“Phủ viễn tướng quân, ngươi sẽ không thật sự cho rằng mình thần dũng như vậy chứ, một đêm cũng có thể tạo ra đứa nhỏ?” Thanh Dương cười trêu nói.

Hoa Vị Miên vẻ mặt cứng ngắc quay đầu lại, thấy Tông Chính Sở híp mắt, thanh âm như có như không phát ra từ cổ họng, “Nga?”

“Thanh Dương, ngươi ra ngoài trước đi.” Tông Chính Sở nhàn nhạt phân phó.

Vừa nhìn liền biết giữa hai người này có vấn đề, Thanh Dương đứng lên, đeo hòm thuốc, nói: “Hạ thủ nhẹ một chút, trên người nàng còn có vết thương đấy!”

Đợi Thanh Dương đi ra ngoài, Hoa Vị Miên cẩn thận dịch chuyển thân thể, tận lực muốn cách xa chiếc máy làm lạnh kia.

“Giải thích một chút.” Tông Chính Sở như cũ lạnh nhạt nói, không có một tia kinh ngạc cũng không có một chút tức giận. Nhưng bộ dáng này của hắn lại khiến Hoa Vị Miên sợ hãi, yêu tinh luôn hỉ nộ không lộ, tên này chính là yêu trong loài người!

Hoa Vị Miên trên mặt cười trừ, ấp úng nói: “Cái kia. . . . .Ngươi cũng biết, ta lúc ấy rất sợ. . . . . .Hắc hắc. . . . . .”

Ánh mắt Tông Chính Sở sắc lạnh, khiến cho Hoa Vị Miên im bặt, hắn nhấc chân đi đến bên giường ngồi xuống bên cạnh, nắm lấy cổ tay nàng hỏi: “Ngươi vào bằng cách nào?”

“Ta vào bằng cách nào. . . . . . .” Con ngươi Hoa Vị Miên nhìn xung quanh, “Ta vào bằng cách nào. . . . . .” Nàng cũng không thể nói là mình bị bắt đi làm quân kỹ, nếu nói hắn đem mình trở về thì làm sao bây giờ?!

“Tốt nhất nói thật.” Tông Chính Sở buông tay nàng ra, phủi phủi trường sam của mình, “Bằng không ta có rất nhiều phương pháp khiến ngươi hối hận.”

“Được rồi, thật ra thì ta muốn đến làm lính.” Hoa Vị Miên trợn tròn mắt bịa đặt.

“Làm lính?”

“Noi theo Hoa Mộc Lan a, bậc phụ nữ không thua đấng mày râu, nữ tử cũng có thể lập chiến công nha!” Hoa Vị Miên chính khí hào hùng nói.

Tông Chính Sở nhìn nàng, thẳng đến khi thấy sau lưng Hoa Vị Miên toát mồ hôi lạnh mới nói: “Hoa Mộc Lan là ai?”

Thở phào nhẹ nhõm, Hoa Vị Miên nhướng mày cười một tiếng: “Hoa Mộc Lan là một nữ anh hùng, thay cha tòng quân, so với nam nhân còn trâu hơn!”

“Trâu?” Tông Chính Sở lần nữa lên tiếng.

“Chính là ý tứ lợi hại.” Hoa Vị Miên cười hì hì nói, xem chừng hắn đã tin.

“Nói như vậy ngươi là muốn làm lính?” Tông Chính Sở nhíu mày nhìn nàng.

“Đúng vậy a.” Hoa Vị Miên cười mỉa nói: “Bất quá ngươi xem, hiện tại ta bị thương, ta nghĩ một nữ hài tử thật sự không thích hợp. . . . . .”

“Một khi đã như vậy, ngươi liền từ thấp làm lên đi, trước khi vết thương lành hãy phục vụ cuộc sống hàng ngày của ta, sau này sẽ an bài cho ngươi việc khác.” Tông Chính Sở cắt ngang lời nàng.

Hoa Vị Miên trợn trừng mắt, Tông Chính Sở ngươi cố ý có phải hay không?!

“Ta là nói ta. . . . .”

“Đi gánh nước cho ta, ta muốn tắm rửa.” Tông Chính Sở cởi y phục ra, đặt vào trên bình phong.

“Ta bị thương!” Hoa Vị Miên trừng mắt nhìn.

Tông Chính Sở kéo ống tay áo: “Ngươi tên là gì?”

“Hoa. . . . . .Hoa Kỳ!” Hoa Vị Miên oán hận nói.

“Ân, có thể đi gành nước đi.” Nói xong cũng cúi đầu nhìn công văn trên bàn.

Hoa Vị Miên nắm chặt tay, trợn mắt ước chừng ba phút cũng không thấy hắn ngẩng đầu lên nữa, đành phải cam chịu số phận.

Nàng vừa mới ra khỏi trướng, Tông Chính Sở liền ngẩng đầu lên: Hoa Kỳ. . . . . Hoa Khi,.....

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play