Đêm nay tôi chỉ ôm Hứa Kiệt một lần, nhưng cảm giác so với làm vài lần bình thường còn muốn mệt hơn, tôi rửa sạch thân thể cho Hứa Kiệt rồi hai người cùng nằm chung trên giường. Nói đến cũng lạ, rõ ràng là mệt mỏi, nhưng đầu óc lại thanh tỉnh không có mảy may buồn ngủ.
Ôm bờ vai của Hứa Kiệt, không nhịn được mà vuốt ve làn da trơn nhẵn của cậu, ngẫu nhiên rũ mắt nhìn sẽ thấy ánh mắt trầm tĩnh của cậu đang nhìn tôi, có chút si ngốc ngây ngô, bốn mắt nhìn nhau lưỡng lưỡng mỉm cười.
“Mệt không?” Tôi thấp giọng hỏi một câu, cậu lắc đầu cười nói: “Không có việc gì, trái lại thật cao hứng.” Thanh âm của cậu khàn khàn, sắc mặt cũng mang nét vui mừng.
Tôi nghĩ tới việc bản thân vì cậu khẩu giao, mặt hơi nóng lên sau đó trầm thấp nở nụ cười, tôi nói: “Vẫn còn sớm, em nghỉ ngơi một hồi đi.”
Hứa Kiệt nhìn tôi chần chờ, con ngươi chớp nha chớp, cuối cùng hé miệng cười, cậu nhẹ nhàng gật đầu, hơi nhích lên hôn môi tôi, hai tay ôm thắt lưng của tôi, đầu gối lên trên cánh tay tôi ngủ thật say.
Nhìn bộ dáng cậu ôn nhuận như vậy, tôi mỉm cười đang muốn nói cái gì đó, trong đầu đột nhiên nhớ tới câu thì thào thì thầm của cậu lúc tình cảm mãnh liệt, cậu nói lần đầu tiên gặp mặt cậu đã thích tôi rồi.
Lòng tôi hơi kinh ngạc rồi chợt có chút luống cuống, tôi vẫn luôn cho rằng cậu thích tôi là ở sau khi chuyện cậu là đồng tính luyến ái bị người biết, lúc này cậu lại đột nhiên nói rằng lần đầu tiên gặp mặt đã thích tôi rồi.
Lần đầu tiên cùng Hứa Kiệt gặp mặt là lúc nào? Muốn suy nghĩ nhưng trong đầu trống rỗng mơ mơ hồ hồ, năm tháng cấp ba dường như bị tôi quên lãng đi gần hết… Tôi thậm chí không nhớ rõ mình và Hứa Kiệt làm sao nhận thức, chỉ nhớ cậu thường cùng Hứa Khả ở chung, vì thế mà tôi và cậu thành những kẻ quen biết sơ nhau, khi đó trong mắt tôi chỉ có Hứa Khả, chưa từng chú ý Hứa Kiệt, cho dù chú ý rồi cũng không ngờ rằng cậu sẽ thích tôi.
Nếu như là như thế, vậy cậu nhìn tôi cùng Hứa Khả ở chung chẳng phải là rất khổ sở hay sao. Nghĩ đến đó, tôi hơi rũ mắt nhìn Hứa Kiệt, sườn mặt của cậu rất nhu hòa, mi hơi nhăn lại, dáng dấp thoạt nhìn cực kỳ tuấn tú.
Trong tâm nổi lên một tia khổ sở, cậu của ngày xưa, cậu của hôm nay, biến hóa xuất hiện ở trước mắt tôi, trong lòng dâng lên đủ loại tư vị.
Tôi thua thiệt người này rất nhiều, chỉ mong đời này có thể trả hết.
Trong lòng nghĩ như thế, bên ngoài cũng khẽ thở dài một cái, sau đó nhẹ nhàng ôm cậu kéo vào trong ***g ngực, người yêu người yêu, tương luyến lẫn nhau, Hứa Kiệt là thực yêu thực mến, mà tôi đối cậu luôn luôn hơn vài phần khoan nhượng cùng tôn kính, yêu như vậy có thật có thể dài lâu trường cửu sao? Cái loại luyến ái mà cậu muốn, tôi thực có thể cho cậu sao?
Nghĩ vậy, chẳng biết tại sao trong tim đột nhiên tuôn ra một tia phiền muộn, tôi ôm cậu cũng vô tình dụng lực mạnh hơn, Hứa Kiệt nức nở một tiếng, tôi vội vàng buông cánh tay ra, cậu ở trong ngực tôi cọ cọ, dáng dấp lười nhác như chú mèo nhỏ, thật đáng yêu.
Cười nhẹ nhàng không tiếng động, tôi hôn lên môi rồi lại hôn lên trán cậu, sau đó nhắm mắt lại, ngủ say.
Hôm nay tôi có một giấc mộng, tôi đột nhiên mơ tới Hứa Khả mà tôi đã quên, cô ta vẫn là bộ dáng năm 16 tuổi ấy, một thân quần áo trắng trong, tóc dài phiêu nhiên, đứng ở nơi đó biểu tình thuần khiết xinh đẹp, tôi đạp xe đạp đi qua bên người cô ta, liếc mắt nhìn thấy đôi mắt thanh thuấn quyến rũ của cô ta, từ nay về sau liền rơi vào bể tình. Cô ta đối tôi mỉm cười, nhẹ nhàng gọi Hàn Hiểu, Hàn Hiểu… Đảo mắt tôi lại nhìn thấy bản thân đầy huyết nằm trên mặt đất, Hứa Khả ở trên lầu thét chói tai…
Giãy giụa từ trong mộng tỉnh lại, sau một hồi mới nhìn thấy trời đã tối rồi, tâm chậm rãi bình tĩnh trở lại, nhiệt độ cơ thể ấm áp trong lòng khiến tôi đầu tiên là cả kinh sau đó mới nhớ ra là Hứa Kiệt.
Bật lên cái đèn ở đầu giường, Hứa Kiệt đang an tĩnh ngủ, khóe miệng mang theo ý cười, đưa tay nhẹ vuốt mặt cậu, là Hứa Kiệt, không phải Hứa Khả.
Cẩn thận thở ra rồi ngồi dậy, tôi đi tắm rửa qua, nhìn đồng hồ đã là hơn bảy giờ tối, suy nghĩ một chút, tôi mặc quần áo tử tế đi xuống lầu mua hai phần cơm.
Lúc quay về thì Hứa Kiệt đã tỉnh lại, cậu đang ngồi trong phòng khách, vẻ mặt đầy cô đơn, vừa nhìn thấy tôi con ngươi hơi sáng ngời, cậu nói: “Em còn tưởng rằng anh đã đi rồi.”
Tôi sửng sốt sau đó cười cười, nhấc lên hai cái túi trên tay: “Anh xuống phía dưới mua chút đồ ăn thôi mà.”
Cậu ngượng ngùng nở nụ cười.
“Được rồi, em cùng Âu Phong Minh bàn bạc thế nào rồi?” Ngồi bên cạnh cậu, vừa ăn tôi vừa hỏi, Hứa Kiệt hàm hồ ừm một tiếng rồi nhìn tôi nói: “Bàn cũng gần xong rồi anh, chi tiết thì phải suy xét kỹ đã, nhưng ở trường sắp thi cuối kỳ rồi nên em nghĩ thi xong sẽ bàn lại những chi tiết này sau.”
Tôi kinh ngạc nhìn cậu nói: “Hắn đồng ý thế à?” Âu Phong Minh hiện tại thuộc về thời đại nhân khí đê mê, tôi vốn tưởng rằng hắn sẽ làm đủ chuyện để Hứa Kiệt mau chóng lên đài.
“Không muốn cũng không có biện pháp mà, dù sao em cũng chưa phải chuyên nghiệp, còn phải tập trung huấn luyện nữa.” Hứa Kiệt vừa ăn rồi vừa nói, tôi gật đầu, đối với mấy thứ này tôi không hiểu rõ lắm, kiếp trước có chăng cũng chỉ xem qua mấy chương trình thi thố linh tinh gì đó, thành công cũng không phải do may mắn, phía sau thành công là cả một đoạn dài nỗ lực.
“…Chờ khi hợp đồng ký xong rồi, Âu Phong Minh nói trước nên đi tham gia một ít hoạt động thương nghiệp nhỏ lẻ hoặc đi đóng vai phụ, hắn hiện tại tuy rằng nghèo túng nhưng vẫn có chút lực ảnh hưởng, cũng có quan hệ hơi tốt với vài đạo diễn, hoạt động nhỏ hay mấy chuyện như thế thì vẫn cầm tới tay được, nhưng hắn nói em cũng phải chịu chút áp lực.” Hứa Kiệt trầm mặc rồi lại nói.
Tôi nhìn cậu, nhướng mày: “Như vậy không tốt sao? Có rất nhiều ngôi sao lớn đều đi ra từ vai phụ đấy. Em thích thì cứ làm thôi.” Nghĩ đến hình ảnh nổi tiếng sau này của cậu, tôi không nhịn được mà mỉm cười.
Hứa Kiệt gật đầu, con ngươi tinh lượng: “Em thích nhất là hát và mấy chuyện như vậy, có điều… Có điều vẫn có chút sợ hãi, dù sao cũng chưa từng nghĩ tới có ngày mình sẽ đứng trên sân khấu, vì thế trong tâm luôn có chút bất an.”
Tôi nhẹ nhàng cười ra tiếng, nói: “Còn bất an cái gì nữa, dù tương lai có thành đại minh tinh thì em cũng là em thôi.”
Hứa Kiệt nghe đến đó, cậu để đũa xuống chăm chú nhìn tôi nói: “Hàn Hiểu, em thích hát, thích biểu diễn, nhưng em cũng thích anh.”
Tôi hơi mị mị mắt, ừ một tiếng rồi nói: “Anh biết, tương lai dù em là ngôi sao, thành thần tượng mọi người theo đuổi, anh cũng sẽ không rời khỏi em đâu.” Trừ phi em tự mình nói muốn anh đi.
Cậu nhìn tôi, đôi mắt hơi tối sầm lại, nhưng khóe miệng vẫn nở nụ cười nhàn nhạt… Trong lòng tôi hơi đau nhói, mở miệng muốn nói gì đó nhưng nói không nên lời, tôi chung quy không thể đem câu kia của cậu đáp lại.
Đêm đó tôi không quay về trường, hai người nằm ở trên giường tùy ý nói chuyện, khi vừa nói tới bác sĩ cùng học trưởng, tôi thuận miệng hỏi cậu: “Bác sĩ kia nói gì với em thế?”
Hứa Kiệt nghe xong, thân thể nóng như lửa đốt, ôn độ thẳng tắp bay lên, đôi mắt đầy xấu hổ không chịu nhìn tôi, cậu quay đầu tựa lên vai tôi, mơ mơ hồ hồ nói: “Anh ấy nói một ít… kinh nghiệm…”
Tôi kinh ngạc nhíu mày, kinh nghiệm, chẳng lẽ là kinh nghiệm trên giường…
“Hôm nào chúng ta cũng thử xem.” Tôi còn chưa nghĩ thấu triệt thì Hứa Kiệt đã thấp giọng nói một câu như thế. Tôi ngẩn người rồi đem cậu kéo vào lòng, nói: “Như vậy là tốt rồi.” Bác sĩ kia là dạy hư Hứa Kiệt rồi, những lời này nếu là dĩ vãng cậu sẽ không bao giờ nói khỏi miệng đâu.
Ngày thứ hai tôi trở lại phòng ngủ, Chu Quang cùng Tạ Minh còn đang chiến tranh lạnh, tôi suy nghĩ một chút lại thấy cũng không thể đem một mình Chu Quang bỏ lại trong phòng, hơn nữa sắp tới đợt thi cuối kỳ rồi, nên không tính chuyện dọn ra ngoài nữa.
Thi cử có chỗ tốt của thi cử, chính là làm cho thời gian trôi nhanh hơn bình thường, lý do tất nhiên bởi vì nhiều người ngày thường không chăm chỉ cứ cuối kỳ mới lao đầu vào học, cho nên cuối học kỳ là khoảng thời gian mọi người chăm chỉ liều mạng học nhất, bầu không khí trong phòng cũng bởi vậy mà hơi hòa hoãn vài phần, Tạ Minh đôi lần như có chuyện muốn nói với tôi mà lại thôi, tôi cũng lười suy đoán tâm tư của hắn.
Kỳ thi không dài cũng không ngắn, sau khi kết thúc, Chu Quang cùng ngày cũng về nhà, trước khi đi còn vỗ vỗ vai rồi tôi ôm một cái, Trần Thiện là người đi trễ nhất, Tạ Minh là người địa phương cho nên không có vội vàng.
Ngày đó Tạ Minh đang thu dọn đồ, Trần Thiện giúp hắn, cuối cùng Hứa Khả cũng tới, vẫn như cũ là trang nhã ôn nhu.
Tôi đứng ở một bên nhìn hai người, gật đầu chuẩn bị rời đi.
“Hàn Hiểu.” Tạ Minh đột nhiên gọi tôi một tiếng, tôi quay đầu lại nhìn về phía hắn, hắn luống cuống một hồi rồi nói: “Một lát nữa ba mẹ tôi tới đón, thuận tiện muốn mời cậu cùng Trần Thiện ăn một bữa cơm, có rảnh không?”
Ba mẹ hắn? Tôi nghe xong trong lòng hơi căng thẳng, sau đó nở nụ cười: “Được.” Ba mẹ hắn sao? Tim tôi bỗng nhiên co rút.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT