"Vì sao em lại phải cùng anh đi đến công ty, ngồi nhìn anh làm việc?"

Ngồi trên xe của anh, Ngưng Thẩm hờn giận trừng mắt nhìn về phía người đang ông tâm trạng vô cùng tốt đang lái xe kia.

Một tuần qua, cô phải nghe theo lời bá đạo của anh, mỗi ngày ngoan ngoãn cùng anh đến tập đoàn Đông Khôi.

"Anh sợ em cô đơn." Thừa dịp dừng đèn đỏ thì anh quay đầu nhìn cô nói.

Kỳ thật là anh sợ chính anh cô đơn, cũng sợ rằng người mới trở lại bên cạnh anh lại biến mất.

"Cảm ơn ý tốt của anh, nhưng em không sợ cô đơn có được không?" Cô tức giận hung hăng nhìn anh bằng con mắt toàn lòng trắng.

"Phải không?" Biết nguyên nhân cô hờn giận là do chính anh, nhưng anh nhất định phải mau chóng bổ sung khoảng thời gian hai người bị chia lìa, từng phút từng giây đều không muốn cô rời khỏi tầm mắt của anh.

"Đương nhiên."

Đáng chết, anh có thể hay không cần phải dùng bộ dạng thâm tình và chân thành kia nhìn cô! Biểu tình như vậy làm cho cô không biết phải làm sao cho đúng.

Ngưng Thẩm cố ý xoay đầu qua bên kia, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.

Phát hiện trên mặt cô không được tự nhiên, anh hiểu rõ cười cười.

Tuy rằng cô đã quên mất anh, nhưng có rất nhiều điều không thay đổi, dù là cô bây giờ hay là Phán Phán.......Giống như, tính cô ăn mềm chứ không ăn cứng.

Tuy rằng mấy ngày qua cô luôn tránh né anh, nhưng anh luôn luôn có biện pháp làm cho cô muốn trốn cũng trốn không được.

Tựa như chuyện ngủ cùng nhau, lúc đầu cô sống chết cự tuyệt, mà anh chỉ nói một câu.

"Trước kia đều là hai người ngủ chung, hiện tại em không dám, thật nhát gan."

Cô lập tức dùng ánh mắt không chịu thua nhìn anh, sau đó không nói hai lời nhảy lên giường nằm cạnh anh.

Nhưng mà, tuy rằng mục đích của anh đã đạt được, lại không nghĩ rằng khi hai người nằm chung------trên cùng một cái giường, cũng không thể chạm vào cô, điều này thật dày vò, khó chịu và đau khổ.

Mỗi đêm, anh không thể cả đêm vào tắm nước lạnh, chỉ có thể nhịn cả người đầy lửa nóng, nhìn chằm chằm vào khuôn mắt tinh khiết không phòng bị khi ngủ của cô cho đến khi trời sáng.

"Tốt nhất nói trước, đến công ty không cần đối với em lại ôm ấp." Sau khi cho xe chạy vào bãi đỗ xe, Ngưng Thẩm nhìn anh nhắc nhở.

"Vậy trước hết em bồi thường cho anh."

"Cái gì? Bồi thường như thế nào?" Vẻ mặt cô khó hiểu quay đầu nhìn anh.

"Như vậy."

Nói vừa xong, khi cô chưa kịp phản ứng thì anh đã hôn lên đôi môi mềm mại của cô.

Tiếp theo, anh linh hoạt dùng lưỡi mở môi cô, tận tình hút lấy vị ngọt trong miệng cô.

"Uhm........"

Cô nên đẩy anh ra, nhưng mà........Giờ phút này, đầu óc rối loạn nóng rừng rực, ngay cả năng lực suy nghĩ cũng không có, toàn thân hoàn toàn không có sức lực, đừng nói chi là chống cự.

Vì sao? Vì sao cô không thể chống lại được sự quyến rũ của anh?

Anh luôn đợi lúc cô không phòng bị, vụng trộm cướp lấy nụ hôn của cô, mỗi lần đều đem cô hôn đến đầu óc quay cuồng, trầm mê không thôi........

Nhưng anh lại thực hiện đúng như đã giao ước, không có làm chuyện gì vượt quá nụ hôn với cô.

Cô biết anh nhất định rất khó chịu, bởi vì, ngoài mặt là cô đang ngủ, nhưng kỳ thật cô biết, anh mỗi đêm đều đi vô phòng tắm nhiều lần.

Cho nên, sự quan tâm của anh, cô không phải là không cảm nhận được.

Ngược lại, cô đã dần dần yêu thích việc có anh hàng ngày làm bạn.

Chính là, cho đến bây giờ, cô vẫn không nhớ ra cô là ai, những việc có liên quan đến anh, ngay cả một chút kí ức cũng đều không có.

Đáng giận là, anh lại có ý xấu không nói cho cô một chữ nào liên quan đến quá khứ của cô.

Kết thúc một nụ hôn nóng bỏng, hai người đều thở gấp không thôi.

Vẻ mặt Ngưng Thẩm ửng đỏ nhìn Diêm Tập Phi, mở to đôi mắt tràn ngập dục vọng và sương mù, môi của cô bị hôn đến đỏ bừng, giống như lời mời đối với anh, một lần nữa nhấm nháp vị ngọt động lòng người của cô.

"Em............Thật khiến cho người khác không thể kiềm chế được.........". Trong mắt xuất hiện dục vọng, anh không nhịn được vươn tay, khẽ vuốt đôi môi của cô.

"Em..........Chúng ta nên đi ra ngoài..............". Lấy lại được một chút lý trí, cô nhịn không được mà đỏ mặt nói, sau đó thẹn thùng cúi đầu.

"Chúng ta có thể đừng đi vào.........". Anh ám chỉ lời nói của cô rất đúng.

"Anh............đáng ghét." Ngưng Thẩm đánh một cái vào trong ngực của Diêm Tập Phi.

"Không đùa em nữa, đi nhanh thôi! Có người đang chờ chúng ta."

"Là ai?" Cô tò mò hỏi.

"Chờ chút nữa em sẽ biết."

Anh làm bộ dáng thần bí, làm cô tò mò không thôi.

******************************************************

"Ôi trời ơi, Phán Phán? Thật là em?"

Hai người đi vào văn phòng, chỉ thấy một người đàn ông xa lạ đang ngồi bên trong.

Đầu tiên anh ta kinh ngạc nói to một tiếng, tiếp theo liền rất nhanh chạy đến chỗ Ngưng Thẩm, gắt gao đem cô ôm lấy, làm cho cô cơ hồ không thể thở nỗi.

"Tập Phi ở trong điện thoại nói đã tìm được em, anh còn tưởng rằng cậu ta nhớ em đến điên rồi mới nói chuyện như vậy, không nghĩ tới em thật sự không có chết? Thật sự tốt quá, ông trời có mắt? Bất quá em cũng thật sự tuyệt tình, hai năm qua đều không liên lạc với bọn anh, em rốt cuộc đã chạy đi đâu?".

Liên tiếp nói ra một tràng, Tráng Sĩ Đức cơ bản không phát hiện thiên hạ trong lòng, sắc mặt đã muốn tái nhợt, rất muốn hét lên.

"Anh........Anh là ai? Buông.............".

Đem toàn lực đẩy Tráng Sĩ Đức ra phía sau, cô rất nhanh chạy đến chỗ của Diêm Tập Phi, trốn vào trong ngực anh.

"A...........Tình hình bây giờ là gì đây?" Trắng Sĩ Đức sững sờ nhìn một màn này, hoàn toàn rõ ràng không hiểu gì.

Tuần trước, khi anh và Ngụy Minh Khải đều đang ở nước ngoài, sau khi nhận được điện thoại của Diêm Tập Phi thì nghĩ muốn về nước ngay lập tức nhưng thật sự thì đi không được, cho đến hôm nay vừa về tới nơi, tưởng rằng sẽ có một màn cảm động vì được gặp lại nhau, nhưng lại không nghĩ tới sẽ gặp tình huống như thế này.

"Em ấy bị mất trí nhớ, nên không nhớ ra chúng ta." Diêm Tập Phi trả lời đơn giản.

"Mất trí nhớ?".

"Uh."

"Vậy..........Cậu làm sao lại tìm được em ấy?" Lúc này, Ngụy Minh Khải nãy giờ vẫn ngồi yên lặng ở một bên mới cất giọng hỏi, từ ghế sô pha đứng dậy đi tới, nhìn Ngưng Thẩm đang trốn trong lòng của Tập Phi.

"Bị tớ bắt được." Diêm Tập Phi ôm cô thật chặt, trêu trọc nói.

"Bị cậu.........Bắt được?" Trắng Sĩ Đức khó hiểu lặp lại lời anh.

"Này! Anh không cần nói khó nghe như vậy được không, cái gì mà bắt được, thật khó nghe! Em chỉ là không cẩn thận nên mới bị anh phát hiện ra thôi." Cô mất hứng chu miệng lên nói lại, lấy cánh tay nho nhỏ dùng sức đánh vào ngực anh.

"Anh vẫn không hiểu ý của em." Ngụy Minh Khải nhăn mi hỏi.

Diêm Tập Phi đem tất cả những chuyện đã xảy ra kể cho hai người, ngoại trừ việc anh đã ăn sạch Phán Phán ở trên giường.

"Cho nên.........Hai năm qua, em ấy đều ở bên trong Xích Đen." Nghe Tập Phi nói hết, Ngụy Minh Khải gật đầu nói.

"Uh. Em ấy bây giờ gọi là Ngưng Thẩm, không phải là Phán Phán." Diêm Tập Phi ôm lấy người trong lòng đi đến ghế sô pha.

Đây là nghe theo cô yêu cầu. Bởi vì cô nói cô chưa khôi phục được trí nhớ, vẫn có thói quen nghe người khác gọi cô là Ngưng Thẩm.

Mà anh cũng không cần để ý, dù sao chỉ là một cái tên, quan trọng chính là con người.

"Anh nói........Phán, uhm........Không đúng, Ngưng Thẩm, em thật sự quên mất anh Sĩ Đức và anh Minh Khải sao?" Tráng Sĩ Đức tò mò nhìn chằm chằm cô, trong mắt xuất hiện vài tia thất vọng.

Ngưng Thẩm bị điểm danh ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm hai người ngồi đối diện, sau đó lắc đầu.

Cô thật sự không nhớ được là cô có quen biết với hai người này.

"Được rồi! Vậy hiện tại cậu tính làm thế nào?" Cho cô một nụ cười dịu dàng, Ngụy Minh Khải quay đầu hỏi Diêm Tập Phi.

"Nghĩ biện pháp điều tra được tài liệu về bọn chúng, tớ muốn đem tổ chức Xích Đen bắt hết một lượt, bảo vệ tốt cho Phán Phán, cũng là diệt bỏ một thứ côn trùng gây hại cho giới thương nhân."

Một tuần qua, anh không cùng với cô nói đến chuyện của tổ chức Xích Đen, gần đây luôn vội vàng muốn ở chung với cô, không muốn phá hư bầu không khí, thứ hai là cũng muốn đợi sau khi hai người bạn tốt trở về, lại thảo luận thật tốt chuyện này.

"Tư liệu về bọn chúng? Này-------Phán.........Ngưng Thẩm đang ở bên cạnh cậu, cậu trực tiếp hỏi em ấy không phải là được sao?" Tráng Sĩ Đức khó hiểu nói.

Nghe vậy, Ngưng Thẩm rùng mình một cái, trong lòng liền cảm thấy bất an.

Cô sợ rằng nếu cô nói ra rõ ràng tất cả cơ mật của tổ chức..........chỉ sợ là không phải chỉ bị đánh một trận là xong việc.

Phát hiện thiên hạ trong lòng run lên, Diêm Tập Phi toát ra sự đau lòng không tha, anh siết chặt cánh tay ôm lấy cô, muốn tạo cho cô cảm giác an toàn.

"Đừng sợ, anh sẽ bảo vệ em, lúc này đây, tuyệt đối sẽ không cho em bị người khác mang đi." Thấy sự sợ hãi trong mắt cô, anh dùng lực hôn lên trán cô.

Anh không muốn miễn cưỡng cô, anh nhất định sẽ đem bọn người đó bắt được, đây là chuyện dễ dàng, chỉ là vấn đề thời gian thôi.

Mấy hôm trước, anh mang cô đến bệnh viện kiểm tra, muốn tìm ra nguyên nhân làm cô mất trí nhớ.

Kết quả kiểm tra cho thấy, trên đầu cô có một vết sẹo không nhỏ, cho thấy đầu có khả năng từng bị tổn thương nghiêm trọng, bởi vậy nên trong đầu cô mới cô khối máu bầm không nhỏ.

Bác sĩ nói đó chính là nguyên nhân làm cô bị mất trí nhớ, có thể phải lấy nó ra, nhưng lại có thể nguy hiểm đến tính mạng.

Khi nghe được kết quả từ bác sĩ, Diêm Tập Phi đau lòng không thôi.

Anh đoán rằng, đại khái đây cũng là nguyên nhân làm cho Phán Phán bị bắt đi mất.

