ca chăm con với Ninh Nhi, nghe thấy tiếng ho liền tỉnh lại, phát hiện ra chúng tôi đang vận chuyển thi thể Trương Đắc Thịnh ở phòng khách Tây, cô ấy kinh hoảng kêu
ré lên, tôi bịt miệng cô ấy cũng không được, đành giữ đến lúc cô ấy không vùng vẫy nũa...”
Trương Phúc Long kéo một góc tấm chăn đậy Tú Liên phu nhân: “Tú Liên, Phúc Long có lỗi với nàng...”
Mọi người nghe Trương Phúc Long kể chuyện đều trầm mặc không nói gì, cuối cùng, Dương Phổ cất tiếng: “Trương công tử, ngày mai hai người phải lên đường rồi, tôi
thấy tốt nhất nên giao đứa nhỏ cho Bội Vân chăm sóc trước đi.”
Trương Phúc Long nở một nụ cười thê lương, chầm chậm lắc đầu: “Không cần đâu...”
Hai tay Bội Vân bụm chặt miệng, khóc nấc lên thảm thiết.
Trương Phúc Long và Ninh Nhi nhìn nhau, Ninh Nhi vùi mặt vào cổ Trương Phúc Long dụi dụi, rồi ngẩng đầu nhìn vào mắt anh ta nói: “Phúc Long, kiếp sau Ninh Nhi
vẫn là người của chàng, nhất định sẽ trả chàng một tấm thân trong sạch...”
Nói xong liền lấy trong người ra một bình rượu sứ to bằng bàn tay, Trương Phúc Long cầm lấy bình rượu, dùng ngón cái bật nắp bình, ngửa cổ uống sạch số rượu bên
trong, sau đó quay mặt lại hôn lên môi Ninh Nhi.
Mọi người thấy Ninh Nhi đang tham lam mút lấy rượu trong miệng Trương Phúc Long, sau đó thẫn thờ ngẩng đầu lên nhìn vào mắt chồng, từ trong mắt cô chảy ra
không phải nước mắt, mà là máu tươi.
Dương Phổ sực tỉnh ngộ, thứ bọn họ uống không phải rượu, mà là Tỳ sương, chỉ có trúng độc Tỳ sương mới trong chớp mắt chảy máu cả thất khiếu như thế. Y hét lớn
một tiếng “không”, rồi xông tới giật lấy cái bình.
Trương Phúc Long dang tay đẩy Dương Phổ ra, sắc mặt Ninh Nhi trắng nhợt như tờ giấy, môi như bị nhuốm mực, mắt trợn lên, máu me đầy mặt ngã gục vào lòng
Trương Phúc Long.
“Thiếu nợ trả tiền! Giết người đền mạng!” Trương Phúc Long miệng phun máu, nét mặt đau đớn tột cùng lớn tiếng gào lên: “Tú Liên đợi chúng ta với, chúng ta...
không xa nhau nữa...” Sau đó, một tay ôm lấy thi thể Ninh Nhi, ngã nhào xuống thi thể Tú Liên phu nhân mà chết.
Jack giằng đứa nhỏ khỏi tay Ninh Nhi, trên người thằng bé toàn máu, anh đưa tay sờ trán nó, chỉ thấy lạnh toát, xem kỹ lại thì thấy sắc mặt đứa bé vàng như sáp nến,
rõ ràng đã chết được khá lâu rồi.
Dương Phổ dang hai tay ra chặn mọi người lại: “Đừng qua đây, trong máu có độc đấy!”
Sau đó, y lật mí mắt thằng bé lên quan sát đồng tử rồi nói: “Đặt nó xuống đi, thằng bé này uống quá lượng cà độc dược, đã chết được mấy canh giờ rồi...”
Bội Vân không kiềm chế được thét lên lanh lảnh, ai ấy có mặt trong sảnh đều kinh hãi đến độ không thể hình dung, Lục Kiều Kiều bám vào tay An Long Nhi, mềm
nhũn người ngồi xuống ghế.
Lục Kiều Kiều nói với An Long Nhi: “Châm cho cô cữ thuốc...’
An Long Nhi đáp: “Cô Kiều, cô đã cai thuốc rồi, để cháu đi sắc bát thuốc cho cô vậy nhé...”
Lục Kiều Kiều bấy giờ mới phát hiện ra An Long Nhi không ngờ lại bình tĩnh đến lạ thường, nó không hiểu? Hay đã từng trải qua chuyện này rồi?
Dương Phổ đuổi A Hương A Hoa về phòng ngủ của người làm; Lục Kiều Kiều đưa Bội Vân lên phòng khách Đông trên tầng hai của mình; An Long Nhi xuống bếp
sắc cho Lục Kiều Kiều hai thang thuốc, một thang để uống buổi đêm, thang còn lại để ngày mai uống trên đường, vì nó biết bọn họ sẽ không ở lại nhà họ Trương này
thêm một đêm nào nữa.
Dương Phổ và Jack cẩn thận lục soát từng ngóc ngách trong nhà họ Trương, phát hiện ra số giấy nợ mà Trương Phúc Long ký tổng số lên đến hơn năm nghìn lạng bạc
trắng, ở triều Thanh cả tòa nhà họ Trương chỉ đáng giá bốn trăm lượng bạc, một hộ nông dân chỉ cần hai mươi lăm lượng bạc đã đủ sống một năm, đây rõ ràng là
khoản nợ cả đời cũng chẳng thể trả hết.
Hiện giờ, cả nhà Trương Phúc Long phải đối mặt với một nút thắt chết không thể gỡ được, cho dù họ không uống thuốc độc tự vẫn, thì kết cục chờ đợi bọn họ chẳng
qua cũng chỉ là xử trảm sau mùa thu mà thôi.
Dương Phổ vừa kiểm kê đồ đạc vừa nói: “Trương Phúc Long nói, tối qua đứa nhỏ ho quá làm Tú Liên giật mình tỉnh giấc, có thể cùng lúc, Trương Phúc Long bịt miệng
Tú Liên, Ninh Nhi sợ đứa trẻ làm ồn đánh thức những người khác, liền cuống cuồng đổ cà độc dược cho nó ngừng ho; dùng cà độc dược với liều cao sẽ khiến người ta
ngủ mê mệt đến chết, huống hồ là một đứa trẻ...”
Jack nói: “Nếu đứa bé này chưa chết, thì kết quả sẽ thế nào? Bọn họ có thừa nhận đã giết người không?”
Dương Phổ nói: “Vì trị bệnh cho đứa nhỏ, Ninh Nhi đã cam tâm tình nguyện chịu lăng nhục giày vò, chỉ cần là chuyện tốt cho nó, cô ta sẽ làm tất cả... nếu đứa trẻ này
còn sống, có thể chúng ta cũng gặp nguy hiểm.”
“Giờ Dương đại nhân định trở về kết án thế nào đây?”
Dương Phổ thở dài nói: “Vốn ta cùng Jack tiên sinh quay lại đây, là vì không cam tâm để người chết ngậm oan mà ra đi như thế, nếu bắt được hung thủ thật sự, ta
đương nhiên sẽ mặc kệ lời kết án của đám bổ đầu, bắt hung thủ về nha môn thẩm vấn lại; nhưng giờ hung thủ đã uống thuốc độc tự vẫn, từ góc độ cá nhân thì ta
không cần thiết phải đắc tội với đám bổ đầu kia, còn việc xử lý thế nào, thì phải xem Bội Vân...”
“Đúng, chồng cô ta chết rồi, cô ta mới là người bị hại thật sự...”
Jack và Dương Phổ lục soát hết tòa nhà, liền đi lên phòng khách Đông trên tầng hai tập trung với Lục Kiều Kiều.
Dương Phổ hỏi Bội Vân: “Chồng cô chết rồi, nhưng hung thủ giết chồng cô cũng đã uống độc dược tự vẫn, cô là khổ chủ của vụ án này, cô có định lật lại bản án, tố
cáo lên trên hay không?”
Bội Vân gượng chống thân thể mảnh mai đứng dậy, bước ra ngoài hành lang nhìn khoảng sân lộ thiên ở giữa tòa nhà nói: “Tôi vì gán nợ cho cha mẹ nên mới gả cho
Trương Đắc Thịnh, kỳ thực chẳng qua chỉ là một Ninh Nhi khác... Dương đại nhân, ngài cũng nghe những gì Trương Phúc Long vừa nãy nói đấy, với thủ đoạn của
Trương Đắc Thịnh, vợ chồng Trương Phúc Long có thể coi là ân nhân cứu mạng tôi, nếu ông ta không chết, chỉ sợ không bao lâu sau người bị giày vò đến chết là tôi
đây...”
Bội Vân chầm chậm bước men theo hành lang, đi một mạch đến tận cùng, Dương Phổ đang nói chuyện với cô, cũng đành nhấc chân bước theo.
“Dương đại nhân xin dừng bước, Bội Vân muốn đứng đây nói chuyện với ngài.”
Sau khi Dương Phổ đứng lại, Bội Vân nói: “Trương Đắc Thịnh có ba người con, ngày kia sẽ đến đây, giờ cả nhà Trương Phúc Long và Trương Đắc Thịnh đều đã chết,
tôi là người duy nhất còn sống... Trương Đắc Thịnh là kẻ lắm tiền, nếu con ông ta đến đây, liệu bọn chúng có bỏ qua cho tôi không. Tôi không chết, phần tiền được chia
của bọn chúng sẽ ít đi nhiều, bọn chúng nhất định sẽ dồn hết sức để định tội chết cho tôi, có thể lúc ấy Dương đại nhân sẽ lại tiếp nhận một vụ án mạng giết chồng
cướp của khác mà Bội Vân chính là kẻ phạm tôi, bị chém đầu...”
Dương Phổ nhích lên một bước: “Bội Vân, nghe ta nói đã...’
“Đừng qua đây, ngài mà bước qua tôi sẽ lập tức nhảy xuống đó!” Bội Vân bám vào lan can hành lang, bộ dạng sẵn sàng nhảy xuống bất cứ lúc nào.
“Ngài muốn vơ vét thêm của Trương Phúc Long, nên đã cấu kết với người Tây trở lại tìm kiếm đầu mối, đe dọa khổ chủ... cả nhà Trương Phúc Long chính là do các
người bức tử! Nếu ngài bắt được tôi rồi đổ lên đầu tôi vụ án năm người này, không biết còn có thể lấy được bao nhiêu tiền đút lót từ ba người con trai của Trương Đắc
Thịnh nữa đấy!”
Lục Kiều Kiều và Jack đứng sau Dương Phổ, chỉ biết im lặng. Bọn họ đều hiểu, nếu không có người toàn lực phá án, có lẽ gia đình này vẫn còn cơ may sống sót. Mỗi
kẻ tự cho mình là thông minh đứng trước mặt Bội Vân lúc này đây, đều là hung thủ cuối cùng gây ra thảm án nhà họ Trương, khiến nơi này thực sự trở thành một tòa
hung trạch.
Dương Phổ lập tức dừng lại, nói: “Bội Vân cô nương hiểu lầm rồi, ta vốn chỉ nghi ngờ tình tiết vụ án, muốn tra rõ ngọn ngành, trả lại công đạo cho người chết nên mới
giữa đường quay lại; những lời nói với Trương Phúc Long, chỉ là muốn đặt anh ta vào thế tiến thoái lưỡng nan, ép anh ta nói ra sự thật, chứ không hề có ý vơ vét tài
sản; nếu ta muốn thu tiền hối lộ, thì giờ Dương Phổ đã trở về nha môn chia tiền với đám bổ đầu rồi... Vừa nãy chúng ta cũng lục soát tìm thấy một tờ khế ước bán nhà,
tòa nhà này đích thực đã bán cho Trương Đắc Thịnh từ hai năm trước, giờ ông ta đã chết, cô chính là chủ nhân của nhà họ Trương, Bội Vân cô nương có thể xử lý
theo ý mình.”
“Hừ hừ... căn bản không đến lượt tôi xử lý, trừ phi Dương đại nhân khoanh tay đứng nhìn...” Ý tứ của Bội Vân không rõ ràng lắm, cả bọn đều không hiểu cô ta muốn
nói gì.
“Dương đại nhân cũng nói rồi, nhà này là của Bội Vân, án mạng cũng đã kết thúc, nơi này không còn việc của Dương đại nhân nữa, vậy sao ngài vẫn ở đây, bảo Bội
Vân làm sao tin được ngài chứ?”
“Dương Phổ là người chốn công môn, chuyện dân gian không thể khoanh tay đứng nhìn được, Bội Vân cô nương có suy nghĩ gì cứ thoải mái nói ra, nếu là chuyện hợp
tình hợp lý lại hợp pháp, Dương Phổ sao ngăn cản chứ?”
“Vậy được, xin hỏi Dương đại nhân, tôi có thể đốt cái nhà này đi không?” Yêu cầu của Bội Vân làm Dương Phổ giật mình kinh ngạc, nhưng Lục Kiều Kiều ở phía sau
lại khe khẽ gật đầu.
Dương Phổ hỏi: “Tại sao vậy?”
“Nhà còn xác cũng còn, xác còn thì sự việc vẫn còn rành rành, Bội Vân làm sao thoát khỏi liên quan đây? Dương đại nhân muốn cho tiểu nữ một con đường sống, hay
là muốn thêm một vụ án oan nữa?” Bội Vân mới mười mấy tuổi đầu đã có thể suy nghĩ chu đáo đến thế, thật sự khiến cho Dương Phổ bất ngờ.
Dương Phổ ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Cũng được, người chết không thể sống lại, ân oán nhiều năm kết thúc ở đây, chưa chắc đã không phải chuyện tốt.”
Dương Phổ lấy hết đống bạc vụn lục soát được trong nhà chia cho A Hương và A Hoa, cả bò trong chuồng cũng coi như tiền công chia cho hai người, bảo họ lên
đường về quê ngay trong đêm.
Cả bọn đặt thi thể người nhà Trương Phúc Long nằm ngay ngắn trong đại sảnh, còn xác Trương Đắc Thịnh thì vẫn đặt nguyên vị trí bên cạnh nhà xí, khắp nhà từ trên
xuống dưới chất đầy củi khô, Bội Vân dập đầu ba cái với cả nhà Trương Phúc Long, rồi mấy người tản ra chia nhau châm lửa, sau đó rút ra bên ngoài.
Lúc này là đêm khuya, trăng đã lặn từ lâu, tòa nhà họ Trương trong chớp mắt đã biến thành một ngọn lửa khổng lồ bốc thẳng lên trời giữa gió thu hanh hao.
Bốn phía xung quanh sáng tựa ban ngày, nhưng trong thôn không ai phát hiện tòa nhà họ Trương ở ngoài rìa bốc cháy, cả bọn ghìm cương ngựa lặng lẽ nhìn ngôi nhà
chìm trong lửa.
An Long Nhi hỏi Lục Kiều Kiều: “Cô Kiều, lúc mới vào cô đã nhận ra đây là hung trạch ạ?”
“Ừm...”
“Nếu như lúc đó chúng ta đi ngay thì sẽ thế nào?”
“Không có nếu như, đây là ý trời...” Ngọn lửa hun nóng từng người, từng đợt khí nóng ùa tới, gương mặt thanh tú của Lục Kiều Kiều sáng bừng dưới ánh lửa, rịn ra
những giọt mồ hôi màu đỏ máu.
“Vậy nghĩa là tòa hung trạch này đã được định sẵn sẽ có người chết?” An Long Nhi liên tục thì thầm hỏi Lục Kiều Kiều.
Lục Kiều Kiều đáp như chém đinh chặt sắt: “Phải.”
“Chúng ta phá án bức cho Trương Phúc Long và Ninh Nhi tự sát cũng là số mệnh an bài sao?”
Lục Kiều Kiều hít sâu một hơi, lau mồ hôi trên trán, nói: “Mệnh bọn họ hẳn là như thế...”
An Long Nhi chau mày nhìn ngọn lửa nói: “Phong thủy có thể thay đổi được chuyện này không?”
“Chúng ta đến chậm rồi...”
Tâm trạng Lục Kiều Kiều nặng nề đến độ không thể nghĩ những vấn đề này nữa, cô đi tới bên cạnh Bội Vân hỏi: “Cô có về nhà họ Trương không?”
Bội Vân lạnh lùng trả lời: “Tuyệt đối không, tôi đã chết ở trong đó rồi.”
Lục Kiều Kiều cười khổ, hỏi Dương Phổ: “Dương đại nhân, chúng tôi có thể đi được chưa?”
