Một đêm thức trắng, cuối cùng Jaejoong quyết định phải nhanh chóng tìm lý do rời khỏi nơi này, không chỉ để cho Jaejae bình an lớn lên mà còn khiến cho bản thân là một chấp sự không được phát sinh tình cảm khác với chủ nhân của mình. Jaejoong phát hiện dạo gần đây cậu càng lúc càng kỳ quái, lúc nào cũng đoán xem hành động của Yunho là vô tình hay cố ý, lúc nói chuyện với Yunho cũng không kiêng dè như trước, cậu thừa biết suy nghĩ của bản thân… đã không còn thuần khiết, dù chưa có bất kỳ chuyện gì phát sinh, nhưng loại tình cảm dần dần nảy sinh này làm cậu hoảng sợ muốn thoát đi nhưng cậu suy nghĩ muốn nát óc cũng chẳng kiếm được lý do gì thích hợp để nghỉ việc, rời khỏi hoàng cung.
Một đêm không ngủ, Yunho ngẫm lại từng chút một những khoảnh khắc anh ở cạnh Jaejoong, anh nhận ra mình thay đổi, anh không kiềm chế được muốn được gần gũi với cậu hơn, hiểu rõ cậu hơn. Sau một đêm trăn trở, Yunho quyết định đối diện với tình cảm của bản thân, con đường phía trước dù ngàn trùng gian nan nhưng anh sẽ bảo vệ Jaejoong, bảo vệ Jaejae, anh quyết định sẽ bày tỏ lòng mình với cậu nhưng cả đêm anh nghĩ mãi cũng chẳng tìm ra cách nào để thổ lộ cùng cậu, dù sao đây cũng là lần đầu của anh, đối tượng lại còn đặc biệt như vậy.
Vì vậy Jaejoong sáng sớm đi tìm Yunho thì thấy đối phương quầng mắt đen kịt, cậu không khỏi sửng sốt không biết anh vì sao lại mất ngủ. Bởi vì bị thương, ngoài chuyện an tâm dưỡng bệnh và tiếp một số khách đến thăm thì Yunho rất nhàn nhã, Jaejoong cũng vì vậy mà rảnh rỗi theo làm cậu không khỏi oán giận lúc tập huấn khiến cả người cậu cứ như vừa ngâm nước lạnh vừa nướng trên lửa nóng.
Ăn sáng xong, Yunho ngồi ở vườn hoa phơi nắng, Jaejoong ở một bên chuẩn bị trà và bánh ngọt, ánh mặt trời ấm áp, gió thổi nhè nhẹ, hoa tường vi nở từng đóa từng đóa rực rỡ, cây cỏ xanh um, Jaejoong cũng không bị căng thẳng như đêm qua, Yunho nghĩ đây là thời điểm thích hợp để anh ngỏ lời.
“Jaejoong, không gấp, ngồi xuống đây phơi nắng một chút đi, khó được dịp thời tiết đẹp như vậy, cậu nên tranh thủ hưởng thụ một chút.”
“Cám ơn điện hạ, trà vừa đủ ấm, điện hạ uống trước đi.”
“Ngồi xuống chúng ta cùng nhau uống. Jaejoong à, sao cậu lại không thể đối với tôi như đối với Changmin hay Yoochun vậy?”
“Điện hạ có ý gì?”
“Khoảng cách giữa hai chúng ta thật kỳ quái, có đôi khi thật thân thiết nhưng có lúc lại quá xa cách, lẽ nào cậu ghét tôi đến vậy sao? Chúng ta không thể làm bạn của nhau được à?”
“Điện hạ là chủ nhân của thần, thần luôn nhớ những lời điện hạ đã từng nói. Trước đây có những lúc vô ý thần đã vượt qua ranh giới này, mong điện hạ tha thứ.”
“Kim Jaejoong, gọi Yunho.” Thái độ xa cách của Jaejoong làm Yunho thấy bức bối, những lời tỏ tình vừa định nói ra đã nghẹn lại.
“Không nên.” Jaejoong thản nhiên nói.
“Tôi nói được là được.” Yunho nhìn chằm chằm Jaejoong, ánh mắt nóng bỏng của anh như muốn thiêu cháy cậu.
“Điện hạ….Yunho…” Jaejoong dưới sự bức ép của Yunho đành đổi giọng.
“Là bởi vì chuyện kia sao, tại chuyện đó nên mới đối với tôi như vậy?” Yunho cũng mềm giọng lại, dù sao nhẹ nhàng cũng dễ nói chuyện hơn.
“Không…không phải…..đó chỉ chuyện ngoài ý muốn thôi, chúng ta xem như chưa từng có là được rồi.” Jaejoong cảm thấy thắc mắc, sao đột nhiên Yunho lại nhắc đến chuyện đó.
“Chưa từng phát sinh? Cậu thật sự có thể xem như chưa từng có gì xãy ra sao?”
“Đúng vậy, lẽ nào anh muốn chịu trách nhiệm? Yunho, chúng ta đều là đàn ông, cũng đều là người trưởng thành, chúng ta thừa biết làm thế nào mới là cách giải quyết tốt nhất.”
“…………”
“………….”
“Yunho, tôi, tôi có chuyện muốn anh đồng ý.” Sau một lúc im lặng, Jaejoong quyết định vẫn nên nói thôi.
“Chuyện gì?”
“Tôi muốn nghỉ việc.”
“Cái gì?! Nghỉ việc? Tại sao?”
“Tôi không thể tiếp tục đảm nhiệm công tác này nữa.”
“Đây không phải lý do, Jaejoong, nói tôi nghe lý do thật sự của cậu là gì.”
“Đây chính là lý do.”
“Tôi không đồng ý. Jaejoong, rõ ràng cậu đang làm rất tốt.”
“Yunho, nếu như anh muốn chúng ta còn có thể là bạn vậy thì anh hãy đồng ý đi.”
“…..Được, tôi sẽ đồng ý với điều kiện quan hệ của chúng ta sẽ đổi thành người yêu của nhau.”
“Cái gì? Anh nói cái gì?” Jaejoong cho rằng cậu nghe nhầm.
“Thích? Yunho, nếu như anh thiếu bạn giường thì nói với tôi, tôi có thể tìm một người thích hợp cho anh, anh thích người thế nào?” Yunho đột nhiên thổ lộ làm Jaejoong chẳng biết phải làm sao, đành phải kiếm chuyện nói đùa.
“Kim Jaejoong!”
“Điện hạ.”
“Gọi Yunho!”
“Yunho…”
“Cậu nghĩ tôi thiếu bạn giường sao? Tôi là người tùy tiện như vậy à?” Yunho khẩu khí sắc bén, dồn ép Jaejoong.
“Không….không phải…” Chỉ là sau ngày đó, anh….nhưng Yunho dường như đã bị mình làm tổn thương, những lời muốn nói cậu đành phải nuốt lại.
“Jaejoong, quả thật đêm đó là chuyện ngoài ý muốn, nhưng cũng chính vì vậy mà tôi dần có tình cảm với cậu, chúng ta bên nhau một thời gian rồi, lẽ nào cậu không có chút cảm giác nào với tôi sao? Không cần gạt tôi, cũng đừng nên lừa dối bản thân mình.” Yunho nắm lấy bả vai Jaejoong.
“Xin lỗi, tôi không thể nhận lời, tôi muốn cuộc sống sau này chỉ có tôi và Jaejae.” Jaejoong cúi đầu thật lâu mới có thể ngẩng lên nhìn Yunho.
“Jaejoong, cậu không cần phải quyết định nhanh như vậy, suy nghĩ kỹ đi.”
“Yunho, chúng ta bây giờ là đứng trên tư cách bạn bè nói chuyện với nhau, khoan bàn về suy nghĩ của tôi, anh phải biết thân phận của anh là gì, tôi không muốn Jaejae phải chịu bất kỳ tổn thương nào, giữa chúng ta không thể đâu. Tôi cũng không thích anh một chút nào.”
“Jaejoong, tôi sẽ không để cậu và Jaejae bị tổn thương, hãy tin tôi, tôi sẽ xử lý tốt chuyện này.”
“Xử lý tốt? Anh định xử lý thế nào, nếu như để người dân cả nước biết anh yêu một người đàn ông thì sẽ thế nào, anh còn leo lên được vị trí hoàng đế sao?”
“Nhưng vị trí này đâu phải chỉ có mình tôi có tư cách thừa kế.”
“Điện hạ! Yunho, xin anh hãy suy xét lời đề nghị xin nghỉ việc của tôi. Nếu như cần tôi sẽ tìm một người hoàn hảo hơn thay thế vị trí của tôi, được không?”
“Không cần.’
“Yunho….’
“Jaejoong, tôi vì cái gì mà bị thương, tôi nghĩ cậu là người rõ hơn ai hết, lẽ nào thành ý của tôi còn chưa đủ sao?”
“Không, chuyện này vốn không liên quan, Yunho, chúng ta không thể nào đâu. Anh là chủ nhân của tôi, anh là Thái tử, còn tôi là chấp sự của Thái tử. Chúng ta có thể là bạn nhưng không thể đi quá giới hạn này.’
“…………”
“………….”
Thời tiết tươi đẹp của ngày hôm nay, cũng vì tràng diện này mà trở nên tăm tối, Yunho ngồi tại xích đu im lặng không hé miệng, Jaejoong cũng lẵng lặng đứng sau lưng. Sau khi anh uống cạn ly trà thì cậu rất đúng lúc cất ly trà đi, xem như nãy giờ chưa từng có gì xãy ra nhưng không khí giữa hai người càng lúc càng gượng ép.
Một lúc lâu sau, Yunho mới nhẹ nhàng nói một câu: “Jaejoong à, anh thật sự rất thích em, anh sẽ không dễ dàng từ bỏ như vậy đâu.”
Jaejoong nghe vậy thì ngẩn người nhưng cậu cũng không có bất cứ động thái nào đáp lại, mơ hồ cứ như có thể nghe cũng có thể không nghe được.
40.
Jung Yunho mặc dù đối với vấn đề tình cảm có hơi chậm tiêu một chút nhưng một khi đã quyết thì thủy chung như nhất, cố chấp đến cùng, lúc bị Jaejoong từ chối anh đã vội chộp hai “cố vấn tình yêu” là Changmin và Yoochun đến để bàn cách làm sao có thể biến chấp sự Kim Jaejoong trở thành Vương phi Kim Jaejoong, buổi thảo luận kéo dài hơn hai giờ đồng hồ, Kim Junsu với tư cách người nhà của Park Yoochun cũng tham gia vào buổi hội thảo này, hơn nữa cậu còn là bạn thân của Jaejoong, đã cung cấp cho mọi người những kiến nghị rất đúng trọng tâm, thông qua sự làm việc nghiêm túc của bốn người, một quyết sách chinh phục Jaejoong đã được đưa ra.
Theo Junsu nói, Jaejoong là một người mạnh miệng mềm lòng, rất coi trọng người chân thành, hơn nữa cậu còn có một bảo bối cũng chính là nhược điểm lớn nhất của cậu – Kim Yunjae. Đầu tiên là phải “bắt” bằng được Jaejae, sau đó dùng sự chân thành và tình yêu làm cảm động Jaejoong, mọi chuyện sau đó tất nhiên sẽ thuận lợi như nước chảy thành sông. Về phần thân phận của Yunho, cách giải quyết không phải là không có, chính là thúc đẩy dự luật “hôn nhân đồng tính” được thông qua, đề án “hôn nhân đồng tính” đã được đưa vào phương hướng phát triển trong 10 năm tới, nhưng vì chỉ số ủng hộ và chỉ số phản đối đang là 50:50 nên vẫn còn dùng dằng; Còn một cách nữa là từ bỏ vương vị, chỉ cần Yunho không làm quân chủ thì tương lai của anh và Jaejoong sẽ không ai có thể ngăn cản được nhưng biện pháp này Jaejoong nhất định sẽ không đồng ý. Do dự mãi, cuối cùng Yunho quyết định trước “mua chuộc” được Jaejae đi, những chuyện khác để sau hẳn tính, anh tin rằng thuyền đến đầu cầu tự nhiên sẽ thẳng.
Sau khi thông báo với Yunho xong thì thái độ của Jaejoong lại quay về lạnh lùng và xa cách như lúc đầu, nhưng bản thân anh biết mọi chuyện đã không còn như xưa, thế là anh liền áp dụng mọi biện pháp theo đuổi cả về tinh thần lẫn kiếm cách tiếp xúc bên ngoài với cậu nhiều hơn.
Buổi sáng, lúc Jaejoong đi gọi Yunho dậy thì anh liền tặng cậu nụ cười quyến rũ, còn bảo: honey, chào buổi sáng, người ta còn chưa kịp phản ứng Yunho đã dùng tốc độ sét đánh không kịp che tai ôm lấy người ta, hôn một cái thật kêu lên đôi môi đỏ mọng. Jaejoong đối với một đương kim Thái tử đột nhiên biến thành ma vương lưu manh thì trong nháy mắt bị mất đi năng lực hành động, còn anh thì chạy ào vào nhà tắm, cười gian như mèo trộm được cá. Lúc làm việc thì đột nhiên ngẩng đầu, dùng ánh mắt vừa ấm áp vừa mong chờ nhìn Jaejoong. Lúc cậu làm cơm thì thỉnh thoảng lại bị anh ôm từ phía sau, nhẹ giọng thì thầm một câu “Jaejoong của anh đảm đang quá” làm Jaejoong giật mình suýt chút nữa thì hất luôn cái xẻng vào mặt anh, trò này của anh thành công khiến cậu nổi một thân da gà.
Jaejoong biết Yunho là người một khi muốn nhất định sẽ không từ bỏ nhưng như vậy cậu càng phải kiên định hơn, cưỡng chế sự rung động trong lòng, vẫn như trước nhất quyết không đáp lại Yunho nhưng sự kiên trì của Yunho quả thật ngoài sức tưởng tượng của Jaejoong, đối với sự tấn công của anh, lúc đầu cảm thấy hoảng sợ, sau cũng dần dần chấp nhận. Chỉ có một điều mà Jaejoong không cách nào nghĩ nỗi là Yunho ngang nhiên dạy Jaejae kêu anh bằng baba, lý do là vì Jaejae là cháu nuôi của Hoàng hậu, đương nhiên cũng trở thành con nuôi của anh, gọi anh bằng ba cũng là chuyện rất phải đạo thôi, Jaejoong giận xanh mặt nhưng lại chẳng có cách nào ngăn cản, bé Jaejae thì càng lúc càng thân với Yunho, mỗi đêm thời gian Jaejoong chơi đùa cùng Jaejae giờ đã biến thành một nhà ba người bồi dưỡng tình cảm, Jaejoong nhìn thấy Yunho và Jaejae đùa giỡn vui vẻ với nhau thì trong lòng chua xót, cũng không biết tại sao. Nghĩ lại những chuyện gần đây Yunho làm cho cậu, trong lòng vừa vui lại vừa buồn, chuyện cậu phải rời đi mỗi ngày cậu đều nói nhưng Yunho lúc nào cũng cự tuyệt, chẳng lẽ quả thật muốn ép cậu phải lặng lẽ rời đi sao? Thế nhưng trách nhiệm công việc và phần tình cảm kia đang trói chặt Jaejoong lại.
Yunho tay trái chống cằm, nhìn chằm chằm Jaejoong đang ngồi đọc tư liệu trước mặt mình, trong lòng rầu rĩ không thôi, chẳng phải Yoochun đã nói dùng chiêu dính người này rất nhanh sẽ bắt được Jaejoong vào tay sao, tại sao đã một đoạn thời gian rồi mà một chút phản ứng cũng chẳng có, trái lại còn xa cách hơn! Tay phải nhàm chán cầm viết gõ lên mặt bàn, nội tâm của Yunho hò hét, tại sao tại sao tại sao! Park Yoochun, còn vỗ ngực tự xưng tình thánh cái quỷ gì, xem ra là có tiếng mà chả có miếng!
Đang phiền não thì tiếng chuông dành riêng cho Hoàng hậu nương nương từ điện thoại của Yunho vang lên, Yunho nhìn điện thoại nhíu mày cứ mỗi lần mẫu hậu gọi là lại kiếm chuyện hay ho gì đó cho anh, Yunho do dự ấn phím trả lời.
Quả nhiên nghe được mẫu hậu hạ mệnh lệnh đi dự buổi tiệc đêm do Hoàng hậu tổ chức, nói là tiệc đêm chứ thực chất là buổi coi mắt trá hình, hội họp một đống những người bạn thân của mẫu hậu, còn bảo các bà dẫn theo con gái hay cháu gái có tướng mạo học thức tương đối khá theo bên mình, âm thầm quan sát để chọn một người phù hợp cho Yunho. Trước đây Yunho ngây ngốc bị mẫu hậu lừa gạt vài lần, kết quả khổ không thể tả, trong buổi tiệc đã bị một đám con gái vây quanh thì thôi đi, đằng này sau buổi tiệc còn phải nhận được một chuỗi tin nhắn từ những cô gái mà mình chẳng hề nhớ mặt, tới bữa cơm thì bị mẫu hậu hỏi vặn về việc đã quen cô nào chưa, rồi giới thiệu đủ thứ khiến anh ăn một bữa cơm cũng không yên. Yunho nhớ lại cảnh đó không khỏi đổ mồ hôi lạnh, cuối cùng chịu không nỗi quyết định ăn riêng, nhưng mẫu hậu lại ra điều kiện muốn ăn riêng thì phải tuyển chấp sự, đó là lý do tại sao Jaejoong xuất hiện ở đây.
“Mẫu hậu, con thật sự bận lắm, cuộc khảo sát sắp tới rồi, con phải chuẩn bị mới được.” Yunho thở dài.
“Con cân nặng bao nhiêu ta còn không biết chắc?! Đừng có mượn cớ với ta. Cuối tuần này nếu con không đến thì dạ tiệc định kỳ một tháng một lần sẽ đổi thành một tuần một lần,thế nào?! Cách chế ngự con mẫu hậu có nhiều lắm.” Âm thanh du dương êm tai của Hoàng hậu truyền ra từ điện thoại, sau đó không để cho Yunho có cơ hội trả lời đã cúp máy.
Yunho nhìn điện thoại đã bị cúp, tâm trạng chếch choáng vô cùng! Lại còn thế nữa chứ! Mẫu hậu phải ép điên anh mới chịu mà, mẫu hậu khao khát có cháu bế đến phát cuồng rồi! Mỗi ngày có bé Jaejae đáng yêu như vậy chơi cùng lẽ nào còn chưa thỏa mãn sao, Yunho nào biết chính vì có Jaejae nên Hoàng hậu càng muốn được bế cháu ruột của mình hơn nữa.
Jaejoong ngẩng đầu lên thì thấy tư thế cầm điện thoại của Yunho có chút kỳ quái: “Làm sao vậy?”
“A, không có gì.” Yunho bị Jaejoong gọi giật mình, thấy cậu đang nhìn anh, nhớ lại việc mẫu hậu sắp xếp cho mình mà lòng càng phiền hơn.
“Là Hoàng hậu nương nương gọi ngài đi tham dự dạ tiệc phải không?” Jaejoong hỏi “Ngày hôm qua Hoàng hậu nương nương đã nói với thần, bảo thần phải nghĩ cách để điện hạ tham dự. Điện hạ cũng nên nghĩ cho nổi lòng của Hoàng hậu nương nương mà suy xét cho thật kỹ đi.” Ánh mắt Jaejoong thật kiên định nhìn thẳng vào Yunho.
“Jaejoong, em vội vã đẩy anh ra xa có phải vì đã quá yêu anh không!” Yunho đi tới trước mặt Jaejoong, hai tay chống trước bàn, cúi mặt đối diện với Jaejoong, cậu bởi vì anh đột ngột áp gần mà nhanh chóng giật lùi ra sau, gần đây mọi hành động của Yunho đều khiến cậu có cảm giác bị áp bách mạnh mẽ.
“Jaejoong, em thật sự muốn từ bỏ công việc này sao?” Yunho tự nhiên chuyển sang chủ đề khác.
“Đúng vậy.” Vì câu hỏi bất chợt của Yunho khiến Jaejoong ngẩn người, nhưng rất nhanh cậu đã khôi phục lại.
“Anh đồng ý.” Yunho đứng thẳng dậy, xoay người.
“Thật sao? Cám ơn điện hạ.” Jaejoong thật kinh ngạc, không giấu nỗi ý cười trong khóe mắt.
“Đúng vậy nhưng mà em phải chấp nhận một điều kiện.” Yunho xoay người lại, nhìn thấy biểu cảm vui mừng của Jaejoong mà lòng chua xót, rời xa anh em cảm thấy vui vẻ đến vậy sao? Yunho trong lòng đau đớn nhưng vẻ mặt vẫn không để lộ ra.
“Chuyện gì?” Jaejoong đang vui thì nghe nói có điều kiện trong lòng chợt lạnh.
“Làm người yêu của anh một ngày thôi, theo anh đi dự dạ yến.”
“Cái gì!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT