Trong lúc chuẩn bị, tôi quay về trường đi học như cũ, cũng không tận lực tránh né đám người Tạ Minh. Chu Quang mỗi lần thấy tôi đều vẫy tay từ xa, tôi trầm tĩnh không nói ngồi bên hắn, ánh mắt Tạ Minh nhìn tôi đầy phức tạp, tôi làm bộ không biết.
Bởi vì xác định thật sự muốn tiến vào giới giải trí, mấy ngày nay tôi cùng học trưởng vẫn luôn dùng điện thoại liên hệ.
Hôm nay mới vừa tan học, tôi liền nhận được điện thoại của học trưởng, vội vàng tách khỏi đoàn người để nghe.
“Hàn Hiểu, công ty thành lập rồi đấy nhưng chưa ký hợp đồng được với ai cả, cũng chẳng có phương hướng đầu tư.” Ở bên đầu kia điện thoại, học trưởng thở dài mà nói.
Tôi cầm điện thoại di động thấp giọng cười nói: “Cũng không hẳn vậy, ký hợp đồng với Hứa Kiệt đi.”
“…Hàn Hiểu, cậu muốn tiến vào giới giải trí có phải vì Hứa Kiệt hay không?” Thanh âm học trưởng ở bên kia lộ ra một tia quỷ dị.
“Sao anh lại nghĩ như vậy.” Tôi nhàn nhạt nói: “Em sở dĩ tiến công vào giới giải trí vì nó kiếm được nhiều tiền, mà Âu Phong Minh nói Hứa Kiệt tuyệt đối có tiềm chất nổi tiếng, dù sao thì nước phù sa không thể chảy ruộng ngoài, ký hợp đồng với cậu ấy thì có gì xấu đâu.”
“Hàn Hiểu, cậu thực sự nghĩ như vậy.”
“Bằng không anh cho là sao.”
Nghe tôi đạm mạc nói, học trưởng ở bên kia cười cười: “Cứ cho là tên Âu Phong Minh kia nói không sai, thế nhưng Hứa Kiệt bây giờ không danh không tiếng, ký hợp đồng với cậu ấy cũng coi như không công.”
Tôi thấp giọng cười nói: “Giải trí, không thiếu nhất chính là tin tức, vô luận tốt hay xấu đều là người nổi tiếng.”
“…Hàn Hiểu, ý của cậu là hy sinh danh tiếng của Hứa Kiệt để đổi lấy địa vị xã hội cho cậu ấy sao?” Học trưởng trầm mặc rồi chậm rãi hỏi.
Tôi khẽ nhíu mày lạnh lùng nói: “Sao anh lại nghĩ như thế? Em sao có thể để cậu ấy làm vật hy sinh chứ.”
“Vậy ý của cậu là gì?” Mơ hồ nghe được tiếng thở phào nhẹ nhõm của học trưởng qua điện thoại, tôi hơi hé miệng, hình tượng của tôi trong mắt anh chẳng lẽ kém tới thế sao? Tôi cho dù không phải người tốt đẹp gì nhưng chắc chắn sẽ không hy sinh Hứa Kiệt, nghĩ tới đây trong lòng một trận ấm ức.
“Hàn Hiểu, cậu nói thẳng ra đi.” Học trưởng ở bên kia thiếu kiên nhẫn mà hỏi.
“Anh lo cái gì, Âu Phong Minh đương nhiên sẽ vì Hứa Kiệt an bài một loạt hoạt động, chậm rãi bồi dưỡng để người của hắn nổi tiếng, còn anh chỉ cần lẳng lặng đầu tư cho cậu ấy, sau đó ở lúc cậu ấy hơi nổi tiếng thì ký kết hợp đồng với cậu ấy.” Tôi thu hồi tất cả tâm tình trong lòng, chậm rãi đáp.
Học trưởng trầm thấp cười: “Hàn Hiểu, anh phát hiện cậu thật sự là một tên hồ ly, cậu cũng đã có quyết định này rồi vì sao không trực tiếp nói cùng Hứa Kiệt, còn muốn đi một vòng lớn như vậy, để anh đứng ra? Anh nghĩ nếu là cậu mở miệng, cậu ấy sẽ vô cùng nguyện ý.”
Tôi nhíu nhíu mày cũng chưa nói thêm, học trưởng lại nói rồi: “À, anh đã biết, cậu đòi đứng sau màn là vì sợ sau này có ảnh hưởng không tốt tới Hứa Kiệt? Hàn Hiểu, không nghĩ tới cậu là kẻ lãng mạn thế nha.”
“Đừng nói lung tung nữa, chuyện Hứa Kiệt là đồng tính luyến ái sớm muộn gì cũng sẽ truyền ra, nguyên nhân em sở dĩ làm như vậy… Em cũng không biết.” Lại chậm rãi từ từ nói: “Học trưởng, anh bắt đầu chuẩn bị đi, hai ngày nữa em cũng khá rảnh rỗi, có thời gian thì gặp mặt nói chuyện nhé.”
Anh ừ một tiếng, tôi cũng cúp điện thoại, sau đó cả người tựa ở trên cột nhà không nói gì cả, trong lòng từng trận khó chịu, tôi cũng không biết vì sao mình không chịu nói rõ nguyên nhân với Hứa Kiệt, ẩn ẩn cảm thấy tôi cũng không giống như bề ngoài biểu hiện, không tín nhiệm cậu đến như vậy…
Thế nhưng tôi rõ ràng tâm đã động trước tình cảm của cậu, sẽ cảm động, sẽ bởi vì cậu thụ thương mà khó chịu, sẽ bởi vì cậu vô ý tủi thân mà trong tâm yêu thương, thế nhưng liên quan tới tiền bạc, thì người đầu tiên tôi phòng bị lại là cậu. (Tại con mụ Hứa Khả cả thôi anh à, anh đừng buồn nha)
Tôi có thể vì cậu mà lựa chọn hoàn cảnh, tôi có thể thay cậu làm hết tất cả những gì cậu muốn, tôi có thể cho cậu tất cả những gì cậu thích, thế nhưng tôi lại đề phòng cậu… Tôi biết rõ mình có loại tâm tính này nhưng lại không ngăn cản bản thân, tôi đã vậy còn quá ích kỷ. Tôi thật là một tên khốn nạn… Hơi nhắm mắt lại. Trong tim từng hồi khó chịu dâng lên.
Sau một hồi, tôi dẹp xuống tâm tình của mình, cho dù ích kỷ thế nào, tôi cũng sẽ không thương tổn Hứa Kiệt, tôi cũng nói không rõ tâm tình bản thân mình rốt cuộc là như thế nào, chỉ là thấy rất buồn khổ.
Chậm rãi đi khỏi nơi vắng vẻ, mới vừa ra ngoài rẽ qua liền thấy Hứa Khả, Tạ Minh còn có Lưu Quyên, ba người đứng chung một chỗ đang cười vui vẻ, Lưu Quyên liếc mắt thấy tôi liền biến sắc, Hứa Khả theo ánh mắt của cô ta cũng nhìn về phía tôi, tôi nhấp miệng, mi phong khẽ nhíu xoay người rời đi.
Hiện tại, tâm tình tôi thật sự rất không tốt, không muốn thấy bất luận kẻ nào ngoài Hứa Kiệt.
Chỉ là, không nghĩ tới mới chỉ đi được vài bước, Tạ Minh đột nhiên đuổi theo, hắn lôi kéo cánh tay tôi, mi phong anh khí nhăn lại rồi nói: “Hàn Hiểu, cùng nhau nói chuyện chút đi.”
“Có cái gì để nói đây?” Tôi nhìn hắn nhíu mày, Tạ Minh ngơ ngác nhìn tôi, Hứa Khả cùng Lưu Quyên đi tới, ánh mắt hai người đều rất phức tạp.
Tôi đẩy tay Tạ Minh ra, thản nhiên nói: “Thật ngại, tôi còn có việc, nếu như không có gì chuyện quan trọng thì tôi đi trước.”
“Hàn Hiểu, cậu gặp qua mẹ tôi rồi sao?” Tạ Minh tiến lên kéo cánh tay của tôi rồi hỏi.
Tôi liếc nhìn hắn, hắn nhìn tôi, trên mặt hắn có khẩn trương cũng có xấu hổ.
Tôi lạnh lùng liếc nhìn Hứa Khả đang trang nhã đứng ở bên cạnh hắn, dần dần từ từ gạt tay hắn xuống khỏi cánh tay tôi, sau đó đạm mạc nói: “Gặp qua rồi, bà ta sợ tôi và bạn gái cậu có cái gì đen tối, cho nên hẹn tôi ra gặp. Hôm nay mấy người đều ở đây nên tôi muốn nói rõ ràng, Hứa Khả, tôi cho cô biết, dù trên đời này chỉ còn lại một người con gái là cô thì tôi cũng không thích cô, về phần Tạ Minh, tốt nhất là từ nay về sau đừng nên xuất hiện ở trước mặt tôi, tiền của mẹ cậu tôi thu rồi, mười vạn, bà ta an tâm, cậu an tâm, thỉnh cũng để tôi an tâm.”
Nói xong tôi không thèm nhìn sắc mặt xấu xí của ba người đó, xoay người rời đi.
Ở chỗ rẽ, tôi đột nhiên phát hiện tâm tình của mình thật tốt. Có đôi khi, phát tiết cảm xúc, lại thấy thật nhẹ nhõm…
Sau đó trong trường có đủ loại tin đồn, dù sao sân trường nhiều người như thế, muốn không ai nghe thấy cũng khó, hơn nữa thanh danh của tôi đã không mấy tốt, giờ chỉ là thêm một cái danh xấu tham tiền mà thôi.
Chỉ là, sau khi Hứa Kiệt nghe được thì vội vàng gọi điện thoại an ủi tôi, tôi nghe lời cậu nói nhưng ngược lại lại là người dỗ dành cậu, Hứa Kiệt ở trong điện thoại cười không ngừng.
Sau đó tôi bắt đầu bận rộn, bắt tay vào công tác chuẩn bị mở công ty, mở công ty cũng không phải chuyện dễ dàng, may mà phía sau học trưởng có chỗ dựa vững chắc đủ cường đại, sự tình tuy rằng vụn vặt, thế nhưng công việc cũng thập phần thuận lợi.
Mướn một khu văn phòng cao cấp trong thành phố này, tầng trệt được sửa sang lại rất đẹp, nhưng tên công ty thì… học trưởng lấy cái tên rất tầm thường, là Lạc Địa Song, nhìn ba chữ đấy xong, nói thật tôi nói không nên lời phản đối.
Sau khi đăng ký xong công ty, tất cả thế lực ở công ty của Phương Thiển toàn bộ tiêu thất, trước khi đi một người tên là Cường Tử đem toàn bộ giấy tờ chứng từ đặt trên bàn, sau đó vỗ vai học trưởng cười nói: “Lão đại kêu tôi chuyển lời này cho anh, công ty này từ giờ là của anh rồi, anh muốn vần lên vần xuống thế nào cũng được miễn là đem tiền về, kỳ hạn mười năm đi qua thì nó hoàn toàn là của anh.”
Học trưởng nghe xong hơi mân khóe môi kiên nghị, tôi ngồi ở một bên không nói gì.
Sau khi mọi người rời đi, học trưởng cầm lên đám chứng từ trên bàn, thấp giọng cười cười, mặt mày hiện lên một tia tàn nhẫn, anh nói: “Hàn Hiểu, mặc dù trong tay của tôi có tiền, đáng tiếc, nói đúng ra thì là kẻ không xu dính túi, còn chẳng bằng cậu đâu. Chí ít lời lãi ở đây có một nửa là của cậu.”
Tôi đứng lên thản nhiên nói: “Anh nghĩ thoáng chút đi, mười năm sau là tự do rồi.”
Anh nhìn tôi nhẹ nhàng cười, mặt mày có phần khổ sở.
“Ngày công ty cắt băng khánh thành em sẽ không xuất hiện.” Tôi nhìn anh chậm rãi nói: “Tự anh lo liệu đi.”
Anh nhìn tôi cười nói: “Đương nhiên có thể mà, nhưng tiệc rượu khánh thành cậu phải đi, ngày đầu tiên làm việc thì cái tên đứng sau màn như cậu cũng phải lắc lư đi vài vòng, tương lai ký kết với các nghệ sĩ, cậu cũng phải ở đây.”
Tôi gật đầu nói: “Cái này đương nhiên, nhưng em không xuất hiện trước giới truyền thông đâu.”
Tôi có ấn tượng vô cùng không tốt với đám truyền thông, lúc gia đình tôi tan nát, bọn họ đưa tin gì đến nay tôi còn nhớ kỹ, đám người hả hê cũng không phải số ít.
“Được, thành giao.” Học trưởng cười sang sảng nói. Tôi nhìn anh cũng chậm rãi nở nụ cười.
Đêm nay về đến nhà, Hứa Kiệt gọi điện thoại cho tôi, cậu hưng phấn nói: “Hàn Hiểu, anh mở TV xem kênh XX đi.”
Tôi nằm ở trên giường mềm mại, cười nhạt nói: “Sao mà em hưng phấn thế, lên TV rồi à?”
Cậu dạ một tiếng nói: “Tuy rằng xuất hiện trước ống kính chỉ vài giây thôi, thế nhưng em thực sự rất cao hứng…”
Tôi tìm thấy cái kênh cậu nói, bên trong là một đoạn quảng cáo, người phát ngôn là đại minh tinh hiện nay, rất nhiều người đi qua bên cạnh anh ta để làm nền, diễn viên quần chúng đương nhiên chỉ có một giây xuất hiện, nhưng tôi mới liếc mắt đã thấy Hứa Kiệt mặc áo trắng trong đám người, mặt mày thanh minh, thập phần nhu hòa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT