"Còn có cả hình sát nữa?" Phạm Trọng Lương không ngờ một cái lồng chim lại gây ra nhiều chuyện như thế.
An Long Nhi nói: "Hình dạng hòn núi giả này như hổ, mà hổ chính là biểu trưng cho thế của quan ở trong nha môn. Xây lồng chim ở phía trước hổ đá thế này còn gọi gì
là lồng chim nữa chứ? Rõ ràng là một cái lồng nhốt hổ; Phạm đại nhân nếu không tin, có thể đứng ở cửa nhập khí của hậu hoa viên nhìn qua đây, hòn núi giả vừa khéo
bị cái lồng chim ở trước mặt trùm lên, khí vừa qua cửa đã vào lồng trước..."
Phạm Trọng Lương rảo chân bước ra chỗ cửa vườn, quả nhiên do sự sai lệch về góc nhìn, ông ta trông thấy hòn núi bị trùm bên trong lồng chim, trên trán đã bắt đầu
lấm tấm mồ hôi.
Lục Kiều Kiều nghe tới đây, lại để ý thấy thần sắc của Phạm Trọng Lương, biết rằng đã đến lúc tăng thêm vài ba phần áp lực, bèn nói với ông ta: "Phạm đại nhân
trước nay vốn dĩ chỉ là hổ ở trong lồng, chẳng trách hơn nửa năm nay muốn chỉnh đốn tác phong của đám quan lại dưới quyền mà lực bất tòng tâm, cứ tiếp tục thế này,
chỉ sợ nanh vuốt cũng bị nhổ mất."
An Long Nhi cũng nói: "Mãnh hổ vào lồng cũng là điềm báo đại nhân vào lồng, vì vậy cháu mới bạo gan phỏng đoán Phạm đại nhân sẽ vướng phải vạ ngục tù."
Lục Kiều Kiều không để nó dừng lại, lập tức tiếp lời: "Nói không chừng người ta đã chỉnh lý xong các tư liệu về Phạm đại nhân, mật tấu lên triều đình từ lâu rồi cũng
nên."
"Vậy phải làm sao?" Mồ hôi lạnh bắt đầu chảy trên mặt Phạm Trọng Lương.
Lục Kiều Kiều nói: "Về mặt phong thủy có thể cứu được, chỉ là không biết kiếp số của Phạm đại nhân có phải do ý trời hay không, chuyện này lại liên quan đến sự đi ở
và an nguy của trên dưới hơn trăm người trong nha môn, đồng thời ảnh hưởng đến sinh kế của dân chúng cả châu huyện, chúng tôi không dám tùy tiện làm trái ý trời
mà phá đi cục diện phong thủy này."
Phạm Trọng Lương lấy khăn tay lau mồ hôi trán, đoạn cất tiếng hỏi: "Cô nương còn muốn gì nữa?"
"Tôi thấy hai bên xương gò má của Phạm đại nhân có Thiên quan tinh nhô cao; mũi nhỏ cánh mỏng, Tài tinh nghèo nàn, đúng như câu bậc đại quý không hỏi việc tiền
tài, quan cao hiển quý mà không có Tài tinh chiếu rọi mới là tước vị chân chính; dân nữ tin rằng Phạm đại nhân là vị quan tốt, không dư dật tiền của để trả thù lao cho
việc bày cục phong thủy, nên chỉ cầu mong đại nhân có thể cho dân nữ một món nợ ân tình…"
Phạm Trọng Lương nói: "Đúng thế, Phạm mỗ thực sự không có nhiều vàng bạc để cảm tạ các vị, có điều nếu là việc hợp lý hợp tình mà Trọng Lương này có năng lực
thực hiện, ta nhất định sẽ đáp ứng."
Lục Kiều Kiều nghe tới đây, liền nhoẻn miệng cười tươi tắn: "Dân nữ tuyệt không dám đưa ra yêu cầu quá đáng với Phạm đại nhân, vì vậy, xin ngài hãy đáp ứng với
dân nữ trước đã."
Phạm Trọng Lương thực tình không thể nhìn thấu Lục Kiều Kiều đang suy tính điều gì, ông ta nhìn thẳng vào mắt cô, hồi lâu sau mới nói: "Được, ta chấp thuận, cô
nương nói đi."
"Đa tạ Phạm đại nhân, dân nữ cũng tin ngài không phải hạng người nuốt lời, nên mới dám đưa ra thỉnh cầu này; hôm nay chúng ta đều bình thường an ổn, chỉ mong
ngày sau ngộ nhỡ chúng tôi có chuyện cần nhờ vả, xin Phạm đại nhân nhớ là mình thiếu chúng tôi một món nợ ân tình." Thì ra Lục Kiều Kiều đang tròng thêm một
vòng đai bảo hiểm nữa.
Phạm Trọng Lương và Dương Phổ nghe xong đều thở hắt ra một tiếng, Phạm Trọng Lương nói: "Phạm mỗ nhận lời với cô nương, sau này xin nợ cô nương một món
ân tình."
Bấy giờ Lục Kiều Kiều mới xoa dịu bầu không khí, làm bộ ngây thơ nũng nịu bảo Phạm Trọng Lương: "Đại nhân nói ra là phải giữ lời đấy nhé, bằng không sẽ bị sét
đánh đấy!"
Phạm Trọng Lương nghiêm nghị nói: "Nhất định ta sẽ trả nợ."
Từ nãy, bên ngoài hậu hoa viên đã có một người đàn ông trung niên tầm trên dưới bốn mươi tuổi đứng lẳng lặng nghe trộm mấy người bọn Phạm Trọng Lương nói
chuyện. Y mặc áo dài màu xanh trắng, vóc người tầm thước, thân hình gầy gò, nhưng lại có gương mặt chữ điền góc cạnh, quai hàm đầy đặn. Người này chính là âm
dương quan Triệu Kiến của phủ Thiều Châu.
Triệu Kiến là phong thủy sư Giang Tây đến Quảng Đông lang bạt mưu sinh, sau khi học được tuyệt học gia truyền, lại trải qua nhiều năm ngao du kiểm chứng, trình độ
phong thủy cũng khá cao. Chỉ tiếc, kẻ này tham tài bạc nghĩa, xưa nay chỉ tin rằng "có tiền có thể sai khiến được cả quỷ thần".
Một năm trước, y bố trí huyệt Linh Quy Ẩm Thủy cho nhà họ Ôn ở thôn Ôn Phượng, Thanh Thành, sau đó không lâu lại được phủ Quốc sư bí mật triệu kiến, dùng
vàng bạc nhờ y kiếm cơ hội phá đi cái huyệt lành ấy, khơi ra cuộc tranh đấu giữa thôn Ôn Phượng và thôn Thượng Cát, cuối cùng để lại một đống rắc rối cho Hữu
Hiên tiên sinh và Lục Kiều Kiều ra tay thu dọn.
Triệu Kiến nhận được vàng bạc của hai thôn, lại có cả tiền thưởng của phủ Quốc sư, cuối cùng còn đàm phán với phủ Quốc sư, được nhận chức âm dương quan ở nha
phủ Thiều Châu, chủ quản việc chiêm bốc bói toán của một châu ba huyện, có thể nói là thăng quan phát tài, được cả danh lẫn lợi.
Sau khi đến phủ Thiều Châu nhậm chức, Triệu Kiến và đám quan lại trong nha môn ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, kết bè kết đảng cùng kiếm chác nhiều khoản lớn. Y
vận dụng thuật phong thủy tu sửa nha môn thành một bố cục vượng tài kiểu như Tụ Bảo bồn, dựa theo bát tự của quan viên lớn nhỏ mà sắp xếp lại các phòng các ban,
đồng thời bất chấp thủ đoạn tiến hành thanh tẩy các quan lại chính trực trong nha môn, nhanh chóng kiến lập một hãng buôn ngầm do quan lại làm chủ, bao tiêu thuốc
phiện của cả ba huyện thuộc phủ Thiều Châu.
Khi ấy, cả nha môn từ trên xuống dưới đều thực sự cảm nhận được thế nào là tiền vào như nước, số bạc bọn họ được chia phần cuối năm còn nhiều hơn cả thuế phải
nộp lên triều đình, bạc trắng lóa mắt mỗi ngày đều ùn ùn chảy vào cửa nha môn.
Chẳng ngờ đến Tết năm nay, tri châu đại nhân lạc cực sinh bi, chết vì thượng mã phong, Triệu Kiến cũng bị bất ngờ. Có điều, người tính không bằng trời tính, khó tránh
chuyện ngoài ý muốn, huống hồ người chết cũng đâu phải là y, ai mà lo được nhiều đến thế, y chỉ lo nghĩ xem làm sao để lôi kéo vị quan tân nhiệm cùng nhau tiếp tục
kiếm tiền.
Nhưng lần này, hoàng thượng lại phái một kẻ tính tình cương trực, vừa cứng rắn lại vừa đáng ghét là Phạm Trọng Lương đến, mấy trò lung lạc của Triệu Kiến đều
không thực hiện được, việc buôn bán thuốc phiện của nha môn cũng phải thu hẹp rất nhiều, nhiều việc đều phải chuyển vào hoạt động bí mật.
Triệu Kiến thấy dòng tiền cuồn cuộn chảy vào túi bị chặn mất hơn nửa thì lòng nóng hơn lửa đốt, không làm thì thôi, đã làm thì làm cho trót, bèn bày ra bố cục phong
thủy nhốt hổ trong lồng, đồng thời bịa đặt chứng cứ, mật cáo Phạm Trọng Lương tham tiền phạm pháp, cấp trên tự nhiên sẽ cử người đến tìm họ Phạm kia nói chuyện.
Nếu người tốt tìm đến Phạm Trọng Lương, ông ta sẽ phải dành tâm tư giải thích tại sao mình không phải tham quan ô lại, nhiệm kỳ ba năm thoắt cái trôi qua, ông ta
cũng chẳng còn tâm sức đâu mà đối phó với chuyện bên dưới nữa; nếu khâm sai là tham quan thì càng tốt, Phạm Trọng Lương còn phải bỏ tiền ra mua chuộc mới
hòng thoát thân, lúc ấy bọn y sẽ có kịch hay để xem.
Bỏ ra một nghìn lượng bạc để lật đổ tên ôn thần chặn đường phát tài của mình cũng chẳng coi là đắt, phen này Triệu Kiến đã chuẩn bị sẵn một nghìn lượng bạc ròng,
chỉ đợi đạo đài đến điều tra án, y sẽ đem chôn bên dưới hậu hoa viên của Phạm Trọng Lương.
Nhưng quan đạo đài tra án còn chưa xuất hiện, đã có ba vị khách không mời ở đâu đến. Triệu Kiến trước giờ vẫn hết sức chú ý đến nhất cử nhất động của Phạm
Trọng Lương, lần này cũng không phải ngoại lệ, y đích thân cầm một tờ văn kiện đứng trước cửa, âm thầm quan sát xem ba kẻ này rốt cuộc là người thế nào.
Từ đằng xa, y đã trông thấy một thằng bé tóc vàng tay cầm la bàn chỉ trỏ vào hòn núi giả và lồng chim, rồi lại thấy một cô gái thân hình yểu điệu và một gã Tây cao
lớn đứng bên cạnh không ngừng phụ họa, giảng giải bố cục phong thủy hổ trong lồng.
Vốn dĩ Triệu Kiến đã gạt được Phạm Trọng Lương trước nay vẫn luôn tự tin về trình độ phong thủy của mình, trong lòng chỉ mong đợi đến ngày ông ta toi đời. Chẳng
ngờ lại xuất hiện ba kẻ trông đi trông lại cũng chẳng thấy giống phong thủy sư chút nào, vậy mà vừa chỉ đã trúng chỗ mấu chốt nhất của toàn bộ cục thế phong thủy,
thế này chẳng phải là đến phá quán, đập bát cơm ăn của người ta rồi sao?
Nếu bố cục phong thủy này bị nhìn thấu, bất cứ viên châu quan ngu xuẩn nào cũng lập tức ý thức được rằng chuyện này có dính dáng đến âm dương quan biết thuật
phong thủy trong nha môn. Vậy thì dù đám quan lại có thể tiếp tục buôn lậu thuốc phiện hay không, y chắc chắn sẽ là người đầu tiên bị đá khỏi cuộc chơi này.
Không thể được, không thể để ba kẻ này tiếp tục, Triệu Kiến hạ quyết tâm, tóm vòng cửa đập mạnh mấy cái, không đợi Phạm Trọng Lương lên tiếng hỏi, đã tự tiện
đẩy cửa đi vào hậu hoa viên.
Từ đằng xa, y đã lớn tiếng chào hỏi, chỉ mong nhanh chóng ngắt lời thằng nhóc tóc vàng kia: ''Phạm đại nhân, thì ra ngài có khách ạ, thật ngại quá, hạ quan lại phải
quấy rầy ngài một chốc rồi, ở đây có mấy bản công văn hỏa tốc cần ngài xem qua trước."
Phạm Trọng Lương vừa đáp ứng nợ Lục Kiều Kiều một món nợ ân tình, đang chuẩn bị nghe xem làm sao phá giải được cục thế nguy nan trước mắt, liền thấy Triệu
Kiến bước vào. Xét ra, việc công vẫn nên ưu tiên xử lý trước, nên ông ta liền nhận lấy công văn rồi lập tức mở ra xem, vừa xem vừa nói với bọn Lục Kiều Kiều:
"Vị này là âm dương quan của nha môn chúng ta, Triệu Kiến, Triệu tiên sinh…"
Nói đoạn, lại quay đầu bảo Triệu Kiến: "Mấy vị đây là bạn của bản quan, Jack tiên sinh và cô cháu nhà họ An…"
Lục Kiều Kiều, An Long Nhi cùng Jack vừa nghe thấy cái tên này đều lấy làm kinh ngạc, đưa mắt nhìn nhau, rồi cùng lúc "ồ" lên một tiếng.
Câu chuyện dài của bọn họ ở núi Kê Đề, Thanh Thành, chính là do tên Triệu Kiến này chọc ngoáy khơi ra đầu tiên, làm sao ba người lại không nhớ tên y cho được.
Lúc này, nghe Phạm Trọng Lương nói Triệu Kiến là âm dương quan trong nha môn, cả ba hiểu ra ngay toàn bộ đầu đuôi sự việc Triệu Kiến phá hoại huyệt Linh Quy
của thôn Ôn Phượng, sau đó nhận tiền, nhận chức quan từ phủ Quốc sư.
Cả bọn lịch sự chào hỏi nhau xong xuôi, Triệu Kiến nói với Lục Kiều Kiều: "Nghe khẩu âm An tiểu thư không giống người Quảng Đông."
Lục Kiều Kiều tỏ vẻ khinh khỉnh đưa mắt dò xét tên phong thủy tà sư này, không hề nhân nhượng y chút nào: "Nghe khẩu âm Triệu tiên sinh cũng không phải người
Quảng Đông mà."
Phạm Trọng Lương đang xem công văn, thấy hai người này chào hỏi mà như hai con chó gặp nhau, chỉ chực xông vào ẩu đả tới nơi, ông ta liền ngẩng đầu lên hỏi:
"Bản quan cũng không phải người Quảng Đông, có vấn đề gì sao?''
Lục Kiều Kiều cười cười nói: "Không có vấn đề gì, tôi nghe khẩu âm thấy thân thiết nên mới trao đổi một chút thôi, nguyên quán Triệu tiên sinh ở đâu nhỉ?"
Trước mặt Phạm Trọng Lương, Triệu Kiến không thể làm trò nói xằng nói bậy như Lục Kiều Kiều được, đành phải thành thực trả lời: "Triệu Kiến là người Giang Tây,
An tiểu thư cũng là người Giang Tây phải không?"
"Triệu tiên sinh nhậm chức âm dương quan, chắc hẳn là phong thủy sư Giang Tây rồi?"
"Không dám, chỉ có chút hư danh mà thôi." Triệu Kiến chắp tay nhún nhường một câu.
"Triệu Kiến tiên sinh đại danh đỉnh đỉnh, đã làm không ít chuyện tốt bên ngoài, đến cả người như tôi cũng từng nghe qua tiếng tăm của ngài cơ mà..." Lục Kiều Kiều
biết loại phong thủy sư có thể phá huyệt hại người vì tiền tài hay chức quan, chắc chắn cũng có thể sắp đặt ra bố cục phong thủy này để hại người. Bố cục hổ trong
lồng này nhất định là hành vi của Triệu Kiến, giờ y đã tự động đến nạp mình, há chẳng phải vừa khéo có thể giải quyết luôn chuyện ở thôn Ôn Phượng hay sao?
Triệu Kiến vốn định ngắt lời bọn họ, sau đó tùy cơ ứng biến, ở trước mặt Phạm Trọng Lương đặt điều vu cho ba người bọn Lục Kiều Kiều là quân lừa đảo giang hồ,
đuổi ra khỏi nha môn, không ngờ lại bị đối phương nhận ra, ý vội nói: ''Triệu mỗ xưa nay chỉ xử lý việc công trong nha môn, rất ít khi ra ngoài đến những chỗ hỗn tạp.
Liệu có phải An tiểu thư quanh năm lưu lãng giang hồ, gặp người vô số nên đã nhớ lầm rồi không?"
Lời của Triệu Kiến vừa dứt, Phạm Trọng Lương và Dương Phổ đều giật nẩy mình, thầm nhủ hai người này sao lại nói năng kiểu ấy, lẽ nào bên trong còn có nội tình gì
khác?
Thời đại ấy việc nữ tử lưu lạc giang hồ đã là hạ tiện lắm rồi, lại nhắc đến chuyện gặp người vô số, chính là mắng đối phương dâm đãng không có đức hạnh, Triệu Kiến
vừa mở miệng đã mắng người, dè bỉu Lục Kiều Kiều như vậy là muốn nhanh chóng đoạt lấy quyền chủ động trước mặt Phạm Trọng Lương.
Lục Kiều Kiều vừa nghe Triệu Kiến ngậm máu phun người, biết ngay đối phương muốn tiên phát chế nhân, liền hỏi: "Triệu tiên sinh đến nha môn nhậm chức từ năm
ngoái phải không?"
Chuyện này có ghi lại trong hồ sơ của nha môn, Triệu Kiến chỉ có thể trả lời: "Đúng, xin hỏi có vấn đề gì không?"
"Là phủ Quảng Châu điều ngài đến?''
"Đúng vậy, Triệu mỗ chỉ là một viên tiểu lại, dù chưa có phẩm trật gì cũng là mệnh quan triều đình. Còn An tiểu thư từ đâu đến, muốn đi tới đâu? Ta thấy khí sắc của
An tiểu thư hẳn đang bị vướng vào việc tố tụng, chẳng lẽ cô là tội phạm đang bị triều đình truy nã?"
Lục Kiều Kiều khinh bỉ nhìn Triệu Kiến, đáp trả: "Người chốn công môn nói năng phải có chứng cứ, ngài nói truy nã thì là truy nã chắc? Có điều, tôi cũng biết cái chức
âm dương quan này của ngài từ đâu mà có đấy."
Phạm Trọng Lương và Dương Phổ có nằm mơ cũng không ngờ được Triệu Kiến vừa bước vào, tình hình đã đột nhiên xoay chuyển như thế. Dương Phổ lập tức kêu
hai người dừng lại: "Hai vị tạm ngưng đã, có gì từ từ nói. Triệu tiên sinh có quen biết An tiểu thư sao?"
"Không quen biết."
"Không quen biết thì tốt, mọi người đều không có ân oán gì, vui vẻ chào nhau là được rồi, nếu không có chuyện gì để hôm khác chúng ta lại gặp nhau nói chuyện."
Triệu Kiến thấy Dương Phổ đã nói như thế, lại nghĩ đến thái độ và những lời Lục Kiều Kiều vừa nói, biết rằng cứ nhùng nhằng mãi ở đây cũng không có lợi gì, đành
thuận thế rút lui luôn: "Phạm đại nhân, hạ quan xin phép đi trước, có điều những người này lai lịch bất minh, ngài phải hết sức cẩn thận."
Triệu Kiến nói xong liền chắp tay, quay người ra khỏi hậu hoa viên, đi thẳng đến chỗ Khoái ban phòng.
Triệu Kiến vừa chạm mặt với Lục Kiều Kiều đã cảm giác được bọn đối phương cũng là người trong nghề phong thủy, lần này hẳn là đến phá cục thế y bày ra; thêm
vào đó, y ý thức được người phụ nữ này dường như nắm tương đối rõ lai lịch của mình, chỉ cần bọn họ cho Phạm Trọng Lương biết xuất thân của y, thì ngày mai y sẽ
bị họ Phạm kia xử lý.
Nếu tội danh Phạm Trọng Lương dùng để bắt giữ Triệu Kiến không liên quan đến thuốc phiện, thì ba ban nha dịch có quen thân với y đến mấy cũng sẽ ra tay bắt
người. Cho dù y có trốn thoát được, thì đừng nói đến chuyện mất đi mối làm ăn mỗi năm thu nhập hàng nghìn hàng vạn lượng bạc trắng, y còn phải lưu lạc giang hồ,
lẩn trốn khắp nơi, quay trở lại những ngày khổ sở dãi dầu mưa gió. Lúc này, trong lòng Triệu Kiến chỉ nghĩ, ta chết chẳng bằng ngươi chết, chuyện này đã bị dồn đến
đường cùng, y chỉ còn một lựa chọn duy nhất.
Giờ y đi đến Khoái ban phòng, là để tìm Mã Kiệt, điển sử chủ quản ba ban nha dịch.
Trong nha môn có ba ban nha dịch, là lực lượng vũ trang chủ yếu, lần lượt chia làm: Tạo ban, Tráng ban và Khoái ban.
Tạo ban chủ quản việc cảnh vệ trong nha môn, những chuyện như mở đường, hành hình, quản lý nhà ngục đều thuộc chức trách của nha dịch Tạo ban.
Tráng ban phụ trách các công việc đòi hỏi sức lực, kỳ thực chính là lao động chân tay, có điều, thông thường trong nha môn cũng không có mấy việc kiểu này, nên
không phân rõ Tạo ban và Tráng ban, hai ban vẫn cứ làm việc đan chéo nhau.
Khoái ban lo việc tróc nã tội phạm. Nha dịch của Khoái ban có võ công cao cường nhất, cũng thường có cơ hội ra ngoài, trong đám quan lại buôn lậu thuốc phiện ở
phủ Thiều Châu, bổ đầu Khoái ban là lực lượng cốt cán nhất.
Điển sử Mã Kiệt béo bụng nhưng cường tráng, mày rậm mắt to. Y đang ngồi trong phòng của Khoái ban uống trà tán chuyện đợi ăn cơm trưa với mấy tên bổ khoái,
vừa thấy Triệu Kiến vội vã chạy vào, liền toét miệng cười đứng lên đón tiếp.
Tâm trạng Triệu Kiến không được vui vẻ như y, chào hỏi xong liền kéo Mã Kiệt vào một góc phòng, thì thầm vào tai: "Lần này phiền phức to rồi, lão Phạm định ra tay
đối phó chúng ta..."
Mã Kiệt cười hì hì hà hà nói: "Ngày nào mà lão Phạm chẳng muốn đối phó với chúng ta chứ? Nhưng lão có chứng cứ đâu, cũng phải có người ra tay nữa chứ, ba ban
nha dịch chúng ta không động thủ, lão có thể tự mình bắt người chắc?"
Triệu Kiến nói: "Đến ông còn biết lão không thể dựa vào các người, chẳng lẽ lão ấy lại không nghĩ ra? Lão Phạm không thèm nhờ đến đám nha dịch các người đâu,
đang mời người bên ngoài về…"
Mã Kiệt nói: "Lão cũng không thể bắt hết cả ba ban nha dịch lại chứ?"
"Tất nhiên là không rồi, lão làm châu đồng một năm, cũng biết không thể chỉnh trị tất cả chúng ta, giờ lão định tách từng người ra để xử lý, người đầu tiên chính là ông
đấy." Triệu Kiến lo âu nói tiếp: "Ông phụ trách ba ban nha dịch, bắt ông rồi đám người cầm đao cầm côn kia sẽ không làm loạn nữa, tôi mà là lão Phạm thì cũng bắt
ông đầu tiên."
Mã Kiệt đảo mắt: " Có nhẽ đâu thế? Lão cũng phải có chút chứng cứ mới được chứ nhỉ?"
Triệu Kiến kéo Mã Kiệt lại thì thầm: "Ông bắt bọn phạm nhân kia có chứng cứ hay không hả? Chứng cứ toàn là nghiêm hình tra tấn mà ra cả, ông cứ tự mình nếm thử
những thứ hình cụ ấy, nào là kẹp ngón tay, nào là gậy... xem có chịu được không, hả?"
"Chậc, Triệu Kiến, không phải ông nói đang tố lão ta với thượng cấp hay sao? Còn muốn bày ra bố cục phong thủy hại lão chết, lại bảo trong nửa năm nhất định sẽ
khiến lão toi đời, lần này thì đổ hết lên đầu tôi rồi! Ông làm ăn kiểu gì vậy?"
Triệu Kiến nói: "Giờ nói những chuyện ấy có ích gì chứ, trong nhà lão Phạm đang có mấy người bàn tính chuyện này, tôi vừa đi vào nghe được, mấy ngày tới lão sẽ ra
tay bắt mấy nhân vật chủ chốt, không dùng người trong nha môn chúng ta ra tay đâu..."
Triệu Kiến nói: "Ông nói vậy ý là sao? Không tin thì cứ ở đấy mà chờ bị bắt đi, vàng bạc kiếm được trong quá khứ phải nôn hết ra, vợ con ông có liên lụy hay không
còn chưa biết, nhưng cái đầu ông thì bị chém là chắc rồi."
"Vậy phải làm sao?" Mã Kiệt đã mang máng hiểu ý Triệu Kiến, chỉ là xưa nay chưa bao giờ y nghĩ sẽ có ngày hôm nay, nên nhất thời đầu óc vẫn biêng biêng không ý
thức nổi.
"Nếu giờ ông lập tức bỏ trốn, lão Phạm sẽ lập tức tróc nã ông, Mã Kiệt à, dáng người ông cao lớn dễ nhận ra thế này, người quen mặt ông cũng không phải ít, ông trốn
đi đâu đây?"
Mã Kiệt vò đầu bứt tai hít vào một hơi khí lạnh: "Chậc chậc... hừ…"
Triệu Kiến còn nôn nóng hơn cả y: "Tôi biết ông đang cuống cuồng không nghĩ ra được chủ ý gì, để tôi nói cho ông biết, giờ lão Phạm chưa đủ chứng cứ, nhất định sẽ
bắt ông về dùng hình tra khảo ép cung. Nhưng không phải hoàng thượng phái người đến điều tra chúng ta, mà là lão Phạm ấy tự mời người ra tay, vì vậy chúng ta đành
ra tay sớm hơn một bước... giờ chỉ còn một con đường ấy thôi, làm thịt lão Phạm..."
"Hả?!" Mã Kiệt nghe tới đây thì sợ giật nẩy cả mình: "Đầu năm vừa mới chết mất một tri châu, giờ lại chết thêm người nữa liệu có khi nào đổ hết lên đầu chúng ta hay
không? Không được không được..."
"Giờ là lúc ngươi chết ta sống rồi!" Triệu Kiến thì thầm, thần sắc căng thẳng nghiêng ngó bên ngoài, nói: "Năm ngoái ông nhận bao nhiêu bạc? Mấy nghìn lượng đấy lão
ca à, ông cũng muốn còn cái mạng mà tiêu đống tiền ấy chứ? Lão Phạm ngỏm rồi tôi với ông vẫn còn cơ hội tiếp tục ở lại nơi này. Lão ta hơn năm mươi rồi, chết cũng
là chuyện hết sức bình thường, người trước mới bốn mươi đã toi đời đấy thôi... Có ai bảo ông lấy đao đâm chết lão đâu, người ta cũng có lúc gặp tai nạn ngoài ý muốn
chứ!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT