều đi ra xem trò.
Chúng quan sai thấy Đỗ Nhược đang đứng trước người của Vô Mặc Sơn trang, chỉ cảm thấy khổ không nói lên lời......
Bọn họ vừa mới thoát khỏi thanh lâu, Đỗ đại nhân, ngài nói xem, tại sao ngài cứ chấp nhất như vậy!
Nhân lúc bọn họ đang nói chuyện, Lăng Thư vung trường đao bổ về phía Đỗ Nhược.
Đáng tiếc đao chưa bổ xuống đã bị người chặn lại, Lâm Trì dùng một tay nắm
chặt thân đao, máu chảy xuôi theo cánh tay trắng nõn, rõ ràng là đã bị
đao cắt vỡ bàn tay. Lâm Trì cắn môi dưới, gương mặt quật cường, không
mảy may suy chuyển.
Nhìn thấy Lâm Trì cương quyết như thế, Lăng Thư bị dọa sợ đến mức tay run một cái, thanh đao rơi trên mặt đất.
Nàng làm vậy khiến không ai dám động thủ với Đỗ Nhược động thủ, nhưng cũng không dám để Đỗ Nhược mang Lâm Trì rời đi.
Hai bên không thể làm gì khác ngoài căng thẳng chờ đợi.
Cho đến một khắc sau, một thanh âm trầm thấp vang lên.
”Tại sao phải rời đi?”
Bóng người màu bạc như mũi tên phi vọt tới, trong chớp mắt, khi chưa ai kịp
thấy rõ là cao nhân phương nào, Mạch Khinh Trần đã đứng trước mặt Lâm
Trì.
Chỉ nhìn một bên mặt Mạch Khinh Trần là đủ khiến cả đám
người thấy ngẩn ngơ, khách điếm vốn đang ồn ào chỉ bởi vì người mới đến
mà trở nên hoàn toàn yên tĩnh.
Mạch Khinh Trần rũ mắt, lặp
lại câu hỏi vừa rồi, giọng điệu bình thản, trên khuôn mặt không vẻ mặt
dư thừa nào lại có thể khiến cho người khác cảm thấy buồn thương thay.
Lâm Trì vừa rồi còn hung dũng ngăn cản Lăng Thư, chớp mắt thấy người kia
xuất hiện thì khí thế ban nãy chợt biến thành bong bóng xì hơi…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT