Sau khi trở về từ nhân gian, Quân Tử Thiều liền rõ ràng cảm nhận được sự thay đổi Thanh Hoa.

Hắn không cho nàng ăn gậy, cũng không đánh nàng nữa. Đôi khi nàng sờ mó bàn tay nhỏ của hắn, hắn cũng trầm mặc không nói một câu.

Tất Phương nói đây là một hiện tượng tốt, nhưng dù thế nào đi nữa nàng cũng không thể đưa chuyện này vào phạm vi hiện tượng tốt được. Nàng vẫn cảm thấy, tình yêu của nam nhân đều phải khó chịu, rụt rè, giống như những nam tử thế gia ở Vô Phương giới kia, ngươi sờ sờ hắn, hắn mà rút kiếm đâm ngươi một tẹo, liền chứng tỏ rằng hắn yêu thích ngươi; nếu hắn rút kiếm ra trực tiếp đâm chết ngươi, vậy thì chứng tỏ hắn không thích ngươi; hắn đâm ngươi không chết bèn dứt khoát không đếm xỉa tới ngươi, bộ dạng bị cường quyền áp bức, chứng minh rằng hắn vẫn không hề thích ngươi.

Nàng suy tới xét lui, hoàn toàn cảm thấy Thanh Hoa là loại sau cùng. Nàng nghĩ, có lẽ nàng đã dồn ép quá gấp, cho nên bèn tính toán cho Thanh Hoa chút thời gian hạ nhiệt.

Lịch báo cáo công tác một tháng vài lần không định kỳ đã biến thành một tháng hai lần, mật độ sờ tay nhỏ cũng từ từ giảm xuống. Sự thật chứng minh phương thức của nàng xác thực hữu hiệu, hiện tại nàng đến Thái Hòa cung, Thanh Hoa đã bắt đầu chủ động nói chuyện với nàng, chủ động pha trà, thỉnh thoảng còn có thể cười với nàng một cái.

Thanh Hoa bình thường không cười nhiều lắm, ngẫu nhiên nở nụ cười, tựa như hoa nở khắp núi, khiến người xem xao xuyến, luôn không nhịn được muốn nhào tới hôn một cái. Nhưng Quân Tử Thiều cảm thấy, bản thân nhất định phải giữ bình tĩnh, không thể lại để trong lòng Thanh Hoa nảy sinh ý nghĩ tránh xa, cho nên chỉ có thể cố tình nghiêm mặt, kiềm chế đáy lòng rối loạn, tránh cho Thanh Hoa nhận ra ý đồ hèn mọn của chính mình.

Thời gian đến chỗ của Thanh Hoa ít đi, thời gian đến nơi ở của Tả Cao ngày càng nhiều.

Tả Cao chính là vị Trạng nguyên mà nàng và Thanh Hoa đã cứu, từ sau khi Thanh Hoa xuất hiện, Tả Cao liền xem Thanh Hoa và Quân Tử Thiều là ân nhân cứu mạng, chỉ cần Quân Tử Thiều xuất hiện, cho dù Tả Cao đang rất bận cũng sẽ đi chơi cùng Quân Tử Thiều.

Nhân gian phồn hoa, từng ngày từng ngày trôi qua, Quân Tử Thiều lại nảy ra ý tưởng chơi đùa mới, hôm đó sau khi đến Thái Hòa cung bị bắt nạt lần nữa, Quân Tử Thiều hạ phàm nói với Tả Cao: “Chúng ta đi dạo kỹ viện đi.”

Tả Cao đang phê duyệt công văn lập tức bèn phát hoảng, ngẩng đầu cả kinh nói: “Tiên quân người nói cái gì?! Người lặp lại lần nữa đi?!”

“Ta nói,” trên mặt Quân Tử Thiều hiện ra vẻ ưu sầu, “Đêm dài đằng đẵng, lòng dạ nào mà ngủ, chúng ta cứ đến kỹ viện dạo chơi thôi…”

“Rầm” một tiếng thật lớn, Tả Cao lăn từ trên ghế xuống đất.

Cùng lúc đó, trên Thiên đình, Thanh Hoa đang cầm quân cờ đánh với Thiên đế.

Trên đồ trận thiên la địa võng(1), quân cờ chém giết lẫn nhau, bên trắng bị bên đen vây khốn trùng trùng, hoàn toàn không chừa một con đường sống, Thiên đế cầm quân cờ trắng không khỏi thở dài khe khẽ: “Tất Phương nói với ta ngươi đang theo đuổi Tử Thiều Thần quân, lại cầu mà không được, lúc trước ta không tin, nhưng nhìn bàn cờ đầy sát ý này của ngươi, ta thực sự tin một chút rồi.”

Đặt quân cờ xuống, ngước mắt lên nhìn, Thiên đế có chút ý muốn trêu ghẹo: “Thật à?”

“Ừm.” Thanh Hoa chẳng hề kiêng kị, nhấc cờ đặt cái cộp lên bàn cờ, giọng điệu nhàn nhạt nói: “Từng thấy ngu ngốc, nhưng chưa bao giờ thấy qua ngu ngốc đến như thế.”

Đúng vậy, hắn, Thanh Hoa Đế quân, cũng đã sa đọa tới mức độ sử dụng mỹ nhân kế, nhưng đối phương cứ như rùa đen hết trốn lại tránh, thực sự là ngốc nghếch có một không hai.

Thiên đế nghịch con cờ trong tay, chậm rãi thở dài lên tiếng: “Ta còn tưởng rằng, ngươi sẽ luôn chờ Tử Thiều.”

Nghe xong lời ấy, Thanh Hoa hơi ngẩn người, hồi lâu sau, hắn mới chầm chậm mở miệng, giọng nói chứa đầy cay đắng: “Nàng…có lẽ không về được nữa.”

Cùng là Tử Thiều như nhau, nhưng Tử Thiều trong miệng Thiên đế lại là đứa bé gái mồ côi của vị tội thần năm đó, Tuế Tử Thiều.

Thiên quân Tuế Ngôn An, trước khi bị xử phạt cực hình, đã từng hứa gả nữ nhi duy nhất của hắn cho người bạn tốt Thanh Hoa Đế quân, đó cũng là chuyện đào hoa duy nhất trong hàng trăm nghìn vạn năm nay mà Thanh Hoa dính vào và thừa nhận.

Tuy rằng Tuế Tử Thiều của năm đó chỉ là một đứa trẻ, nhưng bắt đầu từ khi nàng được hứa gả cho hắn, Thanh Hoa bèn coi nàng như một loại trách nhiệm. Năm đó Tuế Ngôn An bị xử cực hình, vợ con bị lưu đày đến hồng hoang, không thể bảo vệ vị hôn thê của mình có lẽ là việc mà Thanh Hoa áy náy nhất cả đời này.

Kỳ thực trong ấn tượng của Thanh Hoa, Tuế Tử Thiều vẫn luôn mang hình hài đứa bé, vóc dáng nhỏ tuổi chỉ cao đến ngang eo hắn, bình thường luôn là hắn dẫn nàng theo. Khi ấy trẻ con không hiểu chuyện, nên thường ồn ào đòi hắn làm phu quân của nàng, ở cùng nàng cả đời. Sau đó nàng bị Tuế Ngôn An mang đi, vừa đi là đi đến mấy ngàn năm, ngàn năm sau gặp lại, nhưng là vào một đêm không ngủ.

Lúc đó phụ thân nàng vừa mới bị phán xử cực hình, trong đêm mưa, kiếm của nàng phá trời mà lao đến, đâm vào vai hắn.

Bé gái sớm đã lớn lên thành thiếu nữ dáng ngọc yêu kiều, nhưng đã không còn nét dịu dàng hoạt bát năm nào. Nàng đứng trong màn mưa, cả người ướt sũng, mang theo một thân đầy thương tích, thấm đẫm nước mưa.

Nàng hỏi hắn bằng giọng khắc nghiệt: “Vì sao không cứu người?! Người là tri kỷ hảo hữu của chàng, là giao tình khắc cốt(2) của chàng, từ thượng cổ đến nay, người và chàng vào sinh ra tử, họa phúc có nhau, bây giờ người gặp kiếp nạn này, vì sao không cứu người?!”

“Chàng rõ ràng có thể cứu người, chàng rõ ràng vốn có thể cứu người!” Nói xong, thiếu nữ khàn giọng kiệt sức, rốt cuộc không cách nào kim nén được nữa mà gào khóc. Nhưng hắn cũng chỉ hờ hững nhìn. Rất lâu sau, thiếu nữ đột nhiên rút kiếm về, xoay người rời đi.

Từ đó về sau, chưa từng gặp lại.

Hằng đêm hắn sẽ mơ thấy hình dáng của nàng, dưới gốc đào, trong khung cảnh mùa xuân, cô bé áo hồng chỉ cao tới eo hắn chạy đến kéo tay áo rộng lớn của hắn, cười thật trong sáng và dịu dàng.

“Thật ra, hai nàng ấy không hề giống nhau.” Hắn nhìn bàn cờ nỉ non, lắc đầu cười nói với Thiên đế: “Nhưng mà, rồi lại giống nhau như vậy.”

Khiến hắn mỗi lần nhìn thấy nàng, đều sẽ nhớ tới nàng ấy.

Hắn nghĩ, nếu nàng còn sống, rất có thể cũng sẽ là một người con gái tốt như thế, oai hùng hiên ngang, yêu kiều duyên dáng.

Nghĩ vậy, hắn không nhịn được ngẩng đầu lên, nhìn về phương hướng hôm nay nàng sẽ đi. Nhưng hắn không gặp được người mình muốn thấy, mà là Tất Phương vừa đến với gương mặt đầy ý cười.

“Bệ hạ, Đế quân, thần đến để kể một chuyện cười đây.” Hành lễ xong, Tất Phương vào thẳng chủ đề chính. Thiên đế bưng trà, hờ hững nói: “Có chuyện gì thú vị à?”

“Ha…” Tất Phương cực kỳ vui vẻ, “Tử Thiều Thần quân quả nhiên không tầm thường, hôm nay đi dạo kỹ viện cùng một gã nam nhân.”

Lời nói vừa dứt, lập tức nghe thấy tiếng đồ sứ nứt toạc khẽ vang lên ở bên cạnh. Thiên đế và Tất Phương nhất tề quay đầu lại, liền gặp phải gương mặt dửng dưng lạnh lùng của Thanh Hoa ngay phía đối diện. Giống như vừa phải chịu đựng kích thích lớn, quân cờ hắn nắm trong tay vỡ nát thành bột phấn. Hắn đứng dậy với vẻ thờ ơ, vuốt vuốt ống tay áo, nhưng thân hình bỗng xoay đi, tức khắc đi ra ngoài một cách cực kỳ có mục đích.

“Ngươi thế này là muốn đi đâu?” Thiên đế lộ ra vẻ mặt hoàn toàn mờ mịt, lại chỉ nghe giọng nói lạnh ngắt của đối phương, bình tĩnh nói: “Bắt vợ.”

“Phụt…” Tất Phương đang uống trà giải khát, phun thẳng một ngụm trà ra ngoài.

(1) Nguyên văn: ‘kinh thiên vị địa’ – ‘kinh’ là ‘kinh độ’, ‘vĩ’ là ‘vĩ độ’, ý gốc là ‘trời đất ngang dọc đều nắm trong tay’ – nghĩa: mưu lược bày bố quân sự của cả thế giới, bao trùm mọi việc.

(2) Nguyên văn: ‘vẫn cảnh chi giao’ – ý chỉ tình bạn sâu đậm khắng khít tới mức như cổ (‘vẫn’) và gáy (‘cảnh’).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play