Đối với những khổ cực mà Phán Phán đã từng trải qua, Diêm Tập Phi thề, anh tuyệt đối sẽ làm tổ chức Xích Đen phải trả lại gấp đôi.

Bên trong văn phòng chìm trong yên tĩnh một lúc, trong lòng Ngưng Thẩm đưa ra một cái quyết định quan trọng.

Cô dùng tay kéo nhẹ góc áo Diêm Tập Phi, chậm rãi nói ra tất cả, bao gồm tất cả nhưng điều cô biết về tổ chức Xích Đen, và tình hình của tổ chức trong hai năm cô vừa mới tới--------

Sau khi cô nói xong, Diêm Tập Phi bàn bạc kế sách với hai người bạn tốt, hai người kia nghe xong liền rời đi.

"Bọn họ sẽ như thế nào?" Đợi sau khi hai người kia rời đi, Ngưng Thẩm mở miệng hỏi nhỏ.

"Đừng suy nghĩ nhiều, tất cả đều có anh, anh sẽ đem tất cả mọi chuyện giải quyết." Anh hôn nhẹ lên trán cô. "Đi thôi, đi cùng anh đến một nơi."

Anh đột nhiên nhớ ra một chuyện, có lẽ có thể làm cho cô thay đổi tâm trạng.

Nhéo nhẹ cái mũi đáng yêu của cô, anh cầm tay cô kéo đi.

"Đi đâu?"

"Mang em đi một chỗ."

"Chỗ nào?" Cô tò mò hỏi.

Anh quay đầu nhìn cô một cái.

"Bí mật."

******************************************

"Nơi này..........."

Diêm Tập Phi dẫn cô đến một khu nhà cao cấp.

Nhìn thấy bên ngoài của ngôi nhà, Ngưng Thẩm cực kỳ kinh ngạc.

Một nơi quen thuộc!

Cô không biết là trước kia cô đã tới đây chưa, nhưng.............Khi nhìn thấy căn biệt thự sơn màu xanh nhạt, cô cảm thấy có một cảm giác thân thuộc.

"Làm sao vậy?"

"Em........Em hình như đã từng tới nơi này.....". Cô lộ ra vẻ mặt mê muội, lẩm bẩm nói.

"À! Phải không?" Khóe miệng vòng lên một nụ cười tươi, anh dắt tay cô, mang cô đến cửa căn biệt thự. "Chúng ta vào thôi."

"Cô không nói gì, tùy ý anh kéo đi.

Tiến vào trong nhà, Ngưng Thẩm nghiêm túc nhìn xung quanh.

Đây là một ngôi nhà làm cho người khác có cảm giác ấm áp, tuy bên ngoài là một căn biệt thự, nhưng bên trong lại không hề trang hoàng xa hoa quá mức.

Không biết là muốn làm thế nào, cô cảm thấy mình đối với căn nhà này giống như hết sức quen thuộc, không giống như là lần đầu tiên tới đây, ngược lại có cảm giác như đã biết rất lâu rồi.

"Em............Em vô cùng xác định là em đã tới đây, trên lầu.........em.........Phòng của em ở...........ở trên lầu."

Trong đầu cô xuất hiện một số hình ảnh, cô chậm rãi đi lên lầu.

Nơi này...............Quẹo phải ở lầu một.........là phòng của cô, là vùng trời nhỏ của cô!

"Màu hồng............có tường màu hồng, giường màu hồng.......rèm cửa sổ màu hồng.......Còn có, còn có..........Thật nhiều thật nhiều quần áo màu hồng........."

Dựa vào cảm giác, cô đang đứng trước một căn phòng có của màu hồng, trực giác nói cho cô biết đây là phòng của cô, cô đã từng ở nơi này!

Diêm Tập Phi nhẹ bước đi theo phía sau cô, không muốn quấy rầy cô, muốn chính cô tự nhớ lại.

Vốn dĩ căn phòng của cô đã bị lửa làm cho thay đổi, nhưng anh lại yêu cầu người ta khôi phục nó giống như ban đầu.

Anh vẫn tin rằng Phán Phán chưa chết, anh hi vọng một ngày nào đó Phán Phán trở về, cô có thể ở nơi mà cô quen thuộc.

"Em.................Em có thể?" Cô xoay người hỏi Diêm Tập Phi đang đứng phía sau cô.

Diêm Tập Phi mỉm cười gật đầu.

Hít thở một hơi thật sâu, cô mở cửa, đúng như những hình ảnh trong đầu cô............một căn phòng toàn bộ được bao quanh bởi màu hồng!

"Thật sự............giống như lời em nói.........".

Bài trí bên trong đúng như cô tưởng tượng!

Cô chần chừ một lúc lâu, mới từ từ tiến vào bên trong phòng.

Ánh sáng mặt trời chiếu vào bên trong phòng, có một chiếc giường mềm mại, gió thổi nhẹ làm cho rèm cửa sổ màu hồng đung đưa, cô ngồi trên giường, vuốt ve cái giường mềm mại.

Tất cả nơi này, rất quen thuộc...........

Một loại cảm giác hoài niệm làm cho cô cảm thấy ấm áp và thân thiết.

"Nhớ rõ nơi này sao?". Hai tay đặt trên vai cô, Diêm Tập Phi dịu dàng hỏi Ngưng Thẩm đang sững sờ.

"Uh. Có chút ấn tượng..... Em trước kia ở nơi này đúng không?"

"Uh."

"Vậy anh muốn nói thân thế của em cho em biết?". Cô mang theo khát vọng hỏi. Nếu anh có thể nói cho cô, cô sẽ không cần buồn rầu vì không thể khôi phục trí nhớ nữa.

"Không, anh không muốn nói cho em biết, nhớ rõ sao? Anh đã nói là em phải tự mình nhớ ra."

"Vậy.......Người nhà của em ở đâu? Anh có thể nói cho em biết, có phải em cũng có người thân không?". Đây là điều cô muốn biết nhất.

"Em là con gái một, cha mẹ em không tìm ra em sau khi em mất tích, để tránh nhìn thấy cảnh tượng đau lòng, hai người bọn họ liền chuyển qua nước ngoài sống."

Ngồi ở bên cạnh cô. anh thuận tay đem cô ôm vào lòng, mà cô cũng giống như là thói quen dựa vào ngực anh.

"Anh còn nhớ chuyện lúc em mất tích sao?".

Ở trong lòng anh làm cho cô cảm thấy ấm áp, giống như trước kia, khuôn ngực ấm áp của anh là nơi chỉ của riêng cô.

"Uh." Gật đầu, hai mắt anh nhìn về phía xa.

Nhớ lại lúc đó, giống như một ký ức còn rất mới mẻ....

Khắp nơi đều không tìm thấy tung tích của Phán Phán, cả người Diêm Tập Phi liền thay đổi, mỗi ngày đều như người vô hồn, bất luận ai cũng đều không để ý, ngay cả trường học cũng không đi.

Sự thay đổi của anh làm cho ba mẹ anh sợ hãi.

Cha mẹ anh tìm Sở Dụ Sinh và Chung Di cầu cứu.

Sở Dụ Sinh và Chung Di mất đi đứa con gái duy nhất, tuy rằng rất muốn ngã quỵ xuống, nhưng cũng không thể làm cho bạn tốt cũng mất đi đứa con trai duy nhất, nên bọn họ tận tình khuyên bảo Diêm Tập Phi.

Anh trong lúc đó, trừ bỏ nhốt mình ở trong phòng, nhìn album hình mà Phán Phán làm cho anh, thì không làm bất cứ việc gì, lời nói của bất kì ai cũng không nghe lọt tai.

Cho đến một ngày, dì Chung Di tát anh một cái, rốt cuộc mới làm anh thức tỉnh trở lại.

Lúc đó bà ấy khóc, vẻ mặt đau thương nhìn anh: "Nếu Phán Phán biết con biến thành bộ dạng như vậy, con nghĩ rằng con bé sẽ rất vui vẻ sao? Nếu con tin rằng con bé còn sống, như vậy rốt cuộc bây giờ con đang làm cái gì? Con bé còn đang chờ con tới cứu nó, con lại giam mình trong phòng cả ngày. Như vậy con, con bảo vệ nó như thế nào đây?".

Lời nói của bà làm cho anh trong nháy mắt thanh tỉnh lại.

"Đúng vậy, con sẽ tìm được em ấy, Phán Phán còn đang đợi con-------.”

"Đây mới là con ngoan của ta." Chung Di gật đầu vui mừng nói.

"Con sẽ tìm được Phán Phán, sẽ đem em ấy trở về.......".

"Anh đang nghĩ gì vậy? Nghĩ đến xuất thần?".

Ngưng Thẩm vỗ vỗ cánh tay anh, tò mò xem anh đang suy nghĩ cái gì.

"Uhm? Không có gì." Những chuyện đã xảy ra tuy rằng làm anh thống khổ, nhưng quan trọng là, Phán Phán hiện tại đã trở về bên cạnh anh.

Đem cô gắt gao ôm vào ngực, Diêm Tập Phi thề ở trong lòng, anh tuyệt đối sẽ không để cho Phán Phán bị tổn thương........Tuyệt đối không........

Mặc dù bị ôm chặt vào ngực làm cô không thở nổi, nhưng khi nhìn trên mặt anh xuất hiện nhiều sự lo lắng, mà vòng tay của anh lại giống như một cái màn bảo vệ bao quanh cô lại, khiến cho cô cảm thấy an tâm và tin tưởng vào "màn bảo vệ" này.........

Lẳng lặng dựa vào ngực anh, cô giống như con mèo nhỏ, đem mặt mình nhẹ nhàng cọ xát vào ngực anh, nghe nhịp tim đập mạnh của anh làm cho cô cảm thấy được đây là nơi tránh gió của cô.

Ngưng Thẩm thỏa mãn cọ xát một hồi, trên đỉnh đầu lại truyền đến một tiếng rên rỉ.

"Làm sao vậy?". Cô ngẩng đầu, tò mò hỏi Tập Phi.

Chỉ thấy trong hai mắt thâm thúy của anh mang theo dục vọng khiến cho người khác phải đỏ mặt, mím môi, anh thở có chút dồn dập, không nói câu nào chỉ chăm chú nhìn cô.

Hai gò má cô trong nháy mắt ửng hồng.

Đã cùng anh ở chung được vài ngày, giờ phút này khi nhìn vào mắt anh, cô đã sớm quen thuộc ánh mắt ấy có nghĩa là gì.

Cô thẹn thùng cúi đầu, trong lòng cô có chút sợ hãi và sự chờ mong.

"Nếu như anh không phải không biết em thật sự ngây thơ, anh thật sự nghĩ là em đang quyến rũ anh.......". Trong mắt anh mang theo dục vọng nói.

"Nếu như không muốn anh biến thành con sói đói đang đi về phía em thì bây giờ em hãy lập tức rời khỏi đây đi." Anh thấp giọng nhẹ nhàng nói, nhưng trong giọng nói cũng vẫn tràn ngập nguy hiểm.

"Em.................Em...............".

Cô................Cô không muốn rời đi, nhưng lại xấu hổ không biết phải nói như thế nào--------

"Ngưng Thẩm?". Trời ạ! Chẳng lẽ cô ấy muốn nhìn anh bị dục vọng của mình làm cho phát cuồng sao?

"Em..............Em.............".

Em muốn ở lại............Nhưng lời nói ngượng ngùng này cô không thể nói ra, cô dùng sức lắc đầu, càng tiến sâu dựa vào trong lòng anh.

"Em.............Em biết việc này đại biểu cho việc gì sao?". Trong mắt anh mang theo dục vọng, anh không thể tin được.......Cô đang ám chỉ với anh là cô nguyện ý sao?

Anh há mồm thở dốc, chờ đợi đáp án của cô.

Đừng hỏi nữa, đừng hỏi cô nữa, cô làm như vậy còn chưa đủ sao?

Mặt cô nóng lên, tim đập nhanh hơn, cô không muốn ngẩng đầu lên, sợ anh cười cô.

"Nhìn anh, Ngưng Thẩm." Anh dùng hai tay nâng đầu cô lên, anh nhẹ ngàng hỏi: "Em thật sự nguyện ý sao?"

Ánh mắt của anh chăm chú nhìn vào khuôn mặt cô.

"Uh." Cô ngượng ngùng gật đầu, gương mặt đỏ bừng lại một lần nữa chui vào trong lòng anh.

Được sự đồng ý của cô, cảm giác vui sướng lan tràn ra toàn người anh.

"Em quả thật là một yêu tinh quấy rối lòng người.......".

Nói vừa xong, anh liền nhẹ nhàng ôm cô nằm lên chiếc giường màu hồng---------

***************************************************

Tổ chức Xích Đen bị tan rã.

Chỉ tiếc là, trong quá trình cảnh sát tiến vào tấn công, thừa dịp xung quanh hỗn loạn thì thủ lĩnh của Xích Đen là Hồng Sâm đã chạy trốn được, trước mắt tung tích không rõ.

Kết quả lần này làm cho Diêm Tập Phi phẫn nộ, anh cả ở trong giới hắc đạo và bạch đạo hạ lệnh truy sát, chỉ cần bắt được Hồng Sâm, dù sống hay chết, đều được thưởng 300 ngàn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play