Tô Bắc Bằng ngẫm lại, cũng đã là thời điểm nên họp mặt lại với nhau. Mọi người ở trong trò chơi cảm tình tích lũy cũng đã đủ, đã có đủ thân thiết để gặp nhau ngoài hiện thực. Nói ví dụ như … Tọa ủng thiên hạ cùng với Bàn tính bán gái na na na gì đó … chẳng hạn( Ờ ý em Bằng là JQ của Tọa ủng và Bàn tính ấy ).Lại nói tiếp, cậu cũng rất tò mò Bàn tính bác gái là người như thế nào? Chiến Ý Phi Dương lại là người như thế nào?

【 bang phái 】[ Nhẹ cười nghiêng thế gian ]về việc này… Thư Hiệp heo, giao cho ngươi. 囧 …

Cậu thật sự là vô mưu trù hoạch. Loại vấn đề này giao cho Lăng Quân Diệu suy nghĩ là tốt nhất. Vốn tế bào não đã không được nhiều, đừng nên lãng phí.

【 bang phái 】[ Thư Hiệp ]Tuân lệnh! Xét thấy đại bộ phận mọi người đều ở Đam Mỹ thị (cái thành phố gì tên kì vại ), liền chọn Đam Mỹ thị họp mặt, không thành vấn đề chứ?

【 bang phái 】[ chưa bao giờ thảo nó ]Ta thì có vấn đề! ! Phải ngồi tận 4h xe lửa.Oa huhu ~~~ như thế là đã ngắn nhất rồi.

【 bang phái 】[ Tọa ủng thiên hạ ]Ta có vấn đề… Ta mới năm nhất, đang ở trong KTX của trường(?). Đam Mỹ thị cách ta đây… ít nhất là ngồi 7h xe lửa… Ta kháo! ! Tiền xe hảo quý…

【 bang phái 】[ Phá bàn tính ]Đợi lát nữa, ta cho ngươi tiền xe.

【 bang phái 】[ Tọa ủng thiên hạ ]chỉ có ngươi hiểu ta nhất.

【 bang phái 】[ Nhan tịch ]Vì nhìn thấy kết quả … một đôi của Nhẹ cười, còn có nhìn thấy 2 cái JQ phía trên, dù xa cỡ nào ta cũng phải đi.

【 bang phái 】[ Thư Hiệp ]Hảo. Giống như Tiểu ủng tử vậy, nếu bởi vì phí tổn không thể tới, cứ báo với ta một tiếng. Nhưng phải thành thực! ! Thời gian quyết định là Tết Nguyên Đán 2012 đi, khi đó mọi người hẳn là đều có hơn ba ngày đã nghỉ lễ. Ăn nhậu chơi bời toàn bộ ta bao!

【 bang phái 】[ Thương Ly Mộng ]A nha… Nhắc nhở bọn tỷ muội, bất kể là camera kỹ thuật số hay là may chụp hình, máy ghi âm đều đừng quên mang theo…

【 bang phái 】[ Nhẹ cười nghiêng thế gian ]Còn có thời gian nửa tháng thôi, mọi người hảo hảo chuẩn bị.

“Anh hào phóng như vậy… Bộ không sợ người ta ăn chết anh sao?” Tô Bắc Bằng nhíu mày, nhìn Lăng Quân Diệu bên cạnh.

Lăng Quân Diệu mỉm cười, đôi mắt hiện lên vài tia giảo hoạt, “Vậy cũng phải xem nhóm bọn họ có bụng ăn chết anh không.”

“…” Tô Bắc Bằng chỉ biết … , không nên hỏi vấn đề ngu xuẩn như vậy. Hiện tại tốt lắm, tự gánh đả kích .

Khung bạn tốt nhấp nháy sáng, Tô Bắc Bằng kích mở ra xem, không ngờ là tin của Phiêu Vũ gửi đến.

Nói chuyện phiếm khung:

[ Phiêu Vũ ]Cho ngươi thêm một cơ hội, rời đi Lăng Quân Diệu, rời đi Đam Mỹ thị.

[ Nhẹ cười nghiêng thế gian ]Ngươi một … không … là mẹ của ta, hai không phải cha của ta, có tư cách gì ra lệnh cho ta? Ta không hiếm lạ cơ hội của ngươi.

[ Phiêu Vũ ]vậy ngươi đừng hối hận!

[ Nhẹ cười nghiêng thế gian ]Ta thực hối hận ta còn rất nhiều chuyện chưa làm qua, nhưng chuyện đã làm tuyệt không hối hận!

[ Phiêu Vũ ]Tốt lắm.

[ Nhẹ cười nghiêng thế gian ]Nếu tin ngắn nặc danh là ngươi gửi, Vương tiểu thư, ngươi thật sự thực ngây thơ, thực nhàm chán, cũng thực ghê tởm.

Phiêu Vũ không tiếp tục trả lời cậu, cũng không biết có phải hay không là bị nàng che lại ,gửi cái câu nói toạc ra kia xong, địch quân lâm vào trầm mặc.

Có chút thâm ý nhìn mắt Lăng Quân Diệu, Tô Bắc Bằng không để lại dấu vết cắt bỏ ghi chép khung nói chuyện phiếm, đóng khung trò chuyện lại. Đột nhiên nghĩ đến lời Phương tiểu thư nói với cậu ngày đó, Tô Bắc Bằng đột nhiên bừng tỉnh… Câu nói vừa nãy có phải là khẳng định tuyệt đối hay không?

Có lẽ cậu hẳn phải nên tin tưởng Lăng Quân Diệu, không, là tuyệt đối phải tin tưởng. Tô Tô là bảo bối nhi tử của y, y có năng lực cũng có tâm bảo vệ tốt bé.

‘Ngươi là tâm can bảo bối của ta, yêu ngươi yêu đến không đường thối lui…’ chuông điện thoại di động vang lên, hai người đồng thời lấy điện thoại di động ra, ăn ý nhìn nhau cười, tiện đà cúi đầu, nguyên lai là Tô Bắc Bằng.

“Uy, Chị Tiểu Hạnh.”

“Còn ở nhà Lăng Quân Diệu? Tối hôm qua vui vẻ?”

Tô Bắc Bằng bị câu hỏi đập vào mặt như vậy, hai má không hề báo trước mà ửng đỏ, “Ở, ở a… Nhưng chúng ta không có làm cái loại sự việc này!”

“Thế nào là loại sự việc này? Chính là hỏi các ngươi ở chung chính có vui vẻ không thôi.” Lãnh Phỉ Hạnh tin tưởng, nếu như mình là một người nói cười phong phú, có lẽ là nhịn không được hung hăng cười nhạo cậu một phen .

Lúc này Tô Bắc Bằng lại càng hận không thể đập cái trứng chim lên trên mặt cậu để cho lửa nóng ở trên đó chiên chín… Nhất là nhìn thấy ánh mắt Lăng Quân Diệu ngầm có thâm ý, xoay người, nói tiếp, “Chị đừng trêu em nữa.”

“Nghe nói Nguyên Đán võng tụ?”

“Ân, Đúng vậy a! Chị Tiểu Hạnh muốn tới sao?”

“Đương nhiên đến a.” Nàng cũng muốn nhìn một chút Tiểu ủng tử cùng Bàn tính bác gái… Này một đôi.

Tô Bắc Bằng thực nghi hoặc nàng như thế nào đáp ứng dứt khoát như vậy?

“Em hơn mười ngày nay không online, chị đi theo bọn họ nên cũng thân thiết. ” Tựa hồ là biết Tô Bắc Bằng tạm dừng vì sao, Lãnh Phỉ Hạnh giải thích.

“Nha… Thì ra là thế. Kia đến lúc đó một đám lang nam lang nữ, chị cũng phải cẩn thận.”

“Em vẫn là đi chú ý họ Lăng a. Không để ý, y liền chạy theo người khác.”

“Y dám!” Có chút kích động, Tô Bắc Bằng đứng lên, căm tức mà liếc mắt nhìn Lăng Quân Diệu một cái. Sau không hiểu ra sao, đang êm đẹp như thế này lại đối với mình tràn ngập thù ý?

“A… Vậy trước cứ như vậy. Tạm biệt. Đô đô…”

Tô Bắc Bằng để điện thoại di động xuống, bĩu môi, thật sự là nữ nhân rõ ràng a. Xử sự khẳng định cũng gọn gang luôn.

“Cô ấy cũng muốn đến võng tụ?” Lăng Quân Diệu giương mắt nhìn cậu.

“Đúng a. Chúng ta đi Đại phiêu đi.” Rất lâu không xoát phó bản, Tô Bắc Bằng có chút ngứa tay.

“Hảo.”



Mặc dù bị giữ lại, nhưng Tô Bắc Bằng ăn cơm chiều xong thì ly khai. Lý do là… về nhà tưới nước cho cây tiên nhân cầu. Lăng Quân Diệu biết mình không thể rất nóng vội, nước ấm nấu ếch mới thật mỹ vị. Cũng không cưỡng cầu .

Âm thanh tin nhắn vang lên, Lăng Quân Diệu lấy điện thoại di động ra, đồ gởi đến không ngờ là của Vương Thiến Vũ.’Quân Diệu, em gửi cho anh một ít phong y mị nhân, xem xem rồi cất vào.’

Lười trả lời lại, y bây giờ đối với nữ nhân này l một chút hảo cảm cũng không có. Sợ cô ta tiếp tục đùa giỡn tâm cơ, Lăng Quân Diệu không dám không nhìn hộp thư. Nhưng khi y kích xem, nhìn thấy ảnh chụp thì mi sơn nhanh nhíu lại, cả khuôn mặt nháy mắt trầm xuống.

‘Quân Diệu, bức ảnh này thật duy mỹ nha. Em chia cho anh hưởng lợi một chút. A, hẳn là cũng gửi một cái đến trường cậu ta xem sao. Trong tấm ảnh, cậu ta thực mê người. Đúng rồi, Tô Tô thế nào? Tiểu di mụ em thực nhớ nó a.’( Người ta không muốn edit khúc này mà >”< ) Lăng Quân Diệu thiếu chút đem con chuột đang cầm trong tay chuột bóp nát! Trong tấm ảnh, là cảnh lúc Lăng Quân Diệu cùng Tô Bắc Bằng hai người ở phòng tắm, bị PTS xử lý qua. Lăng Quân Diệu mặt cùng thân thể đều bị bôi mờ, chỉ có Tô Bắc Bằng toàn thân một tia không mẻ, hiện lên bộ dáng xúc động kia, ửng đỏ hai má, cau mày nhỏ. Nữ nhân này… Đến tột cùng là lúc nào vào được nhà của y, ở phòng tắm lắp đặt cameras?”Shit!” Gọi một cú điện thoại đi, Lăng Quân Diệu hành văn gãy gọn, “Vương Thiến Vũ, ngươi rốt cuộc muốn thế nào?” “Đừng như vậy hung dữ mà. Chính là noi theo anh thôi mà.” Cô ta lại còn vô sỉ làm nũng, lạc lạc âm thiếu chút nữa làm Lăng Quân Diệu ói mửa tại chỗ này. “Ta cảnh cáo ngươi Vương Thiến Vũ, ngươi làm như vậy chính là đem bản thân ngươi bức đến vách núi. Đến lúc đó đã không phải chỉ một mình ngươi rơi tan xương nát thịt!” Lúc này Lăng Quân Diệu không tiếp tục giữ gìn phong độ, thanh âm nổi giận đùng đùng, Tô Tô đang ngồi xem TV bị dọa hoảng sợ. “Kia thì sao? Em cũng không thảm bằng cái người kia nha.” Vương Thiến Vũ ngữ khí đắc ý, lại càng chọc giận Lăng Quân Diệu. Cúp điện thoại, Lăng Quân Diệu tức giận quăng mạnh di động xuống đất. Một cái đường pa-ra-bôn tuyệt vời xẹt qua, tiếp theo là âm thanh vật nặng rơi vỡ tan tành. Trong lòng luôn luôn có một thanh âm tự nhắc với mình cần bình tĩnh, chính là càng như vậy, y càng không có biện pháp trấn định. Nội tâm đang không ngừng cười nhạo mình, ngay cả ái nhân tư ẩn cũng không có cách nào bảo hộ, y còn có tư cách gì đi nói tiếng ‘yêu’ ! ? Y tình nguyện trong tấm ảnh kia bị bôi mờ chính là Bằng tử, chẳng sợ hình tượng Lăng đại tổng tài của chính mình bị phá hư, chỉ cần không làm thương tổn cậu ấy, không thương tâm cậu ấy là được! Đáng chết! Nhớ tới tối hôm qua, chính mình vội vã tiến chạy đến “Thuần”… Chẳng lẽ lúc đó có người tiến vào nhà? “Tô Tô, tối hôm qua có người nào đã nhà của chúng ta không?” Lăng Quân Diệu không khống chế được tâm tình của mình, có chút kích động thanh âm làm dọa sợ Tô Tô. Tô Tô trừng hai mắt vô tội, thủy quang nổi lên, có chút ủy khuất, “Dạ có, bọn họ nói nhận được điện thoại của papa, đến tu sửa chống thoát nước phòng tắm nha.” Lăng Quân Diệu thở dài một hơi, ôn nhu vuốt ve đầu Tô Tô, “Không có việc gì.” Xoay người vào phòng tắm, tìm kiếm một lúc lâu, quả nhiên ở trên giá để khăn tắm tìm được cái cameras giấu kín khéo léo. Chộp trong tay, dùng sức bóp chặt, mảnh nhỏ đau đớn đâm vào da của y, thế nhưng y lại giống như không cảm thụ được đau đớn, trong tròng mắt có ngọn lửa cháy lên mà không cách nào dập tắt. Bằng tử là điểm mấu chốt của y, dám động vào, chết!!!! Chỉ sợ cũng không chỉ có phòng tắm có cameras đi? Lăng Quân Diệu trở lại thư phòng, lên mạng tìm người đến kiểm tra phòng ở. Di động đoán chừng là bị hỏng luôn rồi, không có dùng được nữa. Cùng lúc đó, trở lại ký túc xá Tô Bắc Bằng liền mở máy vi tính, cũng nhận được một phong bưu kiện nặc danh. Nhìn thấy ảnh chụp, cậu bị dọa đến cả người run rẩy, sắc mặt tái nhợt… Tuy rằng hôm qua cậu say rượu, nhưng cũng không phải không có ấn tượng. Đó là Lăng Quân Diệu đang cùng cậu hôn môi thật sâu, trao đổi tâm tư tình cảm sâu trong nội tâm của nhau, cả hai người trong phòng tắm đều không có mặc quần áo, bất kể là y cường tráng dáng người, hay là cậu biểu tình hơi có vẻ mị hoặc, đều rõ ràng vô cùng. Mồ hôi lạnh ở phía sau lưng thấm ướt quần áo, Tô Bắc Bằng thống hận lại không có chỗ phát tiết, nhìn thấy thêm dòng chữ “Ảnh chụp này, ta nhịn không được cho bạn cùng trường của ngươi nhìn xem nha”chỉ có thể buộc chính mình không được đâm mù mắt bản thân. Gian nan nuốt nước miếng xuống, Tô Bắc Bằng run rẩy tay, đóng trang lại. Dùng đầu ngón chân cũng biết là kiệt tác của ai. Chỉ sợ không đơn giản như vậy, chính là muốn công khai ở trên trường của cậu đi? Sợ là đăng lên tạp chí hot nhất hiện nay cũng có thể. Tô Bắc Bằng bây giờ còn thực bắt đầu hối hận tại sao lại sớm nhận rõ cảm tình với Lăng Quân Diệu, nếu còn trạng thái mê mang, có lẽ cậu còn có thể lừa mình dối người, chính là hiện tại… Nếu ảnh chụp này thực truyền lưu đến trên xã hội, cậu không dám tưởng tượng điều này đối với Lăng Quân Diệu, đối với Lăng gia sẽ có đả kích lớn như thế nào, thanh danh sẽ xuống dốc không phanh, đối mặt với ban giám đốc hùng hổ dọa người, Quân Diệu y có thể nào lao lực quá độ. Không thể giải thích, cũng không biết nên giải thích thế nào. Nắm tay nắm lại rồi lại nới lỏng, nới lỏng lại nắm, cuối cùng… Buông ra. Lăng Quân Diệu, có lẽ chúng ta nhất định là còn chưa bắt đầu phải chấm dứt. Lòng đang co rút đau đớn, có một cái thanh âm đang hò hét, khàn cả giọng, bất lực khổ sở. ※ Đêm khuya, Lăng Quân Diệu không tâm tình mà đi vào giấc ngủ. Trong đầu cực lực tưởng tượng nên bộ dáng Tô Bắc Bằng bi thương khó sống, rồi lại tưởng tượng không được. Có lẽ là chưa thấy qua, cũng có lẽ y không muốn thấy Tô Bắc Bằng như vậy, theo bản năng bài xích. Nên làm cái gì bây giờ? Chẳng lẽ thật là nên cùng Vương Thiến Vũ tiện nữ nhân kia ở cùng nhau? Nghĩ như thế nào đều không cam lòng, Lăng Quân Diệu y còn chưa từng uất ức qua như vậy, mặc cho một nữ nhân an bài! ! Khóe miệng hiện lên một tia cười lạnh, Lăng Quân Diệu nhắm mắt lại. Vương Thiến Vũ, nếu trò chơi bắt đầu rồi, ngươi cũng đừng nghĩ chấm dứt. Liền xem, ai là người cười cuối cùng! Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: hiện tại ta đối nữ nhân này là oán hận rốt cuộc … Mặc dù là ta viết ra… Khụ. Lại có thân ném của ta lôi ác, tỏ vẻ rất vui vẻ. Ba gram mỡ ~ Cầu hoa a. . . Cầu bình a… P/S: Năng suất đây. Ai cầu năng suất có đây. Edit chương này thiệt muốn cạp chết tác giả mà.>:(

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play