Nói chính xác phải là, Bát vương gia Nhạc vương, có tám thê thiếp. (mà không phải cơ thiếp, chỉ là tôi và người ngoài hành tinh không hiểu lắm)

Ba người đứng đầu là Nhạc vương phi, Công Tôn trắc phi, Thượng Quan trắc phi. Đây là ba người được hoàng thượng ban hôn. Nhạc vương phi là Lư thị, nghe nói là quý thích (quý chỗ nào tôi cũng chả biết, chỉ biết là rất chảnh), hai trắc phi cũng là con nhà thế gia, đều là loại thục nữ đoan trang đi không rung váy, cười không lộ răng, lấy nữ giới làm thánh chỉ.

*quý thích: hoàng thân

Mặc dù mỹ cảm của tôi có hơi chai lỳ, nhưng Nhạc vương phi xác thực rất xinh đẹp. Có vẻ đẹp âm trầm không kém cạnh mẹ tôi chút nào, luyện tập chút tuyệt kỹ dùng lỗ mũi nhìn người nữa thôi là càng giống hơn rồi. Còn hai người kia ăn mặc trang điểm y như hai chị em sinh đôi, là mỹ nữ Giang Nam điển hình. Đến cả tính tình cũng giống… nói chuyện một ngâm ba nga, tôi nghe mà buồn ngủ.

Ba người họ mà ra ngoài đi tuần, giống như là Nhạc vương phi mang theo hai người hầu, mà hai người hầu kia bộ dạng sêm sêm nhau, trông rất ngồ ngộ.

Còn về năm nàng thiếp, đúng là tranh đua khoe sắc. Tôi hoài nghi ý định ban đầu của Bát vương gia là muốn cưới đủ 100 họ*, đáng tiếc chí lớn chưa thành, thân đã ngủm. Triệu Tiền Tôn Lý Chu, năm tiểu thiếp mỗi người một họ vừa vặn xếp theo trình tự. Nhắc tới, vị Bát vương gia mê tửu sắc bài bạc kia thật đúng là có chút máu hài hước đen tối.

* Bách gia tính: 100 họ của Trung Quốc

Nhưng kể từ sau khi Bát vương gia “hoàn dương”, tu thân dưỡng tánh, tám vị thê thiếp kia cô đơn quạnh quẽ, khổ hết sức. Tôi từng tò mò hỏi Vô Cùng, hắn ở ngoài mặt nói rất chi là khí thế, “Tạm thời trụ ở nơi này chỉ là vì thu thập dược liệu và dưỡng thương. Sao có thể chiếm đoạt đám thê thiếp vừa “thiếu thốn” vừa “dâm loàn” kia của Vương gia được.”

“Bớt đóng kịch đi.” Tôi cũng không phải mới biết hắn ngày đầu tiên, “Mớ lý do rởm này đem đi hù người khác còn được, hù ta thì không có cửa đâu.”

Hắn lập tức biết ngoan ngoãn nghe lời: “Sao ta có thể đem thân thể thuần dương này lấp vào độc lâu phấn hồng đó được chứ.”

Tôi trợn tròn mắt, thật không ngờ hắn vẫn còn zin.

Hắn nhân cơ hội này giáo dục tôi, tuy hắn là dòng tu tiên cắn thuốc, nhưng nói cho cùng cũng là đạo môn chính thống. Giáo phái của bọn họ chú trọng một đống thứ, nói trắng ra chính là cấm dục thì tu luyện có vẻ nhanh hơn, còn zin thì lại càng ‘làm chơi ăn thật’. Trừ phi là đến ải không qua được, mới đành phải vì qua ải mà cố làm.

“… Lục Tu Hàn cũng là xử nam?” Wow, mấy tên khùng tu tiên này hy sinh cũng thật lớn à.

Hắn vẻ mặt không mấy dễ chịu lắm, “Vì để qua ải, hắn… tóm lại không phải.”

Tôi chậc chậc lấy làm kỳ lạ, còn tưởng rằng đàn ông đều là cầm thú, không ngờ vì một mục tiêu cao thượng, cũng có thể cầm thú không bằng… ý tôi là thăng hoa.

Nhưng tôi lại nghĩ ngược trở lại, kể từ lúc tôi bắt đầu tu luyện đến nay (cho dù bị bắt cắn thuốc luyện), xác thực gần như không có tình huống nhạy cảm. Cả ngày bị Vô Cùng ôm tới hôn lui như vậy, ngoại trừ thỉnh thoảng thấy có hơi phiền ra, cũng xác thực không hề động tình. Quả nhiên tu luyện là một chuyện phi thường thần kỳ.

(đương nhiên chuyện phi thường thần kỳ đó không giống như cái kiểu mà một đứa ngốc như tôi đã nghĩ)

Nhưng Bát vương gia giả không lật thẻ bài thị tẩm, tám vị thê thiếp lại đem đầu mâu chuyển hướng đến người “được sủng ái nhất” là tôi… Tôi thật sự là câm điếc ăn hoàng liên mà. (khổ không có chỗ tố)

Người đầu tiên làm khó dễ là một vị di nương trong Bách gia tính (100 họ), tôi cũng không muốn nói rõ là ai. Tóm lại, cô ta thân thân thiết thiết kéo tôi đi uống trà, nhưng trong trà của cô ta lại có mùi hồng hoa.

“Ta không thích loại này trà.” Tôi nói thẳng, “Có hồng hoa*. Di nương cũng không nên uống vào, uống nhiều không có con được đâu.”

*cây hồng hoa, thuộc họ cúc, tác dụng hoạt huyết thông kinh, tiếng anh tên Cathamis.

Ai ngờ tôi mới nói có một câu như vậy, ‘thời tiết liền thay đổi’. Đầu tiên là di nương nào đó đánh di nương kia một bạt tai, nói nhất định là bị cô ta hại mới bị sảy thai, sau đó càng xé ra càng thái quá, cái gì mà long tiên hương a, rồi té xuống hồ a, rồi hạ độc a, năm di nương quậy đến náo nhiệt hết sức.

Khóc lóc, gào rú, cắt tóc, xé áo, thắt cổ công khai trước mặt mọi người cũng có, ra ngoài chạy bộ bị té ao cũng có, kinh động đến ba bà trùm, kêu la oan uổng, ôm đùi muốn làm chủ cho mình.

Cái người mục sở thị là tôi đây còn chưa hiểu mô tê rốt cục là chuyện gì xảy ra, đã bị Nhạc vương phi anh minh kéo xuống nhốt trong phòng chứa củi, không cho ăn cơm.

… Tôi tịch cốc* đã được năm sáu năm rồi, không cho tôi ăn cơm cùng lắm thì có hơi thèm miệng mà thôi, có khác biệt không? Vả lại trông cái khóa rỉ sét này… tôi còn sợ làm hư luôn ấy chứ.

* tịch cốc: tịch là bỏ, cốc là ngũ cốc, Tịch cốc là một phương pháp tu luyện, có thể không cần ăn uống.

Tôi thật sự không có loại kinh nghiệm này, bèn ngây người vài giây.

Dù sao chúng tôi đang ăn nhờ ở đậu phủ Nhạc vương, Nhạc vương phi tốt xấu gì cũng là nữ chủ nhân. Làm khách không nên làm phật ý chủ nhân quá, điều này thì tôi biết rõ.

Nhưng đan dược của Vô Cùng còn trong lò đan, cách hai canh giờ phải để ý, canh lửa quan sát độ cháy một chút. Gãi gãi đầu, tôi rút từ trong nhẫn ra tờ giấy vàng với mực đỏ để vẽ huyễn phù và bùa ẩn thân. Tuy tôi dùng không được cao minh lắm, nhưng lừa phàm nhân một chút hẳn là có thể… đó là nếu không chạm đến huyễn phù.

* Huyễn phù: bùa giả người, có công dụng như hình nhân bằng giấy ý

Ngày hôm đó thật đúng là mệt chết. Cách mỗi hai canh giờ là tôi phải đi xem lò thuốc, từ phòng chứa củi đến tẩm điện lại xa. Cũng may hiện tại tôi đã dán giáp mã rất thuần thục, đi rất nhanh, tôi còn thử nghiệm không ít phương thức, nói ví dụ như khinh công pháp (nhảy lên nóc nhà chạy), lâm ba vi bộ (chạy trên mặt nước cũng có lạc thú chứ bộ), còn đầy những kiểu thú vị khác nữa.

Duy nhất phiền toái là cái khóa rỉ sét kia, chưa đến hai lần đã bị tôi làm hỏng rồi, dứt khoát mặc kệ luôn, dù sao tôi vẫn còn ở đây là được rồi.

Buổi tối lúc Vô Cùng trở về, tìm được phòng chứa củi, rất kinh ngạc hỏi, “Sao ngươi lại ở chỗ này?”

“Không biết a.” Kỳ thật tôi cũng rất khó hiểu, “Nhạc vương phi muốn ta đến đây.”

“Ờ, cô ta là vương phi, ngươi là cơ thiếp. Theo lý mà nói cô ta đúng là có thể xử trí ngươi.” Hắn trở nên ủ ê, “Chi bằng, ta đi bắt dịch thần (thần bệnh dịch) đến giải quyết bọn họ.”

“Không nên đâu?” Tôi nhíu mày, “Ngươi đã chiếm chỗ của Vương gia người ta, còn hại chết đám vợ của người ta, không phúc hậu.”

Hắn cũng nhíu mày, “Ta đi bảo cô ta thả ngươi ra.”

Chừng nửa giờ sau, hắn đen mặt trở về, “…Ả mắng ta. Ta thiếu chút nữa không kiềm chế được giết ả ta rồi.”

“Đừng gây chuyện nữa.” Tôi thở dài, “Chúng ta là khách. Ngươi đi canh chừng lò đan đi, ta đi cả một ngày nay, mệt khủng khiếp.”

Hắn ôm tôi tới, “Thành thật như vậy làm chi không biết?” Hắn bắn một tia thần thức lên huyễn phù của tôi, nó trở nên sống động hẳn lên, “Ả ta muốn nhốt thì cứ nhốt đi, để ả ta đi nhốt một lá bùa là được rồi. Mấy ngày nay ngươi đừng ra khỏi viện… đám phụ nữ này thật phiền toái.”

Tôi nghĩ bọn họ gặp phải hai kẻ dở hơi như chúng tôi cũng thật đáng thương. Một người đến từ thế kỷ 21, một người đến từ hành tinh khác.

Chúng tôi rất muốn tuân theo quy luật của triều Đại Minh và nội quy của Nhạc vương phủ, nhưng thật sự có chút khó khăn.

Sau Nhạc vương phi vẫn thả “tôi” ra, chỉ bị đánh 20 hèo vì tội “vu hãm”. Cao nhân quả là cao nhân, tấm huyễn phù y như thật kia, bị đánh còn biết kêu đau, da tróc thịt bong, siêu thật, hơn nữa còn đánh không rách.

Nhưng Nhạc vương phi đổ bệnh nặng. Vẫn là tôi khuyên bảo mãi, Vô Cùng mới để cho cô ta “khỏi bệnh”.

Ai bảo cô ta đánh tấm huyễn phù kia làm chi, thần thức của Vô Cùng còn bên trong đấy! Mặc dù chỉ có một tia, nhưng cái mông tôn quý của hắn cũng thấy đau. Khi đó hắn còn đang ở trên điện Kim Loan ấy…

Tôi không biết nên đồng tình với ai mới phải.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play