Thì ra khi Diễm Kiều chuẩn bị bắn, thì đội của Hạo Khánh và cảnh sát đến,, người bị bắn không phải là nó mà là cô ta.. Đội cảnh sát đến chỗ thi thể rồi đưa cô ta đi.
Nó được bảo vệ An toàn, nhưng bị hoảng sợ nên đã được đưa vào bệnh viện..
Viện KH ( bừa đó)
Trong một khung cảnh thân quen dường như nó đã từng tới chỗ này.
Giữa một bầu trời bao la rộng lớn, không một bóng ai chỉ thấy một cây anh đào không lá không hoa thật lạ ( tg muốn miêu tả vậy) bóng dáng một thân hình của một cô gái 20 với mái tóc dài óng ả pha màu hạt dẻ, nó nhíu mày bước tới lại gần hơn tò mò.
- chị ơi cho em hỏi đây là đâu vậy ạ? "Chẳng lẽ mình đã chết rồi ư ""nhăn nhó mặt".
Cô gái không trả lời.
Nó càng tò mò hơn đặt nhẹ tay lên vai cô gái.
Cô gái dần quay đầu lại.
Mắt căng tròn, chân khập khiễng dường như nó đang nhìn thấy một con người nào đó rất quen.
- M..m...ẹ..ẹ-- nó ấp úng
Mẹ nó mỉm cười hiền hòa, nhìn kĩ khuân mặt cô gái rất trẻ xinh đẹp có lẽ nó hưởng từ mẹ nó ra, nụ cười hiền hòa yêu thương.
- Con gái.
Nó chạy tới ôm mẹ khóc òa lên như một đứa trẻ đòi keọ
- Ngoan nào con gái -- mẹ nó an ủi
- mẹ ơi đừng bỏ con nữa mẹ ơi hức.. bức con.. hức không.. hức muốn rời.. hức xa mẹ đâu hức hức -- nó khóc nức nở.
- Con phải mạnh mẽ lên mẹ tin con làm được, mọi người đang chờ con hãy đi tới bên họ đi, mẹ con mình không chung một thế giới, mẹ yêu con.
Bóng cô dần dần tan theo vào cơn gió xuất hiện những bông bồ công anh nhỏ xíu dễ thương.. bông hoa nhỏ cũng phải rời xa mẹ đi tìm nơi vùng đất mới riêng cho mình... chỉ còn một bông hoa duy nhất chưa đi có lẽ bông hoa ấy giống nó cũng không muốn rời xa mẹ, thế nhưng rồi bông hoa cũng chịu bay đi tạm biệt vùng đất tươi xanh cỏ mát bình yên.
Nó lau nước mắt, nó không muốn đi một chút nào nó muốn ở lại đợi mẹ, nghe lời mẹ nói nó cũng chịu đi lau nước mắt.
Mẹ nó lại xuất hiện lại bên cây anh đào cười hiền hòa nhìn nó, mẹ thương nó lắm nó đã phải chịu thiệt thòi không mẹ từ khi sinh ra, mẹ biết nó mạnh mẽ, nhưng vẫn luôn theo sát bên nó.
Nó hiện giờ đang nằm trên giường bệnh khuân mặt ướt nhèm mọi người cũng thấy lo không hiểu lí do gì.
Nó dần mở mắt nhìn mọi người chung quanh. Ba nó, Khải, Thiên, Nguyên, nhóm Hạo Khánh, 2 đứa bạn của mình.
Nó mỉm cười....
-------------
Thấm thoát nhiều năm cũng đã trôi qua hẹn ước 10 năm cũng đã đến trong ngày deput này cả 3 sẽ công bố tình yêu của mình.
Chuyện lạ đó là Thiên và Hae Yoo lại yêu nhau, Yoong Gi và Nguyên, Nó và Khải vậy là đủ cặp rồi. Mọi người đều ủng hộ rất nhiệt tình nhưng đặc biệt rất ghen tị ( theo tích cực) cả 3 cô nàng được TDT yêu thích đặc biệt là fans Đại lục.. giao trách nhiệm cho cả 3 cô nàng, phải biết trân trọng, không ai được người đàn ông vậy đâu.
Cuộc sống yên bình của cả 3 cặp đôi rất vui vẻ đại gia đình, dù Yos mỗi ng mỗi nơi, dù là ít gặp nhau hơn trước thế nhưng Yos vẫn là Yos.
- Tuyết Nhi à em là của anh rồi hú hú -- Khải hét lên... vang lên tận trời cao
Buổi chiều hoàng hôn xuất hiện thật lãng mạn khi cặp đôi này ở trên bờ biển ngắm hoàng hôn.
Tiếc sóng trôi lên cát nhưng cảm giác lại yên bình.
Nó chỉ biết cười vì ông này thôi, 25 tuổi rồi mà sao vẫn như con nít..
Nó dựa vào vai anh, cả 2 ngấm về một nơi xa nhất chân trời.
- Hai ta sẽ bên nhau đến trọn đời -- nó nói
Anh mỉm cười.. ( đừng cười anh em đau khỏi lắm, cười là có người chết đó)
- không bao giờ cách xa. Anh Yêu Em -- Anh trả lời
Trên bầu trời vẽ ra cặp đôi uyên ương, thật hạnh phúc thật ghen tị.
Hết rồi, các độc giả đọc chắc thấy nhàm và kết rất nhanh tại vì năm nay tg cuối cấp phải ôn thi nên không có thời gian.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT