Ban đầu Tô Bắc Bằng còn cảm thấy khó chịu, nhưng dần dần, nhìn thấy Lăng Quân Diệu bộ dạng thõa mãn cùng hạnh phúc thì lại nảy ra vài phần thương tình, càng đút càng thuận tay. Mà Lăng Quân Diệu thì đương nhiên là vui vẻ tới muốn thăng thiên lên trời luôn, cứ cười híp mắt suốt.
Ờ … có chút ảo giác cứ như đang đút thú cưng ăn vậy.
Đút y ăn no, cơm của cậu đã nguội lạnh cả rồi. Tô Bắc Bằng cũng nhanh chóng ăn qua loa. Sau khi thu thập rửa chén xong, từ phòng bếp đi ra thì nhìn thấy Lăng Quân Diệu đang ngồi ở trên ghế salon, vẻ mặt chuyên chú mà nhìn tap chí Tài chính và Kinh tế trên tay. Tô Bắc Bằng đi chậm lại, dừng ở phía sau lưng y. Giữa trưa cho nên ánh sáng không có dịu dàng, mà rực rỡ đến chói mắt. Chính là ánh nắng ấy chiếu vào người y lại có cảm giác nhu hòa như vậy, giống như tự bản thân y đã nói mắt như thế, cho nên chỉ có thứ chói mắt mới xứng đôi hòa hợp với y.
Dường như cảm giác được tầm mắt của Tô Bắc Bằng, Lăng Quân Diệu nghiêng đầu, môi khẽ cong, trưng ra nụ cười ôn nhu xen lẫn vài phần mị hoặc khiến cho người ta ngạt thở.. Tô Bắc Bằng nghĩ đến một câu nói mà không biết ai đã nói qua: Ta yêu người nam nhân có được một khuôn mặt hoàn mỹ nhất thế giới.
“Lại đây.” Lăng Quân Diệu vỗ vỗ phần ghế nệm bên cạnh.
Như bị thôi miên, Tô Bắc Bằng ngơ ngác đi qua, ngồi xuống. Ngay cả khi đối phương vươn cánh tay rắn chắc mạnh mẽ kia ra ôm mình vào lòng cậu cũng không hay biết, chỉ ngây ngốc mà nhìn nụ cười của y.
Lăng Quân Diệu chớp chớp mắt, có chút đắc ý, “Có phải là cảm thấy vi phu anh tuấn không ai bằng hay không?”
“…” Không khí tốt như vậy đã bị câu nói mặt dày mày dạn của nam nhân đánh vỡ, Tô Bắc Bằng không chút nào keo kiệt quăng một cái xem thường. Cho dù câu y vừa nói quả thật là suy nghĩ trong lòng của cậu, nhưng cũng khiến cậu phản bác thật to : “Nếu anh không nói, không ai nói anh câm đâu”
Lăng Quân Diệu nhún nhún vai, “Anh biết em dối lòng mà.”
“…” Tô Bắc Bằng á khẩu không trả lời được. Bi ai không phải vì quen biết một nam nhân tự kỷ như vậy, mà bi ai bởi vì y tự kỷ mà bản thân cậu một chút cũng không ghét được … “Tay còn đau không?” Tô Bắc Bằng lại nhìn về phía cánh tay bị băng bó một cục dày của y, trong lòng không biết sao cảm thấy đau xót.
Lăng Quân Diệu cười lắc đầu. Nếu có thể, cho dù đau cả đời y cũng cam tâm tình nguyện.
“Tranh thủ đi ngủ trưa đi. Anh đợi em, sẵn làm công việc chưa hoàn thành xong.” Nhìn Tô Bắc Bằng có chút mệt mỏi uể oải, Lăng Quân Diệu chỉa chỉa phòng, “Buổi tối tiếp tục cùng nhau ăn cơm.”
Lúc này đến phiên Tô Bắc Bằng nhíu mày cười xấu xa, “Đây là đang xin hẹn hò với tôi?”
Lăng Quân Diệu tà nghễ, “Đây không tính là hẹn hò . Mà là công việc của vợ mỗi ngày nhất định phải làm.”
“…” Được rồi, Tô Bắc Bằng lại bị đánh bại. Trở về phòng, nằm xuống, ngủ.
※
Lăng Quân Thần đôi mắt tỏa ra hàn khí như một thanh đao lạnh lẽo, hung hăng quát lớn tên bị trói trên bánh xe thép hình tròn kia. “Nói”.
Lời nói đơn giản và lạnh như băng, làm cho cái tên vẫn còn mặc bộ quần áo bồi bàn kia lạnh run. Lại bắt đầu hai mắt trắng dã, mau ngất đi thôi. Phía trước, đã ngất đi hết sáu lần, mỗi lần đều dùng cực hình không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng đau đến chết đi sống lại, mà bức tỉnh hắn.
Lần này còn chưa có ngất đi…”A… A! !” Tiểu đệ đứng bên cạnh đã dùng dao găm khoét thịt của hắn, chỉ để lại một ít da còn dính lại, làm khối thịt lủng lẳn bên người, chưa có khoét rời ra luôn. Cơn đau làm sắc mặt hắn tái nhợt, toàn thân run rẩy dữ dội. “Ca.” Lăng Quân Diệu đi vào tầng hầm, mỉm cười kêu Lăng Quân Thần một tiếng, không để lại dấu vết che dấu cánh tay bị thương của mình thật tốt.
“Ừm.” Nhìn thấy đệ đệ, Lăng Quân Thần không còn cứng mặt nữa, ánh mắt cũng nhu hòa đi rất nhiều.
Lăng Quân Diệu nhíu mày nhìn sang, “Còn chưa hỏi được kết quả à?”
“Chuyện sớm muộn.” Lăng Quân Thần đã định liệu trước. Từ bên cạnh lấy ra một ít khối thiết mỏng nhọn, đặc biệt lóe hàn quang sắc bén. Từ trong thống khổ vẫn còn chưa phục hồi lại, người mặc đồ bồi bàn kia càng thêm kinh hãi, trải qua mấy cái tra tấn của bọn họ, thân thể của hắn đã không thể nào chịu đựng được tàn phá nữa.
Lăng Quân Thần đem miếng thiết giao cho một tiểu đệ, tiểu đệ kia cung kính nhận lấy, lộ ra nụ cười lạnh, “Biết thập đại khốc hình cổ đại, trong đó có Trúc Thiêm Tử không? Đồ chơi này cùng với Trúc Thiêm Tử cũng không khác nhau lắm, nháy mắt có thể đem móng tay của ngươi cùng với ngón tay chia lìa, y ~~ tấm tắc, sống không bằng chết nha.”
Lăng Quân Diệu nghe xong da đầu dường như muốn run lên, nhíu nhíu mày, đưa tay ý bảo đợi một lát, “Nếu ngươi bây giờ nói ra, ta có thể bỏ qua cho ngươi, hơn nữa cam đoan ngươi sẽ an toàn. Tiền thuốc men ta toàn bộ thanh toán, ta cho ngươi ba phút thời gian suy nghĩ.”
Người bồi bàn kia hình như còn lo lắng gì đó, chẳng qua nhìn sắc mặt tái nhợt là có thể đoán biết hắn hiện tại suy yếu đến sắp chết. Không khí im lặng vô cùng quỷ dị…
“5, 4, 3…”
“Ta nói.”
Không chờ tiểu đệ đếm ngược xong, người bồi bàn liền mềm nhũn. “Đúng, là Vương Thiến Vũ.”
Vừa nghe đến cái tên này, Lăng gia hai huynh đệ mặt nháy mắt liền biến thành xú thủy câu( đại loại là cái cống nước thối ), muốn âm hàn bao nhiêu thì có bấy nhiêu. Lúc này, cô ta thật sự đã ngoạn quá lớn, muốn rút tay đã không thể. Bất quá Lăng Quân Diệu rất tò mò, rốt cuộc là có bao nhiêu điều kiện hậu đãi mà có thể làm cho người bồi bàn này mạo hiểm tánh mạng đi làm loại sự tình như vậy. Bất quá việc cũng không liên quan đến mình.
“Ca, chú ý hắn một lát.” Thấy Lăng Quân Thần gật đầu, Lăng Quân Diệu liền vội vàng rời đi. Là anh em ruột nên sớm đã không cần khách sáo, tình cảm sâu đậm đến nỗi chỉ cần một ánh mắt của đối phương cũng hiểu ý nhau.
Lăng Quân Thần khi thân ảnh của y rời đi, nhìn thấy được cánh tay bị băng bằng vải trắng kia, đôi mắt lạnh như băng nộ lên tia sát khí…( Ta nói này là huynh đệ văn đi?)
※
Sau khi cùng Tô Bắc Bằng ăn tối xong, Lăng Quân Diệu đưa cậu về đến trường học, liền bấm gọi đến một dãy số mà cả đời y cũng không muốn gọi .”Alo? Quân Diệu sao? !” Sau đó nghe được âm thanh đối phương uyển chuyển, như là phi tử cổ đại bị biếm lãnh cung, rồi vô tình gặp được hoàng đế, thụ sủng nhược kinh.
Lăng Quân Diệu hít thở một hơi thật sâu, giả bộ ôn nhu, “Thiến Vũ, buổi tối có thời gian rãnh không? Chúng ta tâm sự một lát được không? Có lẽ chúng ta kết giao mới là đúng nhất. Đem ảnh chụp giao cho anh đi, anh không muốn có người ngoài xen vào chúng ta.” Ngữ khí thành khẩn, làm Vương Thiến Vũ xuân tâm đại động.
“Được! !”
“Mười giờ, khách sạn Ôn Vũ. Lát nữa anh sẽ cho em biết số phòng.”
“Vâng!”
Cúp điện thoại, Vương Thiến Vũ vẫn chưa lấy lại được tinh thần, tình cảm phải trả giá đã được đáp lại, làm cô vui sướng đến muốn điên. Tình yêu đến quá nhanh, làm cô có chút trở tay không kịp. Mười giờ mà hẹn mình đến khách sạn, sau đó làm gì, thì dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ ra. “Chán ghét… Quân Diệu cũng thật là hư hỏng như vậy nha …” Nghĩ đến hình ảnh cấm trẻ em dưới mười tám tuổi, Vương Thiến Vũ đỏ rực cả khuôn mặt nhỏ nhắn, hát nho nhỏ một điệu hát dân gian, cầm lấy túi xách, chuẩn bị ra ngoài mua vài bộ quần áo xinh đẹp.
Phải đem chính mình ăn mặc thật xinh đẹp để đến gặp y nha.
※
Khách sạn Ôn Vũ, phòng 406.
Vương Thiến Vũ vừa vào phòng liền nhìn thấy Lăng Quân Diệu đang tắm vòi sen, chỉ lấy khăn lông che khuất bộ vị trọng yếu, những hạt nước vương lại trên da thịt màu mạch rắn chắc, càng có cảm giác X, từ cơ thể đến bờ ngực đến cơ bụng đều khoẻ đẹp đến nỗi làm tim cô đập rộn ràng, mặt đỏ như son.
Người nam nhân này, thật sự quá hoàn mỹ, không hổ là người cô yêu.
Lăng Quân Diệu mỉm cười, “Nhìn em có vẻ mệt mỏi, đi vào tắm rửa trước một cái đi.”
“Vâng…” Tỏ ra hiền hậu nhu mì, Vương Thiến Vũ ý thức được ánh mắt của mình có phần trần trụi, mắc cỡ đỏ mặt cúi đầu, buông túi xách, lấy ra cameras trực tiếp giao cho Quân Diệu, sau đó vào phòng tắm. Lăng Quân Diệu lau khô nước trên tóc, mở cửa, phất tay ra hiệu, để cho một người đàn ông có bộ dáng tương tự y đi vào phòng. Mọi thứ dường như đã được chuẩn bị trước hết rồi, người đàn ông cởi sạch quần áo, quấn ngang hông khăn tắm, tắt đèn, ngồi ở trên giường.
Lăng Quân Diệu cầm cameras rời đi, hết thảy đều đã chuẩn bị xong. Vương Thiến Vũ, đừng trách y vô tình, là ngươi đem chính ngươi đẩy vào đường cùng.
Người đàn ông đem đèn tắt đi, ở trước cửa phòng tắm chờ đợi.
Còn Vương Thiến Vũ là muốn đem mình tắm thật sạch, hương thơm ngào ngạt hiến dâng cho người đàn ông mà cô yêu thương nhất, cho nên tắm rửa hơi lâu. Người đàn ông vừa nghe được âm thanh cửa phòng tắm mở, liền che khuất mắt của cô, đôi môi nhiệt tình hôn qua, tay kia thì tắt đi đèn phòng tắm.
“Ưm…” Vương Thiến Vũ bị hoảng sợ, ý thức được đây là nam nhân mà trong lòng mình tưởng niệm vô số lần, dần dần cũng buông lỏng xuống, ôm mảnh lưng cường tráng của hắn, nhắm mắt lại, buông thả chính mình, cảm thụ hơi thở nóng bỏng của hắn, đương nhiên cũng không có chú ý tới một ánh sáng màu đỏ đang le lói trong phòng.
( AV AV lui tán lui tán )
…
Hôm sau, Vương Thiến Vũ mở mắt liền khoái trá cười trộm , nhưng vì thân thể còn đau nhức… nghiên thân thể nhìn sang, ánh vào mi mắt không phải bóng hình nam nhân quen thuộc, vết cào phía sau lưng không cần phải nói cũng biết là do cô tối hôm qua quá kích động lưu lại…
Tươi cười bỗng dưng cứng ngắc, “Ngươi… Ngươi là ai?” Thanh âm run rẩy, Vương Thiến Vũ chịu đựng không kêu lớn tiếng, lòng đang nhỏ máu…
Người đàn ông nhíu mày cười tà, “Ta đối với nữ nhân 419, không có hứng thú.” Nói xong liền mặc quần áo chỉnh tề, vuốt lại tóc trên trán, lấy đi cameras trong góc, mở cửa, quay đầu lại nói, “Đừng có choáng váng, hai an hem Lăng gia, một trăm ngươi, đều không thể nào đối phó được.” Ngữ khí không phải không có tiếc ý, nếu không phải bị tình yêu làm cho váng đầu, có lẽ cô ta là một nữ nhân không tồi.
Vương Thiến Vũ chịu đựng quả tim đau đớn dằng xé, tay ở trong chăn nắm chặt lại, móng tay đâm vào trong thịt cũng không làm cô có cảm giác đau … Lăng Quân Diệu, cặn bã! ! Cô tin tưởng y như vậy, kết quả y lại phá hủy cô, là chính y phá hủy cô! ! Chết cũng không để cho bọn họ sống dễ chịu, tuyệt đối sẽ không! ! Cô lẽ ra nên sớm ý thức được, Lăng Quân Diệu làm sao có thể đột nhiên ôn nhu đối với mình như thế… Chưa bao giờ ôn nhu!
※
Ở trong sân trường ấm áp tản bộ, Tô Bắc Bằng trong lòng rối rắm, vệc hình chụp kia tính làm sao đây? Nhưng mà cậu không có muốn chia tay Lăng Quân Diệu. Nhíu chặt mi, mãi không có cách giải quyết…
“Bằng tử! !”
Tiếng nói quen thuộc gọi tên cậu, Tô Bắc Bằng ngẩng đầu nhìn, đôi giày tây cùng với nam nhân có bước đi thon dài, đang hướng về phía cậu mà chạy tới.. Chậc, người này không hiểu sao chạy lại rất khó xem. Tiếng hô của y, làm Tô Bắc Bằng trở thành tiêu điểm của mọi người, làm cho khuôn mặt của cậu mất tự nhiên mà đỏ ửng, cầm lấy cánh tay Lăng Quân Diệu đi về phía cửa trường học.
“Sao anh lại tới đây?” Giả bộ hờn giận, Tô Bắc Bằng khẩu khí không tốt lắm.
Lăng Quân Diệu hoàn toàn không thèm để ý, “Chúng ta cùng đi đón Tô Tô về nhà đi.”
囧 … Tô Bắc Bằng phát hiện nam nhân này không phải chuyên chế một cách bình thường.Chừngnào thì bắt đầu, nhà của y biến thành của cậu? Còn ‘chúng ta’, ‘cùng nhau’ … Như thế nào giống như đối thoại giữa chồng với vợ? Được rồi, tuy rằng bọn họ là quan hệ kết giao , thế nhưng tốc độ này thì nhanh bằng vận tốc ánh sáng rồi?
Bất đắc dĩ theo sau y lên xe, thân là chồng, khụ… có chút bi ai nho nhỏ.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:rốt cục rốt cục giữ lại văn ngày chấm dứt. Muốn giọt suy nghĩ ta n lâu, kết quả chỉ có như vậy cái không phải hảo giọt giọt. Khụ, thân nhóm tạm lên đi, mặc dù có điểm nát vụn, nhưng là mục đích cũng đạt tới… Đi?Kế tiếp, vật hi sinh sẽ càng kịch liệt trả thù, sẽ có điểm tiểu ngược.