Kể từ sau khi danh tiếng của Mông Tập truyền ra ngoài, hắn đối với Hoa Vị Miên là ngày cũng nhớ đêm cũng nhớ, hận không được lột da uống máu, để báo mối thù phá hư danh dự của hắn, nhưng là mấy luân hồi, mỗi lần đều là Hoa Vị Miên chiếm thượng phong, mình vừa mất mặt vừa thương tâm, nghĩ tới hắn đường đường một Xa Kỵ tướng quân cư nhiên năm lần bảy lượt bị một nữ nhân trêu chọc, bảo hắn làm sao mà chịu nổi!

Vì vậy trận chiến giữa hắn cùng Tông Chính Sở diễn biến thành ân oán cá nhân giữa hắn và Hoa Vị Miên.

Hoa Vị Miên vẫn như cũ dùng cách chó bới để cưỡi ngựa, mấy ngày nay Tông Chính Sở lấy tư thế giáo huấn người đến bức nàng, theo lời của hắn, nếu kẻ địch đuổi tới, trước mặt có một con ngựa cũng sẽ bị chém chết tươi. Mặc dù Hoa Vị Miên rất căm tức, nhưng gắng gượng học, bởi vì. . . . . . Nàng không muốn có một ngày thời điểm cùng Tông Chính Sở ngồi trên một con ngựa tán tỉnh nhau bởi vì cái mông đau phá hư không khí! Không nên xem thường vấn đề này, đây là một vấn đề rất thực tế.

Mông Tập xách theo cung, chuẩn bị vào trong núi săn thú, lại vừa đúng lúc nhìn thấy Hoa Vị Miên ngồi trên lưng ngựa ôm cổ ngựa chảy nước dãi, trong lòng lại một lần nữa phỉ nhổ nữ nhân không có phẩm vị này, hắn cất cao giọng nói: "Hoa Vị Miên, chúng ta so cưỡi ngựa, người nào thua liền nhảy ếch quanh trướng chủ một trăm vòng!"

Lúc trước Hoa Vị Miên đều đem tiền đánh cuộc định trong 20 vòng, mặc dù nàng không tính đến tình huống mình thất bại, nhưng vẫn suy nghĩ một chút tới thân thể của Mông Tập, nếu kẻ địch đánh tới hắn ngồi phịch ở trên giường thì lỗi của nàng thật lớn.

"20 vòng?" Hoa Vị Miên dụi mắt hỏi.

Mông Tập cười đến âm hiểm, "Ngươi sợ phải không?"

Hoa Vị Miên không chút khách khí đáp lễ, "Ta là sợ ngươi thua."

"Chuyện cười!" Mông Tập nói.

Hoa Vị Miên ngoáy ngoáy lỗ tai, khinh thường nói: "Mông Tập tướng quân, ngươi và ta đánh cuộc mười lăm lần, có đến mười lần ngươi nói những lời này, ngươi có phiền hay không!"

Không để ý tới sự chế nhạo của nàng, Mông Tập trực tiếp nói: "Từ nơi này đến doanh khẩu, người nào lấy được lá cờ ở doanh khẩu trước người đó thắng, bất quá không cho phép dùng quỷ kế!" Hắn đã bị nàng đùa bỡn qua rất nhiều lần rồi!

Hoa Vị Miên liếc khoảng cách một cái, sau đó nói: "Thành giao, lần này tuyệt đối thắng quang minh chính đại!"

Quay đầu lại quát Đinh Tiểu Hà đang ngủ gà ngủ gật: "Đinh Đinh, Lục Hà đưa cơm tới rồi!"

"Ở đâu ở đâu?" Đinh Tiểu Hà từ trong mộng lau nước miếng tỉnh lại.

Hoa Vị Miên híp mắt, xem thường nói: "Đưa Đạp Tuyết tới đây cho ta!"

Đinh Tiểu Hà giờ mới hiểu được là Hoa Vị Miên đang trêu chọc mình, đỏ mặt lên, sau đó vội vàng chạy đi dắt Đạp Tuyết tới.

Mông Tập giao cung cho Mông Công, bảo thạch màu sắc rực rỡ thiếu chút nữa làm lóa mắt Hoa Vị Miên, cặp mắt nàng sáng lên nói: "Mông Tập, nếu không dùng cung của ngươi làm tiền đánh cuộc đi!"

Mông Tập lắc mình ngăn trở ánh mắt của nàng, lạnh lùng nói: "Đừng nghĩ tới!"

"Dừng!" Hoa Vị Miên quay đầu đi, "Một nam nhân còn hẹp hòi như vậy, đáng đời ngươi bất lực!"

Mông Tập gân xanh nổi lên, "Còn không phải là bởi vì ngươi!"

Mông Công vội vàng kéo hắn nói: "Tướng quân, khí độ! Khí độ!"

Mông Tập hít sâu, lúc này Đinh Tiểu Hà cũng dắt ngựa tới rồi.

Hoa Vị Miên xoay người lên ngựa, tư thế oai hùng nói: "Ngựa của ngươi đâu!"

Mông Tập huýt sáo một cái, một hắc mã cường tráng chạy như bay đến, hắn phi thân lên ngựa, ghìm cương ngựa, nâng cằm nhìn Hoa Vị Miên nói: "Có thể bắt đầu?"

Hoa Vị Miên vội khoát tay nói: "Ta muốn cùng Đạp Tuyết trao đổi một chút tình cảm, chờ chút!"

Mông Tập mặt đen lại nhìn nàng khom lưng nói gì đó bên tai Đạp Tuyết, trong lòng có một dự cảm xấu, nàng không phải lại đang muốn chơi trò gì chứ?

Hoa Vị Miên nói xong, vỗ đầu Đạp Tuyết, nói: "Được rồi, Đinh Đinh hô đếm, hô lên ba liền bắt đầu chạy!"

Đinh Tiểu Hà rất vui mừng , lập tức chạy đến giữa hai người, cao giọng hô: "1. . . . . . !"

Thời điểm Hoa Vị Miên đang lảo đảo chờ tiếng thứ ba, Mông Tập liền cỡi tuấn mã như một làn khói chạy như bay ra ngoài, nàng trợn to hai mắt, không thể tin nhìn mông ngựa ngăm đen kia: Mông Tập cư nhiên cũng sẽ ăn gian sao?!

Đang suy nghĩ, Mông Tập quay đầu lại thị uy cười một tiếng, Hoa Vị Miên tức giận, lúc này quất Đạp Tuyết một roi, nói: "Không chạy thắng hôm nay ta hầm ngươi ăn!"

Đạp Tuyết giận mà không dám nói gì, mấy ngày nay Tông Chính Sở không có ở đây, nó cũng bị Hoa Vị Miên giày vò không ít, vì vậy hí một tiếng, vung chân chạy ra ngoài.

Tóm lại, chuyện chính là bất thường như vậy, làm Mông Tập hắn không thể không tin, tọa kỵ của hắn, Vô Ngân, cư nhiên đã xa xa vượt lên đầu bỗng quẹo thật nhanh trở về!

Bốn mắt nhìn thẳng nhau, chính là Hoa Vị Miên cũng sửng sốt một chút, chẳng lẽ hắn muốn chạy tới chạy lui hai vòng nữa thắng mình tỏ vẻ sự cường đại của hắn?

Mông Tập ghìm không được Vô Ngân, mắt thấy hai đầu ngựa liền lần lượt thay đổi rồi, hắn vọt tới điểm khởi đầu. Hoa Vị Miên lần này vui vẻ rồi, thì ra con ngựa này cũng giúp nàng!

Sau đó chuyện làm người ta không tưởng được lại xảy ra, Vô Ngân cư nhiên quay trở lại vòng quanh Đạp Tuyết hai vòng, còn dùng mũi cọ cọ Đạp Tuyết. Sau đó Đạp Tuyết cũng không chạy, thong thả ung dung đi về phía điểm cuối, Vô Ngân liền thấp đầu đi theo.

Mông Tập nổi giận, Hoa Vị Miên vui vẻ.

Mông Tập liên tiếp hung hăng quất roi vào Vô Ngân, nhưng Vô Ngân hừ cũng không hừ một tiếng, cứ thế ở đó lấy lòng Đạp Tuyết.

Cuối cùng, Mông Tập rốt cuộc bạo phát nói tục, "Không phải là giống cái à, động dục cũng có thể phát đến mức này?!"

"Ha ha ha. . . . . ." Hoa Vị Miên ngửa mặt lên trời cười to, nghiêng mặt nói với hắn: "Ngươi sai lầm rồi, Đạp Tuyết là nữ vương trong ngựa, mà Vô Ngân của ngươi chính là một fan cuồng!"

Mông Tập như cũ không để ý tới lời nói điên khùng của nàng, vô cùng đau đớn nhìn Vô Ngân, "Trở về liền thiến ngươi!"

Sau đó, hai người hai ngựa liền nhàn nhã thong dong mà đi đến điểm cuối, kết cục đương nhiên là Hoa Vị Miên toàn thắng, Mông Tập tâm tình xám tro đứng ở trong gió, thật xốc xếch. . . . . . Một trăm vòng nhảy ếch a, thật hận không tát vào miệng chính mình!

Hoa Vị Miên xuống ngựa vỗ vỗ Vô Ngân, nó bị không ít roi, cũng tính là vì tình yêu hiến thân, vì vậy bảo Đinh Tiểu Hà dắt hai con ngựa qua một bên mà đi chơi đi, cũng chính là vào lúc này, nàng sinh lòng cảm khái, chẳng lẽ ban đầu Đạp Tuyết sống chết không để cho mình cưỡi, hóa ra là với Tông Chính Sở khác phái hấp dẫn nhau sao, tình yêu, số tuổi không là vấn đề, giới tính không là vấn đề, hiện tại, chủng loại. . . . . . Đoán chừng cũng không phải là vấn đề đi. . . . . .

Mông Tập còn chưa bắt đầu nhảy ếch, Hoa Vị Miên liền thèm thuồng cung tiền khảm đầy bảo thạch của hắn, thương lượng nói: "Nếu không một trăm vòng nhảy ếch đổi một cây cung?"

Mông Tập vốn đang bần thần, vào lúc này vừa nghe được lời của nàng liền lập tức ngồi xổm người xuống bắt đầu nhảy.

Hoa Vị Miên hừ một tiếng, quay đầu nhìn cung tiễn đang phát sáng rạng rỡ dưới ánh mặt trời, thế nào cũng muốn nghĩ cách.

Mông Công vừa nhìn ánh mắt của nàng, vội vàng ôm cung lui về phía sau một bước, cảnh giác nói: "Cung này là tiên hoàng ban cho Lão Tướng Quân, ngươi cũng đừng nghĩ dây máu ăn phần!"

"A? Có lịch sử như vậy a. . . . . ." Hoa Vị Miên sờ lên cằm, nhưng thật ra đang tính toán bộ cung này đáng bao nhiêu tiền.

Bưng cái ghế tới ngồi, dọn xong nước trà, Hoa Vị Miên ngồi trên ghế nhìn Mông Tập nhảy hết một trăm vòng, bỏ thành kiến qua một bên, dáng dấp hắn vẫn rất có lực hút, ai, nhưng đáng tiếc, nàng đã danh hoa có chủ. . . . . .

"Hoa Vị Miên, ngươi có thể không cần dùng ánh mắt hạ lưu đó nhìn ta không? !" Mông Tập rốt cuộc không thể nhịn được nữa, đoạt lấy áo khoác trên tay Mông Công choàng lên trên người.

Không thấy được những cơ bắp màu đồng nữa, Hoa Vị Miên lại đem lực chú ý chuyển đến trên cung tiễn, nói: "Mông Tập, ta nghĩ muốn cung này của ngươi, nói điều kiện!"

Mông Tập cầm lấy cung, đưa tay vuốt ve, lạnh nhạt nói: "Ngàn vàng không đổi!"

Hoa Vị Miên buông buông tay, nói: "Ta cũng không nói là muốn dùng tiền mua, nếu không chúng ta đánh cuộc hoặc là ta giúp ngươi làm việc gì đó."

"Không thể nào!" Mông Tập một tay xách theo cung, vung mái tóc, tiêu sái rời đi.

Hoa Vị Miên nhìn cây cung đung đưa kia, nghĩ thầm nếu là Tông Chính Sở giơ lên. . . . . . Quả thật đẹp trai ngây người!

Bởi vì một thoáng nhìn kinh hồng kia, mấy ngày nay Hoa Vị Miên đều mật thiết giám thị Mông Tập, nắm chặt tất cả cơ hội có khả năng, khiến cho Mông Tập ban đêm không thể ngủ, bởi vì phàm là Hoa Vị Miên xuất hiện ban đêm, băng sơn kia cũng sẽ như hình với bóng, bị đôi mắt xanh biếc dọa người của hắn nhìn chằm chằm, ngủ thiếp đi không gặp ác mộng mới là lạ, vì vậy khi Hoa Vị Miên nghĩ biện pháp, hắn cũng ở đây nghĩ biện pháp, làm sao để thoát khỏi oan hồn này!

"Giản Thủy quá rộng, đánh một trận trên nước đoán chừng là không thể tránh né." Vương Miểu chỉ vào bản đồ nói.

Tông Chính Sở gật đầu một cái, nói: "Tiến công từ mặt đông, Cố Thành canh giữ nghiêm mật, khó có thể tấn công, phía tây tương đối dễ dàng, nhưng Giản Thủy cũng là một bức thành che chở của thiên nhiên, không dễ vượt qua."

Mông Tập nghiêm mặt nói: "Quân ta thủy chiến không giỏi, đánh một trận Giản Thủy, nếu chống chọi cùng Dư Hạo Thành, tất phải ăn thiệt thòi."

"Thuyền bè của quân ta chuẩn bị như thế nào?" Tông Chính Sở hỏi Lý Triêu Giang.

Lý Triêu Giang chắp tay nói: "Gia tăng chế tạo, muốn tập hợp một số lượng thuyền bè lớn như vậy, thật là có chút khốn đốn khó khăn."

"Thuyền bè còn có thể trì hoãn, Dư Hạo Thành quả quyết sẽ không lướt qua Giản Thủy đến chỗ chúng ta, mấu chốt là đại đa số binh lính quân ta là người phương bắc, thùy chiến phương nam. . . . . ." Mông Tập lo lắng, không nói tới có thể thích ứng với sự lắc lư của thuyền bè hay không, chỉ nói chiến thuật cũng tất nhiên đuối hơn so với Dư Hạo Thành, thao tác đích xác rất khó khăn.

Mấy người trầm mặc, nhắc tới thủy chiến là một vấn đề, Tây Hòa quốc đô là người phương nam, từ nhỏ cũng quen biết thủy tính, mà huấn luyện thủy chiến rất quan trọng, Đại Ân Quốc ở phương bắc, mặc dù có tham gia thủy chiến, nhưng cũng không coi trọng, trước khi chiến đấu cũng không chuẩn bị đầy đủ, nói tóm lại, vẫn cần một thời gian để trì hoãn.

Một hồi không giải quyết được gì, mấy người buồn bực trở về vị trí công tác của mình.

Thấy Hoa Vị Miên gối đồi trên án kỷ suy nghĩ viễn vong, Tông Chính Sở không khỏi hỏi: "Nghĩ cái gì?"

Hoa Vị Miên mí mắt cũng không hạ xuống, đáp: "Nghĩ đến tiền!" Hiện tại đầy đầu nàng đều là cung tiễn lấp lánh kim quang đó, tâm nhột tay cũng nhột!

"Tiền của ngươi còn chưa đủ nhiều sao?" Tông Chính Sở ngồi xuống nói, vàng bạc giành được từ chỗ người khác, đủ tiêu xài vài đời rồi.

"Không đủ không đủ, tiền nào có ngại nhiều." Hoa Vị Miên đẩy hắn một cái, nói: "Ngươi nói Mông Tập muốn thế nào mới bằng lòng nhường cây cung cho ta?"

Tông Chính Sở dừng một chút, uống một ngụm trà mới nói: "Đoán chừng rất khó, cung kia là tiên đế ban thưởng cho chiến công hiển hách của Mông Độ tướng quân, là vinh dự của Mông gia, truyền tới trong tay Mông Tập, hắn làm sao có thể tặng cho ngươi."

Hoa Vị Miên phiền não gãi đầu, "Vậy làm sao bây giờ, ta thật là nhớ muốn!"

Tông Chính Sở kéo tay nàng xuống, sửa lại tóc nàng một chút nói: "Ngươi muốn cái đó làm gì?"

"Bảo thạch  cho Tiểu Hoa Bì chơi, cung tiễn cho ngươi." Hoa Vị Miên nghiêm túc nói.

Tông Chính Sở dừng lại, trên mặt thổi qua một trận vui vẻ, đôi mắt xanh lục cũng là ý cười dạt dào, đưa tay ôm lấy nàng, "Mông Tập nghe được cũng phải tức chết."

Hoa Vị Miên xoay người lại một phát bắt được cánh tay của hắn, nghiêm túc nói: "Nếu không ta giành đi?"

Tông Chính Sở sờ sờ chóp mũi của nàng nói: "Trong đầu ngươi cả ngày đều nghĩ cái gì vậy, giành quá rõ ràng, trộm thôi."

Hoa Vị Miên nhất thời như ánh nắng mặt trời rực rỡ, nhào vào trong ngực hắn, "Ta biết ngay ngươi đối với ta tốt nhất."

"Tiểu thư tiểu thư!" Ngọc Dạng vọt vào, thở không ra hơi nói: "Bên ngoài loạn rồi!"

Hoa Vị Miên nhất thời hăng hái, nói: "Thế nào?"

Ngọc Dạng lòng có ưu tư, nàng tới gọi nàng khuyên can rồi, thế nào đến đây lại thấy có chút mùi bị muốn đánh nhau.

"Mông Tướng Quân đuổi theo Vô Ngân muốn. . . . . ." Ngọc Dạng nói đến chỗ này dừng.

Hoa Vị Miên nhãn châu xoay động, thoáng chốc hiểu rõ, vỗ đùi Tông Chính Sở, nói: "Tướng công, ta ra ngoài xem náo nhiệt!"

Tông Chính Sở cười khổ nhìn bóng lưng biến mất, nghĩ thầm nha đầu này sức lực làm sao lớn như vậy. . . . . .

Bên ngoài thật nhiều người vây quanh, chỉ chỉ chỏ chỏ nhìn Mông Tập cầm một thanh đap muốn tịnh thân cho Vô Ngân, Vô Ngân co cẳng vui sướng chạy, Mông Tập sắc mặt xanh mét đuổi theo phía sau. Hoa Vị Miên liền nghĩ, một Đại Tướng Quân tại sao có thể không có phong độ như vậy, còn muốn so đo với một con súc sinh. Nhưng chuyện này thật không trách Mông Tập được, Vô Ngân kia cùng Đạp Tuyết song song rơi vào bể tình, thế giới của Vô Ngân từ đó càng thêm chỉ có nó, cũng không về chỗ của Mông Tập nữa, cả ngày nương nhờ Tông Chính Sở bên này, chuyện này đã tạo thành tổn thương cực lớn đối với tâm hồn của Mông Tập, vậy mà hôm nay Mông Tập tới kéo nó đi, nó lại giơ chân đá Mông Tập, lần này khiến cho Mông Tập sinh lòng hung ác, lúc này phải cắt đứt họa căn của nó. Nhưng chuyện này ở trong mắt người khác thì không phải là chuyện như vậy, đều nói Mông Tướng Quân bất lực, hiện tại ngay cả ngựa của mình cũng không bỏ qua cho, tóm lại, ánh mắt nhìn hắn đều là đang nhìn một tên biến thái. Lần này khiến Mông Tập giận quá rồi, không thể tìm Hoa Vị Miên hả giận, cũng chỉ đành khai đao với Vô Ngân.

Hoa Vị Miên xem đủ xiếc khỉ rồi, thản nhiên đi vào đám người, thanh âm không lớn không nhỏ, vừa vặn đủ cho Mông Tập nghe, nàng nói: "Mọi người cần hiểu cho tình cảnh của Mông Tướng Quân, tha thứ cho hắn đi, hắn cũng không muốn."

Mông Tập lúc này dưới chân lảo đảo một cái, quả thật không thể tin được nữ nhân không có trung tiết này cư nhiên lại đang đâm vào xương sống của hắn!

Mọi người nghe vậy, cũng thêm phần đồng tình với hắn.

Mông Tập đối mặt với tầm mắt mọi người, hận không che mặt được, vứt đao, một phen kéo tay Hoa Vị Miên, nói: "Chúng ta đơn độc hàn huyên một chút!"

Hoa Vị Miên biết nghe lời phải theo sát hắn vào trong rừng.

"Hoa Vị Miên, ngươi có phải là nữ nhân không?!" Mông Tập giận dữ hỏi nói, một nữ nhân sẽ cả ngày đem chuyện của nam nhân treo ngoài miệng sao?!

Hoa Vị Miên quyến rũ cười một tiếng, nói: "Như ngươi thấy." Không chỉ là nữ nhân, còn là một nữ nhân xinh đẹp!

Mông Tập giận đến một tay bổ một cây cây trúc, nói: "Tại sao ngươi không buông tha cho ta? !"

"Ta không có a!" Hoa Vị Miên vô tội buông buông tay, nói: "Là ngươi không buông tha cho ta có được hay không, mỗi lần đều là ngươi tới khiêu khích."

Mông Tập nghẹn lời, quả thật mỗi lần đều là mình tới gầm hét trước . . . . . . Thế nhưng cũng bởi vì nàng khinh người quá đáng!

"Ta không nói láo, ánh mắt của quần chúng sáng như tuyết, không tin ngươi hỏi người trong quân doanh đi, tuyệt đối là ngươi tìm ta phiền phức." Hoa Vị Miên giảo hoạt cười.

"Ngươi. . . . . . !" Mông Tập giận đến cắn răng, nữ nhân này!

"Chúng ta quyết đấu!" Hắn cuối cùng lựa chọn phương thức giải quyết giữa nam nhân với nhau, bởi vì Hoa Vị Miên đã có thể bỏ rơi giới tính rồi!

"So nhiều lần như vậy ngươi đều đã thua bởi ta, còn muốn đánh với ta?" Hoa Vị Miên lăc lư Tiểu Hoa Bì trong ngực nói: "Ngươi cũng không phải không biết, trên bảng săn giết ta chính là trị giá 4 vạn lượng hoàng kim ." Chuyện Đệ Ngũ lần trước, giá của nàng lại tăng rồi, vì thế nàng còn lâng lâng một chút, ngày nào đó không có tiền, mình giết chết mình cũng có thể kiếm gần vạn lượng hoàng kim.

Mông Tập tức cười, sự thật đúng là như vậy, hắn đánh không lại Hoa Vị Miên. . . . . . Hậu tri hậu giác nhận thức này khiến cho nội tâm hắn tổn thương cực độ, chẳng lẽ từ nay về sau hắn sẽ bị nàng nô dịch sao. . . . . . ?

Một khắc kia, trong đầu điện quang hỏa thạch, trời giáng thần dụ, trước mắt hắn nhất thời sáng trong, đưa ngón tay chỉ Hoa Vị Miên nói: "Hoa Vị Miên, nếu ngươi có thể đánh thắng trận Giản Thủy, ta liền thừa nhận ngươi mạnh hơn ta!"

Hoa Vị Miên liếc hắn một cái nói: "Ta mạnh hơn ngươi ai cũng thấy rõ, đổi lại tiền đánh cuộc!"

Mông Tập một hồi khó xử, suy tư liên tục, cuối cùng cắn răng một cái, nói: "Ngươi nếu thắng, ta liền đem cung tiễn tiên đế ban cho cho ngươi. . . . . ."

"Thật sao?!" Hoa Vị Miên nhảy nhót.

"Ta còn chưa nói xong, " Mông Tập nói tiếp: "Nếu ngươi thua, nhất định ngay trước tam quân tướng sĩ dập đầu bồi tội cho ta, còn phải chính miệng nói Hoa Vị Miên ngươi là bại tướng dưới tay Mông Tập ta!"

Hoa Vị Miên thiếu chút nữa bày ra vẻ mặt móc mũi kinh điển, nhưng vì không phá hư hình tượng, đổi thành ánh mắt khinh bỉ, nói: "Ngươi không phải là rất tính kỹ rồi chứ?"

Mông Tập trong nháy mắt hãnh diện, sống lưng đĩnh trực, vóc người cũng cao lớn không ít, nói: "Ngươi nói có dám hay không!"

"Có cái gì không dám, " Hoa Vị Miên hất tay áo lên, hào khí nói: "Nếu như ta thắng, ta không chỉ muốn lấy cây cung này, còn muốn ngươi. . . . . ."

Nàng còn chưa nói hết, Mông Tập liền tức giận cắt đứt nàng, nói: "Đừng mơ tưởng!"

Hoa Vị Miên rất muốn một cái tát bay qua, "Ngươi nghĩ nhiệt tình cái gì, có Tông Chính Sở ta còn muốn cái mầm đậu nhà ngươi sao?!"

Mông Tập thở phào nhẹ nhõm rất nhiều lại cảm thấy căm giận bất bình, tại sao hắn so ra kém Tông Chính Sở. . . . . .

"Ta còn muốn viên Thương Vân châu kia của nhà ngươi!" Hoa Vị Miên bình tĩnh nói.

Mông Tập cả kinh, nàng làm sao biết Mông gia có Thương Vân châu?!

Hoa Vị Miên cười một tiếng, nói: "Không cần suy nghĩ, dù sao ta chính là biết, ngươi liền nói ngươi có đáp ứng hay không!"

Mông Tập trầm ngâm chốc lát, Thương Vân châu truyền thuyết là võ lâm chí bảo, nhưng chưa từng có người có thể phá giải bí mật trong đó, đến phụ thân hắn Mông Độ trong tay cũng không có bất kỳ đầu mối nào, lời đồn đại có lúc chưa chắc có thể tin, dù sao không giải được bí mật đến tột cùng bất quá cũng chỉ là món đồ vô dụng, cho nàng cũng không sao, vì vậy gật đầu nói: "Đồng ý."

Hoa Vị Miên cười thích ý, Thương Vân châu xác thực là bảo bối, nhưng bị người nghe sai đồn bậy biến thành chìa khóa bảo tàng, Thương Vân châu thật ra là một loại dược liệu hiếm thấy, là ngọc trai ngàn năm ở Nam Hải, mấy trăm năm khó gặp, cho nên mới đưa tới mơ ước của mọi người, tiếp theo càng nói càng thái quá.

Bất quá lần này, Mông Tập có thể phải tiền mất tật mang rồi.

"Ngươi muốn đi Giản Thành?" Tông Chính Sở cau mày.

"Đúng vậy!" Hoa Vị Miên xách gói đồ nhỏ của mình, sau đó đưa tay ở trước mặt hắn nói: "Đem vàng trả lại cho ta."

Tông Chính Sở ngẩng đầu nhìn nàng, mặt mày suy nghĩ sâu xa, "Vị Miên . . . . . ."

Hoa Vị Miên cúi người hôn một cái lên trán hắn, nói: "Yên tâm đi, ta sẽ không vứt bỏ ngươi, lần đánh cuộc cùng Mông Tập này, ta là thắng chắc!"

Lần trước lẫn vào Cố Thành, lần này Dư Hạo Thành cũng tất nhiên có điều đề phòng, Thư Lưu Quan càng thêm khó có thể nắm lấy, lần đi hẳn là gian nguy nặng nề. . . . . . Tông Chính Sở trong lòng nồng đậm lo lắng, nhưng vê chuyển đến nơi cổ họng lại hóa thành một tiếng "Cẩn thận".

Hoa Vị Miên vỗ vỗ bờ vai của hắn nói: "Không cần ra ngoài tiễn ta, ta rất mau trở về, đến lúc đó ta nhất định đem cây cung kia làm sính lễ tặng cho ngươi!"

Tông Chính Sở mi gian buông lỏng, không khỏi cười cười, nha đầu này, sẽ lừa gạt người.

Hoa Vị Miên vuốt ve gương mặt si ngốc của hắn nói: "Sở Sở, ngươi cười lên thật là đẹp mắt, ta cho ngươi tiền, về sau ngươi ngày ngày cười với ta đi!"

Nói tóm lại, Hoa Vị Miên là người rất có thể phá hư không khí.

Sau đó, Hoa Vị Miên lên đường, cỡi lừa con của nàng, đem Tiểu Hoa Bì nhét vào trong bao quần áo.

Ngọc Dạng một phen nước mắt một vốc nước mũi  tựa như đưa ma vẫy tay với nàng, Hoa Vị Miên nhất thời một thanh mồ hôi lạnh té xuống.

Xoay người lại bỉ ổi liếm liếm hàm răng nói với Mông Tập: "Rửa sạch sẽ cái mông chờ ta đi!"

Mông Tập gia giáo tốt bụng, ngàn vạn câu nói tục cuối cùng bị nghẹn thành một hơi từ trong miệng phóng ra, trong lòng còn hung hăng nghĩ tới cảnh tượng Hoa Vị Miên quỳ trên mặt đất thay hắn liếm giày, thật thầm dễ chịu một phen.

Hai người này thời khắc ly biệt còn YY lẫn nhau một lát, sau đó Hoa Vị Miên vẫy vẫy bàn tay nhỏ bé, cũng không quay đầu lại biến mất ở trên đường nhỏ.

Không biết vì sao, nàng cảm giác lúc này không nên là mặt trời nắng gắt, mà nên gió thu ào ào, dù sao nàng đang hy sinh bản thân để hoàn thành mục tiêu vĩ đại của tập thể,.....

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play