Dương Phổ nói: “Ta cũng phải đi thôi, bằng không lát nữa trời sáng sẽ có dân làng tới cứu hỏa, ta cũng chẳng giải thích được với họ.”
“Vậy là ngài thành tội phạm phóng hỏa rồi.” Lục Kiều Kiều ngáp dài nói.
Dương Phổ gật đầu: “Ừm, đi thôi, đến Thiều Châu ta mời các vị uống trà sớm.”
Jack chợt nói: “Đợi một chút, còn con Đại Hoa Bối...” Sau khi nhà họ Trương bắt lửa, Đại Hoa Bối liền chạy ra bên cạnh bọn Lục Kiều Kiều, ngẩn ngơ nhìn ngôi nhà
mình đã lớn lên với ánh mắt khó hiểu, giờ nghe Jack nhắc đến tên mình, nó lập tức quẫy đuôi chạy đến, cọ cọ đầu vào bàn tay anh.
Lục Kiều Kiều nói: “Để tùy xem con chó này muốn đi đâu...”
Vậy là Bội Vân nhân lúc trời tối lẳng lặng về quê, Dương Phổ và bọn Lục Kiều Kiều cùng xuất phát về hướng Thiều Châu.
Cỗ xe ngựa Tây chạy trên con đường làng, từ đằng xa trông thấy con Đại Hoa Bối vẫn ngơ ngác đứng trước cửa tòa nhà họ Trương bốc cháy rừng rực, tru lên ư ử
đau buồn, bóng dáng cô độc khiến người ta nhìn mà chua xót.
Nhưng một lúc sau, lại nghe thấy tiếng Đại Hoa Bối đuổi theo, An Long Nhi nói: “Xem kìa! Đại Hoa Bối đi theo chúng ta kìa!”
Jack cũng rất mừng rỡ hướng về phía con chó vỗ tay ầm ĩ: “Lên đây, mau lên đây!”
Đại Hoa Bối nghe thấy gọi liền nhảy phốc lên ghế trước xe ngựa, không ngừng liếm láp từng người một, khiến tay với mặt ai cũng đầy nước dãi.
Dương Phổ cưỡi ngựa đi bên cạnh, Jack, Lục Kiều Kiều và An Long Nhi đều ngồi ở ghế trước hóng gió. Vừa mới trải qua một sự việc kinh khủng nhường ấy, ra khỏi
tòa hung trạch âm u mù mịt, người nào người nấy đều chẳng hề buồn ngủ, chỉ muốn há to miệng ra hít thở bầu không khí trong lành.
Dương Phổ thấy cả bọn không nói năng gì, liền cất tiếng phá vỡ không khí trầm mặc: “Vốn hôm nay châu đồng[3] đại nhân tự mình đến khám nghiệm thi thể, nhưng
ông ấy có một vụ án khác cần xử lý, vì vậy ta mới thay thế...”
[3] Một chức quan thời Thanh, hàm tòng lục phẩm, thấp hơn tri châu, nhưng cao hơn châu phán.
Jack tò mò hỏi: “Các ngài không có quan chuyên phụ trách khám nghiệm xác chết à? Tôi thấy lúc trước khi ngài và các quan sai khác đến, còn có một người cùng phối
hợp với ngài kiểm tra xác chết mà?”
“Địa phương cấp châu trở xuống không có quan khám nghiệm thi thể, chỉ nha môn cấp tỉnh và trong hoàng cung mới có thôi... theo lệ, thường là do tri châu hoặc tri
huyện đích thân khám nghiệm xác chết...” Dương Phổ giải thích chế độ trong chốn công môn cho Jack.
“Làm quan ở Trung Quốc khó thật, chuyện gì cũng phải tự mình làm.” Jack cảm thán.
Dương Phổ cười khan mấy tiếng, đoạn nói: “Mạng người to bằng trời, để đảm bảo công chính, quan viên cấp bậc cao nhất ở địa phương nhất định phải đến hiện
trường đích thân kiểm tra thi thể, đây là luật lệ của Đại Thanh, cũng chẳng có gì để nói cả, đã làm quan thì phải có chuẩn bị trước rồi. Người đi cùng với tôi chỉ là một
tên ngỗ tác làm công cho quan phủ, y phụ trách di chuyển và lật giở thi thể, nói là đại nhân kiểm tra thi thể, thực ra đại nhân cũng chỉ nhìn thôi, không tự mình động tay
động chân vào con cá muối ấy đâu...”
Cả bọn nghe vậy đều phá lên cười ha hả, bầu không khí cũng thoải mái thêm phần nào.
An Long Nhi nói: “Vừa nãy cháu thấy Dương đại nhân cũng không động tay động chân gì, chỉ sai người kia lật giở thi thể...”
“Ta còn phải ăn cơm uống rượu chứ? Ta mà đụng chạm vào mấy cái xác ấy, lát nữa các vị lại chẳng dám uống trà sớm với ta nữa rồi, ha ha ha...” Dương Phổ làm
xong việc công vẫn hoan hỉ cười đùa, chỉ mấy câu nói đã khiến thái độ bọn Lục Kiều Kiều đối với y thay đổi không ít, y cũng cứ thao thao bất tuyệt nói chuyện giải
buồn với ba kẻ tâm sự trùng trùng ngồi trên xe ngựa.
“Jack tiên sinh, khi anh đuổi theo tôi yêu cầu quay lại có nói, Long Nhi huynh đệ đây xem phong thủy của nhà họ Trương đã nhận ra người nhà này đang rơi vào cảnh
túng quẫn, bị người ta ức hiếp, có thể có động sát nhân, không ngờ Long Nhi huynh đệ còn nhỏ tuổi, mà trình độ xem phong thủy đã cao như vậy rồi, thật đúng là anh
hùng xuất thiếu niên...”
Dương Phổ đã khen ngợi như thế, An Long Nhi không nói mấy lời khách khí cũng không được, bèn cất tiếng: “Dương đại nhân quá khen rồi, thực ra cháu chỉ học
có...”
Lục Kiều Kiều dùng cùi tay thúc vào ngực An Long Nhi một cái, An Long Nhi nhất thời nghẹn hơi không nói được tiếp nữa, Lục Kiều Kiều lập tức cướp lời: “Ba năm,
Long Nhi đã học được ba năm rồi, ha ha ha...”
An Long Nhi hung hắng ho mấy tiếng: “Khụ... vâng, vâng ạ...”
Dương Phổ hình như đã tìm thấy đúng chủ đề, ngữ điệu phấn chấn hẳn lên: “Vậy thì tốt quá, châu đồng đại nhân của chúng ta làm quan thanh liêm chính trực, nhưng
lại rất yêu thích phong thủy, đang ngày đêm phiền não vì việc quản trị nhân dân, nếu Long Nhi huynh đệ có thể giúp châu đồng đại nhân một phen, thì thực đúng là
phúc khí của dân chúng. Long Nhi huynh đệ khí độ bất phàm, lại vận dụng phong thủy như thần, Jack tiên sinh phá án cẩn trọng chu đáo, châu đồng đại nhân gặp các
vị nhất định sẽ hoan hỉ bội phần, để ta làm chủ mời ba vị đến Thiều Châu phủ làm khách, không biết ba vị có nể cái mặt này không?”
Jack và An Long Nhi đều không dám nói gì, len lén liếc trộm Lục Kiều Kiều. Thấy Lục Kiều Kiều đang vuốt ve đầu con Đại Hoa Bối, nhìn về phía trước, đầu khe khẽ
gật theo đà xe chạy, Jack lập tức nói: “Cám ơn lời mời của Dương đại nhân, có điều người hầu gái này của tôi đang bệnh, phải kiếm nơi nào nghỉ ngơi trước đã...”
Jack thấy đầu Lục Kiều Kiều càng gật gù nhiều hơn, khóe miệng thoáng hiện nụ cười.
Dương Phổ lấy làm vui vẻ nói: “Đương nhiên là được, giờ vào thành uống ly trà Bạch Mao trước đã...”
Phương Đông dần bừng sáng, khi ánh hồng của vầng dương chiếu lên đỉnh cỗ xe ngựa, Dương Phổ và nhóm ba người Lục Kiều Kiều đã đến bên bờ Trinh Giang, nhìn
sang bên kia sông chính là thành cổ Thiều Châu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT